Hương thơm thân thể quen thuộc thấm đẫm ruột gan, Trương Hằng nhanh chóng ôm chặt thân thể mềm mại như không xương của Ninh Tuyết Dung, thân hình vẫn tiếp tục rơi thẳng xuống phía dưới.
Khuôn mặt trắng muốt như hoa lê dưới mưa của Ninh Tuyết Dung đỏ bừng, thấy Trương Hằng đang ngơ ngác nhìn mình, đơn giản nhắm mắt lại, nói với giọng điệu hơi bi thương:
- Đại ca, ngươi vì sao còn đuổi tới đây nữa? Chẳng lẽ bây giờ ngươi cho rằng Ninh Tuyết Dung là người có thể lợi dụng sao?
Vụt một tiếng, hư ảnh linh khí Nguyệt Thương xoẹt qua hư không, rơi xuống dưới chân Trương Hằng, sau đó chờ Trương Hằng bay lên Trời cao.
Đồng Thời vào lúc này, Tuyết Ngọc Liên Hoa Thai hóa thành một luồng sáng trắng tiến vào trong túi trữ vật màu xanh.
Sắc mặt Trương Hằng vui vẻ nói:
- Tuyết Dung, ngươi đừng đi nữa được không?
Sau khi trầm mặc thật lâu. Ninh Tuyết Dung rốt cục mờ đôi mắt đã khôi phục vẻ bình tĩnh như nước, nói với Trương Hằng:
- Đại ca, ngươi buông ta ra.
Trương Hằng lắc đầu nói:
- Không được, trừ phi ngươi đáp ứng ta không chạy trốn nữa.
Đôi mắt vốn dịu dàng của Ninh Tuyết Dung hơi tối sầm lại:
- Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của ta!
Trương Hằng sửng sốt, trầm ngâm một lát mới nói:
- Có lẽ trước đây thì trong lòng ta có loại tâm tư này. Nhưng từ khi Lạc Hà phó thác ngươi cho ta thì ta chưa bao giờ có ý nghĩ này.
- Cảm ơn đại ca. Lần này ngươi không lừa Tuyết Dung.
Nụ cười sáng lạng hiếm thấy hiện lên trên khuôn mặt Ninh Tuyết Dung.
- Nói vậy là ngươi không đi nữa phải không?
Trương Hằng buông Ninh Tuyết Dung ra nhưng lại nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ bé như ngọc của nàng.
- Đại ca, ngươi lại trả lời Tuyết Dung một vấn đề nữa. Ngươi thật tâm thích Tuyết Dung, hay làm vẫn coi Tuyết Dung chỉ là một cô gái đáng thương cần được chăm sóc?
Đôi mắt Ninh Tuyết Dung tràn ngập nước mắt long lanh, nhìn sâu vào hai mắt Trương Hằng, dường như muốn tìm ra điều gì đó trong mắt đối phương.
Trương Hằng hít thật sâu một hơi. Giờ khắc này hắn cảm thấy mình dường như đang chìm trong một vở kịch tình yêu lãng mạn.
- Ta thích...
Một lúc thật sâu sau, Trương Hằng rút cục nói ra được hai chữ này.
Ninh Tuyết Dung vừa nghe được lời này liền biến sắc, ánh mắt lộ vẻ thất vọng, mạnh mẽ giằng ra khỏi tay Trương Hằng, hơn nữa với lấy túi trữ vật màu xanh bên hông của Trương Hằng.
Trên thân thể nàng cũng lưu chuyển một luồng sáng
màu xanh, chuẩn bị chạy trốn.
Đầu tiên Trương Hằng ngẩn ra, sau đó kịp phản ứng, kéo Ninh Tuyết Dung trở lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Ninh Tuyết Dung:
- Làm sao vậy? Chẳng lẽ Trương Hằng ta còn chưa xứng để thích nàng sao?
Trong ngực Trương Hằng âm thầm bùng lên một ngọn lửa giận.
Thời điểm còn ở trên địa cầu. Trương Hằng từng phải chịu đau khổ khi yêu đương nhưng chưa bao Giờ từng từ bỏ tôn nghiêm của mình, dù bị cự tuyệt hay chia tay với bạn gái, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ cầu xin đối phương.
Có lẽ cảm nhận được lửa giận trong lòng Trương Hằng. Ninh Tuyết Dung không giãy dụa nữa. lẳng lặng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói.
- Đại ca, người đừng coi nhẹ mình. Tuyết Dung cũng không phải là loại người cao quý, chỉ muốn tìm một người yêu ta thật tình.
Mà đại ca vừa rồi lại lừa ta. Ngươi không thật tâm thích Tuyết Dung. Nếu ngươi thật tâm thích Tuyết Dung thì ngươi sẽ không ngủ cùng phòng với nữ tử xa lạ, cùng không liếc mắt đưa tình với một vũ nữ...
Trương Hằng im lặng, một nỗi hổ thẹn dâng lên trong lòng. Ninh Tuyết Dung đối với tình yêu chân thành tha thiết, không cho phép bất cứ điều nhỏ nhặt nào tồn tại, giống như bông tuyết trắng tinh từ trên Trời rơi xuống, cũng giống như hoa sen giữa bùn nhơ mà vẫn Thanh khiết.
Loại ý tưởng gần như lãng mạn này hoàn toàn khác hẳn với tâm tính rất thực tế của Trương Hằng.
Ninh Tuyết Dung - Một cô gái theo chủ nghĩa lãng mạn, Trương Hằng- Một nam nhân theo chủ nghĩa hiện thực. Lãng mạn và hiện thực có thể cùng kết hợp sao?
- Chẳng lẽ mình với nàng vô duyên sao?
Trong lòng Trương Hằng cảm thấy hơi đau xót nhưng không cam lòng bỏ qua một cô gái tốt như vậy.
- Đại ca, ngươi thả ta ra đi....
Ninh Tuyết Dung thấp giọng cầu khẩn, giọng nói mang theo tiếng nức nờ như sắp khóc. Trương Hằng đột nhiên nhớ tới câu nói của một người bạn trên địa cầu:
- Nữ nhân thích bị lừa gạt.
- Tuyết Dung, ngươi không thể đi, nếu không ta sẽ hối hận cả đời...
Chẳng lẽ ngươi không thể cho ta một cơ hội nữa sao? Hay là đã quên lời hứa của chúng ta, muốn đại ca cô đơn suốt đời này...
Trương Hằng nói xong cũng cảm thấy buồn nôn. Vừa nói hắn vừa quan sát vẻ mặt của Ninh Tuyết Dung, phát hiện ra sắc mặt đối phương có vẻ hơi dịu đi một chút.
Tốt rồi, phải nói buồn nôn hơn tý nữa!
Lập tức Trương Hằng tiếp tục tiến tới!
- Tuyết Dung, nếu ngươi không tin thì ta sẽ moi tim mình ra cho ngươi xem...
Trương Hằng đưa tay vỗ về phía ngực mình, ánh mắt vô cùng chân thành tha thiết, trong lồng lại cảm thấy những lời này thật quen tai, không biết đã từng nghe ở đâu rồi.
Đôi mắt dịu dàng của Ninh Tuyết Dung đã sáng ngời dần, dường như bắt đầu đổi ý. Nhưng đúng lúc này bạch quang trên người nàng bỗng ảm đạm dần, cuối cùng thậm chí biến mất.
Trương Hằng biến sắc:
- Ngươi mau tiến vào trong túi trữ vật!
Dù từ sau khi dùng Linh Thần Đan. Ninh Tuyết Dung có vẻ tiến bộ không ít nhưng vẫn không thể ở thế giới bên ngoài trong Thời gian quá dài.
Tuy nhiên như vậy cũng tốt, Ninh Tuyết Dung sẽ không thể bỏ chạy nữa. Trương Hằng thầm nghĩ.
- Không, đại ca. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Ninh Tuyết Dung tươi cười.
- Người từng nói với ta sẽ mang ta tới thế tục tìm hiểu một phen. Tuyết Dung còn có thể miễn ' cưỡng kiên trì được thêm nửa canh giờ nữa. Người mang ta đi đi.
- Chuyện này... Ngươi còn chịu nổi không?
Trương Hằng hơi không đành lòng nói.
- Nếu ngươi thật tâm thích Tuyết Dung thì mang ta đi đi.
Ninh Tuyết Dung cười nhợt nhạt với Trương Hằng, đôi mắt động lòng người tràn ngập nhu tình như nước.
Trương Hằng bị nụ cười xinh đẹp của Ninh Tuyết Dung rung động, hơi hơi suy tư một chút liền nói:
- Vậy được rồi, đây cũng là lần đầu tiên ta tới nơi này, coi như đi du lịch một lần đi.
- Vậy ngươi còn không buông ta ra.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Tuyết Dung hồng lên.
Trương Hằng cười hắc hắc, buôn hai tay mềm mại của Ninh Tuyết Dung ra.
- Ngươi mau mang ta đi...
Ninh Tuyết Dung chủ động kéo tay Trương Hằng. Đôi mắt đẹp của nàng dừng lại trên những ngọn đèn bao phủ chợ đêm của kinh đô, vẻ mặt còn mang theo chút mong chờ.
Trương Hằng nắm nhẹ bàn tay mềm mịn, trắng như tuyết của Ninh Tuyết Dung, rất sợ nắm chặt làm giai nhân trước mắt bị thương.
- Được, chúng ta cùng nhau bay tới đó.
Trương Hằng nắm tay Trương Hằng, tiếp tục từ trên cao hạ xuống, tìm một địa phương không có ai đặt chân tới.
Khuôn mặt xinh xắn của Ninh Tuyết Dung hơi tái nhợt, dưới sự dẫn đường của Trương Hằng đi về phía kinh đô trong ánh đèn đêm mê ly.
Cũng không biết hôm nay là ngày hội gì, người trên đường trong kinh đô không ít, có khá nhiều trẻ nhỏ đang chơi đèn lồng. Thậm chí có thể nhìn thấy nhiều hình bóng xinh đẹp của các thiên kim nhà đại gia đi lại trên đường.
Đương nhiên thương buôn trên đường cũng không hề ít, buôn bán đủ loại vật phẩm.
- Đại ca, đèn lồng nơi đó thật là đẹp.
Đôi mắt Ninh Tuyết Dung lộ ra sắc thái khác thường, để Trương Hằng đưa nàng tới đó.
- VỊ cô nương này, ngươi đến đúng địa phương rồi đó. Đèn lồng của Vương lão ngũ ta là độc nhất vô nhị ờ kinh đô. Hay là để tình lang của ngươi mua cho ngươi một cái nhé?
Lão nhân bán đèn lồng lúc vừa nhìn thấy Ninh Tuyết Dung suýt nữa là tưởng tiên nữ hạ phàm, nhưng hắn vẫn là kẻ từng trải, ánh mắt vừa lướt qua người Trương Hằng một cái, lập tức mặt mày liền hớn hở giới thiệu với Ninh Tuyết Dung.
Vẻ mặt Ninh Tuyết Dung đầy tò mò nghe Vương lão ngũ bán đèn lồng ba hoa, ánh mắt lướt qua một số đèn luồng.
- Ta thích cái đèn màu đỏ khắc hoa này.
Cuối cùng Ninh Tuyết Dung vẫn chọn cho mình một cái, vui sướng cầm cái đèn lồng tinh xảo lung linh này, đi một vòng quanh Trương Hằng.
- Cái đèn này bao nhiêu tiền?
Trương Hằng thấy bộ dáng gian thương của Vương lão ngũ liền đã chuẩn bị tâm lý là sẽ bị hét giá.
Ánh mắt của Vương thuộc hàng đầu, cười hắc hắc nói:
- Lão đầu ta cũng không thèm bắt chẹt mấy người từ ngoài tới như các ngươi. Giá trị chế tạo cái đèn lồng này vốn cũng không cao, nhưng để biểu thị tình ý của vị công tử này, trả bao nhiêu tiền thì phải xem vào tình cảm sâu đậm của ngươi đối với nàng rồi?
Ninh Tuyết Dung nghe thấy lời này, sự chú ý cũng bị hấp dẫn lại đây, vụng trộm nhìn Trương Hằng. Lập tức Trương Hằng nhìn lão nhân này bằng con mắt khác. Loại này đúng là muốn hét giá, nhưng lại có thể khiến người ta cam tâm tình nguyện bỏ nhiều tiền ra trả.
Tuy nhiên lời nói của Vương lão ngũ này lại rất phù hợp với khẩu vị của Trương Hằng.
- Vị lão bá này, lời của ngươi nói cũng không đúng rồi. Tình yêu sao có thể sử dụng tiền tài của nhân gian để do đếm chứ.
Trương Hằng ảm đạm cười. Thật ra là trên tay hắn không có tiền. Vương lão ngũ hơi sửng sốt, hỏi:
- Vậy ngươi nói phải làm thế nào đây?
Ninh Tuyết Dung kéo cánh tay Trương Hằng, nhẹ nhàng nép vào người hắn, đôi mắt lộ ra vẻ cảm động thực sự.
Trương Hằng thầm vui vẻ trong lòng. Nữ nhân thích bị lừa gạt mà. Đặc biệt là nhưng cô gái theo đuổi tình yêu theo chủ nghĩa lãng mạn như Ninh Tuyết Dung.
- Ngươi có thể nói với ta một nguyện vọng. Đương nhiên nguyện vọng này phải là chuyện ta có đủ khả năng làm.
Trương Hằng cười ha hả. Đối với người tu tiên mà nói, một nguyện vọng của phàm nhân rất đơn giản. Chuyện này cũng giống như đám tu sĩ cấp thấp như Trương Hằng đưa ra nguyện vọng với Huyết Sát phân thân vậy.
Trương Hằng đương nhiên muốn tạo thành hình tượng trong nội tâm Ninh Tuyết Dung là hắn vô cùng coi trọng nàng.
- Nguyện vọng sao?
Vương lão ngũ hơi sửng sốt, ánh mắt đánh giá hai người Trương Hằng, hoàn toàn có thể nhận thấy hai người này bất phàm.
Nam anh tuấn phi phàm, nữ Thanh nhã như tiên tử, không giống người thế tục.
Phịch một tiếng, Vương lão ngũ đột nhiên quỳ gối trước mặt Trương Hằng.
- Lão già này có một chuyện muốn xin quý nhân ra tay tương trợ.
Trương Hằng vội vàng nâng hắn dậy, trong lòng thầm than. Người thế tục đều thích nói câu này.
Trương Hằng thản nhiên nói, nhìn Ninh Tuyết Dung một cái, phát hiện ra nàng đang như cười như không nhìn mình, đôi mắt còn mang theo chút vui sướng.
Khuôn mặt trắng muốt như hoa lê dưới mưa của Ninh Tuyết Dung đỏ bừng, thấy Trương Hằng đang ngơ ngác nhìn mình, đơn giản nhắm mắt lại, nói với giọng điệu hơi bi thương:
- Đại ca, ngươi vì sao còn đuổi tới đây nữa? Chẳng lẽ bây giờ ngươi cho rằng Ninh Tuyết Dung là người có thể lợi dụng sao?
Vụt một tiếng, hư ảnh linh khí Nguyệt Thương xoẹt qua hư không, rơi xuống dưới chân Trương Hằng, sau đó chờ Trương Hằng bay lên Trời cao.
Đồng Thời vào lúc này, Tuyết Ngọc Liên Hoa Thai hóa thành một luồng sáng trắng tiến vào trong túi trữ vật màu xanh.
Sắc mặt Trương Hằng vui vẻ nói:
- Tuyết Dung, ngươi đừng đi nữa được không?
Sau khi trầm mặc thật lâu. Ninh Tuyết Dung rốt cục mờ đôi mắt đã khôi phục vẻ bình tĩnh như nước, nói với Trương Hằng:
- Đại ca, ngươi buông ta ra.
Trương Hằng lắc đầu nói:
- Không được, trừ phi ngươi đáp ứng ta không chạy trốn nữa.
Đôi mắt vốn dịu dàng của Ninh Tuyết Dung hơi tối sầm lại:
- Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của ta!
Trương Hằng sửng sốt, trầm ngâm một lát mới nói:
- Có lẽ trước đây thì trong lòng ta có loại tâm tư này. Nhưng từ khi Lạc Hà phó thác ngươi cho ta thì ta chưa bao giờ có ý nghĩ này.
- Cảm ơn đại ca. Lần này ngươi không lừa Tuyết Dung.
Nụ cười sáng lạng hiếm thấy hiện lên trên khuôn mặt Ninh Tuyết Dung.
- Nói vậy là ngươi không đi nữa phải không?
Trương Hằng buông Ninh Tuyết Dung ra nhưng lại nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ bé như ngọc của nàng.
- Đại ca, ngươi lại trả lời Tuyết Dung một vấn đề nữa. Ngươi thật tâm thích Tuyết Dung, hay làm vẫn coi Tuyết Dung chỉ là một cô gái đáng thương cần được chăm sóc?
Đôi mắt Ninh Tuyết Dung tràn ngập nước mắt long lanh, nhìn sâu vào hai mắt Trương Hằng, dường như muốn tìm ra điều gì đó trong mắt đối phương.
Trương Hằng hít thật sâu một hơi. Giờ khắc này hắn cảm thấy mình dường như đang chìm trong một vở kịch tình yêu lãng mạn.
- Ta thích...
Một lúc thật sâu sau, Trương Hằng rút cục nói ra được hai chữ này.
Ninh Tuyết Dung vừa nghe được lời này liền biến sắc, ánh mắt lộ vẻ thất vọng, mạnh mẽ giằng ra khỏi tay Trương Hằng, hơn nữa với lấy túi trữ vật màu xanh bên hông của Trương Hằng.
Trên thân thể nàng cũng lưu chuyển một luồng sáng
màu xanh, chuẩn bị chạy trốn.
Đầu tiên Trương Hằng ngẩn ra, sau đó kịp phản ứng, kéo Ninh Tuyết Dung trở lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Ninh Tuyết Dung:
- Làm sao vậy? Chẳng lẽ Trương Hằng ta còn chưa xứng để thích nàng sao?
Trong ngực Trương Hằng âm thầm bùng lên một ngọn lửa giận.
Thời điểm còn ở trên địa cầu. Trương Hằng từng phải chịu đau khổ khi yêu đương nhưng chưa bao Giờ từng từ bỏ tôn nghiêm của mình, dù bị cự tuyệt hay chia tay với bạn gái, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ cầu xin đối phương.
Có lẽ cảm nhận được lửa giận trong lòng Trương Hằng. Ninh Tuyết Dung không giãy dụa nữa. lẳng lặng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói.
- Đại ca, người đừng coi nhẹ mình. Tuyết Dung cũng không phải là loại người cao quý, chỉ muốn tìm một người yêu ta thật tình.
Mà đại ca vừa rồi lại lừa ta. Ngươi không thật tâm thích Tuyết Dung. Nếu ngươi thật tâm thích Tuyết Dung thì ngươi sẽ không ngủ cùng phòng với nữ tử xa lạ, cùng không liếc mắt đưa tình với một vũ nữ...
Trương Hằng im lặng, một nỗi hổ thẹn dâng lên trong lòng. Ninh Tuyết Dung đối với tình yêu chân thành tha thiết, không cho phép bất cứ điều nhỏ nhặt nào tồn tại, giống như bông tuyết trắng tinh từ trên Trời rơi xuống, cũng giống như hoa sen giữa bùn nhơ mà vẫn Thanh khiết.
Loại ý tưởng gần như lãng mạn này hoàn toàn khác hẳn với tâm tính rất thực tế của Trương Hằng.
Ninh Tuyết Dung - Một cô gái theo chủ nghĩa lãng mạn, Trương Hằng- Một nam nhân theo chủ nghĩa hiện thực. Lãng mạn và hiện thực có thể cùng kết hợp sao?
- Chẳng lẽ mình với nàng vô duyên sao?
Trong lòng Trương Hằng cảm thấy hơi đau xót nhưng không cam lòng bỏ qua một cô gái tốt như vậy.
- Đại ca, ngươi thả ta ra đi....
Ninh Tuyết Dung thấp giọng cầu khẩn, giọng nói mang theo tiếng nức nờ như sắp khóc. Trương Hằng đột nhiên nhớ tới câu nói của một người bạn trên địa cầu:
- Nữ nhân thích bị lừa gạt.
- Tuyết Dung, ngươi không thể đi, nếu không ta sẽ hối hận cả đời...
Chẳng lẽ ngươi không thể cho ta một cơ hội nữa sao? Hay là đã quên lời hứa của chúng ta, muốn đại ca cô đơn suốt đời này...
Trương Hằng nói xong cũng cảm thấy buồn nôn. Vừa nói hắn vừa quan sát vẻ mặt của Ninh Tuyết Dung, phát hiện ra sắc mặt đối phương có vẻ hơi dịu đi một chút.
Tốt rồi, phải nói buồn nôn hơn tý nữa!
Lập tức Trương Hằng tiếp tục tiến tới!
- Tuyết Dung, nếu ngươi không tin thì ta sẽ moi tim mình ra cho ngươi xem...
Trương Hằng đưa tay vỗ về phía ngực mình, ánh mắt vô cùng chân thành tha thiết, trong lồng lại cảm thấy những lời này thật quen tai, không biết đã từng nghe ở đâu rồi.
Đôi mắt dịu dàng của Ninh Tuyết Dung đã sáng ngời dần, dường như bắt đầu đổi ý. Nhưng đúng lúc này bạch quang trên người nàng bỗng ảm đạm dần, cuối cùng thậm chí biến mất.
Trương Hằng biến sắc:
- Ngươi mau tiến vào trong túi trữ vật!
Dù từ sau khi dùng Linh Thần Đan. Ninh Tuyết Dung có vẻ tiến bộ không ít nhưng vẫn không thể ở thế giới bên ngoài trong Thời gian quá dài.
Tuy nhiên như vậy cũng tốt, Ninh Tuyết Dung sẽ không thể bỏ chạy nữa. Trương Hằng thầm nghĩ.
- Không, đại ca. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Ninh Tuyết Dung tươi cười.
- Người từng nói với ta sẽ mang ta tới thế tục tìm hiểu một phen. Tuyết Dung còn có thể miễn ' cưỡng kiên trì được thêm nửa canh giờ nữa. Người mang ta đi đi.
- Chuyện này... Ngươi còn chịu nổi không?
Trương Hằng hơi không đành lòng nói.
- Nếu ngươi thật tâm thích Tuyết Dung thì mang ta đi đi.
Ninh Tuyết Dung cười nhợt nhạt với Trương Hằng, đôi mắt động lòng người tràn ngập nhu tình như nước.
Trương Hằng bị nụ cười xinh đẹp của Ninh Tuyết Dung rung động, hơi hơi suy tư một chút liền nói:
- Vậy được rồi, đây cũng là lần đầu tiên ta tới nơi này, coi như đi du lịch một lần đi.
- Vậy ngươi còn không buông ta ra.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Tuyết Dung hồng lên.
Trương Hằng cười hắc hắc, buôn hai tay mềm mại của Ninh Tuyết Dung ra.
- Ngươi mau mang ta đi...
Ninh Tuyết Dung chủ động kéo tay Trương Hằng. Đôi mắt đẹp của nàng dừng lại trên những ngọn đèn bao phủ chợ đêm của kinh đô, vẻ mặt còn mang theo chút mong chờ.
Trương Hằng nắm nhẹ bàn tay mềm mịn, trắng như tuyết của Ninh Tuyết Dung, rất sợ nắm chặt làm giai nhân trước mắt bị thương.
- Được, chúng ta cùng nhau bay tới đó.
Trương Hằng nắm tay Trương Hằng, tiếp tục từ trên cao hạ xuống, tìm một địa phương không có ai đặt chân tới.
Khuôn mặt xinh xắn của Ninh Tuyết Dung hơi tái nhợt, dưới sự dẫn đường của Trương Hằng đi về phía kinh đô trong ánh đèn đêm mê ly.
Cũng không biết hôm nay là ngày hội gì, người trên đường trong kinh đô không ít, có khá nhiều trẻ nhỏ đang chơi đèn lồng. Thậm chí có thể nhìn thấy nhiều hình bóng xinh đẹp của các thiên kim nhà đại gia đi lại trên đường.
Đương nhiên thương buôn trên đường cũng không hề ít, buôn bán đủ loại vật phẩm.
- Đại ca, đèn lồng nơi đó thật là đẹp.
Đôi mắt Ninh Tuyết Dung lộ ra sắc thái khác thường, để Trương Hằng đưa nàng tới đó.
- VỊ cô nương này, ngươi đến đúng địa phương rồi đó. Đèn lồng của Vương lão ngũ ta là độc nhất vô nhị ờ kinh đô. Hay là để tình lang của ngươi mua cho ngươi một cái nhé?
Lão nhân bán đèn lồng lúc vừa nhìn thấy Ninh Tuyết Dung suýt nữa là tưởng tiên nữ hạ phàm, nhưng hắn vẫn là kẻ từng trải, ánh mắt vừa lướt qua người Trương Hằng một cái, lập tức mặt mày liền hớn hở giới thiệu với Ninh Tuyết Dung.
Vẻ mặt Ninh Tuyết Dung đầy tò mò nghe Vương lão ngũ bán đèn lồng ba hoa, ánh mắt lướt qua một số đèn luồng.
- Ta thích cái đèn màu đỏ khắc hoa này.
Cuối cùng Ninh Tuyết Dung vẫn chọn cho mình một cái, vui sướng cầm cái đèn lồng tinh xảo lung linh này, đi một vòng quanh Trương Hằng.
- Cái đèn này bao nhiêu tiền?
Trương Hằng thấy bộ dáng gian thương của Vương lão ngũ liền đã chuẩn bị tâm lý là sẽ bị hét giá.
Ánh mắt của Vương thuộc hàng đầu, cười hắc hắc nói:
- Lão đầu ta cũng không thèm bắt chẹt mấy người từ ngoài tới như các ngươi. Giá trị chế tạo cái đèn lồng này vốn cũng không cao, nhưng để biểu thị tình ý của vị công tử này, trả bao nhiêu tiền thì phải xem vào tình cảm sâu đậm của ngươi đối với nàng rồi?
Ninh Tuyết Dung nghe thấy lời này, sự chú ý cũng bị hấp dẫn lại đây, vụng trộm nhìn Trương Hằng. Lập tức Trương Hằng nhìn lão nhân này bằng con mắt khác. Loại này đúng là muốn hét giá, nhưng lại có thể khiến người ta cam tâm tình nguyện bỏ nhiều tiền ra trả.
Tuy nhiên lời nói của Vương lão ngũ này lại rất phù hợp với khẩu vị của Trương Hằng.
- Vị lão bá này, lời của ngươi nói cũng không đúng rồi. Tình yêu sao có thể sử dụng tiền tài của nhân gian để do đếm chứ.
Trương Hằng ảm đạm cười. Thật ra là trên tay hắn không có tiền. Vương lão ngũ hơi sửng sốt, hỏi:
- Vậy ngươi nói phải làm thế nào đây?
Ninh Tuyết Dung kéo cánh tay Trương Hằng, nhẹ nhàng nép vào người hắn, đôi mắt lộ ra vẻ cảm động thực sự.
Trương Hằng thầm vui vẻ trong lòng. Nữ nhân thích bị lừa gạt mà. Đặc biệt là nhưng cô gái theo đuổi tình yêu theo chủ nghĩa lãng mạn như Ninh Tuyết Dung.
- Ngươi có thể nói với ta một nguyện vọng. Đương nhiên nguyện vọng này phải là chuyện ta có đủ khả năng làm.
Trương Hằng cười ha hả. Đối với người tu tiên mà nói, một nguyện vọng của phàm nhân rất đơn giản. Chuyện này cũng giống như đám tu sĩ cấp thấp như Trương Hằng đưa ra nguyện vọng với Huyết Sát phân thân vậy.
Trương Hằng đương nhiên muốn tạo thành hình tượng trong nội tâm Ninh Tuyết Dung là hắn vô cùng coi trọng nàng.
- Nguyện vọng sao?
Vương lão ngũ hơi sửng sốt, ánh mắt đánh giá hai người Trương Hằng, hoàn toàn có thể nhận thấy hai người này bất phàm.
Nam anh tuấn phi phàm, nữ Thanh nhã như tiên tử, không giống người thế tục.
Phịch một tiếng, Vương lão ngũ đột nhiên quỳ gối trước mặt Trương Hằng.
- Lão già này có một chuyện muốn xin quý nhân ra tay tương trợ.
Trương Hằng vội vàng nâng hắn dậy, trong lòng thầm than. Người thế tục đều thích nói câu này.
Trương Hằng thản nhiên nói, nhìn Ninh Tuyết Dung một cái, phát hiện ra nàng đang như cười như không nhìn mình, đôi mắt còn mang theo chút vui sướng.