Khi quỷ vụ nồng đậm đột nhiên biến mất. trước mắt bỗng dưng sáng ngời. Hiện ra trước mắt mọi người là một hồ nước màu đen. trong hồ nước tản ra khí tức âm lãnh và ma khí kinh người, từng đám sương mù từ trong hồ nước màu đen tràn ra sau đó trải rộng toàn bộ Quỷ vụ Sơn làm cho người ta nhìn mà sinh lòng sợ hãi.
Chính giữa hồ nước màu đen là một Tòa Cung Điện băng tinh màu lam trong suốt óng ánh. Tòa Cung Điện này nhìn qua giống như lơ lửng trên hồ nước màu đen lại giống Như hòa làm một thể với hồ nước, làm cho người ta có một loại quỷ dị âm trầm nhưng lại gợi nên lòng tò mò.
Nếu cận thận quan sát sẽ phát hiện bốn phía cung điện băng tinh màu lam. trong hồ nước màu đen đóng băng một số thi thể tu sĩ. Những thi thể này đầy đủ không sứt mẻ. trông rất sống động. Trên mặt phần lớn lộ ra vẻ không cam lòng cùng tuyệt vọng, có một số tu sĩ thậm chí ngay cả chết như thế nào cũng không biết, trên mặt còn mang theo biểu tình mê mang kinh ngạc.
Sau khi đoàn người đến chỗ này đều sửng sốt trong nháy mắt, sau đó bắt đầu quan sát cánh tượng bốn phía. Chỉ chốc lát ánh mắt bọn họ đều đặt vào cung điện băng tinh màu lam ở chính giữa hồ nước màu đen.
Trương Hằng thử dùng thần thức tới gần cung điện băng tinh màu lam nhưng còn chưa tới gần đã bị một cổ lực lượng vô hình bắn ngược trở lại khiến hắn hơi kinh ngạc. Nguyên lai bốn phía vốn đã tồn tại một trận pháp khổng lồ. có lẽ hiện tại bọn họ đã bị vây trong trận pháp.
Hầu Bá quan sát một lúc lâu. ánh mắt lóe lên từng hồi. một hồi lâu sau mới nói:
- Nếu ta không đoán sai. toàn bộ Quỷ vụ đảo này chính là một trận pháp mờ mịt cải tạo thành, thẳng đến khi ta tới trung tâm trận pháp mới nhận thấy được.
- Khó trách cả đảo đều bao phủ một tầng quỷ vụ, chẳng những không có một tia linh khí ngay cả một cây có đại cũng không có. Chỉ sợ tất cả sinh cơ cùng linh khí đều bị trận pháp này hút đi.
Phạm Lâm khẽ phun một hơi. cảnh giác nhìn bốn phía. Hết thảy Bốn phía mơ hồ có một cỗ cảm giác không yên.
Bách Luyện đại sư lạnh nhạt nói:
- Mấy vạn năm trước, dưới ngọn núi này hẳn là có linh mạch. Nhưng trải qua vận chuyên trận pháp nhiều năm Như vậy, linh khí đã cạn kiệt bắt đầu tiêu hao linh lực chứa đựng trong Mật địa. Đây cũng là nguyên nhân vì sao chúng ta có thể dễ dàng đến nơi này. Đôi là mấy ngàn năm trước, tu sĩ Nguyên Anh Kỳ đều có thể bị lạc trong núi này càng không nói đến tới gần cung điện thần bí phía trước.
- Sư đệ. chúng ta nên xuất phát... Lúc trước ta cũng từng đến đây Nhưng trong tay không có tín vật truyền thừa cho nên không thể phá vỡ ảo cảnh bốn phía.
Lão già họ Sài bắt đầu thúc giục, trong mắt mang theo vài tia kích động cùng chờ mong.
Bách Luyện đại sư đánh mắt cho Trương Hằng rồi dẫn đầu bay về phía cung điện băng tinh màu lam ở xa xa, bốn người phía sau đều theo sát
Nhưng vừa phi đến trên không hồ nước màu đen liền cảm nhận được một cỗ âm lãnh, thấu xương. Đây cũng phải là một loại lạnh băng đơn thuần mà còn kèm theo khí tức quỷ dị khiến người ta khó thể yên lòng.
Bách Luyện đại sư bay ở phía trước tốc độ rất chậm thậm chí còn có vẻ thăm dò đầy cận thận, không dám có chút qua loa nào. Càng tới gần chính giữa hồ nước màu đen. cỗ khí âm lãnh kia càng ngày càng mãnh liệt, chỉ chốc lát vài tu sĩ Kết Đan KỲ đều mở vòng phòng ngự bảo hộ. dùng pháp lực chống lại khí âm hàn ở ngoại giới.
Trong quá trình phi hành Trương Hằng cận thận quan sát hồ nước màu đen phía dưới chân, phát hiện chứa trong hồ cũng không phải là nước mà là một loại chất lỏng màu đen tản mát ra khí âm trầm cùng cực hàn.
Càng tới gần cung điện băng tinh màu lam. khí âm hàn phát ra từ trong hồ nước màu đen càng ngày càng khủng bố. Đến cuối cùng Trương Hằng cùng Hầu Bá cũng đều dùng pháp lực để chống lại cỗ lực âm hàn cường đại này.
Khi bay đến khoảng cách một phần ba hồ nước. Phạm Lâm đột nhiên ngừng lại. lộ vẻ kinh ngạc nói với mấy người bên cạnh:
- Các vị có phát hiện một chuyện quỷ dị hay không? Từ khi tới trên không hồ nước màu đen quỷ dị này. pháp lực tiêu hao khi chúng ta phi hành lớn hơn bình thường rất nhiều.
- Điều này có gì Kỳ quái! Cả Quỷ vụ Sơn đều ở trong một trận pháp Kỳ lạ. linh khí trên núi đã sớm bị hút sạch vài vạn năm trước. Trong cơ thể tu sĩ chúng ta đồng dạng có linh khí. thực lực càng mạnh linh khí càng ngưng tụ. Lúc ở vòng ngoài Quỷ vụ Sơn, tác dụng của trận pháp đối với chúng ta cũng không lớn. nhưng lúc này đã tới khu vực trung tâm, cho dù là tu sĩ Kết Đan Kỳ chúng ta cũng phải chịu ảnh hưởng không nhỏ.
Lão già họ Sài lạnh nhạt nói.
Hầu Bá gật đầu nói:
- Càng tới gần cung điện thần bí tác dụng của trận pháp lại càng mạnh. Chẳng qua đến hiện giờ mới thôi, ảnh hưởng của trận pháp này đối với ta vẫn rất nhỏ.
Trương Hằng phi hành ở không trung, cận thận cảm thụ một chút, lại không phát hiện ra tình huống linh khí xói mòn nhanh hơn. trên mặt hiện ra vài tia kinh ngạc thần thức truyền âm cho Bách Luyện đại sư:
- Đại sư. ngươi cũng có loại cảm giác này sao?
- Không sai. Lúc phi hành, linh khí tiêu hao gấp đôi bình thường.
Bách Luyện đại sư truyền âm đáp.
Trong lòng Trương Hằng vui vẻ. Như thế xem ra trận pháp trên Quỷ vụ Sơn này không có tác dụng với mình? ít nhất đến hiện giờ là Như vậy,
Trong hoàn cảnh nguy hiểm lúc này, Luyện Thiên Hóa Địa Công khiến năng lực sinh tồn của Trương Hằng mạnh hơn tu sĩ cùng cấp.
Cứ như vậy, đoàn người chậm rãi phi hành, ai cũng không dám tăng tốc độ. Một cổ uy hiếp mơ hồ từ hồ nước màu đen dưới chân và trong cung điện thần bí đối điện truyền đến khiến mấy người cảm thấy rất không yên.
Chỉ chốc lát đoàn người chỉ còn cách cung điện băng tinh màu lam mười mấy trượng, lúc này đã có thể rõ ràng nhìn thấy thi cốt của tu sĩ bị đóng băng trong hồ nước dưới chân.
Trương Hằng hơi trầm ngâm, từ trong túi trữ vật lấy ra một khối khoáng thạch bình thường ném xuống phía dưới. Mấy người khác cùng đều phát hiện động tác của Trương Hằng, chuyển dời sự chú ý sang bên này.
Dưới cái nhìn của năm người, khối khoáng thạch bình thường rơi thẳng xuống dưới, không xuất hiện dị thường gì. Nhưng khi nó vừa chạm vào hồ nước phía dưới tức thì bị đóng băng, lơ lửng trong nước hồ màu đen. nhộn nhạo vài cái liền khôi phục bình tĩnh.
Trương Hằng lộ vẻ cổ quái, thấp giọng lẩm bẩm:
- Nước hồ màu đen này cũng không lợi hại như trong tưởng tượng? Nếu như đổi lại là công pháp thuộc tính băng bá đạo một chút đủ để nháy mắt đóng băng khoáng thạch cứng rắn. Cũng không biết những tu sĩ bị đóng băng trong hồ là tử vong như thế nào?
Ánh mắt Hầu Bá hơi lóe lên nhìn chằm chằm vào hồ nước màu đen dưới chân Dường như nhìn ra manh mối gì. Trong quãng đường tiếp theo, tu sĩ bị đóng băng càng ngày càng nhiều hơn nữa thi cốt đều hoàn chỉnh, khiến người ta sởn tóc gáy.
Trương Hằng vốn cho rằng đám người mình trong quá trình phi hành sẽ bị phải công kích nào đó từ hồ nước màu đen. nhưng ra ngoài ý liệu chính là thẳng đến khi năm người tới cạnh cung điện băng tinh màu lam ở chính giữa hồ đều không có gì nguy hiểm.
Đám người Hầu Bá cũng đều lộ ra vẻ bất ngờ. lòng cảnh giác và cận thận trên đường có vẻ dư thừa.
- Chúng ta có thể dễ dàng tới đây như vậy hẳn là nhờ công của Bách Luyện Lệnh trong tay sư đệ.
Lão già họ Sài ánh mắt sáng quắc nhìn Phế Linh bảo trong tay Bách Luyện đại sư một cái. nói ra nguyên nhân.
Trừ Bách Luyện đại sư những người khác đều không khỏi giật mình. Bách Luyện đại sư cũng không phủ nhận, nhìn cung điện băng tinh màu lam gần trong gang tấc, thản nhiên nói:
- Chung quanh cung điện này có một tầng cấm chế cường đại, phụ thuộc vào trận pháp trong núi. Trải qua tiêu hao vài vạn năm. đại khái chỉ còn lại không đến một phần mười uy lực vốn có. Hơn nữa bởi vì Bách Luyện Lệnh trong tay ta, uy lực của trận pháp chung quanh bị ước thúc một trinh độ rất lớn. Cho nên, năng lực phòng thủ của cấm chế này đại khái chỉ còn lại một phần hai mươi nguyên lai mà thôi.
- Một phần hai mươi?
Trương Hằng kinh ngạc không thôi. Vừa rồi lúc ở ngoài hồ nước màu đen. hẳn từng dùng thần thức thử thăm dò, lại bị cấm chế chung quanh cung điện này bắn ngược trở lại. Cho dù là Giờ phút này, thần thức của hắn vẫn rất khó xuyên qua cấm chế Trước mắt,
- Một phần hai mươi đã có năng lực mạnh Như vậy, nếu khôi phục đến trạng thái vốn có. cho dù cao nhân tuyệt thế Hóa Thần Kỳ đích than tới cũng không thể công phá cấm chế nơi này.
Trong lòng Trương Hằng thất kinh.
- Chỉ cần phá tan tầng cấm chế này là chúng ta có thể mở Mật địa ra sao?
Hầu Bá khẽ liếc nhìn cấm chế trước mắt, thản nhiên hỏi.
- Không sai.
Bách Luyện đại sư cười nhạt:
- Nguồn năng lượng của trận pháp Quỷ vụ Sơn này sắp cạn kiệt, lại thêm Bách Luyện Lệnh trong tay ta, năng lực phòng ngự của cấm chế này chỉ còn lại một phần hai mươi vốn có. Liên hợp lực lượng vài tu sĩ Kết Đan Kỳ thật ra có thể miễn cưỡng công phá cấm chế nơi này. Nhưng hiện giờ Hầu tiên bối đích thân tới. như vậy đơn giản hơn rất nhiều.
Hầu Bá cũng không khiêm tốn, giọng điệu ung dung nói:
- Tuy lẳng cấm chế rất mạnh nhưng đã mất đủ pháp lực duy trì thật sự cũng không khó đối phó.
- Không bằng chúng ta đồng loạt ra tay phá tan nó. Ý các vị thế nào?
Ánh mắt Hầu Bá xẹt qua mấy tu sĩ, dừng lại ở trên người Trương Hằng một chút, Dường như trưng cầu ý kiến của đối phương.
Trong mấy người chỉ có Trương Hằng có thể sánh ngang với vị tu sĩ Nguyên Anh Kỳ Hầu Bá này.
- Cứ theo cách này. chúng ta đồng loạt ra tay.
Trương Hằng thản nhiên nói.
Nếu Hầu Bá cùng Trương Hằng đã có quyết định chung, mấy người còn lại cũng không có dị nghị gì.
Kết quả là năm vị tu sĩ bậc cao đều bày ra thần thông của mình, phát động một đợt lại một đợt công kích đối với cấm chế Trước mắt,
Vài vị tu sĩ Kết Đan Kỳ đều tế Pháp bảo của mình liên tục đả kích cung điện băng tinh màu lam. Pháp bảo Bách Luyện đại sư sử dụng là một cây chùy bốc lửa. mỗi một đợt công kích đều mang theo ngọn lửa bạo liệt đánh cho cấm chế vô hình liên tục chớp lóe.
Lão già họ Sài vung tay, quanh thân xuất hiện 108 miếng vẩy cá kim loại lóe hàn quang, cả bộ Pháp bảo xoay tròn hồng quang mãnh liệt đánh lên cấm chế như bão táp mưa sa. Lực công kích hiển nhiên cường đại hơn Bách Luyện đại sư rất nhiều, hơn nữa xem bộ dạng lão dường như còn chưa dùng hết toàn lực.
Phạm Lâm tế ra một Thanh phi kiếm tỏa ánh hào quang rực rỡ từ trong túi trữ vật, sống động xoay quanh thân hắn một vòng sau đó “Vù” một tiếng xé gió bay ra. ngay sau đó liền chém lên cấm chế. khiến cho nó rung lên.
về phần hai vị tu sĩ chiếm địa vị chủ đạo Trương Hằng cùng Hầu Bá thì lại thần thái nhân nhã đứng trước cấm chế. ngay cả Pháp bảo cũng không lấy ra. trong tay bắn ra từng đạo lưu quang. Mồi một lần đánh trúng cấm chế đều phát ra tiếng nổ lớn.
Lực lượng của Nguyên Anh quả nhiên không tầm thường, cho dù là tiện tay công kích đều cường đại hơn Kết Đan KỲ toàn lực thi triển Pháp bảo rất nhiều.
- Trương đạo hữu. Tiếp tục như vậy, không mất nửa nén hương là rất khó công phá cấm chế này. Không bằng ngươi ta đồng loạt sử dụng Pháp bảo. tốc chiến tốc thẳng?
Hầu Bá đột nhiên dừng tay, đề nghị với Trương Hằng. Trên mặt lão mang theo vài tia tươi cười ôn hòa, hồn nhiên không đối xử Với đối phương như kẻ thù.
-o0o-