Tâm tình Băng Vi lúc này như ngọn đèn chập chờn trong phòng. Trương Hằng nắm chặt cánh tay ngọc nhỏ nhắn mềm mại của nàng, làm cho nàng không thể động đậy, chỉ có thể nằm dựa vào một bên người đối phương.
Dùng phương thức thân mật như thế nằm cùng một nam tử xa lạ. lòng xấu hổ của Băng Vi đã bị khiêu chiến lớn nhất từ trước đển giờ. nàng có thể cảm nhận được trái tim nhỏ của mình đang bùm bùm đập rộn lên.
Còn Trương Hằng vẫn ngủ ngon lành như cũ. sắc mặt không có chút ý nghĩ tà ác nào.
"Có lẽ hắn là một người tốt..."
Băng Vi len lén quan sát khuôn mặt anh tuân phi phàm của Trương Hằng, trong lòng nghĩ tới phương hướng tốt hơn.
Nếu như Băng Vi biết Trương Hằng đã từng trải qua bài học sinh lý nữ tính, không biết sẽ sinh ra ý nghĩ gì.
Ánh sáng trong phòng dần dần tối lại. Thẳng đến một lúc đột nhiên tắt ngấm.
- A...
Băng Vi phát ra một tiếng kinh hô.
Nhất Thời, toàn phòng chỉ còn một mảnh đen kịt, chỉ còn có nhịp tim đập rộn ràng của Băng Vi.
"Mắc cỡ chết được... lẽ nào phải ngủ như thế nậy."
Băng Vi nằm ở bên cạnh Trương Hằng. có thể ngửi được mùi mồ hôi tràn ngập khí tức nam tử.
- Băng Vi, con ở trong phòng có được không?
Đúng lúc này, ngoài phòng truyền đến tiếng nói của Trâu lão đạo sĩ.
Nữ ái đồ của mình ngủ cùng phòng với một nam tử xa lạ. Trâu lão đạo sĩ cũng có chút lo lắng.
- Con... con đã ngủ rồi.
Băng Vi không dám đi mở cửa. cho dù nàng dám đi mở cửa. cũng không làm được.
- Hả, sao lại có cấm chế ở đây?
Trâu lão đạo sĩ đột nhiên phát hiện ra Quỷ Anh đã động tay chân ở ngoài phòng.
"Không xong rồi..."
Trong lòng Băng Vi thầm hô không tốt.
- Băng Vi, còn có chuyện gì không, mở cửa ra. để sư phụ vào xem.
Trong giọng nói của Trâu lão đạo sĩ mang theo một tia uy nghiêm không thể chống lại.
- Sư phụ... Con thật sự không có chuyện gì. chỉ là có chút khó chịu, sợ bên ngoài quá ầm ỹ, cho nên mới bố trí một cái cấm chế cách âm.
Băng Vi gấp gáp vội vàng giải thích.
- Hừ. sân viện này rỗ ràng rất an tĩnh, cần gì cấm chế cách âm chứ.
Trâu lão đạo sĩ cũng không tùy tiện xông vào, mà ánh mắt lâp lánh nhìn chăm chăm gian phòng này, thân người bước tới gần cửa sổ.
- Sư phụ. con muốn ngủ, ngày mai ngài tới đi!
Ngữ khí Băng Vi kiên quyết nói. cho dù chết cũng sẽ không đông ý để cho Trâu lão đạo sĩ xông vào.
- Được rồi. sư phụ cũng không quấy rầy con nữa.
Trên mặt Trâu lão đạo sĩ mang theo Ý cười nhàn nhạt, lại dễ dàng rời đi.
"Rốt cuộc đi rồi..."
Cuối cùng Băng Vi cũng thở phào một hơi.
Thế nhưng nàng lại quên một vấn đề. cửa sổ bình thường há có thể che được mắt người tu tiên hay sao. Chỉ cần thoáng dùng chút thủ đoạn dù không đâm thủng tầng giấy cửa sổ cũng vẫn có thể thấy được tình huống sơ lượt ở bên trong.
Ở trong đêm tối, Băng Vi có thể cảm nhận được ánh trăng mơ hồ ngoài cửa sổ. nhịp tim từ từ ổn định lại. giống như quên mất bên người mình còn đang năm một nam tử xa lạ.
Bất tri bất giác, thiếu nữ khép đôi mắt xinh đẹp. nằm bên người Trương Hằng, tiến vào giấc ngủ bình yên.
Bóng đêm càng đậm. vào một khoảng khắc, Bỗng nhiên túi trữ vật màu xanh bên hông Trương Hằng bắt đầu run lên rất nhỏ. Đây là túi trữ vật đặc thù do Lạc Hà chuẩn bị cho Ninh Tuyết Dung. Túi trữ vật này không thể so với loại bình thường.
Ở Thời khắc cuối cùng trên Thần Điện, Trương Hằng đã thi trển pháp quyết cắt đứt nó với bên ngoài, đây là công năng thêm vào của túi trữ vật này.
Còn Ninh Tuyết Dung ở bên trong túi trữ vật, cũng có thể thúc đẩy pháp quyết, khiến người bên ngoài không thể quan sát sự vật ở bên trong.
Nói cách khác, túi trữ vật này có thể năng lực bảo vệ riêng tư của hai bên.
Ninh Tuyết Dung đã bị Trương Hằng ngăn cách mấy ngày, điều này làm cho nàng cảm thấy cô đơn tịch mịch. Kết quả, nàng bắt đầu nghĩ cách phá giải cấm chế của Trương Hằng.
Lúc đó Trương Hằng cũng gấp gáp bố trí cấm chế. hiệu quả không quá mạnh. Ninh Tuyết Dung chỉ tổn Thời gian chừng tàn nửa nén nhang, đã phá bỏ tầng cấm chế này.
- Đại ca...
Ninh Tuyết Dung vội vàng hô một tiếng, nhưng không có câu trả lời nào.
Nàng chỉ có thể cảm nhận được khí tức của Trương Hằng, nhưng không cách nào biết được trạng thái cụ thế của hắn.
- Đại ca. muội là Tuyết Dung.
Ninh Tuyết Dung lại kêu gọi hai ba tiếng, nhưng vẫn không có lời đáp nào.
"Lẽ nào đại ca xảy ra chuyện"
Vừa nghĩ thế. đóa tuyết liên do Ninh Tuyết Dung biên thành vụt bay thành một đoàn ánh sáng lao ra khỏi túi trữ vật màu xanh này.
- Đây...
Vừa ra túi trữ vật. Ninh Tuyết Dung liền phát hiện Trương Hằng đang ôm một Thiêu nữ xinh đẹp như tiên, ngủ thật say.
Tuyết liên khẽ run lên giữa hư không một chút.
Qua thêm một lát, Tuyết liên nhanh chóng phát hiện trạng thái quái dị của Trương Hằng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trong phòng tối đen lập tức lấp lánh một cỗ ánh sáng trắng, tuyết liên trong nháy mắt hóa thành Ninh Tuyết Dung một thân tuyết Bào lệ quang lấp lánh.
- Đại ca...
Ninh Tuyết Dung cúi người xuống. vươn cánh tay ngọc, nhẹ nhàng đặt lên trán Trương Hằng.
Một cỗ ánh sáng trắng như Hòa truyền ra từ trên tay nàng, chiếu rọi khuôn mặt Trương Hằng bình yên trong giấc ngủ, xông thăng vào não bộ của Trương Hằng.
- Thật thoải mái quá...
Đúng lúc này, Trương Hằng trong lúc ngủ mơ không tự chủ lên tiếng.
- Là Tuyết Dung đó ư... lẽ nào ta lại bị thương... muội đang chữa thương cho ta...
Trương Hằng miệng lẩm bẩm.
- Muội là Tuyết Dung...
Giọng nói Ninh Tuyết Dung còn mang theo tiếng nức nở rất nhỏ.
- Làm sao muội lại khóc? Không lẽ có người khi dễ muội?
Trương Hằng thả tay đang nắm chặt cánh tay ngọc của Băng Vi. vươn tay đặt lên cánh tay mẻm mại đang lóe lên ánh sáng trắng như Hòa của Ninh Tuyết Dung.
- Đại ca. huynh đừng động, một lát nữa là muội có thể làm cho đại ca khôi phục bình thường, kỳ thật huynh cũng đã ngủ đủ rồi.
Ninh Tuyết Dung như đang an ủi một đứa bé. dung mạo xinh đẹp như cơn mưa mát lành.
- Đại ca. cô gái bên cạnh huynh là ai?
Ninh Tuyết Dung không nhịn được hỏi.
Trương Hằng lại rơi vào im lặng, vẫn ngủ say ngon lành, miệng phát ra tiếng hừ hừ thoải mái.
Ninh Tuyết Dung không hỏi nhiều, ánh sáng trắng trên tay vẫn không ngừng truyền vào trong cơ thể Trương Hằng. Trong quá trình này. ánh sáng trắng trên người nàng bắt đầu mờ đi.
- Đại ca... cũng được rồi. Tuyết Dung không kiên trì được nữa.
Khuôn mặt Ninh Tuyết Dung trắng bệch, cuối cùng nhìn Trương Hằng, thu lại cánh tay nhỏ trắng Tuyết của minh đặt trên trán Trương Hằng.
Sau đó, nàng lại hóa thành Tuyết liên, tiến vào trong túi trữ vật.
- Chờ đã!
Trương Hằng đang ngủ say bỗng vươn tay ra. lại nhào vào khoảng không.
- Xảy ra chuyện gì?
Đúng lúc này, Trương Hằng bỗng mở mắt ra. hào quang trong ánh mắt như xẹt qua ngọn lửa giữa hư không.
- Sao ta lại ở đây. còn có thiếu nữ này...
Trương Hằng dùng ánh mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút, nhanh chóng rõ ràng tình cảnh của mình.
Bên tai quanh quẩn mùi hương vô cùng quen thuộc, mùi hương này không phải do thiếu nữ trước mắt lưu lại. rõ ràng là cổ khí tức đặc biệt trên người Ninh Tuyết Dung.
- Tuyết Dung!
Thân thức Trương Hằng tiến vào túi trữ vật màu xanh, lại phát hiện Tuyết liên vô cùng suy yếu.
"Đường đạo hữu phái nhớ kỹ. mỗi lần Tuyết Dung hiện ra thân người, đều sẽ nhanh chóng tiêu hao nguyên khí của nàng. Bởi vậy, Thời gian mỗi lần lấy thân người xuất hiện không được vượt quá nửa canh giờ. sau đó mỗi nửa tháng có thể xuất hiện một lần. Theo thực lực bản thân nàng tăng cường, sẽ càng có nhiêu Thời gian hiện thân người ở trên đời."
Đột nhiên Trương Hằng nhớ tới lời Lạc Hà đã nói với mình.
- Tuyết Dung, muội tĩnh dưỡng tốt một Thời gian đi.
Trương Hằng rõ ràng, Ninh Tuyết Dung vì mình tiêu hao không ít pháp lực. lưu lại một câu, đứng dậy. Động tác của hắn lập tức làm giật mình Băng Vi đang ngủ trên người hắn.
- Ngươi... ngươi tỉnh rồi?
Băng Vi còn nằm ở trong lòng Trương Hằng, tim đập như hươu chạy, khuôn mặt trắng như ngọc dâng lên một đoàn phấn hồng.
Trương Hằng nhẹ nhàng đẩy thiếu nữ ra, hỏi:
- Đây là đâu? Làm sao ta lại đến đây?
ở trong căn phòng tối đen. lại ở gần sát một thiếu nữ dung mạo như tiên thế này. nam tử bình thường đều sẽ sinh ra ý nghĩ lung tung hoặc tâm tình khẩn trương.
Tuy rằng Trương Hằng sẽ động lòng với cô gái xinh đẹp. nhưng vẫn sẽ tự kiềm chế. loại chuyện tốt như lúc mới xuyên qua hoàn toàn là chỉ ngộ không thể cầu.
- Mời trả lời vấn đề của ta. ta sẽ không tổn thương cô.
Trương Hằng nhìn ra thiếu nữ trước mắt đang ngượng ngùng cùng khẩn trương.
Thế nhưng, hắn cảm giác trong ánh mắt thiếu nữ này nhìn mình đang mang theo tâm tình dị dạng nào đó.
"Lẽ nào trong lúc ngủ. mình cùng nàng đã xảy ra chuyện gì..."
Trong lòng Trương Hằng nhảy mạnh, sinh ra một ý nghĩ như thế...
Dùng phương thức thân mật như thế nằm cùng một nam tử xa lạ. lòng xấu hổ của Băng Vi đã bị khiêu chiến lớn nhất từ trước đển giờ. nàng có thể cảm nhận được trái tim nhỏ của mình đang bùm bùm đập rộn lên.
Còn Trương Hằng vẫn ngủ ngon lành như cũ. sắc mặt không có chút ý nghĩ tà ác nào.
"Có lẽ hắn là một người tốt..."
Băng Vi len lén quan sát khuôn mặt anh tuân phi phàm của Trương Hằng, trong lòng nghĩ tới phương hướng tốt hơn.
Nếu như Băng Vi biết Trương Hằng đã từng trải qua bài học sinh lý nữ tính, không biết sẽ sinh ra ý nghĩ gì.
Ánh sáng trong phòng dần dần tối lại. Thẳng đến một lúc đột nhiên tắt ngấm.
- A...
Băng Vi phát ra một tiếng kinh hô.
Nhất Thời, toàn phòng chỉ còn một mảnh đen kịt, chỉ còn có nhịp tim đập rộn ràng của Băng Vi.
"Mắc cỡ chết được... lẽ nào phải ngủ như thế nậy."
Băng Vi nằm ở bên cạnh Trương Hằng. có thể ngửi được mùi mồ hôi tràn ngập khí tức nam tử.
- Băng Vi, con ở trong phòng có được không?
Đúng lúc này, ngoài phòng truyền đến tiếng nói của Trâu lão đạo sĩ.
Nữ ái đồ của mình ngủ cùng phòng với một nam tử xa lạ. Trâu lão đạo sĩ cũng có chút lo lắng.
- Con... con đã ngủ rồi.
Băng Vi không dám đi mở cửa. cho dù nàng dám đi mở cửa. cũng không làm được.
- Hả, sao lại có cấm chế ở đây?
Trâu lão đạo sĩ đột nhiên phát hiện ra Quỷ Anh đã động tay chân ở ngoài phòng.
"Không xong rồi..."
Trong lòng Băng Vi thầm hô không tốt.
- Băng Vi, còn có chuyện gì không, mở cửa ra. để sư phụ vào xem.
Trong giọng nói của Trâu lão đạo sĩ mang theo một tia uy nghiêm không thể chống lại.
- Sư phụ... Con thật sự không có chuyện gì. chỉ là có chút khó chịu, sợ bên ngoài quá ầm ỹ, cho nên mới bố trí một cái cấm chế cách âm.
Băng Vi gấp gáp vội vàng giải thích.
- Hừ. sân viện này rỗ ràng rất an tĩnh, cần gì cấm chế cách âm chứ.
Trâu lão đạo sĩ cũng không tùy tiện xông vào, mà ánh mắt lâp lánh nhìn chăm chăm gian phòng này, thân người bước tới gần cửa sổ.
- Sư phụ. con muốn ngủ, ngày mai ngài tới đi!
Ngữ khí Băng Vi kiên quyết nói. cho dù chết cũng sẽ không đông ý để cho Trâu lão đạo sĩ xông vào.
- Được rồi. sư phụ cũng không quấy rầy con nữa.
Trên mặt Trâu lão đạo sĩ mang theo Ý cười nhàn nhạt, lại dễ dàng rời đi.
"Rốt cuộc đi rồi..."
Cuối cùng Băng Vi cũng thở phào một hơi.
Thế nhưng nàng lại quên một vấn đề. cửa sổ bình thường há có thể che được mắt người tu tiên hay sao. Chỉ cần thoáng dùng chút thủ đoạn dù không đâm thủng tầng giấy cửa sổ cũng vẫn có thể thấy được tình huống sơ lượt ở bên trong.
Ở trong đêm tối, Băng Vi có thể cảm nhận được ánh trăng mơ hồ ngoài cửa sổ. nhịp tim từ từ ổn định lại. giống như quên mất bên người mình còn đang năm một nam tử xa lạ.
Bất tri bất giác, thiếu nữ khép đôi mắt xinh đẹp. nằm bên người Trương Hằng, tiến vào giấc ngủ bình yên.
Bóng đêm càng đậm. vào một khoảng khắc, Bỗng nhiên túi trữ vật màu xanh bên hông Trương Hằng bắt đầu run lên rất nhỏ. Đây là túi trữ vật đặc thù do Lạc Hà chuẩn bị cho Ninh Tuyết Dung. Túi trữ vật này không thể so với loại bình thường.
Ở Thời khắc cuối cùng trên Thần Điện, Trương Hằng đã thi trển pháp quyết cắt đứt nó với bên ngoài, đây là công năng thêm vào của túi trữ vật này.
Còn Ninh Tuyết Dung ở bên trong túi trữ vật, cũng có thể thúc đẩy pháp quyết, khiến người bên ngoài không thể quan sát sự vật ở bên trong.
Nói cách khác, túi trữ vật này có thể năng lực bảo vệ riêng tư của hai bên.
Ninh Tuyết Dung đã bị Trương Hằng ngăn cách mấy ngày, điều này làm cho nàng cảm thấy cô đơn tịch mịch. Kết quả, nàng bắt đầu nghĩ cách phá giải cấm chế của Trương Hằng.
Lúc đó Trương Hằng cũng gấp gáp bố trí cấm chế. hiệu quả không quá mạnh. Ninh Tuyết Dung chỉ tổn Thời gian chừng tàn nửa nén nhang, đã phá bỏ tầng cấm chế này.
- Đại ca...
Ninh Tuyết Dung vội vàng hô một tiếng, nhưng không có câu trả lời nào.
Nàng chỉ có thể cảm nhận được khí tức của Trương Hằng, nhưng không cách nào biết được trạng thái cụ thế của hắn.
- Đại ca. muội là Tuyết Dung.
Ninh Tuyết Dung lại kêu gọi hai ba tiếng, nhưng vẫn không có lời đáp nào.
"Lẽ nào đại ca xảy ra chuyện"
Vừa nghĩ thế. đóa tuyết liên do Ninh Tuyết Dung biên thành vụt bay thành một đoàn ánh sáng lao ra khỏi túi trữ vật màu xanh này.
- Đây...
Vừa ra túi trữ vật. Ninh Tuyết Dung liền phát hiện Trương Hằng đang ôm một Thiêu nữ xinh đẹp như tiên, ngủ thật say.
Tuyết liên khẽ run lên giữa hư không một chút.
Qua thêm một lát, Tuyết liên nhanh chóng phát hiện trạng thái quái dị của Trương Hằng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trong phòng tối đen lập tức lấp lánh một cỗ ánh sáng trắng, tuyết liên trong nháy mắt hóa thành Ninh Tuyết Dung một thân tuyết Bào lệ quang lấp lánh.
- Đại ca...
Ninh Tuyết Dung cúi người xuống. vươn cánh tay ngọc, nhẹ nhàng đặt lên trán Trương Hằng.
Một cỗ ánh sáng trắng như Hòa truyền ra từ trên tay nàng, chiếu rọi khuôn mặt Trương Hằng bình yên trong giấc ngủ, xông thăng vào não bộ của Trương Hằng.
- Thật thoải mái quá...
Đúng lúc này, Trương Hằng trong lúc ngủ mơ không tự chủ lên tiếng.
- Là Tuyết Dung đó ư... lẽ nào ta lại bị thương... muội đang chữa thương cho ta...
Trương Hằng miệng lẩm bẩm.
- Muội là Tuyết Dung...
Giọng nói Ninh Tuyết Dung còn mang theo tiếng nức nở rất nhỏ.
- Làm sao muội lại khóc? Không lẽ có người khi dễ muội?
Trương Hằng thả tay đang nắm chặt cánh tay ngọc của Băng Vi. vươn tay đặt lên cánh tay mẻm mại đang lóe lên ánh sáng trắng như Hòa của Ninh Tuyết Dung.
- Đại ca. huynh đừng động, một lát nữa là muội có thể làm cho đại ca khôi phục bình thường, kỳ thật huynh cũng đã ngủ đủ rồi.
Ninh Tuyết Dung như đang an ủi một đứa bé. dung mạo xinh đẹp như cơn mưa mát lành.
- Đại ca. cô gái bên cạnh huynh là ai?
Ninh Tuyết Dung không nhịn được hỏi.
Trương Hằng lại rơi vào im lặng, vẫn ngủ say ngon lành, miệng phát ra tiếng hừ hừ thoải mái.
Ninh Tuyết Dung không hỏi nhiều, ánh sáng trắng trên tay vẫn không ngừng truyền vào trong cơ thể Trương Hằng. Trong quá trình này. ánh sáng trắng trên người nàng bắt đầu mờ đi.
- Đại ca... cũng được rồi. Tuyết Dung không kiên trì được nữa.
Khuôn mặt Ninh Tuyết Dung trắng bệch, cuối cùng nhìn Trương Hằng, thu lại cánh tay nhỏ trắng Tuyết của minh đặt trên trán Trương Hằng.
Sau đó, nàng lại hóa thành Tuyết liên, tiến vào trong túi trữ vật.
- Chờ đã!
Trương Hằng đang ngủ say bỗng vươn tay ra. lại nhào vào khoảng không.
- Xảy ra chuyện gì?
Đúng lúc này, Trương Hằng bỗng mở mắt ra. hào quang trong ánh mắt như xẹt qua ngọn lửa giữa hư không.
- Sao ta lại ở đây. còn có thiếu nữ này...
Trương Hằng dùng ánh mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút, nhanh chóng rõ ràng tình cảnh của mình.
Bên tai quanh quẩn mùi hương vô cùng quen thuộc, mùi hương này không phải do thiếu nữ trước mắt lưu lại. rõ ràng là cổ khí tức đặc biệt trên người Ninh Tuyết Dung.
- Tuyết Dung!
Thân thức Trương Hằng tiến vào túi trữ vật màu xanh, lại phát hiện Tuyết liên vô cùng suy yếu.
"Đường đạo hữu phái nhớ kỹ. mỗi lần Tuyết Dung hiện ra thân người, đều sẽ nhanh chóng tiêu hao nguyên khí của nàng. Bởi vậy, Thời gian mỗi lần lấy thân người xuất hiện không được vượt quá nửa canh giờ. sau đó mỗi nửa tháng có thể xuất hiện một lần. Theo thực lực bản thân nàng tăng cường, sẽ càng có nhiêu Thời gian hiện thân người ở trên đời."
Đột nhiên Trương Hằng nhớ tới lời Lạc Hà đã nói với mình.
- Tuyết Dung, muội tĩnh dưỡng tốt một Thời gian đi.
Trương Hằng rõ ràng, Ninh Tuyết Dung vì mình tiêu hao không ít pháp lực. lưu lại một câu, đứng dậy. Động tác của hắn lập tức làm giật mình Băng Vi đang ngủ trên người hắn.
- Ngươi... ngươi tỉnh rồi?
Băng Vi còn nằm ở trong lòng Trương Hằng, tim đập như hươu chạy, khuôn mặt trắng như ngọc dâng lên một đoàn phấn hồng.
Trương Hằng nhẹ nhàng đẩy thiếu nữ ra, hỏi:
- Đây là đâu? Làm sao ta lại đến đây?
ở trong căn phòng tối đen. lại ở gần sát một thiếu nữ dung mạo như tiên thế này. nam tử bình thường đều sẽ sinh ra ý nghĩ lung tung hoặc tâm tình khẩn trương.
Tuy rằng Trương Hằng sẽ động lòng với cô gái xinh đẹp. nhưng vẫn sẽ tự kiềm chế. loại chuyện tốt như lúc mới xuyên qua hoàn toàn là chỉ ngộ không thể cầu.
- Mời trả lời vấn đề của ta. ta sẽ không tổn thương cô.
Trương Hằng nhìn ra thiếu nữ trước mắt đang ngượng ngùng cùng khẩn trương.
Thế nhưng, hắn cảm giác trong ánh mắt thiếu nữ này nhìn mình đang mang theo tâm tình dị dạng nào đó.
"Lẽ nào trong lúc ngủ. mình cùng nàng đã xảy ra chuyện gì..."
Trong lòng Trương Hằng nhảy mạnh, sinh ra một ý nghĩ như thế...