Trương Hằng khoanh tay đứng trong động phủ. nhìn chúng tu sĩ chạy đi xa, vẻ mặt lạnh nhạt. Tinh cách bắt nạt kẻ yếu của tu sĩ ma đạo còn nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng.
"Ngươi tự lo cho tốt. không cần trêu chọc nhiễu loạn gì, phải sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ ta giao cho ngươi."
Trương Hằng liếc Nhan Hồng Ngọc đuổi sát theo sau. trao đổi ý niệm.
"Rõ. chủ nhân!"
Trong quá trình Nhan Hồng Ngọc đang phi hành, cung kính trả lời Trương Hằng. khuôn mặt giả trang thẹn thùng U oán lập tức tan thành mây khói.
Trương Hằng trầm ngâm nói: "Ta sẽ tiễn các ngươi một đoạn đường..."
Chỉ thấy hắn đột nhiên duỗi tay, trong hư không xuất hiện một cái quạt lông lóe ra phong lôi. Chiếc quạt này vừa xuất hiện, liền truyền ra một cỗ uy áp riêng biệt, thiên địa linh khí gần đó đều rung động bất an.
Xoạt!
Cùng với một đạo lôi quang màu tím. Pháp bảo thông linh Phong Lôi Phiến lóe ra một cái, na di lên bầu trời ngoài động phủ.
- Tạm biệt các vị, nữ hầu của Trương mỗ cũng tặng cho các ngươi!
Tiếng nói kéo dài của Trương Hằng rơi vào trong tay chúng tu sĩ ma đạo.
Chúng tu sĩ Huyết Ma Động Thao Vĩnh Bằng còn chưa phán ứng lại. chợt cảm thấy sau lưng lao tới một cỗ sức gió cực mạnh, khoảng khắc bao phủ bọn họ trong một mảnh sóng gió màu xanh.
Vù!
Cơn gió lốc như có lực thông thiên phàm nhân không thể chống cự. đủ các vật thể trong phạm vị trăm dặm đều bị cuốn lên không, hùng hồn bay về phía xa như cá tôm giữa dòng sông mãnh liệt, thân không thuộc về mình.
Tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. Kết Đan KỲ rơi vào trong cơn sóng màu xanh này liền khó thở. cố sức vận chuyển pháp lực mới miễn cưỡng chặn được áp lực gió xung quanh, nhưng Chỉ có thể để cho thân thể tùy ý bị con sóng gió màu xanh bày bố, không có sức chống cự.
Trên thực tế, Trương Hằng sử dụng thần thông Phong Lôi Phiến căn bản không phát huy được một hai phần mười uy lực. Nếu không thì chúng tu sĩ này sẽ hóa thành hư vô trong khoảng khắc.
Nhan Hồng Ngọc là người duy nhất có ngăn càn được một kích của Pháp bảo thông linh này cũng không chống cự. tùy ý để cho sức gió cuốn mình cùng đám người Thao Vĩnh Bằng bay về phương xa.
Thời gian nhìn như dài lâu, kỳ thật quá trình Phong Lôi Phiến phát động thần thông Chỉ kéo dài có một hai giây.
Nhưng chính là trong nháy mắt ngắn ngủi đó. chúng tu sĩ ma đạo kể cả Nhan Hồng Ngọc lại bị cơn gió cuốn đi thổi ra bốn năm trăm dặm, mới khó khăn ổn định thân thể.
Tiếng gió xung quanh dần ngừng lại, thiên địa khôi phục bình thường.
- Vừa xuất hiện lúc nãy là thần thông gì, khủng bố đến thế. thiếu chút đã mất cái mạng nhỏ này...
Một gã tu sĩ Kết Đan KỲ lòng còn sợ hãi nói, hít sâu một hơi. ánh mắt kinh sợ nhìn lại.
- Vừa rồi hình như ta thấy được một chiếc quạt lông... Nhưng không quá rõ ràng.
- Đúng thế. ta cũng thấy được, chiếc quạt lông kia nhẹ nhàng vung một cái. thời tiết thiên địa liền thay đổi. Chỉ sợ chúng ta đã bị thổi ra mấy trăm dặm.
- Con bà nó. thật là đáng sợ, rốt cuộc là Pháp bảo gì lại có uy lực cỡ này. hay là... đó là Pháp bảo thông linh trong truyền thuyết!
Một tên tu sĩ Kết Đan Kỳ lẩm bẩm suy đoán khi hắn nghĩ tới Pháp bảo thông linh, không Kiềm được kinh hô.
- Đúng thế, đó là Pháp bảo thông linh.
Đúng lúc này, giọng nói ngọt ngào êm tai của Nhan Hồng Ngọc rơi vào tai chúng tu sĩ. Dáng người đoan trang tuyệt ưu nhã của nàng không biết lúc nào đã xuất hiện ở bên cạnh mọi người.
-Ngươi...
Chúng tu sĩ ma đạo tròn mắt, thật không ngờ nữ hầu này cũng đi theo cùng bọn họ tới đây.
- Sao ngươi lại tới đây?
Thao Vĩnh Bằng nhị đảo chủ Huyết Ma Động nhướng mày. vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm nữ tử trước mắt. Hắn còn nhớ rõ, trước khi gió lốc phủ xuống, nghe được tiếng nói của nam tử thanh niên:
- Tạm biệt các vị. nữ hầu của Trương mỗ cũng tặng cho các ngươi!
Thao Vĩnh Bằng cận thận lĩnh hội hàm xúc ẩn chứa trong những lời này. không khó đoán ra chủ nhân động phủ kia là một vị đại thân thông, thậm chí có được Pháp bảo thông linh trong truyền thuyết.
Nếu vị đại thần thông kia thật muốn lấy mạng bọn họ. cho dù chạy nhanh gấp mười thì cũng không làm nên chuyện gì.
"Nhưng vì sao vị cao nhân kia muốn tặng nữ hầu của mình cho ta chứ? rốt cuộc trong đó có âm mưu gì?"
Đây là vấn đề mà Thao Vĩnh Bằng khó hiểu nhất.
Nhan Hồng Ngọc vô cùng U oán liếc hắn:
- Còn không phải vì ngươi... Chủ nhân đuổi nô tỳ đi. từ nay về sau Hồng Ngọc Chỉ có thể đi theo ngươi.
Đôi mắt Nhan Hồng Ngọc bắt đầu dâng làn sương mù. bộ dạng động lòng đáng thương tản ra một cỗ dị hoặc chí mạng.
Nhất thời làm một đám tu sĩ thần hồn điên đảo, si ngốc nhìn nàng, ngay cả Thao Vĩnh Bằng cũng không ngoại lệ.
Trong ánh mắt Nhan Hồng Ngọc lóe ra một cỗ màu sắc mê ly khó phát hiện, lộ ra sắc thái thần bí làm chúng tu sĩ rơi sâu vào Trong đó, không thể động đậy.
Chỉ một lát mười mấy tên tu sĩ ma đạo đều bị ảo thuật quỷ dị của Nhan Hồng Ngọc mê hoặc, một đám đều rơi vào trong cảnh tượng.
Vẻ mặt Nhan Hồng Ngọc lộ ra bộ dạng thực hiện được âm mưu, tiếp đó nhắm đôi mắt đẹp. tay ngọc khẽ chớp lên trong không khí, đánh ra một mảnh pháp quyết phức tạp, màu sắc quấn quanh như người trên trời.
Ánh sáng nhiều màu mê ly nhanh chóng bao bọc mọi người cùng Nhan Hồng Ngọc ở bên trong, truyền ra một trận âm thanh nho nhỏ. tựa như âm thanh cách thế làm cho người ta thẫn thờ khẽ than.
Một lát sau, ánh sáng tòa khắp xung quanh đột nhiên biến mất. đám người Thao Vĩnh Bằng khôi phục bình thường, gần như cùng lúc tỉnh lại.
- Hả, vừa rồi chúng ta bị một trận cuồng phong thổi tới đây. đầu bây giờ vẫn còn đau.
Một tên tu sĩ xoa trán, nhíu mày nói.
Thao Vĩnh Bằng hoảng hốt một trận đột nhiên ánh mắt rơi xuống người Nhan Hồng Ngọc, ánh mắt không khỏi sáng ngòi:
- Hồng Ngọc, nàng cũng ở đây... ta còn tưởng là mình nằm mơ chứ?
Nói xong, hắn vô cùng thân thiết kéo tay Nhan Hồng Ngọc, ánh mắt lộ ra thần sắc kinh sợ mê luyến, lại không tùy tiện động tay động chân, giống như đang nhìn kiêu thê cận thận giữ lễ.
- Thao đại ca. chúng ta về Huyết Ma Động thôi.
Nhan Hồng Ngọc nhoẻn miệng cười, ánh mắt quét qua các tu sĩ ma đạo khác.
Kỳ quái là các tu sĩ này đều không lạ việc Thao Vĩnh Bằng cùng Nhan Hồng Ngọc dắt tay nhau, coi như lẽ ra là thế.
- Được, chúng ta mau về động phủ. vừa rồi cao nhân lánh đời trên núi hoang kia thật là đáng sợ. về sau chúng ta không nên trêu chọc hắn thì hơn!
Thao Vĩnh Bằng lòng còn sợ hãi nói, dắt tay cùng Nhan Hồng Ngọc dẫn chúng tu sĩ ma đạo trở về Huyết Ma Động.
Cứ thế, Nhan Hồng Ngọc lấy thân phận đạo lữ song tu cùng nhị động chủ Huyết Ma Động yên lặng dung nhập vào thế lực tu chân Phàm Vân Đảo cũng không gây ra nhiều chú ý. Dù có người lưu ý cũng quá nửa là vì nhòm ngó mỹ sắc của nàng.
về sau, cao tầng các thế lực đại tu chân Phàm Vân Đảo cũng biết được tin tức: trong phạm vi thế lực Huyết Ma Động có ẩn cư một vị đại thần thông, thực lực sâu không lường, ngay cả Thao Vĩnh Bằng Nguyên Anh hậu kỳ cũng phải bại lui.
Còn Huyết Ma Quân đại động chủ Huyết Ma Động vì bế quan quanh năm, cũng không biết chuyện này.
Nói tới bên Trương Hằng, dùng Phong Lôi Phiến đuổi chúng tu sĩ ra ngoài, hắn cũng không quan tâm tới chuyện bên ngoài nữa, Bắt đầu tiến vào trạng thái nửa bế quan.
Sở dĩ nói là trạng thái nửa bế quan, đó là bởi phương thức tu luyện của Trương Hằng khác xa các tu sĩ bình thường.
Trương Hằng lấy ra Pháp bảo thông linh hay ngụy linh bảo mà hắn có thể luyện hóa, dùng ngân diễm không ngừng cắn nuốt luyện hóa là được, phần lớn tâm thần đều dùng để làm chuyện của riêng hắn.
về phần các loại thần thông trong tầng ba cổ tháp ngọc giản thần bí, những thứ cần lĩnh ngộ. Trương Hằng giao quá nửa cho phân thân đi làm.
Còn bản tôn của Trương Hằng trừ bỏ ngẫu nhiên lưu ý chút chuyện bên ngoài, phần lớn tâm thần đều dùng tiêu hóa ngọc giản mà Mộ Thiên Hải đưa cho, cùng tin tức từ các sách cổ.
Văn minh tu chân Đông Vân đại lục ngược dòng đến hàng tỷ năm trước, phương diện này bao hàm các loại cấm kỵ cùng truyền thuyết nhiều không đếm hết. Trương Hằng Chỉ lựa chọn một bộ phận trọng yếu nhất đọc lướt một phen.
Ngoài ra, chuyện có liên quan đến nguyên linh sâu trong dòng sông màu máu, Trương Hằng cũng sẽ rút ra một bộ phận thời gian quan sát một chút. Tuy rằng có được lực Huyết Sát mạnh mẽ, nhưng Trương Hằng cũng không hoàn toàn yên tâm với nó. bởi vì cỗ lực lượng này quá quá mức bá đạo cùng khó nắm giữ.
Một hai năm trôi qua, Trương Hằng đã cắn nuốt luyện hóa hai kiện Pháp bảo thông linh cùng mấy kiện ngụy linh bảo. tốc độ tăng trưởng tu vi thấy rõ.
Tiếp đó, Trương Hằng bắt đầu cắn nuốt luyện hóa mảnh vỡ thế giới, tốc độ vẫn chậm chạp vô cùng.
- Ngao
Nghe mảnh vỡ thế giới kêu một tiếng, rất phản cảm hành vi của Trương Hằng, nhưng cũng không có cách nào.
Trương Hằng cười khẽ, đã sớm thành thói quen với tồn tại của mảnh vỡ thế giới này. Hắn biết lấy tốc độ cắn nuốt trước mắt, dù là đến mấy vạn năm cũng sẽ không tổn hại tới căn bản của mảnh vỡ thế giới. Đương nhiên, đây Chỉ là tính toán từ tốc độ cắn nuốt của Trương Hằng giữ nguyên không tăng lên.
Nếu vĩnh viễn cắn nuốt không ngừng, tốc độ cắn nuốt của Trương Hằng sẽ theo công lực không ngừng tăng lên mà nhanh hơn. Chân chính cần bao nhiêu năm để nuốt sạch mảnh vỡ này thì rất khó nói. bởi tốc độ tăng lên rất khó đánh giá.
- Đúng rồi. xú tiểu tử. ngươi có nhận chủ thành công hạt giống thế giới kia chưa, đừng quên ước định của chúng ta...
Mảnh vỡ thế giới hỏi.
- Cái này... thời gian gần đây hơi bận quên dùng máu huyết nhận chủ.
Trương Hằng rụt rè nói.
- Mau lấy ra đây!
Mảnh vỡ thế giới rít gào. trong giọng nói đã mang theo một cỗ sát khí. :
Trương Hằng im lặng, liếc đối phương, nhàn nhạt nói:
- Ngươi lớn tiếng kêu đi. nghe Vũ Vô Cực nói. trên Đông Vân đại lục này Dường như có mấy tồn tại rất biến thái...
- Ách...
Mảnh vỡ thế giới bị ngân diễm lẳng lặng thiêu đốt đột nhiên run lên, liền uể oải.
- Hừ.
Trương Hằng lúc này mới lấy ra quả trứng thần bí màu xanh kia. chính là hạt giống thế giới mà lão huynh mảnh vỡ này nói.
Cũng như thường lệ, Trương Hằng niệm chú ngữ tối nghĩa khó hiểu, dùng miệng cắn nát ngón trỏ. từ bên trong trào ra một giọt máu đỏ thẫm trong suốt, thi triển thuật Linh hồn huyết khế.
Linh hồn huyết khế khởi động trong không khí, một giọt máu huyết màu đỏ trong suốt như nước rơi vào quả trứng thần bí.
Trên thực tế, Trương Hằng cũng không ôm nhiều hy vọng, bởi vì trước tầng ba cổ tháp, hắn cũng từng thử rất nhiều lần. Chỉ có thể tăng cường một chút liên hệ với quả trứng thần bí này.
Oong
Dị biến chợt xảy ra, sau khi quả trứng thần bí màu xanh hấp thu giọt máu này. toàn thân trở nên trong suốt màu đỏ lóng lánh đường cong cùng hoa văn phức tạp tối nghĩa.
Tiếp đó, từ quả trứng thần bí này truyền ra một cỗ sinh mệnh lực mạnh mẽ.
Thình thịch!
Thình thịch! Thình thịch!
Tiếng tim đập vô cùng rõ ràng truyền vào sâu trong linh hồn Trương Hằng.
"Ngươi tự lo cho tốt. không cần trêu chọc nhiễu loạn gì, phải sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ ta giao cho ngươi."
Trương Hằng liếc Nhan Hồng Ngọc đuổi sát theo sau. trao đổi ý niệm.
"Rõ. chủ nhân!"
Trong quá trình Nhan Hồng Ngọc đang phi hành, cung kính trả lời Trương Hằng. khuôn mặt giả trang thẹn thùng U oán lập tức tan thành mây khói.
Trương Hằng trầm ngâm nói: "Ta sẽ tiễn các ngươi một đoạn đường..."
Chỉ thấy hắn đột nhiên duỗi tay, trong hư không xuất hiện một cái quạt lông lóe ra phong lôi. Chiếc quạt này vừa xuất hiện, liền truyền ra một cỗ uy áp riêng biệt, thiên địa linh khí gần đó đều rung động bất an.
Xoạt!
Cùng với một đạo lôi quang màu tím. Pháp bảo thông linh Phong Lôi Phiến lóe ra một cái, na di lên bầu trời ngoài động phủ.
- Tạm biệt các vị, nữ hầu của Trương mỗ cũng tặng cho các ngươi!
Tiếng nói kéo dài của Trương Hằng rơi vào trong tay chúng tu sĩ ma đạo.
Chúng tu sĩ Huyết Ma Động Thao Vĩnh Bằng còn chưa phán ứng lại. chợt cảm thấy sau lưng lao tới một cỗ sức gió cực mạnh, khoảng khắc bao phủ bọn họ trong một mảnh sóng gió màu xanh.
Vù!
Cơn gió lốc như có lực thông thiên phàm nhân không thể chống cự. đủ các vật thể trong phạm vị trăm dặm đều bị cuốn lên không, hùng hồn bay về phía xa như cá tôm giữa dòng sông mãnh liệt, thân không thuộc về mình.
Tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. Kết Đan KỲ rơi vào trong cơn sóng màu xanh này liền khó thở. cố sức vận chuyển pháp lực mới miễn cưỡng chặn được áp lực gió xung quanh, nhưng Chỉ có thể để cho thân thể tùy ý bị con sóng gió màu xanh bày bố, không có sức chống cự.
Trên thực tế, Trương Hằng sử dụng thần thông Phong Lôi Phiến căn bản không phát huy được một hai phần mười uy lực. Nếu không thì chúng tu sĩ này sẽ hóa thành hư vô trong khoảng khắc.
Nhan Hồng Ngọc là người duy nhất có ngăn càn được một kích của Pháp bảo thông linh này cũng không chống cự. tùy ý để cho sức gió cuốn mình cùng đám người Thao Vĩnh Bằng bay về phương xa.
Thời gian nhìn như dài lâu, kỳ thật quá trình Phong Lôi Phiến phát động thần thông Chỉ kéo dài có một hai giây.
Nhưng chính là trong nháy mắt ngắn ngủi đó. chúng tu sĩ ma đạo kể cả Nhan Hồng Ngọc lại bị cơn gió cuốn đi thổi ra bốn năm trăm dặm, mới khó khăn ổn định thân thể.
Tiếng gió xung quanh dần ngừng lại, thiên địa khôi phục bình thường.
- Vừa xuất hiện lúc nãy là thần thông gì, khủng bố đến thế. thiếu chút đã mất cái mạng nhỏ này...
Một gã tu sĩ Kết Đan KỲ lòng còn sợ hãi nói, hít sâu một hơi. ánh mắt kinh sợ nhìn lại.
- Vừa rồi hình như ta thấy được một chiếc quạt lông... Nhưng không quá rõ ràng.
- Đúng thế. ta cũng thấy được, chiếc quạt lông kia nhẹ nhàng vung một cái. thời tiết thiên địa liền thay đổi. Chỉ sợ chúng ta đã bị thổi ra mấy trăm dặm.
- Con bà nó. thật là đáng sợ, rốt cuộc là Pháp bảo gì lại có uy lực cỡ này. hay là... đó là Pháp bảo thông linh trong truyền thuyết!
Một tên tu sĩ Kết Đan Kỳ lẩm bẩm suy đoán khi hắn nghĩ tới Pháp bảo thông linh, không Kiềm được kinh hô.
- Đúng thế, đó là Pháp bảo thông linh.
Đúng lúc này, giọng nói ngọt ngào êm tai của Nhan Hồng Ngọc rơi vào tai chúng tu sĩ. Dáng người đoan trang tuyệt ưu nhã của nàng không biết lúc nào đã xuất hiện ở bên cạnh mọi người.
-Ngươi...
Chúng tu sĩ ma đạo tròn mắt, thật không ngờ nữ hầu này cũng đi theo cùng bọn họ tới đây.
- Sao ngươi lại tới đây?
Thao Vĩnh Bằng nhị đảo chủ Huyết Ma Động nhướng mày. vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm nữ tử trước mắt. Hắn còn nhớ rõ, trước khi gió lốc phủ xuống, nghe được tiếng nói của nam tử thanh niên:
- Tạm biệt các vị. nữ hầu của Trương mỗ cũng tặng cho các ngươi!
Thao Vĩnh Bằng cận thận lĩnh hội hàm xúc ẩn chứa trong những lời này. không khó đoán ra chủ nhân động phủ kia là một vị đại thân thông, thậm chí có được Pháp bảo thông linh trong truyền thuyết.
Nếu vị đại thần thông kia thật muốn lấy mạng bọn họ. cho dù chạy nhanh gấp mười thì cũng không làm nên chuyện gì.
"Nhưng vì sao vị cao nhân kia muốn tặng nữ hầu của mình cho ta chứ? rốt cuộc trong đó có âm mưu gì?"
Đây là vấn đề mà Thao Vĩnh Bằng khó hiểu nhất.
Nhan Hồng Ngọc vô cùng U oán liếc hắn:
- Còn không phải vì ngươi... Chủ nhân đuổi nô tỳ đi. từ nay về sau Hồng Ngọc Chỉ có thể đi theo ngươi.
Đôi mắt Nhan Hồng Ngọc bắt đầu dâng làn sương mù. bộ dạng động lòng đáng thương tản ra một cỗ dị hoặc chí mạng.
Nhất thời làm một đám tu sĩ thần hồn điên đảo, si ngốc nhìn nàng, ngay cả Thao Vĩnh Bằng cũng không ngoại lệ.
Trong ánh mắt Nhan Hồng Ngọc lóe ra một cỗ màu sắc mê ly khó phát hiện, lộ ra sắc thái thần bí làm chúng tu sĩ rơi sâu vào Trong đó, không thể động đậy.
Chỉ một lát mười mấy tên tu sĩ ma đạo đều bị ảo thuật quỷ dị của Nhan Hồng Ngọc mê hoặc, một đám đều rơi vào trong cảnh tượng.
Vẻ mặt Nhan Hồng Ngọc lộ ra bộ dạng thực hiện được âm mưu, tiếp đó nhắm đôi mắt đẹp. tay ngọc khẽ chớp lên trong không khí, đánh ra một mảnh pháp quyết phức tạp, màu sắc quấn quanh như người trên trời.
Ánh sáng nhiều màu mê ly nhanh chóng bao bọc mọi người cùng Nhan Hồng Ngọc ở bên trong, truyền ra một trận âm thanh nho nhỏ. tựa như âm thanh cách thế làm cho người ta thẫn thờ khẽ than.
Một lát sau, ánh sáng tòa khắp xung quanh đột nhiên biến mất. đám người Thao Vĩnh Bằng khôi phục bình thường, gần như cùng lúc tỉnh lại.
- Hả, vừa rồi chúng ta bị một trận cuồng phong thổi tới đây. đầu bây giờ vẫn còn đau.
Một tên tu sĩ xoa trán, nhíu mày nói.
Thao Vĩnh Bằng hoảng hốt một trận đột nhiên ánh mắt rơi xuống người Nhan Hồng Ngọc, ánh mắt không khỏi sáng ngòi:
- Hồng Ngọc, nàng cũng ở đây... ta còn tưởng là mình nằm mơ chứ?
Nói xong, hắn vô cùng thân thiết kéo tay Nhan Hồng Ngọc, ánh mắt lộ ra thần sắc kinh sợ mê luyến, lại không tùy tiện động tay động chân, giống như đang nhìn kiêu thê cận thận giữ lễ.
- Thao đại ca. chúng ta về Huyết Ma Động thôi.
Nhan Hồng Ngọc nhoẻn miệng cười, ánh mắt quét qua các tu sĩ ma đạo khác.
Kỳ quái là các tu sĩ này đều không lạ việc Thao Vĩnh Bằng cùng Nhan Hồng Ngọc dắt tay nhau, coi như lẽ ra là thế.
- Được, chúng ta mau về động phủ. vừa rồi cao nhân lánh đời trên núi hoang kia thật là đáng sợ. về sau chúng ta không nên trêu chọc hắn thì hơn!
Thao Vĩnh Bằng lòng còn sợ hãi nói, dắt tay cùng Nhan Hồng Ngọc dẫn chúng tu sĩ ma đạo trở về Huyết Ma Động.
Cứ thế, Nhan Hồng Ngọc lấy thân phận đạo lữ song tu cùng nhị động chủ Huyết Ma Động yên lặng dung nhập vào thế lực tu chân Phàm Vân Đảo cũng không gây ra nhiều chú ý. Dù có người lưu ý cũng quá nửa là vì nhòm ngó mỹ sắc của nàng.
về sau, cao tầng các thế lực đại tu chân Phàm Vân Đảo cũng biết được tin tức: trong phạm vi thế lực Huyết Ma Động có ẩn cư một vị đại thần thông, thực lực sâu không lường, ngay cả Thao Vĩnh Bằng Nguyên Anh hậu kỳ cũng phải bại lui.
Còn Huyết Ma Quân đại động chủ Huyết Ma Động vì bế quan quanh năm, cũng không biết chuyện này.
Nói tới bên Trương Hằng, dùng Phong Lôi Phiến đuổi chúng tu sĩ ra ngoài, hắn cũng không quan tâm tới chuyện bên ngoài nữa, Bắt đầu tiến vào trạng thái nửa bế quan.
Sở dĩ nói là trạng thái nửa bế quan, đó là bởi phương thức tu luyện của Trương Hằng khác xa các tu sĩ bình thường.
Trương Hằng lấy ra Pháp bảo thông linh hay ngụy linh bảo mà hắn có thể luyện hóa, dùng ngân diễm không ngừng cắn nuốt luyện hóa là được, phần lớn tâm thần đều dùng để làm chuyện của riêng hắn.
về phần các loại thần thông trong tầng ba cổ tháp ngọc giản thần bí, những thứ cần lĩnh ngộ. Trương Hằng giao quá nửa cho phân thân đi làm.
Còn bản tôn của Trương Hằng trừ bỏ ngẫu nhiên lưu ý chút chuyện bên ngoài, phần lớn tâm thần đều dùng tiêu hóa ngọc giản mà Mộ Thiên Hải đưa cho, cùng tin tức từ các sách cổ.
Văn minh tu chân Đông Vân đại lục ngược dòng đến hàng tỷ năm trước, phương diện này bao hàm các loại cấm kỵ cùng truyền thuyết nhiều không đếm hết. Trương Hằng Chỉ lựa chọn một bộ phận trọng yếu nhất đọc lướt một phen.
Ngoài ra, chuyện có liên quan đến nguyên linh sâu trong dòng sông màu máu, Trương Hằng cũng sẽ rút ra một bộ phận thời gian quan sát một chút. Tuy rằng có được lực Huyết Sát mạnh mẽ, nhưng Trương Hằng cũng không hoàn toàn yên tâm với nó. bởi vì cỗ lực lượng này quá quá mức bá đạo cùng khó nắm giữ.
Một hai năm trôi qua, Trương Hằng đã cắn nuốt luyện hóa hai kiện Pháp bảo thông linh cùng mấy kiện ngụy linh bảo. tốc độ tăng trưởng tu vi thấy rõ.
Tiếp đó, Trương Hằng bắt đầu cắn nuốt luyện hóa mảnh vỡ thế giới, tốc độ vẫn chậm chạp vô cùng.
- Ngao
Nghe mảnh vỡ thế giới kêu một tiếng, rất phản cảm hành vi của Trương Hằng, nhưng cũng không có cách nào.
Trương Hằng cười khẽ, đã sớm thành thói quen với tồn tại của mảnh vỡ thế giới này. Hắn biết lấy tốc độ cắn nuốt trước mắt, dù là đến mấy vạn năm cũng sẽ không tổn hại tới căn bản của mảnh vỡ thế giới. Đương nhiên, đây Chỉ là tính toán từ tốc độ cắn nuốt của Trương Hằng giữ nguyên không tăng lên.
Nếu vĩnh viễn cắn nuốt không ngừng, tốc độ cắn nuốt của Trương Hằng sẽ theo công lực không ngừng tăng lên mà nhanh hơn. Chân chính cần bao nhiêu năm để nuốt sạch mảnh vỡ này thì rất khó nói. bởi tốc độ tăng lên rất khó đánh giá.
- Đúng rồi. xú tiểu tử. ngươi có nhận chủ thành công hạt giống thế giới kia chưa, đừng quên ước định của chúng ta...
Mảnh vỡ thế giới hỏi.
- Cái này... thời gian gần đây hơi bận quên dùng máu huyết nhận chủ.
Trương Hằng rụt rè nói.
- Mau lấy ra đây!
Mảnh vỡ thế giới rít gào. trong giọng nói đã mang theo một cỗ sát khí. :
Trương Hằng im lặng, liếc đối phương, nhàn nhạt nói:
- Ngươi lớn tiếng kêu đi. nghe Vũ Vô Cực nói. trên Đông Vân đại lục này Dường như có mấy tồn tại rất biến thái...
- Ách...
Mảnh vỡ thế giới bị ngân diễm lẳng lặng thiêu đốt đột nhiên run lên, liền uể oải.
- Hừ.
Trương Hằng lúc này mới lấy ra quả trứng thần bí màu xanh kia. chính là hạt giống thế giới mà lão huynh mảnh vỡ này nói.
Cũng như thường lệ, Trương Hằng niệm chú ngữ tối nghĩa khó hiểu, dùng miệng cắn nát ngón trỏ. từ bên trong trào ra một giọt máu đỏ thẫm trong suốt, thi triển thuật Linh hồn huyết khế.
Linh hồn huyết khế khởi động trong không khí, một giọt máu huyết màu đỏ trong suốt như nước rơi vào quả trứng thần bí.
Trên thực tế, Trương Hằng cũng không ôm nhiều hy vọng, bởi vì trước tầng ba cổ tháp, hắn cũng từng thử rất nhiều lần. Chỉ có thể tăng cường một chút liên hệ với quả trứng thần bí này.
Oong
Dị biến chợt xảy ra, sau khi quả trứng thần bí màu xanh hấp thu giọt máu này. toàn thân trở nên trong suốt màu đỏ lóng lánh đường cong cùng hoa văn phức tạp tối nghĩa.
Tiếp đó, từ quả trứng thần bí này truyền ra một cỗ sinh mệnh lực mạnh mẽ.
Thình thịch!
Thình thịch! Thình thịch!
Tiếng tim đập vô cùng rõ ràng truyền vào sâu trong linh hồn Trương Hằng.