Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 348: Ngọc Phật tự

Ngọc Phật Tự là một trong các môn phái nhất lưu kế thừa xa xưa nhất trong giới Tu chân giới ở Tam Tinh Vực. Lịch sử này thậm chí có thể ngược dòng đến thời gian trước khi Tam Tinh Vực được hình thành, cũng chính là từ mười vạn năm về trước
Trong phần lớn các thế lực của Tam Tinh Vực. Ngọc Phật Tự là một môn phái vô cùng đặc thù. thực lực sâu không lường được. Có người còn từng đoán rằng: Ngọc Phật Tự tiềm ẩn cả những cao nhân không mấy người biết được
Nhưng một môn phái như vậy lại cùng rất ít khi can thiệp vào thế sự. Ngàn vạn năm qua họ đều có địa vị siêu nhiên ngay cả những phái lớn siêu cấp bình thường cũng không dễ dàng đi trêu chọc loại môn phái đã truyền lưu lâu đời từ thời thượng cổ này
Vài năm trở lại đây băng vào thực lực bản thân. Nghịch Thiên Đại Ma một mình đã đám khiêu chiến Ngọc Phật Tự mà không bị làm sao. Đây tuyệt đối là sự kiện đầu tiên trong cả trăm ngàn năm lịch sử của Tam Tinh Vực. Những quan hệ lợi ích tồn tại trong đó chắc chắn không phải những tu sĩ bình thường có khả năng đoán ra được.
Ngay tại lúc này một gã nam tử trẻ tuổi mặc đạo bảo màu xanh. đang khống chế một đạo độn quang màu bạc tất bật chạy tới Thiên Vân Sơn của Ngọc Phật Tự
Thiên Vân Sơn cao tới mấy ngân trượng, đỉnh núi quanh năm mây mù bao Phủ xung quanh vài trăm dặm thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng nhạc du dương phát ra làm cho người xung quanh có cảm giác như đang đối diện với một thế giới kì ảo khác lạ.
- Cong...!
Lúc này từ hướng Thiên Vân Sơn một tiếng chuông trầm Bống du dương như giáo lý Phúc Âm từ trên trời truyền tới làm cho tất cả muống thú trông khoảng mấy trăm dặm đều dừng lại im lặng lắng nghe.
Nam nhân áo xanh chân đạp độn quang màu bạc cũng dừng chân lại. trong mắt hoàn toàn bình tĩnh, khóe môi nhếch lên vài tia cười lạnh nhạt.
Tiếng Phúc Âm giáo lý Thanh tịnh rì rầm giữa dãy núi làm Trương Hằng nhớ tới ma âm cổ quái đã từng trải qua ở trong Huyết Sát Thần Điện, có thể làm cho người ta mất đi tất cả ý chí chiến đấu. Lúc trước Trương Hằng cũng suýt nữa bị Như thế.
Mà Giờ phút này, tiếng chuông Với ma âm lúc trước không giống nhau. Tiếng chuông này hàm chứa tác dụng tĩnh tâm, tẩy rửa linh hồn, khu trừ những phiền nhiễu trong lòng. Mặc dù là người có hoang mang hơn đi nữa. nghe tiếng chuông này cũng đều có thể quên đi tất cả mọi phiền não trong một khoảng thời gian ngắn nhất, rồi từ đó sinh ra ý tướng Buông dao đồ tể, lập tức thành Phật.
Khi Trương Hằng nghe tiếng chuông văng vẳng, tâm tính Tuy rằng đã trở nên bình tĩnh hơn nhưng cũng không có kiểu giác ngộ như Trốn vào cửa Phật, quy y Phật tổ.
Sau khi đã trải qua thí Luyện ở Huyết Sát, tâm tính Trương Hằng đã trở nên kiên cường, cũng sẽ không dễ dàng chịu sự tác động của ngoại vật.
- Ha hả. Phật âm và ma âm. về bản chất đều giống nhau, đều là loại ảnh hưởng đến tâm trí của người ta.
Trương Hằng khẽ cười, độn quang màu bạc dưới chân trở nên chậm lại. Thần thức của hắn cũng bắt đầu quét qua tình huống trong phạm vi hơn trăm dặm. cứ như là đang tìm kiếm cái gì.
- Không đúng, không đúng. Ngôn luận vừa rồi của vị thí chủ này cũng quá cực đoan.
Ngay khi Trương Hằng đang vận thần thức tìm kiếm thì một giọng nói to mà lại không thiếu phần Nhu hòa truyền vào bên tai Trương Hằng, hơn nữa còn quanh quẩn vài lần trong dãy núi.
Trương Hằng dừng thân ảnh, liếc mắt lại phát hiện ra ở ngay trên ngọn núi bình thường ngay bên phía tay trái mình đang có một lão hòa thượng già chừng bảy mươi tuổi đứng đó.
Người vừa rồi nói chuyện hiển nhiên chính là lão hòa thượng nhìn như có vẻ bình thường này. Lão hơi có ý cười, nhìn Trương Hằng, phủ định lời nói và việc làm trước đó của lão.
Trương Hằng cảm thấy có chút cổ quái. Chính mình vừa rồi lầu bầu làm sao lại có thể bị lão hòa thượng này nghe lén được chứ?
Hay là bản thân mình vừa tiến vào Thiên Vân Sơn đã bị các tu sĩ ở Ngọc Phật Tự theo dõi rồi? Trương Hằng cảm thấy khả năng này là rất lớn. Một tu sĩ Nguyên anh kỳtiến vào một phạm vi của bất Kỳ sơn môn đại phái nhất lưu nào cũng quả thực là dễ dàng dẫn dắt tới sự chú ý của đối phương.
- Xin hỏi cao tăng tôn tính đại danh? Vì sao lại gọi ta?
Trương Hằng cũng không thi lễ, hỏi thẳng luôn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lão hòa thượng phía xa xa.
- Lão nạp Ngọc Đề. vừa rồi trong lúc vô tình nghe được ngôn luận của thí chủ. cảm giác có chút cực đoan. Phật âm và ma âm về bản chất là con đường Cuối cùng, Phật âm tẩy rửa linh hồn dơ bẩn mà không ảnh hưởng đến tâm trí của con người, còn ma âm lại mê hoặc tâm trí của sinh linh, dẫn dắt người ta đi vào con đường diệt thế...
Lão hòa thượng Ngọc Đề lại nhải mãi không dừng.
- Khụ, khụ....
Trương Hằng có chút không biết nói sao, đành cắt lời lão hòa thượng Ngọc Đề thôi:
- Ta nói này. vị cao tăng này. Nếu không có việc gì khác thì hẹn gặp lại vào hôm sau nhé.
Nói xong câu đó Trương Hằng nhanh như chớp, độn quang liền bay ra mấy chục trượng. căn bản là không nhìn tới lão hòa thượng Ngọc Đề này.
Cảm quan của Trương Hằng linh mẫn tới mức nào chứ. Vị lão hòa thượng trước mắt đây Tuy rằng nhìn như bình thường, nhưng xem khí tức thấp thoáng thì tu vi hiển nhiên đã nắm ngoài cảnh giới Nguyên anh kỳrồi. Hơn nữa, lão có thể nghe được tiếng lầm bầm lầu bầu của Trương Hằng trong hoàn cảnh thần không hay quỷ không biết thì có thể thấy được, thực lực của lão dĩ nhiên là vượt qua Trương Hằng.
Mục đích chuyến đi này của Trương Hằng cùng không phải là tìm người để lý luận về phật pháp, lại càng không muốn kiếm thêm phiền toái gì. Hắn có chút khó có thể hiểu được chuyện Bách Luyện đại sự lại xác định địa điểm ước hẹn ở chỗ này.
Vừa thấy phản ứng của Trương Hằng. lão hòa thượng Ngọc Đề lộ vẻ kinh ngạc, nhưng khóe miệng lại hiện ra vài tia tiếu ý, cười ha hả nói:
- Thí chủ đến Ngọc Phật Tự của ta có phải là để tìm người không?
- Đúng vậy.
Trương Hằng lập tức ngừng lại, lại có chút bất ngờ nhìn lão hòa thượng Ngọc Đề ở đằng này.
- Chẳng lẽ cao tăng biết người ta muốn tìm là ai ư?
Trong lòng Trương Hằng vừa động, hay là lão hòa thượng Ngọc Đề trước mắt này chính là cao tăng thế ngoại trong truyền thuyết? Nhưng xem ra bộ dạng đối phương cũng bình thường thôi mà.
Lão hòa thượng lắc lắc đầu, thản nhiên nói:
- Lão nạp cũng không có năng lực biết trước, cũng không biết là cụ thể thí chủ muốn tìm ai?
Trương hằng vừa nghe lời ấy thì trong lòng không khỏi giận dữ. không ngờ rằng lão hòa thượng nhìn như thành thật này lại cũng biết lừa dối người ta.
Chính khi đang định quay đầu bước đi. Thanh âm thong dong của lão hòa thượng lại vang lên:
- Quý khách tục gia của Ngọc Phật Tự bình thường đều trú lại ở Ngọc Lai Phong cách đây ngoài trăm dặm về hướng đông bắc. Thí chủ tới đó sẽ biết liền. Người thí chủ muốn tìm cũng có thể đang ở đó.
- Ngọc Lai Phong ư?
Trương Hằng khẽ nhắc lại. rồi nói lời cảm ơn với lão hòa thượng:
- Cảm tạ cao tăng chỉ điểm. Chúng ta sau này... không hẹn gặp lại.
Vút!
Ngân quang dưới chân rung lên. Trương Hằng cùng không quay đầu lại. bay về hướng đông bắc. trong chớp mắt đã biến mất khỏi tâm nhìn của lão hòa thượng.
Lão hòa thượng Ngọc Đề hơi nheo lại ánh mắt. nhìn theo hướng hắn biến mất, khóe miệng còn mang theo ý cười nhàn nhạt. Một lúc thật lâu sau lão mới hạ giọng ngâm nga:
- Sau Kế Vũ Vô Cực lại có một gã khó có thể đánh giá được...
Nếu như Trương Hằng còn ở đây. chắc chắn sẽ cảm thấy kinh ngạc với lời nói này của lão hòa thượng. Nhưng Lúc này, hắn đã bay ra ngoài cách đến vài dặm.
Trong tiềm thức, Trương Hằng cảm nhận thấy rằng lão hòa thượng Ngọc Đề này tuyệt không đơn giản, tốt nhất là không nên để đối phương chú ý đến mình quá nhiều.
Dựa theo phương hướng lão hòa thượng Ngọc Đề đã chỉ. Trương Hằng phi hành về phía trước qua hơn trăm dặm đường mới thấy một ngọn núi có hình thụ rất quái dị.
Ngọn núi này cong vòng hai bên, ở giữa lại lõm xuống, từ phía xa nhìn lại thật giống như một cái vòng hình bán nguyệt.
Thần thức đảo qua, Trương Hằng thấy không ít người tu chân ở trên ngọn núi này. đều không phải là hòa thượng hoặc tục gia đệ tử của Ngọc Phật Tự.
Ngay ở phần núi lõm xuống, có một số phòng khách bằng gỗ dựng nên mộc mạc đơn sơ. Không ít các gian khách phòng đều đã có một vài tu sĩ ở đó. Thần thức của Trương Hằng vừa mới xẹt qua đã khiến một số tu sĩ trên núi cảm giác được. Hiển nhiên nơi này cũng đang có tu sĩ cấp bậc Nguyên Anh Kỳ.
Đúng Lúc này, hai gã tăng nhân mặc áo cà sa bay về phía Trương Hằng. Một trong hai gã lớn tiếng nói:
- Thí chủ là khách quý đến trú ở Ngọc Phật Tự chăng? Mời đưa ra Ngọc Phật Châu!

back top