Từ trong phòng trúc truyền ra tiếng ca quỷ dị, làm cho Trương Hằng có hứng thú. quyết định vào xem thế nào.
Căn phòng trúc này, Trương Hằng coi như xem trọng. Nếu trong này có gì đó không sạch sẽ, Trương Hằng tự nhiên thuận tay giải quyết.
Đối với người tu chân mà nói. dù là đi vào quỷ ốc chân chính, cũng có thể bình yên vô sự.
Vừa vào phòng. Trương Hằng liền cảm giác gian phòng này âm u hơn hẳn những căn phòng khác, một cỗ khí âm hàn như có như không sinh ra trong phòng trúc này.
Trong phòng bày biện tinh xảo nho nhã, hiện ra trước mặt Trương Hằng là một gian phòng như phòng khách, ở hai bên gian phòng có một loạt rèm cửa trân châu, trên rèm cửa thậm chí còn có mấy cái chuông bạc.
Một trận gió lạnh không theo lẽ thường đột nhiên thổi tới. những chiếc chuông bạc đồng Thời phát ra một trận âm Thanh giòn tan quanh quẩn trong phòng trúc, dường như đang hoan nghênh khách tới.
"Đây là gian phòng do nữ tử ở qua."
Trương Hằng không rung động, kéo rèm cửa trần châu, một chiếc bàn trang điểm tinh xảo đặt ở bên cạnh giường.
Ở giữa gian phòng có lẽ là phòng ngủ này. có một chiếc đàn cỗ gia công tinh xảo. bên cạnh đàn cổ là chiếc ghế trúc, trên ghế trải một tầng da lông mềm mại.
Chẳng qua, Trương Hằng phát hiện đàn cỗ này có bảy sợi đây đàn đã đứt mất hai sợi.
Tiếng đàn chính là truyền ra từ trên đàn cổ này. còn tiếng ca lại như truyền ra từ thân ghế trúc.
Trương Hằng thậm chí sinh ra một loại ảo giác, lúc này đang có một vị tuyệt đại giai nhân ngồi trước đàn cô vừa đàn vừa ngâm nga, còn khách ở ngoài rèm cửa lại đang chăm chú lắng nghe.
Nghe một lát, Trương Hằng cảm giác tẻ nhạt vô vị. liền khẽ thở dài:
- Gian phòng trúc này thuộc về Trương Hằng ta, các vật Quỷ thân khác nhanh chóng rời đi.
Tiếng đàn trong phòng đột nhiên im bặt, tiếng cười nữ tử quanh quẩn trong phòng.
- Tuy rằng tiểu nữ tử không biết pháp thuật, nhưng cũng không phải do tu sĩ bậc thấp như ngươi có thể sai khiến.
Trương Hằng dùng thần thức ti mỉ quét nhìn trong phòng, cảm giác được bên cạnh đản cỗ có một cỗ dao động như có như không.
"Có lẽ là vật Quỷ hồn."
Trương Hằng lập tức thi triển cho mình một cái Linh Nhãn Thuật, nhưng không phát hiện ra bất kỳ thứ gì tồn tại.
Cái này quái? Quỷ hồn bình thường ở trước mặt pháp thuật này. hẳn là không thể che giấu được? Cho dù thân thức của Trương Hằng sánh ngang Trúc cơ kỳ. cũng có thể dễ dàng thấy được Quỷ hồn chứ.
- Thế nào? Ngươi không làm gì được ta, ba vị tiên sư trong Vương phủ cũng không thể xúc phạm tới ta.
Trong tiếng nói nữ tử này mang theo một cỗ cười nhạo nhàn nhạt.
- Vậy sao?
Trương Hằng hừ lạnh một tiếng, ngón tay chỉ ra, một đạo Luyện Hư Linh Khí như sợi tơ trực tiệp bức tới chỗ có dao động đặc thù bên cạnh đàn cô.
Vù! Gió lạnh rung chuyển trong phòng, chấn đệm quần áo tung lên. Luyện Hư Linh Khí như đá chìm đáy biển, cứ thế biến mất.
- Ngươi không tổn thương được ta...
Trong giọng nói nữ tử kia mang theo vài phần Khinh miệt, dường như đang cười nhạo Trương Hằng không biết lượng sức mình.
- Nếu như ngươi còn không rời đi, đừng trách ta lập tức diệt sát ngươi.
Ánh mắt Trương Hằng nghiêm lại. cỗ sát khí như thực chất trên người phong tỏa nơi quỷ hồn lưu lại.
Dưới thần thức trợ giúp. Trương Hằng có thể cảm giác được vị trí khái quát của đối phương.
Không lâu trước, Hư Không Hỏa Diễm trong thần thức hải đã bắt đầu rục rịch.
- Không được, không thể nhường nơi này cho ngươi!
Trong tiếng nói kia mang theo một cỗ rít gào. gió lạnh trong không khí hóa thành một vòng xoáy nhắm thẳng về phía Trương Hằng.
Trương Hằng cười khẽ, một chưởng vỗ tới. lập tức đánh tan cơn gió kia.
- Đây là ngươi không biết điều...
Trong mắt Trương Hằng hiện lên một đạo lệ quang. Hư Không Hỏa Diễm vù một cái. đánh tới vật quỷ hồn kia.
Quỷ hồn không khỏi sinh ra một cỗ cảm giác sợ hãi, lập tức bỏ chạy, trong phòng không ngừng có tiếng gió gào thét.
Chẳng qua, cuối cùng quỷ hồn này cũng không tránh được Hư Không Hỏa Diễm. Tốc độ của Hư Không Hỏa Diễm chỉ chậm hơn tốc độ công kích của Linh khí mà thôi.
Thế nhưng, tốc độ công kích cùng tốc độ phi hành không phải là cùng một khái niệm. Một tu sĩ khống chế Linh khí phi hành, khẳng định không nhanh bằng tốc độ Linh khí công kích.
Vù! Hư Không Hỏa Diễm nhanh chóng trở về, dừng trong bàn tay Trương Hằng một lát. lại trở về thần thức hải.
Đúng lúc này, Trương Hằng cảm giác bên trong tầng một cổ tháp ở ngọc giản thần bí nhiều hơn một cái đốm sáng trắng. Sau đó, đốm sáng này hóa thành một nữ tử dung mạo diễm lệ.
Nữ tử này cũng nhưNam Minh không lâu trước, ánh mắt đại ra đứng ở tầng một cổ tháp.
- Ngươi tên là gì?
Trương Hằng dùng ý niệm giao lưu với nàng.
- Liên Mộng.
- Vì sao ngươi ở chỗ này?
- Tiện thiếp cùng Vương gia ân ái ba năm, lại bị người hạ độc thủ. không thể quên những gì tốt đẹp đã trải qua, cũng không cam lòng biến mất khỏi thế giới này.
Giống như Trương Hằng đã nghĩ, nữ tử này đối với Trương Hằng có hỏi liền đáp.
- Vì sao ta không thấy được hình thái của ngươi?
- Bởi vì chiếc khăn tay kia.
- Khăn taỵ?
Trương Hằng quét nhìn trong phòng, lập tức phát hiện một chiếc khăn tay kỳ quái.
- Là chiếc khăn này giúp cho ngươi?
- Đúng vậy. nó có thể làm cho ta ẩn hình, có thể làm cho ta miễn dịch công kích bên ngoài, chẳng qua vừa rồi lại bị ngọn lửa hút ra.
Liên Mộng giải thích.
Trương Hằng mang theo vài phần cổ quái, nhặt chiếc khăn lên. Khăn tay màu trắng, như bông tuyết rơi xuống giữa Trời đông, bên trên không có một chút vết bẩn. Sờ thử, cảm giác khăn tay này không có chỗ nào đặc biệt.
Trên khăn tay Thiêu hoa văn tinh xảo. ở giữa còn thếu bốn chữ: Liên Mộng Tịch Nguyệt.
Không biết vì sao. khi Trương Hằng nhìn mấy chữ này. không khỏi sinh ra một cỗ xúc động. Trầm ngâm một lát, trên tay Trương Hằng xuất hiện một ngọn lửa bình thường, đốt cháy chiếc khăn này. Thế nhưng khăn tay vẫn bình yên không tổn hao gì.
Lòng bàn tay Trương Hằng lại nhảy ra một ngọn lửa màu bạc. chuẩn bị Thiêu đốt khăn tay này. Nhưng đúng lúc này, một cỗ cảm giác nguy cơ Bỗng sinh ra trong đâu Trương Hằng, ngọc giản thần bí cũng rung động, dường như đang cảnh cáo Trương Hằng.
Lập tức thu hồi ngân diễm, Trương Hằng cảm giác rất kỳ quái.
- Ngươi lấy từ đâu ra chiếc khăn tay này?
Tâm thần Trương Hằng chìm vào tầng một cổ tháp, hỏi Liên Mộng.
- Ta từng ngẫu nhiên gặp được một nữ tử thần bí. nàng biết chơi đàn cổ, trò chuyện với ta rất vui vẻ, lúc chia tay, Tặng cho ta chiếc khăn này. Nàng nói cho ta. thứ này có thể Bảo hộ ta, thế nhưng cuối cùng ta bị trúng độc chết. Sau khi chết, hồn phách của ta trốn trong chiếc khăn này, miễn cho bên ngoài quấy rầy.
Khăn tay này thật là không đơn giản, ngay cả Hư Không Hỏa Diễm cũng không cắn nuốt được nó.
- Không bằng thử lại.
Trương Hằng vứt chiếc khăn ra thật xa. sau đó gọi ra Hư Không Hỏa Diễm. Hư Không Hỏa Diễm vù một cái chạm vào chiếc khăn.
Nhưng chiếc khăn bỗng bộc phát ra hào quang trắng làm người ta run sợ. bắn ngược Hư Không Hỏa Diễm trở lại.
- Ánh sáng trắng thật khủng bố!
Vừa rồi khăn tay bùng phát, uy lực to lớn vượt qua Trương Hằng dự liệu, cũng chỉ có Hư Không Hỏa Diễm mới có thể còn nguyên vẹn trước công kích như thế.
Chẳng qua, Trương Hằng cảm giác tinh thần của mình thoáng mỏi mệt.
- Ha ha ha...
Đúng lúc này, từ túi trữ vật của Trương Hằng đột nhiên truyền ra tiếng cười.
Tiếng cười này Trương Hằng cảm giác rất quen thuộc, lại do mảnh vỡ thế giới kia phát ra.
- Ngươi có gì mà cười?
Trương Hằng tức giận hỏi.
- Tuy rằng có Bất Diệt Ấn Ký. thế nhưng nó còn chưa thật sự trưởng thành, ngay cả một kiện Pháp bảo thông linh không chủ cũng không uy hiếp được. Nhớ tới khi đó ta còn bị nó dọa... Ha ha ha...
Mảnh vỡ thế giới dường như rất vui vẻ, phát ra một trận cười to.
Hư Không Hỏa Diễm trở về bàn tay Trương Hằng, phát ra một cỗ đao động tinh thần ủy khuất với hắn.
- Câm miệng cho ta! Một ngày nào đó. chờ nó lớn lên. lão tử cho ngươi xong đời!
Trương Hằng mắng to một tiếng, mảnh vỡ thế giới lập tức không lên tiếng nữa.
Thu hồi Hư Không Hỏa Diễm vào cơ thể, Trương Hằng nhặt khăn tay lên quan sát một hồi. lại không phát hiện có gì khác thường.
- Ta có thể sử dụng khăn tay này hay không?
Trương Hằng hỏi Liên Mộng ở tầng một cổ tháp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Không thể.
Liên Mộng trả lời.
Trương Hằng cũng không hỏi nhiều, thu khăn tay này lại. Nghe ý của mảnh vỡ thế giới, khăn tay này còn là một kiện Pháp bảo thông linh.
Nghe nói chỉ có tu sĩ Phân Thần Kỳ trở lên mới có thể sử dụng Pháp bảo thông linh. Pháp bảo loại này cũng vô cùng quý hiếm ở Tam Tinh Vực.
Trương Hằng không khỏi sinh ra lòng hiếu kỳ với nữ tử đã tặng chiếc khăn tay này cho Liên Mộng.
Giải quyết thứ không sạch sẽ trong phòng trúc. Trương Hằng lại dùng thần thức quan sát một lần. không phát hiện chỗ nào quái dị.
- Tốt, từ hôm nay trở đi, phòng trúc này kể cả rừng trúc xung quanh là địa bàn của ta. Trương Hằng đi tới chỗ ra vào đường mòn rừng trúc, trầm ngâm một lát, ánh mắt rơi vào ngọn núi giả ở xa xa.
Đi đến cạnh núi giả, Trương Hằng lấy từ túi trữ vật ra một thanh Linh khí hình kiếm. Linh khí này là lấy được từ trong túi trữ vật của Nam Minh, là một kiện Linh khí thượng phẩm.
Trên Linh khí lóe ra một tầng ánh bạc. theo Trương Hằng vung lên bắt đầu cắt tảng đá. Một lát sau. đã cắt khối đá thành một tấm bia đá.
Đi trở lại đầu đường mòn vào rừng trúc, hung hăng đặt mạnh tấm bia đá lên trên mặt đất, tấm bia đá lập tức lún sâu nửa thước.
Sau đó, ngón tay Trương Hằng lóe ra ánh bạc khắc mấy chữ sâu nửa tấc lên trên bia đá:
Trúc Lâm Hiên, kẻ xông vào chết...
Căn phòng trúc này, Trương Hằng coi như xem trọng. Nếu trong này có gì đó không sạch sẽ, Trương Hằng tự nhiên thuận tay giải quyết.
Đối với người tu chân mà nói. dù là đi vào quỷ ốc chân chính, cũng có thể bình yên vô sự.
Vừa vào phòng. Trương Hằng liền cảm giác gian phòng này âm u hơn hẳn những căn phòng khác, một cỗ khí âm hàn như có như không sinh ra trong phòng trúc này.
Trong phòng bày biện tinh xảo nho nhã, hiện ra trước mặt Trương Hằng là một gian phòng như phòng khách, ở hai bên gian phòng có một loạt rèm cửa trân châu, trên rèm cửa thậm chí còn có mấy cái chuông bạc.
Một trận gió lạnh không theo lẽ thường đột nhiên thổi tới. những chiếc chuông bạc đồng Thời phát ra một trận âm Thanh giòn tan quanh quẩn trong phòng trúc, dường như đang hoan nghênh khách tới.
"Đây là gian phòng do nữ tử ở qua."
Trương Hằng không rung động, kéo rèm cửa trần châu, một chiếc bàn trang điểm tinh xảo đặt ở bên cạnh giường.
Ở giữa gian phòng có lẽ là phòng ngủ này. có một chiếc đàn cỗ gia công tinh xảo. bên cạnh đàn cổ là chiếc ghế trúc, trên ghế trải một tầng da lông mềm mại.
Chẳng qua, Trương Hằng phát hiện đàn cỗ này có bảy sợi đây đàn đã đứt mất hai sợi.
Tiếng đàn chính là truyền ra từ trên đàn cổ này. còn tiếng ca lại như truyền ra từ thân ghế trúc.
Trương Hằng thậm chí sinh ra một loại ảo giác, lúc này đang có một vị tuyệt đại giai nhân ngồi trước đàn cô vừa đàn vừa ngâm nga, còn khách ở ngoài rèm cửa lại đang chăm chú lắng nghe.
Nghe một lát, Trương Hằng cảm giác tẻ nhạt vô vị. liền khẽ thở dài:
- Gian phòng trúc này thuộc về Trương Hằng ta, các vật Quỷ thân khác nhanh chóng rời đi.
Tiếng đàn trong phòng đột nhiên im bặt, tiếng cười nữ tử quanh quẩn trong phòng.
- Tuy rằng tiểu nữ tử không biết pháp thuật, nhưng cũng không phải do tu sĩ bậc thấp như ngươi có thể sai khiến.
Trương Hằng dùng thần thức ti mỉ quét nhìn trong phòng, cảm giác được bên cạnh đản cỗ có một cỗ dao động như có như không.
"Có lẽ là vật Quỷ hồn."
Trương Hằng lập tức thi triển cho mình một cái Linh Nhãn Thuật, nhưng không phát hiện ra bất kỳ thứ gì tồn tại.
Cái này quái? Quỷ hồn bình thường ở trước mặt pháp thuật này. hẳn là không thể che giấu được? Cho dù thân thức của Trương Hằng sánh ngang Trúc cơ kỳ. cũng có thể dễ dàng thấy được Quỷ hồn chứ.
- Thế nào? Ngươi không làm gì được ta, ba vị tiên sư trong Vương phủ cũng không thể xúc phạm tới ta.
Trong tiếng nói nữ tử này mang theo một cỗ cười nhạo nhàn nhạt.
- Vậy sao?
Trương Hằng hừ lạnh một tiếng, ngón tay chỉ ra, một đạo Luyện Hư Linh Khí như sợi tơ trực tiệp bức tới chỗ có dao động đặc thù bên cạnh đàn cô.
Vù! Gió lạnh rung chuyển trong phòng, chấn đệm quần áo tung lên. Luyện Hư Linh Khí như đá chìm đáy biển, cứ thế biến mất.
- Ngươi không tổn thương được ta...
Trong giọng nói nữ tử kia mang theo vài phần Khinh miệt, dường như đang cười nhạo Trương Hằng không biết lượng sức mình.
- Nếu như ngươi còn không rời đi, đừng trách ta lập tức diệt sát ngươi.
Ánh mắt Trương Hằng nghiêm lại. cỗ sát khí như thực chất trên người phong tỏa nơi quỷ hồn lưu lại.
Dưới thần thức trợ giúp. Trương Hằng có thể cảm giác được vị trí khái quát của đối phương.
Không lâu trước, Hư Không Hỏa Diễm trong thần thức hải đã bắt đầu rục rịch.
- Không được, không thể nhường nơi này cho ngươi!
Trong tiếng nói kia mang theo một cỗ rít gào. gió lạnh trong không khí hóa thành một vòng xoáy nhắm thẳng về phía Trương Hằng.
Trương Hằng cười khẽ, một chưởng vỗ tới. lập tức đánh tan cơn gió kia.
- Đây là ngươi không biết điều...
Trong mắt Trương Hằng hiện lên một đạo lệ quang. Hư Không Hỏa Diễm vù một cái. đánh tới vật quỷ hồn kia.
Quỷ hồn không khỏi sinh ra một cỗ cảm giác sợ hãi, lập tức bỏ chạy, trong phòng không ngừng có tiếng gió gào thét.
Chẳng qua, cuối cùng quỷ hồn này cũng không tránh được Hư Không Hỏa Diễm. Tốc độ của Hư Không Hỏa Diễm chỉ chậm hơn tốc độ công kích của Linh khí mà thôi.
Thế nhưng, tốc độ công kích cùng tốc độ phi hành không phải là cùng một khái niệm. Một tu sĩ khống chế Linh khí phi hành, khẳng định không nhanh bằng tốc độ Linh khí công kích.
Vù! Hư Không Hỏa Diễm nhanh chóng trở về, dừng trong bàn tay Trương Hằng một lát. lại trở về thần thức hải.
Đúng lúc này, Trương Hằng cảm giác bên trong tầng một cổ tháp ở ngọc giản thần bí nhiều hơn một cái đốm sáng trắng. Sau đó, đốm sáng này hóa thành một nữ tử dung mạo diễm lệ.
Nữ tử này cũng nhưNam Minh không lâu trước, ánh mắt đại ra đứng ở tầng một cổ tháp.
- Ngươi tên là gì?
Trương Hằng dùng ý niệm giao lưu với nàng.
- Liên Mộng.
- Vì sao ngươi ở chỗ này?
- Tiện thiếp cùng Vương gia ân ái ba năm, lại bị người hạ độc thủ. không thể quên những gì tốt đẹp đã trải qua, cũng không cam lòng biến mất khỏi thế giới này.
Giống như Trương Hằng đã nghĩ, nữ tử này đối với Trương Hằng có hỏi liền đáp.
- Vì sao ta không thấy được hình thái của ngươi?
- Bởi vì chiếc khăn tay kia.
- Khăn taỵ?
Trương Hằng quét nhìn trong phòng, lập tức phát hiện một chiếc khăn tay kỳ quái.
- Là chiếc khăn này giúp cho ngươi?
- Đúng vậy. nó có thể làm cho ta ẩn hình, có thể làm cho ta miễn dịch công kích bên ngoài, chẳng qua vừa rồi lại bị ngọn lửa hút ra.
Liên Mộng giải thích.
Trương Hằng mang theo vài phần cổ quái, nhặt chiếc khăn lên. Khăn tay màu trắng, như bông tuyết rơi xuống giữa Trời đông, bên trên không có một chút vết bẩn. Sờ thử, cảm giác khăn tay này không có chỗ nào đặc biệt.
Trên khăn tay Thiêu hoa văn tinh xảo. ở giữa còn thếu bốn chữ: Liên Mộng Tịch Nguyệt.
Không biết vì sao. khi Trương Hằng nhìn mấy chữ này. không khỏi sinh ra một cỗ xúc động. Trầm ngâm một lát, trên tay Trương Hằng xuất hiện một ngọn lửa bình thường, đốt cháy chiếc khăn này. Thế nhưng khăn tay vẫn bình yên không tổn hao gì.
Lòng bàn tay Trương Hằng lại nhảy ra một ngọn lửa màu bạc. chuẩn bị Thiêu đốt khăn tay này. Nhưng đúng lúc này, một cỗ cảm giác nguy cơ Bỗng sinh ra trong đâu Trương Hằng, ngọc giản thần bí cũng rung động, dường như đang cảnh cáo Trương Hằng.
Lập tức thu hồi ngân diễm, Trương Hằng cảm giác rất kỳ quái.
- Ngươi lấy từ đâu ra chiếc khăn tay này?
Tâm thần Trương Hằng chìm vào tầng một cổ tháp, hỏi Liên Mộng.
- Ta từng ngẫu nhiên gặp được một nữ tử thần bí. nàng biết chơi đàn cổ, trò chuyện với ta rất vui vẻ, lúc chia tay, Tặng cho ta chiếc khăn này. Nàng nói cho ta. thứ này có thể Bảo hộ ta, thế nhưng cuối cùng ta bị trúng độc chết. Sau khi chết, hồn phách của ta trốn trong chiếc khăn này, miễn cho bên ngoài quấy rầy.
Khăn tay này thật là không đơn giản, ngay cả Hư Không Hỏa Diễm cũng không cắn nuốt được nó.
- Không bằng thử lại.
Trương Hằng vứt chiếc khăn ra thật xa. sau đó gọi ra Hư Không Hỏa Diễm. Hư Không Hỏa Diễm vù một cái chạm vào chiếc khăn.
Nhưng chiếc khăn bỗng bộc phát ra hào quang trắng làm người ta run sợ. bắn ngược Hư Không Hỏa Diễm trở lại.
- Ánh sáng trắng thật khủng bố!
Vừa rồi khăn tay bùng phát, uy lực to lớn vượt qua Trương Hằng dự liệu, cũng chỉ có Hư Không Hỏa Diễm mới có thể còn nguyên vẹn trước công kích như thế.
Chẳng qua, Trương Hằng cảm giác tinh thần của mình thoáng mỏi mệt.
- Ha ha ha...
Đúng lúc này, từ túi trữ vật của Trương Hằng đột nhiên truyền ra tiếng cười.
Tiếng cười này Trương Hằng cảm giác rất quen thuộc, lại do mảnh vỡ thế giới kia phát ra.
- Ngươi có gì mà cười?
Trương Hằng tức giận hỏi.
- Tuy rằng có Bất Diệt Ấn Ký. thế nhưng nó còn chưa thật sự trưởng thành, ngay cả một kiện Pháp bảo thông linh không chủ cũng không uy hiếp được. Nhớ tới khi đó ta còn bị nó dọa... Ha ha ha...
Mảnh vỡ thế giới dường như rất vui vẻ, phát ra một trận cười to.
Hư Không Hỏa Diễm trở về bàn tay Trương Hằng, phát ra một cỗ đao động tinh thần ủy khuất với hắn.
- Câm miệng cho ta! Một ngày nào đó. chờ nó lớn lên. lão tử cho ngươi xong đời!
Trương Hằng mắng to một tiếng, mảnh vỡ thế giới lập tức không lên tiếng nữa.
Thu hồi Hư Không Hỏa Diễm vào cơ thể, Trương Hằng nhặt khăn tay lên quan sát một hồi. lại không phát hiện có gì khác thường.
- Ta có thể sử dụng khăn tay này hay không?
Trương Hằng hỏi Liên Mộng ở tầng một cổ tháp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Không thể.
Liên Mộng trả lời.
Trương Hằng cũng không hỏi nhiều, thu khăn tay này lại. Nghe ý của mảnh vỡ thế giới, khăn tay này còn là một kiện Pháp bảo thông linh.
Nghe nói chỉ có tu sĩ Phân Thần Kỳ trở lên mới có thể sử dụng Pháp bảo thông linh. Pháp bảo loại này cũng vô cùng quý hiếm ở Tam Tinh Vực.
Trương Hằng không khỏi sinh ra lòng hiếu kỳ với nữ tử đã tặng chiếc khăn tay này cho Liên Mộng.
Giải quyết thứ không sạch sẽ trong phòng trúc. Trương Hằng lại dùng thần thức quan sát một lần. không phát hiện chỗ nào quái dị.
- Tốt, từ hôm nay trở đi, phòng trúc này kể cả rừng trúc xung quanh là địa bàn của ta. Trương Hằng đi tới chỗ ra vào đường mòn rừng trúc, trầm ngâm một lát, ánh mắt rơi vào ngọn núi giả ở xa xa.
Đi đến cạnh núi giả, Trương Hằng lấy từ túi trữ vật ra một thanh Linh khí hình kiếm. Linh khí này là lấy được từ trong túi trữ vật của Nam Minh, là một kiện Linh khí thượng phẩm.
Trên Linh khí lóe ra một tầng ánh bạc. theo Trương Hằng vung lên bắt đầu cắt tảng đá. Một lát sau. đã cắt khối đá thành một tấm bia đá.
Đi trở lại đầu đường mòn vào rừng trúc, hung hăng đặt mạnh tấm bia đá lên trên mặt đất, tấm bia đá lập tức lún sâu nửa thước.
Sau đó, ngón tay Trương Hằng lóe ra ánh bạc khắc mấy chữ sâu nửa tấc lên trên bia đá:
Trúc Lâm Hiên, kẻ xông vào chết...