Dưới một phiến của Trương Hằng, mười mấy tu sĩ Hóa Thần Kỳ bị diệt trong nháy mắt.
Uy lực như thế ra ngoài dự đoán của hắn rất nhiều. Lực công kích của Phong Lôi Phiến so với Phong Linh Phiến trong tay Thái Huyền chân nhân lúc trước thì cường đại hơn nhiều, lại thêm có sự tăng phúc của Huyết Sát lĩnh vực. cho dù là thần thông phạm vi lớn thì uy lực cũng khủng bố cực kỳ.
Nhưng chờ hắn thu hồi Phong Lôi Phiến lại phát hiện Mộ Linh Nhi cũng biến mất khôi Huyết Sát lĩnh vực.
Mới đầu Trương Hằng hoảng sợ trong lòng, cho rằng dưới một phiến ngay cả Mộ Linh Nhi cũng giết luôn. Nhưng nghĩ lại cận thận cảm thấy không có khả năng.
Hắn nhớ rõ ràng Mộ Linh Nhi cách xa đám tu sĩ Hóa Thần Kỳ kia mấy chục dặm. thậm chí không ở cùng một phương hướng. Nói cách khác, Mộ Linh Nhi căn bản không ở trong phạm vi công kích của Phong Lôi Phiến.
Chuyện quỷ dị như thế khiến Trương Hằng rất nghi hoặc. Ánh mắt hắn đảo qua toàn bộ Huyết Sát lĩnh vực, rơi vào trên người Nhan Hồng Ngọc.
- Chủ nhân...
Thân thể mềm mại của Nhan Hồng Ngọc khẽ run lên, vô cùng hoảng sợ nhìn Trương Hằng.
- Ta nhớ rõ vừa rồi Mộ Linh Nhi ở ngay bên cạnh ngươi. ngươi có phát hiện nàng biến mất như thế nào?
Trương Hằng thản nhiên hỏi. Hắn cùng không nghi ngờ Nhan Hồng Ngọc từng bị thi triển Ký Hồn Thuật sẽ xuống tay với Mộ Linh Nhi. Nhất cử nhất động của đối phương đều nằm trong tầm tay của hắn. chỉ một ý niệm là có thể khiến nàng chết đi trong nháy mắt.
- Hồi bẩm chủ nhân, ta thật sự không biết...
Nhan Hồng Ngọc quỳ trong hư không, trong đôi mắt đẹp lộ ra vẻ sợ hãi, không dám nhìn thẳng vào mắt Trương Hằng, rất đáng thương nói:
- Vừa rồi sự chú ý của nô tỳ cũng bị công kích to lớn của chủ nhân hấp dẫn. sau khi lấy lại tinh thần thì đã mất bóng Mộ Linh Nhi.
- Không có khả năng... Chẳng lẽ là ai đó bất tri bất giác đưa nàng ra khỏi Huyết Sát lĩnh vực? Nhưng cho dù là tu sĩ Hợp thể sơ kỳ cùng rất khó làm được điều này.
Trương Hằng thì thảo nói nhỏ.
Nhan Hồng Ngọc quỳ trên hư không, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia khác thường, dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì.
Trương Hằng có liên hệ đặc thù với nàng, ánh mắt sáng lên:
- Chẳng lẽ ngươi có manh mối gì sao?
Nhan Hồng Ngọc nhu thuận đáp lời:
- Mộ gia am hiểu nhất chính là Ẩn Tàng Thuật. Mặc dù là tiểu nha đầu Mộ Linh Nhi kia. bằng vào một thần bí thuật quỷ dị nếu một lòng muốn ẩn nấp thì trong vòng Hóa Thần Kỳ gần như không ai có thể chân chính cảm giác được sự tồn tại của nàng.
- Ẩn Tàng Thuật của Mộ Linh Nhi quả thật không tồi. Dưới tình huống bình thường, nếu ta không lưu ý cũng có khả năng bỏ qua sự tồn tại của nàng. Nhưng
trong Huyết Sát lĩnh vực này, cho dù Ẩn Tàng Thuật của nàng có cao minh gấp đôi cũng không trốn khỏi được sự chưởng khống của ta. Trừ khi có nhân vật cấp bậc cao hơn...
Bỗng nhiên trong lòng Trương Hằng khẽ động, ánh mắt tuần tra bốn phía.
Nhan Hồng Ngọc cũng trở nên khẩn trương, có chút không yên dùng thần thức đảo quanh bốn phía.
- Khẳng định không ở trong Huyết Sát lĩnh vực. Đối phương chỉ có thể thừa dịp sơ hở khi ta thi triển Phong Lôi Phiến ngầm mang Mộ Linh Nhi đi.
Trương Hằng lạnh lùng cười, thần thức bắt đầu đảo qua phạm vi vài ngàn dặm.
Sau một lát thần sắc hắn dần trở nên ngưng tọng. Thần thức từ phạm vi mấy ngàn dặm đến hơn một vạn dặm mà lại không phát hiện được khí tức của Mộ Linh Nhi.
Theo lý thuyết, Mộ Linh Nhi thân bị trọng thương không có khả năng trong thời gian ngấn chạy trốn xa như vậy.
- Chẳng lẽ Đại đảo chủ đã trở lại...
Đột nhiên sắc mặt Nhan Hồng Ngọc trắng bệch, nghĩ tới một khả năng rất không xong.
- Ý ngươi là Đại đảo chủ của Bích Vân Đảo, phụ thân của Mộ Linh Nhi?
Trương Hằng lộ vẻ kinh ngạc:
- Người này không phải tẩu hòa nhập ma, bản thân bị trọng thương sao? Làm sao có thể trở lại Bích Vân Đảo, đồng thời mang Mộ Linh Nhi đi mà thần không hay quỷ không biết?
Nhan Hồng Ngọc khẽ thở dài:
- Ở trong phạm vi của Bích Vân Đảo, có thần thông quỷ thần khó lường bậc này cũng Chỉ có Đại đảo chủ. Hắn vốn là tu sĩ Hợp thể sơ kỳ đỉnh, Chỉ kém một bước là có thể bước vào Hợp thể trung kỳ. Bản lĩnh Ẩn Tàng Thuật cường đại hơn Mộ nha đầu kia vài lần. Mấy tháng trước, Đại đảo chủ bắt đầu xung kích Hợp thể trung kỳ, không nghĩ tới lại bị tâm ma xâm lấn. Chuyện sau đó hẳn là chủ nhân đều biết rồi.
Trương Hằng trầm ngâm:
- Ý ngươi là, người này có khả năng đã trở lại Bích Vân Đảo?
Nhan Hồng Ngọc gật đầu:
- Chỉ có khả năng này. Có lẽ Đại đảo chủ vào thời khắc mấu chốt đã đột phá tâm ma, tu vi thành công tấn chức cũng không nhất định. Trên thực tế, thương thế lúc trước Đại đảo chủ chủ yếu là về mặt tinh thần. Một tu sĩ Hóa Thần Kỳ như Viên Hồng rất khó tạo thành thương tổn thực chất đối với Đại đảo chủ.
- Được rồi. Nếu đã như vậy, chúng ta rời Bích Vân Đảo là được.
Trương Hằng rất nhanh làm ra quyết định, huyết quang trong mắt dần biến mất, toàn bộ huyết vụ bao phủ phạm vi gần hai trăm dặm bị quang ảnh màu máu phía sau hắn hấp thu hết sau đó tiến vào con sông màu máu ở sâu trong Nguyên linh.
Khi Huyết Sát lĩnh vực biến mất khỏi trên không Bích Vân Đảo, cảm giác áp lực khủng bố trong lòng mọi người cũng tiêu tan.
Sau khi thu hồi huyết vụ, Trương Hằng chuẩn bị mang theo khôi lỗi Nhan Hồng Ngọc mau chóng rời Bích Vân Đảo. Hắn cũng không muốn trêu chọc cường địch gì ở nơi này.
Nhưng vào lúc này trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tràng cười lớn:
- Ha ha ha... Các ngươi chuẩn bị rời đi như vậy sao?
Trong thanh âm sang sảng này ẩn chứa một cỗ uy nghiêm, chủ nhân của nó hẳn là một người trung niên.
- Đại đảo chủ...
Sắc mặt Nhan Hồng Ngọc đại biến, lập tức đoán ra chủ nhân chân chính của thanh âm này.
Trương Hằng thần sắc lạnh nhạt, thần thức cận thận rà quét phạm vi ngàn dặm lại không nên trò trống gì. Thanh âm kia không hề có quy luật, giống như là truyền tới từ bốn phương tám hướng.
- Chẳng lẽ các hạ còn tính toán muốn giữ chúng ta ở lại Bích Vân Đảo hay sao? Muốn đánh thì đánh hà tất lén lén lút lút. Nếu ngươi không hiện thân, ta lập tức đi đây!
Trương Hằng lạnh lùng cười, tuy rằng tạm thời không tìm được vị trí của người ẩn nấp nhưng cũng không sợ hãi đối phương.
- Tiểu bối, khẩu khí của ngươi thật không nhỏ. Làm nhục con gái ta không nói, bây giờ còn hùng hổ dọa người. Thật sự cho rằng Bích Vân Đảo không ai có thể làm gì được ngươi sao?
Trong thanh âm kia mang theo vài tia chất vấn, mơ hồ có một cỗ uy áp vô hình từ trên bầu trời phủ xuống khiến Trương Hằng cảm nhận một áp lực không nhỏ.
Nhan Hồng Ngọc bên cạnh Trương Hằng lại càng không thể chống được cỗ uy áp này, thân thể mềm mại nhũn ra suýt nữa thì quỳ xuống, vẻ mặt hoảng sợ:
- Hợp thể trung kỳ... Không ngờ Đại đảo chủ người thăng cấp rồi.
Trương Hằng cùng có chút bất ngờ, trong lòng chợt lạnh. Đây là lần đầu tiên hắn giao tiếp với tu sĩ Hợp thể kỳ của Chu Vương Triều. Càng đặc thù chính là đối phương còn là một tu sĩ Hợp thể trung kỳ am hiểu Ẩn Tàng Thuật.
Ở Chu Vương Triều, số lượng tu sĩ Hợp thể kỳ không tính là lông phượng và sừng lân nhưng không thể nghi ngờ là đã bước vào hàng ngũ cao thủ.
Thường thường một tu sĩ Hợp thể sơ kỳ có thể hoành hành một phương, tương đương với một lão quái Nguyên anh kỳcủa Tam Tinh Vực, danh chấn một phương.
Theo Trương Hằng hiểu biết, thực lực của tu sĩ Hợp thể kỳ cường đại hơn Hóa Thần Kỳ không Chỉ là một chút. Chênh lệch giữa hai cấp thậm chí có thể dùng người trưởng thành và đứa bé để so sánh.
- Ta làm nhục con gái của ngươi?
Trương Hằng cảm thấy buồn cười, rất khinh thường nói:
- Nếu không có Trương mỗ, con gái ngươi hiện tại không biết đã bị yêu thú nào bắt về làm áp trại phu nhân hoặc là trở thành lô đỉnh song tu của ai đó rồi.
- Các hạ vẫn không nên giấu đầu lộ đuổi thì hơn. Ngươi thật sự cho rằng Trương mỗ không có cách nào bức ngươi ra hay sao?
Ánh mắt Trương Hằng lạnh băng, trên mặt không có vẻ sợ hãi gì.
Nếu đối phương không ra, hắn không ngại sử dụng Thần Linh Nhãn một chút. Đến lúc đó dù cho Ẩn Tàng Thuật của đối phương cao minh tới đâu cũng không trốn khôi hai mắt của hắn.
- Thật sự là hậu sinh khả úy.
Đúng lúc này, ở nơi cách nơi này vài trăm dặm ánh xanh rung động hiện ra hai bóng người một nam một nữ, trong đó một người chính là Mộ Linh Nhi vừa biến mất không lâu, trong mắt còn lộ ra vài tia giảo hoạt cười hì hì nhìn Trương Hằng.
Ở bên cạnh Mộ Linh Nhi là một trung niên trường bào xám, vẻ mặt tươi cười ấm áp nhìn phía hai người Trương Hằng, cũng không có nhiều địch ý.
Trong lòng Trương Hằng cả kinh. Hai người đối phương đứng ngay phụ cận mình lại có thể tránh thoát được thần thức của mình thăm dò kỹ lưỡng, bởi vậy có thể thấy được điểm đáng sợ của thần thông ẩn nấp của Đại đảo chủ.
Tuy nói thần thông Thần Linh Nhãn hẳn là có thể phá được loại pháp thuật này nhưng nếu cố tình và vô tâm, Trương Hằng cũng không cam đoan có thể tránh khỏi đối phương ám toán.
- Trương đại ca, huynh không cần rời đi nhanh như vậy, được không? Bích Vân Đảo sẽ không quên đại ân đại đức của huynh, phụ thân ta cũng sẽ hoan nghênh huynh ở đây làm khách.
Mộ Linh Nhi chớp chớp mắt nhìn Trương Hằng, trên mặt có vài tia cầu xin, lại làm nũng với trung niên áo bào xám bên cạnh:
- Phụ thân. Người là Đại đảo chủ cần phải tỏ thái độ chứ. Trương đại ca không chỉ cứu Linh nhi, đồng thời cũng là đại ân nhân của Bích Vân Đảo.
Trung niên áo bào xám cười ha hả, hơi ôm quyền hướng Trương Hằng:
- Vị Trương đạo hữu này, Lúc trước Mộ Thiên Hải ta bất hạnh lâm vào tuyệt cảnh, suýt nữa làm Bích Vân Đảo rơi vào tay giặc, ngay cả sự an nguy của con gái đều khó thể chiếu cố. May mắn có quý nhân ngươi từ trên trời giáng xuống chẳng những cứu vãn Bích Vân Đảo ta lại cứu tính mạng con gái ta. Đại ân như thế, Mộ Thiên Hải cả đời khó quên, xin mời các hạ làm khách trên đảo mấy ngày.
Mộ Thiên Hải không ra vẻ ta đây là cao nhân Hợp thể kỳ, mang theo Mộ Linh Nhi bay tới trước mặt Trương Hằng, lời nói rõ ràng có ý giữ lại, giọng điệu chân thành.
- Điều này... Trương mỗ có chuyện quan trọng cần xử lý, không tiện ở lâu trên đảo. Ý tốt của đảo chủ, ta xin tâm lĩnh...
Trương Hằng lên tiếng cự tuyệt.
Mộ Thiên Hải lắc đầu:
- Từ chỗ Linh nhi ta biết các hạ cũng mới tới hải vực này, còn chưa quen thuộc. Nếu tùy tiện xông xáo ở hải vực này không chừng sẽ dụng phải cấm kỵ nào đó. Còn không bằng ở lại Bích Vân Đảo ta làm khách một thời gian.
Trương Hằng vừa nghe lời ấy, lý trí nói cho hắn biết đối phương nói có đạo lý. Mới tới Chu Vương Triều cần thu thập Thông linh Pháp bảo hoặc là nội đan yêu thú để tăng tu vi, nếu thiếu một số kiến thức thông thường rất dễ dàng xúc phạm người hoặc vật không nên dây vào.
Mộ Linh Nhi cũng rất đáng thương nói:
- Trương đại ca, huynh ở lại nơi này một tháng... Chỉ một tháng thôi, sau đó Linh nhi sẽ không bao giờ dây dưa huynh nữa. Được không?
- Ha ha. Nếu Trương đạo hữu nguyện ý, ta có thể cho ngươi làm Nhị đảo chủ của Bích Vân Đảo, cùng ta chưởng quản hòn đảo cấp ba to lớn này.
Mộ Thiên Hải cười tủm tỉm nhìn thanh niên trước mắt.
Trương Hằng trầm ngâm một lát, đột nhiên nói ra một câu:
- Chẳng lẽ các ngươi không sợ sự tồn tại của ta sẽ mang đến tai nạn cho Bích Vân Đảo sao?
Một chùm huyết mang chợt lóe trong mắt Trương Hằng, khí Huyết Sát rung động trống rỗng thoáng hiện khiến người ta run sợ
Uy lực như thế ra ngoài dự đoán của hắn rất nhiều. Lực công kích của Phong Lôi Phiến so với Phong Linh Phiến trong tay Thái Huyền chân nhân lúc trước thì cường đại hơn nhiều, lại thêm có sự tăng phúc của Huyết Sát lĩnh vực. cho dù là thần thông phạm vi lớn thì uy lực cũng khủng bố cực kỳ.
Nhưng chờ hắn thu hồi Phong Lôi Phiến lại phát hiện Mộ Linh Nhi cũng biến mất khôi Huyết Sát lĩnh vực.
Mới đầu Trương Hằng hoảng sợ trong lòng, cho rằng dưới một phiến ngay cả Mộ Linh Nhi cũng giết luôn. Nhưng nghĩ lại cận thận cảm thấy không có khả năng.
Hắn nhớ rõ ràng Mộ Linh Nhi cách xa đám tu sĩ Hóa Thần Kỳ kia mấy chục dặm. thậm chí không ở cùng một phương hướng. Nói cách khác, Mộ Linh Nhi căn bản không ở trong phạm vi công kích của Phong Lôi Phiến.
Chuyện quỷ dị như thế khiến Trương Hằng rất nghi hoặc. Ánh mắt hắn đảo qua toàn bộ Huyết Sát lĩnh vực, rơi vào trên người Nhan Hồng Ngọc.
- Chủ nhân...
Thân thể mềm mại của Nhan Hồng Ngọc khẽ run lên, vô cùng hoảng sợ nhìn Trương Hằng.
- Ta nhớ rõ vừa rồi Mộ Linh Nhi ở ngay bên cạnh ngươi. ngươi có phát hiện nàng biến mất như thế nào?
Trương Hằng thản nhiên hỏi. Hắn cùng không nghi ngờ Nhan Hồng Ngọc từng bị thi triển Ký Hồn Thuật sẽ xuống tay với Mộ Linh Nhi. Nhất cử nhất động của đối phương đều nằm trong tầm tay của hắn. chỉ một ý niệm là có thể khiến nàng chết đi trong nháy mắt.
- Hồi bẩm chủ nhân, ta thật sự không biết...
Nhan Hồng Ngọc quỳ trong hư không, trong đôi mắt đẹp lộ ra vẻ sợ hãi, không dám nhìn thẳng vào mắt Trương Hằng, rất đáng thương nói:
- Vừa rồi sự chú ý của nô tỳ cũng bị công kích to lớn của chủ nhân hấp dẫn. sau khi lấy lại tinh thần thì đã mất bóng Mộ Linh Nhi.
- Không có khả năng... Chẳng lẽ là ai đó bất tri bất giác đưa nàng ra khỏi Huyết Sát lĩnh vực? Nhưng cho dù là tu sĩ Hợp thể sơ kỳ cùng rất khó làm được điều này.
Trương Hằng thì thảo nói nhỏ.
Nhan Hồng Ngọc quỳ trên hư không, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia khác thường, dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì.
Trương Hằng có liên hệ đặc thù với nàng, ánh mắt sáng lên:
- Chẳng lẽ ngươi có manh mối gì sao?
Nhan Hồng Ngọc nhu thuận đáp lời:
- Mộ gia am hiểu nhất chính là Ẩn Tàng Thuật. Mặc dù là tiểu nha đầu Mộ Linh Nhi kia. bằng vào một thần bí thuật quỷ dị nếu một lòng muốn ẩn nấp thì trong vòng Hóa Thần Kỳ gần như không ai có thể chân chính cảm giác được sự tồn tại của nàng.
- Ẩn Tàng Thuật của Mộ Linh Nhi quả thật không tồi. Dưới tình huống bình thường, nếu ta không lưu ý cũng có khả năng bỏ qua sự tồn tại của nàng. Nhưng
trong Huyết Sát lĩnh vực này, cho dù Ẩn Tàng Thuật của nàng có cao minh gấp đôi cũng không trốn khỏi được sự chưởng khống của ta. Trừ khi có nhân vật cấp bậc cao hơn...
Bỗng nhiên trong lòng Trương Hằng khẽ động, ánh mắt tuần tra bốn phía.
Nhan Hồng Ngọc cũng trở nên khẩn trương, có chút không yên dùng thần thức đảo quanh bốn phía.
- Khẳng định không ở trong Huyết Sát lĩnh vực. Đối phương chỉ có thể thừa dịp sơ hở khi ta thi triển Phong Lôi Phiến ngầm mang Mộ Linh Nhi đi.
Trương Hằng lạnh lùng cười, thần thức bắt đầu đảo qua phạm vi vài ngàn dặm.
Sau một lát thần sắc hắn dần trở nên ngưng tọng. Thần thức từ phạm vi mấy ngàn dặm đến hơn một vạn dặm mà lại không phát hiện được khí tức của Mộ Linh Nhi.
Theo lý thuyết, Mộ Linh Nhi thân bị trọng thương không có khả năng trong thời gian ngấn chạy trốn xa như vậy.
- Chẳng lẽ Đại đảo chủ đã trở lại...
Đột nhiên sắc mặt Nhan Hồng Ngọc trắng bệch, nghĩ tới một khả năng rất không xong.
- Ý ngươi là Đại đảo chủ của Bích Vân Đảo, phụ thân của Mộ Linh Nhi?
Trương Hằng lộ vẻ kinh ngạc:
- Người này không phải tẩu hòa nhập ma, bản thân bị trọng thương sao? Làm sao có thể trở lại Bích Vân Đảo, đồng thời mang Mộ Linh Nhi đi mà thần không hay quỷ không biết?
Nhan Hồng Ngọc khẽ thở dài:
- Ở trong phạm vi của Bích Vân Đảo, có thần thông quỷ thần khó lường bậc này cũng Chỉ có Đại đảo chủ. Hắn vốn là tu sĩ Hợp thể sơ kỳ đỉnh, Chỉ kém một bước là có thể bước vào Hợp thể trung kỳ. Bản lĩnh Ẩn Tàng Thuật cường đại hơn Mộ nha đầu kia vài lần. Mấy tháng trước, Đại đảo chủ bắt đầu xung kích Hợp thể trung kỳ, không nghĩ tới lại bị tâm ma xâm lấn. Chuyện sau đó hẳn là chủ nhân đều biết rồi.
Trương Hằng trầm ngâm:
- Ý ngươi là, người này có khả năng đã trở lại Bích Vân Đảo?
Nhan Hồng Ngọc gật đầu:
- Chỉ có khả năng này. Có lẽ Đại đảo chủ vào thời khắc mấu chốt đã đột phá tâm ma, tu vi thành công tấn chức cũng không nhất định. Trên thực tế, thương thế lúc trước Đại đảo chủ chủ yếu là về mặt tinh thần. Một tu sĩ Hóa Thần Kỳ như Viên Hồng rất khó tạo thành thương tổn thực chất đối với Đại đảo chủ.
- Được rồi. Nếu đã như vậy, chúng ta rời Bích Vân Đảo là được.
Trương Hằng rất nhanh làm ra quyết định, huyết quang trong mắt dần biến mất, toàn bộ huyết vụ bao phủ phạm vi gần hai trăm dặm bị quang ảnh màu máu phía sau hắn hấp thu hết sau đó tiến vào con sông màu máu ở sâu trong Nguyên linh.
Khi Huyết Sát lĩnh vực biến mất khỏi trên không Bích Vân Đảo, cảm giác áp lực khủng bố trong lòng mọi người cũng tiêu tan.
Sau khi thu hồi huyết vụ, Trương Hằng chuẩn bị mang theo khôi lỗi Nhan Hồng Ngọc mau chóng rời Bích Vân Đảo. Hắn cũng không muốn trêu chọc cường địch gì ở nơi này.
Nhưng vào lúc này trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tràng cười lớn:
- Ha ha ha... Các ngươi chuẩn bị rời đi như vậy sao?
Trong thanh âm sang sảng này ẩn chứa một cỗ uy nghiêm, chủ nhân của nó hẳn là một người trung niên.
- Đại đảo chủ...
Sắc mặt Nhan Hồng Ngọc đại biến, lập tức đoán ra chủ nhân chân chính của thanh âm này.
Trương Hằng thần sắc lạnh nhạt, thần thức cận thận rà quét phạm vi ngàn dặm lại không nên trò trống gì. Thanh âm kia không hề có quy luật, giống như là truyền tới từ bốn phương tám hướng.
- Chẳng lẽ các hạ còn tính toán muốn giữ chúng ta ở lại Bích Vân Đảo hay sao? Muốn đánh thì đánh hà tất lén lén lút lút. Nếu ngươi không hiện thân, ta lập tức đi đây!
Trương Hằng lạnh lùng cười, tuy rằng tạm thời không tìm được vị trí của người ẩn nấp nhưng cũng không sợ hãi đối phương.
- Tiểu bối, khẩu khí của ngươi thật không nhỏ. Làm nhục con gái ta không nói, bây giờ còn hùng hổ dọa người. Thật sự cho rằng Bích Vân Đảo không ai có thể làm gì được ngươi sao?
Trong thanh âm kia mang theo vài tia chất vấn, mơ hồ có một cỗ uy áp vô hình từ trên bầu trời phủ xuống khiến Trương Hằng cảm nhận một áp lực không nhỏ.
Nhan Hồng Ngọc bên cạnh Trương Hằng lại càng không thể chống được cỗ uy áp này, thân thể mềm mại nhũn ra suýt nữa thì quỳ xuống, vẻ mặt hoảng sợ:
- Hợp thể trung kỳ... Không ngờ Đại đảo chủ người thăng cấp rồi.
Trương Hằng cùng có chút bất ngờ, trong lòng chợt lạnh. Đây là lần đầu tiên hắn giao tiếp với tu sĩ Hợp thể kỳ của Chu Vương Triều. Càng đặc thù chính là đối phương còn là một tu sĩ Hợp thể trung kỳ am hiểu Ẩn Tàng Thuật.
Ở Chu Vương Triều, số lượng tu sĩ Hợp thể kỳ không tính là lông phượng và sừng lân nhưng không thể nghi ngờ là đã bước vào hàng ngũ cao thủ.
Thường thường một tu sĩ Hợp thể sơ kỳ có thể hoành hành một phương, tương đương với một lão quái Nguyên anh kỳcủa Tam Tinh Vực, danh chấn một phương.
Theo Trương Hằng hiểu biết, thực lực của tu sĩ Hợp thể kỳ cường đại hơn Hóa Thần Kỳ không Chỉ là một chút. Chênh lệch giữa hai cấp thậm chí có thể dùng người trưởng thành và đứa bé để so sánh.
- Ta làm nhục con gái của ngươi?
Trương Hằng cảm thấy buồn cười, rất khinh thường nói:
- Nếu không có Trương mỗ, con gái ngươi hiện tại không biết đã bị yêu thú nào bắt về làm áp trại phu nhân hoặc là trở thành lô đỉnh song tu của ai đó rồi.
- Các hạ vẫn không nên giấu đầu lộ đuổi thì hơn. Ngươi thật sự cho rằng Trương mỗ không có cách nào bức ngươi ra hay sao?
Ánh mắt Trương Hằng lạnh băng, trên mặt không có vẻ sợ hãi gì.
Nếu đối phương không ra, hắn không ngại sử dụng Thần Linh Nhãn một chút. Đến lúc đó dù cho Ẩn Tàng Thuật của đối phương cao minh tới đâu cũng không trốn khôi hai mắt của hắn.
- Thật sự là hậu sinh khả úy.
Đúng lúc này, ở nơi cách nơi này vài trăm dặm ánh xanh rung động hiện ra hai bóng người một nam một nữ, trong đó một người chính là Mộ Linh Nhi vừa biến mất không lâu, trong mắt còn lộ ra vài tia giảo hoạt cười hì hì nhìn Trương Hằng.
Ở bên cạnh Mộ Linh Nhi là một trung niên trường bào xám, vẻ mặt tươi cười ấm áp nhìn phía hai người Trương Hằng, cũng không có nhiều địch ý.
Trong lòng Trương Hằng cả kinh. Hai người đối phương đứng ngay phụ cận mình lại có thể tránh thoát được thần thức của mình thăm dò kỹ lưỡng, bởi vậy có thể thấy được điểm đáng sợ của thần thông ẩn nấp của Đại đảo chủ.
Tuy nói thần thông Thần Linh Nhãn hẳn là có thể phá được loại pháp thuật này nhưng nếu cố tình và vô tâm, Trương Hằng cũng không cam đoan có thể tránh khỏi đối phương ám toán.
- Trương đại ca, huynh không cần rời đi nhanh như vậy, được không? Bích Vân Đảo sẽ không quên đại ân đại đức của huynh, phụ thân ta cũng sẽ hoan nghênh huynh ở đây làm khách.
Mộ Linh Nhi chớp chớp mắt nhìn Trương Hằng, trên mặt có vài tia cầu xin, lại làm nũng với trung niên áo bào xám bên cạnh:
- Phụ thân. Người là Đại đảo chủ cần phải tỏ thái độ chứ. Trương đại ca không chỉ cứu Linh nhi, đồng thời cũng là đại ân nhân của Bích Vân Đảo.
Trung niên áo bào xám cười ha hả, hơi ôm quyền hướng Trương Hằng:
- Vị Trương đạo hữu này, Lúc trước Mộ Thiên Hải ta bất hạnh lâm vào tuyệt cảnh, suýt nữa làm Bích Vân Đảo rơi vào tay giặc, ngay cả sự an nguy của con gái đều khó thể chiếu cố. May mắn có quý nhân ngươi từ trên trời giáng xuống chẳng những cứu vãn Bích Vân Đảo ta lại cứu tính mạng con gái ta. Đại ân như thế, Mộ Thiên Hải cả đời khó quên, xin mời các hạ làm khách trên đảo mấy ngày.
Mộ Thiên Hải không ra vẻ ta đây là cao nhân Hợp thể kỳ, mang theo Mộ Linh Nhi bay tới trước mặt Trương Hằng, lời nói rõ ràng có ý giữ lại, giọng điệu chân thành.
- Điều này... Trương mỗ có chuyện quan trọng cần xử lý, không tiện ở lâu trên đảo. Ý tốt của đảo chủ, ta xin tâm lĩnh...
Trương Hằng lên tiếng cự tuyệt.
Mộ Thiên Hải lắc đầu:
- Từ chỗ Linh nhi ta biết các hạ cũng mới tới hải vực này, còn chưa quen thuộc. Nếu tùy tiện xông xáo ở hải vực này không chừng sẽ dụng phải cấm kỵ nào đó. Còn không bằng ở lại Bích Vân Đảo ta làm khách một thời gian.
Trương Hằng vừa nghe lời ấy, lý trí nói cho hắn biết đối phương nói có đạo lý. Mới tới Chu Vương Triều cần thu thập Thông linh Pháp bảo hoặc là nội đan yêu thú để tăng tu vi, nếu thiếu một số kiến thức thông thường rất dễ dàng xúc phạm người hoặc vật không nên dây vào.
Mộ Linh Nhi cũng rất đáng thương nói:
- Trương đại ca, huynh ở lại nơi này một tháng... Chỉ một tháng thôi, sau đó Linh nhi sẽ không bao giờ dây dưa huynh nữa. Được không?
- Ha ha. Nếu Trương đạo hữu nguyện ý, ta có thể cho ngươi làm Nhị đảo chủ của Bích Vân Đảo, cùng ta chưởng quản hòn đảo cấp ba to lớn này.
Mộ Thiên Hải cười tủm tỉm nhìn thanh niên trước mắt.
Trương Hằng trầm ngâm một lát, đột nhiên nói ra một câu:
- Chẳng lẽ các ngươi không sợ sự tồn tại của ta sẽ mang đến tai nạn cho Bích Vân Đảo sao?
Một chùm huyết mang chợt lóe trong mắt Trương Hằng, khí Huyết Sát rung động trống rỗng thoáng hiện khiến người ta run sợ