Nhan Hồng Ngọc dẫn dắt Hoàng Phủ Phách tiến vào phủ đệ, chỉ chốc lát đi tới chỗ phòng Trương Hằng.
Đi vào gian khách phòng lịch sự tao nhã cổ điển này, Hoàng Phủ Phách vừa lúc nhìn thấy Trương Hằng đang khoanh chân tĩnh tọa.
Giờ phút này, khí tức của Trương Hằng cực kỳ bình thản, không suy yếu như sau khi vừa mới giao chiến cùng Hoàng Phủ Phách mấy tháng trước.
Nhưng cả người ngồi đó, vẫn như cũ mang đến cho Hoàng Phủ Phách một loại cảm giác còn suy yếu.
- Trương đạo hữu! Rốt cục chúng ta lại thấy mặt!
Hoàng Phủ Phách cười sang sảng nhẹ nhàng bước tới bên cạnh Trương Hằng, nói:
- Đạo hữu điều dưỡng, hiệu quả so với trong tưởng tượng của ta còn tốt hơn nhiều lắm.
Trương hàng mặt không đổi sắc nói:
- Đây phần lớn là nhờ phủ đệ nơi này ẩn chứa sinh mệnh lực cường đại, rất có ích lợi cho khôi phục thương thế cùng nguyên khí của ta. Nhân đây Trương mỗ trước cảm tạ Hoàng Phủ công tử.
Bằng vào tu vi thần thức cao hơn xa Hoàng Phủ Phách. Trương Hằng thành công tạo ra một loại khí tức có vẻ suy yếu.
- Ha ha! Phủ đệ này của ta tuy nhỏ, nhưng về mặt bố cục và kiến tạo cũng là tiêu phí một ít công phu, lúc trước cũng thỉnh vài vị trận pháp đại sư, mới làm cho phủ đệ này đạt tới điểm vừa lòng đẹp ý. Từ sau khi phủ đệ xây dựng xong, Trương đạo hữu chính là tu sĩ đầu tiên tới đây ở lại chữa thương.
Trong mắt Hoàng Phủ Phách lóe ra thần quang, hiển nhiên có phần đắc ý.
Mà đúng lúc này, lốc xoáy Thái Cực Âm Dương ở trên bầu trời phủ đệ tiến một bước lan rộng ra, tốc độ đột phá của Tú Ninh cùng Vân Dịch đột nhiên tăng nhanh hơn vài lần.
Biến hóa như thế làm cho Trương Hằng cùng Hoàng Phủ Phách đồng thời biến sắc.
Trương Hằng lộ vẻ mặt lo lắng, ngẩng nhìn lốc xoáy Thái Cực Âm Dương thần bí khó lường trên bầu trời kia, trong lòng nảy sinh ra một loại ảo giác khó có thể chống lại.
Thông qua cảnh giới Linh Tâm Thông Minh của Thần Linh Nhãn dẫn dắt. hắn có thể phán đoán ra trong lốc xoáy thần bí này ẩn chứa uy lực thật đáng sợ, ngay cả hắn thực lực không kém gì đại tu sĩ, cũng phải rơi vào sợ hãi, trong lòng thấp thỏm lo âu.
- Lốc xoáy này, nhưng thật ra rất giống Tiên Thiên Thái Cực Âm Dương Đồ trong truyền thuyết.
Trên mặt Hoàng Phủ Phách mang theo vài tia lo lắng, nhìn về hướng phòng Tú Ninh bế quan.
- Tiên Thiên Thái Cực Âm Dương Đồ?
Trương Hằng lộ vẻ kinh ngạc, không khỏi hỏi tới:
- Đây là vật gì?
- Ta cũng không rõ lắm! Ta từng nghe phụ thân nhắc tới kỳ bảo này, ngay cả nó là tồn tại cấp bậc gì cũng không biết. Nhưng nghe nói, trong truyền thuyết có Tiên bảo giống như vậy, tên là Thái Cực Âm Dương Đồ, có được uy lực quỷ thần khó lường, có thể điên đảo càn khôn, nghịch chuyển âm dương. Dường như ở Chu Vương Triều cũng có kiện Tiên bảo phỏng chế phẩm loại này, cấp bậc ít nhất là Thông linh Pháp bảo thượng phẩm, uy lực cũng cực kỳ đáng sợ.
- Phụ thân của đạo hữu?
Trương Hằng hơi kinh ngạc, lại hỏi tiếp:
- Không biết Tiên Thiên Thái Cực Âm Dương Đồ này có ảnh hưởng gì tới đột phá của hai đệ tử của ta không đây?
Đây là vấn đề hắn quan tâm nhất hiện giờ.
- Điều này rất khó nói...
Hoàng Phủ Phách lắc đầu. tiếp theo sau chợt nhớ lại, nói:
- Thiếu chút nữa quên mất chính sự...
- Chính sự?
Trương Hằng ngạc nhiên hỏi:
- Không biết Hoàng Phủ công tử có chuyện gì mà hạ cố tới đây?
- Ha ha! Trương đạo hữu! Phụ thân ta muốn gặp đạo hữu.
Hoàng Phủ Phách cười nói.
- Phụ thân của công tử... Trương Hằng cả kinh trong lòng.
Phụ thân của Hoàng Phủ Phách, đó chính là đại tu sĩ Hợp thể đại viên mãn, một thân thần thông uy chấn phạm vi mấy mươi vạn dặm hải vực này.
Là đảo chủ một đảo nhỏ nhị cấp trong hải vực Tam Tiên Đảo, thực lực tất nhiên là người nổi bật trong các đại tu sĩ.
"Đại đảo chủ Lam Tinh Đảo này, vì sao lại đột nhiên triệu kiến mình chứ?" Trương Hằng buồn bực trong lòng, nhưng cũng không cảm thấy có dấu hiệu báo trước nguy hiểm gì.
Ở thời điểm trước, hắn từng cho ra một cái kết luận: "Chỉ cần không rời khỏi Lam Tinh Đảo, thì mối nguy cơ ẩn tàng kia sẽ không chân chính buông xuống trên người mình." Nói cách khác, trong thời gian ngắn Lam Tinh Đảo có thể là chỗ an thân của hắn.
- Có thể được đại đảo chủ triệu kiến, tự nhiên là vinh hạnh của Trương mỗ, nhưng giờ phút này hai tên đệ tử của ta đang đột phá ở thời khắc mấu chốt, ta thân là sư tôn sao có thể tùy tiện rời đi? Nếu đại đảo chủ thật muốn gặp, ngày khác Trương mỗ nhất định sẽ bái kiến.
Trương Hằng khá uyển chuyển nói lời từ chối, vẻ mặt lo lắng nhìn Tiên Thiên Thái Cực Âm Dương Đồ trên bầu trời còn đang tiếp tục lan rộng ra.
- Cái này...
Hoàng Phủ Phách có phần khó xử, mệnh lệnh của phụ thân, hắn chưa bao giờ dám vi phạm. Nhưng đứng ở góc độ Trương Hằng mà nói, đối phương cũng không có lỗi gì.
Đang lúc Hoàng Phủ Phách rơi vào cảnh khó xử, một thanh âm uy nghiêm vang lên trong phòng:
- Việc này vừa lúc liên quan tới Tiên Thiên Thái Cực Âm Dương Đồ cùng vận mệnh của hai đệ tử ngươi.
- Phụ thân?!
Hoàng Phủ Phách vừa ngạc nhiên vừa vui mừng kêu lên, không nghĩ tới phụ thân mình lại đích thân giải thích, xem ra ông ấy cũng đang chú ý tới tình hình bên này.
- Một khi đã như vậy, Trương mỗ cung kính không bằng tuân mệnh, theo Hoàng Phủ công tử đi một chuyến.
Trương Hằng lập tức đáp ứng, tận đáy lòng rất là kiêng kị thủ đoạn nhìn trộm tình huống bên này mà thần không hay quỷ không biết của Hoàng Phủ Lân.
Nên biết rằng, mấy chỗ trọng yếu trong phủ đệ này đều được Trương Hằng thiết trí cấm chế, ngay cả là đại tu sĩ Hợp thể hậu kỳ, cũng đừng mơ tường nhìn trộm tình huống bên trong mà không kinh động tới Trương Hằng. Nhưng Hoàng Phủ Lân lại có thể dưới tình huống không kinh động tới Trương Hằng, nắm trong tay toàn bộ tình hình trong phủ đệ.
Muốn làm được điểm này như Hoàng Phủ Lân, tu sĩ trong cùng cấp Hợp thể kỳ gần như không có khả năng. Bởi vì Trương Hằng tuy là Hóa Thần đại viên mãn, nhưng cảnh giới thần thức đã vượt qua đại tu sĩ Hợp thể hậu kỳ, tiếp cận Hợp thể đại viên mãn.
"Chẳng lẽ tu vi thần thức của đối phương, đã vượt qua Hợp thể kỳ, tiến vào Độ kiếp kỳ..."
Trong lòng Trương Hằng kinh nghi chưa định, rời phủ đệ theo Hoàng Phủ Phách, bay đi về hướng trung tâm Lam Tinh Đảo.
Trên đường phi hành, Trương Hằng vẫn không quên chú ý tới tình hình hai đệ tử đột phá ở phủ đệ bên kia.
- Trương đạo hữu cứ yên tâm, ta đã phái cao thủ túc trực ở đó, không có người nào dám tới quấy nhiễu hai người Tú Ninh đột phá.
Hoàng Phủ Phách tươi cười nói với Trương Hằng.
- Làm phiền Hoàng Phủ công tử rồi!
Trương Hằng cảm kích nói.
Hoàng Phủ Phách có phần không vui nói:
- Ta nói Trương đạo hữu này! Đạo hữu cũng không cần gọi ta cái gì Hoàng Phủ công tử, nếu xem trọng Hoàng Phủ Phách ta thì cứ gọi thẳng ta là Hoàng Phủ huynh. Ngày sau có thời gian, chúng ta tiếp tục luận bàn một phen, đáng tiếc đạo hữu còn chưa khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.
- Ha ha! Nếu Hoàng Phủ huynh có ý này, vậy Trương mỗ cứ trèo cao một phen.
Trương Hằng mỉm cười nói, đối với Hoàng Phủ Phách sinh ra một ít cảm tình.
Tuy rằng đối phương ở phương diện thái độ làm người khá bá đạo ngang ngược, nhưng vẫn là người biết tín nghĩa, tôn kính cường giả, cũng không hề tùy tiện khi dễ kẻ yếu. Tóm lại tâm tư không tính là quá xấu, tối thiểu còn tốt hơn rất nhiều so với đại bộ phận người tu chân.
Hai người vừa phi hành vừa tán gẫu, Chỉ chốc lát, liền đi tới một tòa phủ đệ ở bên trong bầu khí trời tràn ngập sương mờ màu xanh nhạt.
Phủ đệ này rộng lớn hơn gấp hai mươi lần so với chỗ Trương Hằng ở lại, kiến trúc bên trong phần lớn là một loại tinh thạch trong suốt xây thành, tản ra từng tia khí tức mờ mịt như tiên.
Vừa thấy phủ đệ này, Trương Hằng thiếu chút nữa nghĩ đến mình đi tới tiên cảnh trong truyền thuyết nhân gian.
Bảng hiệu trên cửa chính phủ đệ, có mấy chữ lớn phóng khoáng: "Phủ Hoàng Phủ".
- Trương huynh mời vào!
Hoàng Phủ Phách khẽ phất tay một cái, mang theo Trương Hằng bay vào phủ đệ như tiên cảnh này.
Dọc theo đường đi, hai người gặp không ít người hầu trong phủ đệ, nhìn thấy Hoàng Phủ Phách ai nấy đều vội vàng khom mình thi lễ.
Khi hai người bay đến một lâm viên chim hót líu lo, hoa thơm cỏ lạ tòa mùi hương thơm thoang thoảng thấm đậm lòng người. Trương Hằng lập tức có cảm giác như ba ngàn sáu trăm lỗ chân lông toàn thân, đều thư thái thoải mái, quang lưu màu bạc vận chuyển trong Linh hạch cũng thông thoáng hơn lên.
Đứng trước thạch dài cách đó không xa, một nữ nhân duyên dáng yêu kiều mặc xiêm y màu xanh nhạt, khuôn mặt điềm tĩnh thanh thản, gương mặt xinh đẹp trắng nõn như tuyết. Phong thái không tính là tuyệt sắc, nhưng lại có vài phần khí chất đặc hữu, không giống người trong trần thế.
- Muội muội!
Hoàng Phủ Phách thu lại vẻ tươi cười trên mặt, vội vàng lên tiếng chào hỏi cô gái áo xanh, trên nét mặt lại mang theo một tia cung kính.
Trong lòng Trương Hằng cảm thấy rất lạ thường, vẻ mặt của Hoàng Phủ Phách khi hắn chào hỏi muội muội, không thân thiết và quan ái như huynh muội trong nhà bình thường.
Thậm chí hắn có một loại cảm giác kỳ quái, dường như Hoàng Phủ Phách có vẻ tôn kính và sợ hãi với muội muội của hắn.
- Ca ca mới ra ngoài một lát, nhanh như vậy đã trở lại rồi.
Cô gái áo xanh vẻ mặt bình tĩnh nói, đôi mắt trong sáng như hồ nước liếc nhìn Trương Hằng một cái, cũng không có lên tiếng chào hỏi.
- À! Là như vầy... hắn là Trương Hằng, phụ thân cho gọi hắn, huynh đang dẫn đường cho hắn.
Hoàng Phủ Phách vội giải thích với muội muội.
- Nếu là phụ thân cho gọi, như vậy các người mau đi đi.
Cô gái áo xanh khẽ gật đầu chào Trương Hằng, sau đó liền quay đầu ngắm nhìn mặt hồ cách đó không xa, cả người dường như tiến vào một cảnh giới đặc thù, hòa hợp thành một thể cùng cảnh vật chung quanh.
- Muội muội! Vậy chúng ta đi đây!
Hoàng Phủ Phách mang theo Trương Hằng rất nhanh rời nơi đây.
Trương Hằng lộ vẻ mặt quái lạ, phát hiện muội muội của Hoàng Phủ Phách này thật là có chút đặc biệt, dung mạo không tính là tuyệt sắc, nhưng lại có một tâm hồn trong sáng tự nhiên mà lạnh lùng vô cảm.
- Đây là Hoàng Phủ Tĩnh, muội muội của ta, từ nhỏ đã là một cái quái thai, Trương huynh không cần để ý.
Chờ rời xa lâm viên này, Hoàng Phủ Phách mới giải thích với Trương Hằng.
Quái thai?
"Dùng quái thai để hình dung muội muội của mình?"
Trong lòng Trương Hằng càng thêm kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi thêm nhiều, dù sao hắn vẫn mơ hồ cảm thấy nữ nhân Hoàng Phủ Tĩnh này tuyệt đối không đơn giản.
Xuyên qua lâm viên chỗ Hoàng Phủ Tĩnh lại bay thêm một đoạn, một lúc sau Hoàng Phủ Phách mới dẫn Trương Hằng tới một tiểu viện giản dị.
Là đảo chủ của một hòn đảo nhị cấp, là đại tu sĩ Hợp thể đại viên mãn mà lại ở trong một tiểu viện giống như nhà của một người bình thường.
Trương Hằng thật có hơi bất ngờ, ánh mắt vừa chạm đến tiểu viện giản dị này, hắn có thể cảm nhận được tồn tại cấm chế cường đại chung quanh tiểu viện.
- Mời vào!
Tiếng nói giản dị mộc mạc của Hoàng Phủ Lân từ trong viện truyền ra.
Toàn bộ cấm chế cường đại chung quanh tiểu viện bỗng dưng biến mất.
- Mời Trương huynh!
Hoàng Phủ Phách cười nói.
- Mời Hoàng Phủ huynh đi trước!
Trương Hằng vẫn trấn định, đi song song cùng Hoàng Phủ Phách vào trong.
- Ta muốn nói chuyện riêng cùng Trương đạo hữu, Tiểu Phách ngươi ra chỗ Tĩnh nhi chờ đi!
Hoàng Phủ Lân lên tiếng ngăn bước chân Hoàng Phủ Phách.
- Dạ! Phụ thân!
Hoàng Phủ Phách tuy rất nghi hoặc trong lòng, nhưng không dám cài lệnh phụ thân, quay đầu lại liếc nhìn Trương Hằng một cái, rồi bay đi về hướng chỗ lâm viên của muội muội.
- Ca ca! Huynh như thế nào mới đó đã quay lại rồi!
Hoàng Phủ Tĩnh yên lặng đứng tại chỗ, vẻ mặt điềm tĩnh, giọng nói êm tai dễ nghe, hàm chứa ý tứ siêu phàm.
- Ôi! Phụ thân muốn nói chuyện riêng với Trương huynh, muốn ta ở đây chờ.
Hoàng Phủ Phách khẽ thở dài một hơi, thập phần nghi hoặc nói:
- Thật không nghĩ ra, phụ thân vì sao đột nhiên lại cho gọi một tu sĩ Hóa Thần Kỳ, mà lại muốn nói chuyện riêng với nhau.
- Vậy cũng không kỳ quái, chỉ vì người này có tư cách đó.
Hoàng Phủ Tĩnh trước sau như một vẫn bình tĩnh, dường như thế gian không còn có chuyện gì có thể lưu lại gợn sóng trong lòng nàng.
- Điều này sao có thể! Có thể được phụ thân triệu kiến gặp riêng, tối thiểu đều là cấp bậc đại tu sĩ! Trương huynh tuy rằng lợi hại phi thường, nhưng so sánh với đại tu sĩ vẫn còn có một khoảng cách chênh lệch không nhỏ.
Hoàng Phủ Phách liên tục lắc đầu khó hiểu.
- Huynh không tin lời nói của ta?
Thân hình Hoàng Phủ Tĩnh đột nhiên từ tại chỗ bay lên, giống như một con chim màu xanh đều có một cổ khí chất bay theo chiều gió.
- Dĩ nhiên... lời nói của muội muội, đương nhiên ta tin tưởng.
Hoàng Phủ Phách lộ vẻ mặt tán thưởng nói.
- Nếu ca ca có thể giữ mối quan hệ tốt với người này, đối với huynh về sau sẽ có chỗ lợi ích rất lớn...
Hoàng Phủ Tĩnh tựa như chiếc lông chim không hề có sức nặng, nhẹ nhàng bay xuống trên mặt hồ nước, không thấy dấu hiệu gì nàng sử dụng pháp lực, thần thông như thế đủ để cho đại tu sĩ bình thường phải khiếp sợ.
- Giữ mối quan hệ tốt với hắn?
Hoàng Phủ Phách mặt đầy vẻ kinh ngạc nhìn muội muội của mình.
Hoàng Phủ Tĩnh không hề để ý tới hắn, lẳng lặng đứng trên mặt hồ, không tạo nên một chút xíu gợn sóng, dường như không tồn tại trên thế gian này.
- Các hạ chính là người Tử Hoàng Phủ muốn đuổi giết?
Trương Hằng mới vừa đi vào phòng trong, một giọng nói uy nghiêm phát ra đột ngột.
Chỉ một câu liền nói ra tình trạng của Trương Hằng!
Trong vô hình Trương Hằng cảm giác như sấm sét nổ tung ngay lồng ngực mình, trong lúc nhất thời hô hấp hơi có vẻ dồn dập.
Một người trung niên dáng người khôi ngô ngồi ở trong phòng, tướng mạo có vài phần tương tự cùng Hoàng Phủ Phách, lại có một cỗ khí chất không giận mà oai của kẻ bề trên.
Không có sử dụng uy áp gì, Chỉ dựa vào một câu nói vô cùng đơn giản, liền giống như một mũi đao sắc bén xẻ dọc theo thân thể Trương Hằng, đâm vào chỗ trái tim điểm yếu hại của hắn.
Không cần phải nói, trung niên khôi ngô ngồi chỗ đối diện kia, chính là Hoàng Phủ Lân. đại đảo chủ Lam Tinh Đảo!
"Đối phương làm thế nào biết được chuyện Tử Hoàng Phủ muốn truy sát mình? Nên biết ràng chính mình cùng là dựa theo linh hồn Tử Hãn nơi đó mới biết được tin tức, cùng phối hợp với cảnh giới Linh Tâm Thông Minh của Thần Linh Nhãn, mới suy đoán ra tình hình Tử Hoàng Phủ đang đuổi giết mình."
Trương Hằng cố giữ tâm tình mình trấn định lại, nhìn trung niên khôi ngô trước mắt khẽ thi lễ:
- Vãn bối Trương Hằng, ra mắt Hoàng Phủ tiền bối!
Trong mắt Hoàng Phủ Lân lóe lên một tia dị sắc, không nghĩ tới Trương Hằng lại trực tiếp né tránh câu hỏi của mình, thi lễ với mình, trong vô hình liền hóa giải bầu không khí căng thẳng của Hoàng Phủ Lân tạo ra hồi lâu.
- Mời ngồi!
Hoàng Phủ Lân duỗi tay, chỉ vào bồ đoàn trước mặt, ý mời Trương Hằng ngồi xuống.
Dựa theo bố trí trong gian phòng này, vị trí Hoàng Phủ Lân chỉ ra đó không ngờ lại là hai cái bồ đoàn đặt ngang hàng với nhau, cũng có nghĩa là cùng ngồi cùng ăn với hắn. - https://
Trương Hằng cả kinh, nếu như mình ngồi xuống bên kia, thì chẳng khác nào cùng ngồi cùng ăn với vị đại tu sĩ thực lực thông thiên này.
"Mình có tư cách này sao?" Trương Hằng tuyệt đối không cuồng vọng đến mức, tự cho rằng mình là nhân vật cùng cấp bậc với Hoàng Phủ Lân.
Mặc dù Hoàng Phủ Lân ngồi ở đó bình thản không tỏ thái độ gì, trên người cùng không có phóng xuất ra khí thế gì, nhưng lại làm cho Trương Hằng có cảm giác thần bí khó lường, giống như biển rộng vô cùng vô tận kia.
Thậm chí Trương Hằng còn có một loại ảo giác, cho dù mình có tế ra đại sát khí áp đáy hòm Cửu Vực Luyện Thiên Bảo Tháp, cũng rất khó tạo thành thương tổn gì lớn cho Hoàng Phủ Lân.
Đây là thực lực chân chính của đại tu sĩ một thế hệ?
Nếu đổi lại là người ngoài, ngay cả là đại tu sĩ bình thường ở vào tình trạng của Trương Hằng này, đều sẽ thấy mình được sủng ái mà kinh sợ, Huống Chi hắn Chỉ là một tu sĩ Hóa Thần đại viên mãn.
Trên thực tế, Trương Hằng kiềm giữ tu vi của mình ở mức Hóa Thần sơ kỳ, hắn biết chút kỳ xảo đó giấu giếm Hoàng Phủ Phách thì còn có thể, nhưng ở trước mặt Hoàng Phủ Lân hoàn toàn không có khả năng giấu được.
- Tạ ơn tiền bối!
Trương Hằng hít sâu một hơi, đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Lân. ngồi xuống trên bồ đoàn, trên mặt cố giữ vẻ trấn tĩnh.
Thấy Trương Hằng không hề chối từ hay khách sáo, cứ như vậy ngồi xuống, trong mắt Hoàng Phủ Lân chợt lóe sáng, lộ ra một tia dị sắc.
Thực hiển nhiên, hành động của Trương Hằng đã vượt qua dư liệu của hắn.
Đừng nói là một tu sĩ Hóa Thần Kỳ, cho dù là đại tu sĩ Hợp thể hậu kỳ, dưới tình huống như vậy, đều phải chối từ một phen, không dám tùy tiện ngồi xuống cùng ngồi cùng ăn với Hoàng Phủ Lân như vậy.
Nhưng gã thanh niên trước mắt cứ như vậy thản nhiên ngồi xuống, không có khách sáo và dối trả như các tu sĩ khác.
Đảm phách cùng trí tuệ như thế đủ để cho Hoàng Phủ Lân nhìn với cặp mắt khác.
Từ thời điểm trước đó dùng thần thức đảo qua Trương Hằng bên này, Hoàng Phủ Lân đã cảm nhận được đối phương bất phàm, tuyệt đối không phải một tu sĩ Hóa Thần Kỳ bình thường đơn giản như vậy.
Trương Hằng làm cho hắn có cảm giác dường như còn uy hiếp lớn hơn so với đại tu sĩ bình thường.
- Nếu ngươi đã cùng ngồi ở chỗ này, vì sao còn xưng hô ta là tiền bối chứ?
Hoàng Phủ Lân mỉm cười nhìn Trương Hằng nói.
- Cái này tuyệt đối không thể...
Trương Hằng lắc đầu nói:
- Vãn bối xưng hô đại đảo chủ là tiền bối, có hai nguyên nhân: Thứ nhất, ta cùng Hoàng Phủ công tử là quan hệ bằng hữu. ngài có thể tính là trưởng bối của ta. Thứ hai, Trương mỗ kính trọng uy danh cùng thực lực của đảo chủ, cho nên mới xưng hô tiền bối.
- Tốt tốt tốt...
Hoàng Phủ Lân liên tục gật đầu:
- Thực lực của ngươi hẳn là cường đại hơn nhiều so với con ta, cho dù so với Tĩnh nhi cũng không xa.
Hoàng Phủ Tĩnh?
Trương Hằng hơi kinh hãi trong lòng, nghe ý tứ của Hoàng Phủ Lân, Hoàng Phủ Tĩnh con gái hắn thực lực phải mạnh hơn một ít so với mình. Hắn là dựa vào cái gì để phán đoán như vậy?
Tuy rằng trong lòng có chút không phục, nhưng Trương Hằng cũng không canh cánh trong lòng chuyện này, ai thực lực mạnh hơn chỉ có cách thực sự động thủ mới biết được, bản thân mình có được con bài chưa lật, đâu phải tu sĩ bình thường có khả năng sánh bằng?
- Tốt lắm! Bây giờ ngươi có thể trả lời câu hỏi của ta vừa rồi, ngươi có phải là người bị Tử Hoàng Phủ đuổi giết hay không?
Hoàng Phủ Lân thu lại vẻ tươi cười trên mặt. khôi phục lại uy áp cùng trang trọng lúc đầu. toàn thân ngồi ở đó giống như một ngọn núi lớn sừng sừng không thể lay động.
Không khí trong phòng dần dần ngưng đọng lại, bầu không khí lại căng thẳng như trước.
Trương Hằng thản nhiên nói:
- Vãn bối cũng không che giấu, đúng vãn bối đang bị Tử Hoàng Phủ đuổi giết. Không biết Hoàng Phủ tiền bối làm thế nào biết được chuyện này?
- Ha ha ha! Quả nhiên là ngươi!
Hoàng Phủ Lân mắt sánh như điện nhìn thẳng vào Trương Hằng, trong mắt lộ ra một tia sáng khác thường.
Trương Hằng liền cảm nhận được trong không gian chung quanh truyền đến một lực lượng cực lớn như dòng thác lù, trực tiếp đè ép lên chính mình.
Trong lúc nhất thời, Trương Hằng hô hấp khó khăn, giống như chiếc bè gỗ lênh đênh vô định trên biển rộng.
Trương Hằng thầm hoảng sợ: "Hoàng Phủ Lân này lại có được lực lượng cùng loại như lĩnh vực. sử dụng lực lượng vô hình vô chất trong không gian chung quanh., trực tiếp hình thành công kích với mình. Đây là loại cảnh giới nào? Người này đúng thật là tu sĩ Hợp thể kỳ sao?"
- Hừ! Tử Hoàng kia từng hứa hẹn xuất ra mười kiện Thông linh Pháp bảo trung phẩm, để đổi lấy tính mạng của ngươi.
Hoàng Phủ Lân không có hảo ý nhìn về phía Trương Hằng, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười đắc ý như thực hiện được mưu đồ.
Đi vào gian khách phòng lịch sự tao nhã cổ điển này, Hoàng Phủ Phách vừa lúc nhìn thấy Trương Hằng đang khoanh chân tĩnh tọa.
Giờ phút này, khí tức của Trương Hằng cực kỳ bình thản, không suy yếu như sau khi vừa mới giao chiến cùng Hoàng Phủ Phách mấy tháng trước.
Nhưng cả người ngồi đó, vẫn như cũ mang đến cho Hoàng Phủ Phách một loại cảm giác còn suy yếu.
- Trương đạo hữu! Rốt cục chúng ta lại thấy mặt!
Hoàng Phủ Phách cười sang sảng nhẹ nhàng bước tới bên cạnh Trương Hằng, nói:
- Đạo hữu điều dưỡng, hiệu quả so với trong tưởng tượng của ta còn tốt hơn nhiều lắm.
Trương hàng mặt không đổi sắc nói:
- Đây phần lớn là nhờ phủ đệ nơi này ẩn chứa sinh mệnh lực cường đại, rất có ích lợi cho khôi phục thương thế cùng nguyên khí của ta. Nhân đây Trương mỗ trước cảm tạ Hoàng Phủ công tử.
Bằng vào tu vi thần thức cao hơn xa Hoàng Phủ Phách. Trương Hằng thành công tạo ra một loại khí tức có vẻ suy yếu.
- Ha ha! Phủ đệ này của ta tuy nhỏ, nhưng về mặt bố cục và kiến tạo cũng là tiêu phí một ít công phu, lúc trước cũng thỉnh vài vị trận pháp đại sư, mới làm cho phủ đệ này đạt tới điểm vừa lòng đẹp ý. Từ sau khi phủ đệ xây dựng xong, Trương đạo hữu chính là tu sĩ đầu tiên tới đây ở lại chữa thương.
Trong mắt Hoàng Phủ Phách lóe ra thần quang, hiển nhiên có phần đắc ý.
Mà đúng lúc này, lốc xoáy Thái Cực Âm Dương ở trên bầu trời phủ đệ tiến một bước lan rộng ra, tốc độ đột phá của Tú Ninh cùng Vân Dịch đột nhiên tăng nhanh hơn vài lần.
Biến hóa như thế làm cho Trương Hằng cùng Hoàng Phủ Phách đồng thời biến sắc.
Trương Hằng lộ vẻ mặt lo lắng, ngẩng nhìn lốc xoáy Thái Cực Âm Dương thần bí khó lường trên bầu trời kia, trong lòng nảy sinh ra một loại ảo giác khó có thể chống lại.
Thông qua cảnh giới Linh Tâm Thông Minh của Thần Linh Nhãn dẫn dắt. hắn có thể phán đoán ra trong lốc xoáy thần bí này ẩn chứa uy lực thật đáng sợ, ngay cả hắn thực lực không kém gì đại tu sĩ, cũng phải rơi vào sợ hãi, trong lòng thấp thỏm lo âu.
- Lốc xoáy này, nhưng thật ra rất giống Tiên Thiên Thái Cực Âm Dương Đồ trong truyền thuyết.
Trên mặt Hoàng Phủ Phách mang theo vài tia lo lắng, nhìn về hướng phòng Tú Ninh bế quan.
- Tiên Thiên Thái Cực Âm Dương Đồ?
Trương Hằng lộ vẻ kinh ngạc, không khỏi hỏi tới:
- Đây là vật gì?
- Ta cũng không rõ lắm! Ta từng nghe phụ thân nhắc tới kỳ bảo này, ngay cả nó là tồn tại cấp bậc gì cũng không biết. Nhưng nghe nói, trong truyền thuyết có Tiên bảo giống như vậy, tên là Thái Cực Âm Dương Đồ, có được uy lực quỷ thần khó lường, có thể điên đảo càn khôn, nghịch chuyển âm dương. Dường như ở Chu Vương Triều cũng có kiện Tiên bảo phỏng chế phẩm loại này, cấp bậc ít nhất là Thông linh Pháp bảo thượng phẩm, uy lực cũng cực kỳ đáng sợ.
- Phụ thân của đạo hữu?
Trương Hằng hơi kinh ngạc, lại hỏi tiếp:
- Không biết Tiên Thiên Thái Cực Âm Dương Đồ này có ảnh hưởng gì tới đột phá của hai đệ tử của ta không đây?
Đây là vấn đề hắn quan tâm nhất hiện giờ.
- Điều này rất khó nói...
Hoàng Phủ Phách lắc đầu. tiếp theo sau chợt nhớ lại, nói:
- Thiếu chút nữa quên mất chính sự...
- Chính sự?
Trương Hằng ngạc nhiên hỏi:
- Không biết Hoàng Phủ công tử có chuyện gì mà hạ cố tới đây?
- Ha ha! Trương đạo hữu! Phụ thân ta muốn gặp đạo hữu.
Hoàng Phủ Phách cười nói.
- Phụ thân của công tử... Trương Hằng cả kinh trong lòng.
Phụ thân của Hoàng Phủ Phách, đó chính là đại tu sĩ Hợp thể đại viên mãn, một thân thần thông uy chấn phạm vi mấy mươi vạn dặm hải vực này.
Là đảo chủ một đảo nhỏ nhị cấp trong hải vực Tam Tiên Đảo, thực lực tất nhiên là người nổi bật trong các đại tu sĩ.
"Đại đảo chủ Lam Tinh Đảo này, vì sao lại đột nhiên triệu kiến mình chứ?" Trương Hằng buồn bực trong lòng, nhưng cũng không cảm thấy có dấu hiệu báo trước nguy hiểm gì.
Ở thời điểm trước, hắn từng cho ra một cái kết luận: "Chỉ cần không rời khỏi Lam Tinh Đảo, thì mối nguy cơ ẩn tàng kia sẽ không chân chính buông xuống trên người mình." Nói cách khác, trong thời gian ngắn Lam Tinh Đảo có thể là chỗ an thân của hắn.
- Có thể được đại đảo chủ triệu kiến, tự nhiên là vinh hạnh của Trương mỗ, nhưng giờ phút này hai tên đệ tử của ta đang đột phá ở thời khắc mấu chốt, ta thân là sư tôn sao có thể tùy tiện rời đi? Nếu đại đảo chủ thật muốn gặp, ngày khác Trương mỗ nhất định sẽ bái kiến.
Trương Hằng khá uyển chuyển nói lời từ chối, vẻ mặt lo lắng nhìn Tiên Thiên Thái Cực Âm Dương Đồ trên bầu trời còn đang tiếp tục lan rộng ra.
- Cái này...
Hoàng Phủ Phách có phần khó xử, mệnh lệnh của phụ thân, hắn chưa bao giờ dám vi phạm. Nhưng đứng ở góc độ Trương Hằng mà nói, đối phương cũng không có lỗi gì.
Đang lúc Hoàng Phủ Phách rơi vào cảnh khó xử, một thanh âm uy nghiêm vang lên trong phòng:
- Việc này vừa lúc liên quan tới Tiên Thiên Thái Cực Âm Dương Đồ cùng vận mệnh của hai đệ tử ngươi.
- Phụ thân?!
Hoàng Phủ Phách vừa ngạc nhiên vừa vui mừng kêu lên, không nghĩ tới phụ thân mình lại đích thân giải thích, xem ra ông ấy cũng đang chú ý tới tình hình bên này.
- Một khi đã như vậy, Trương mỗ cung kính không bằng tuân mệnh, theo Hoàng Phủ công tử đi một chuyến.
Trương Hằng lập tức đáp ứng, tận đáy lòng rất là kiêng kị thủ đoạn nhìn trộm tình huống bên này mà thần không hay quỷ không biết của Hoàng Phủ Lân.
Nên biết rằng, mấy chỗ trọng yếu trong phủ đệ này đều được Trương Hằng thiết trí cấm chế, ngay cả là đại tu sĩ Hợp thể hậu kỳ, cũng đừng mơ tường nhìn trộm tình huống bên trong mà không kinh động tới Trương Hằng. Nhưng Hoàng Phủ Lân lại có thể dưới tình huống không kinh động tới Trương Hằng, nắm trong tay toàn bộ tình hình trong phủ đệ.
Muốn làm được điểm này như Hoàng Phủ Lân, tu sĩ trong cùng cấp Hợp thể kỳ gần như không có khả năng. Bởi vì Trương Hằng tuy là Hóa Thần đại viên mãn, nhưng cảnh giới thần thức đã vượt qua đại tu sĩ Hợp thể hậu kỳ, tiếp cận Hợp thể đại viên mãn.
"Chẳng lẽ tu vi thần thức của đối phương, đã vượt qua Hợp thể kỳ, tiến vào Độ kiếp kỳ..."
Trong lòng Trương Hằng kinh nghi chưa định, rời phủ đệ theo Hoàng Phủ Phách, bay đi về hướng trung tâm Lam Tinh Đảo.
Trên đường phi hành, Trương Hằng vẫn không quên chú ý tới tình hình hai đệ tử đột phá ở phủ đệ bên kia.
- Trương đạo hữu cứ yên tâm, ta đã phái cao thủ túc trực ở đó, không có người nào dám tới quấy nhiễu hai người Tú Ninh đột phá.
Hoàng Phủ Phách tươi cười nói với Trương Hằng.
- Làm phiền Hoàng Phủ công tử rồi!
Trương Hằng cảm kích nói.
Hoàng Phủ Phách có phần không vui nói:
- Ta nói Trương đạo hữu này! Đạo hữu cũng không cần gọi ta cái gì Hoàng Phủ công tử, nếu xem trọng Hoàng Phủ Phách ta thì cứ gọi thẳng ta là Hoàng Phủ huynh. Ngày sau có thời gian, chúng ta tiếp tục luận bàn một phen, đáng tiếc đạo hữu còn chưa khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.
- Ha ha! Nếu Hoàng Phủ huynh có ý này, vậy Trương mỗ cứ trèo cao một phen.
Trương Hằng mỉm cười nói, đối với Hoàng Phủ Phách sinh ra một ít cảm tình.
Tuy rằng đối phương ở phương diện thái độ làm người khá bá đạo ngang ngược, nhưng vẫn là người biết tín nghĩa, tôn kính cường giả, cũng không hề tùy tiện khi dễ kẻ yếu. Tóm lại tâm tư không tính là quá xấu, tối thiểu còn tốt hơn rất nhiều so với đại bộ phận người tu chân.
Hai người vừa phi hành vừa tán gẫu, Chỉ chốc lát, liền đi tới một tòa phủ đệ ở bên trong bầu khí trời tràn ngập sương mờ màu xanh nhạt.
Phủ đệ này rộng lớn hơn gấp hai mươi lần so với chỗ Trương Hằng ở lại, kiến trúc bên trong phần lớn là một loại tinh thạch trong suốt xây thành, tản ra từng tia khí tức mờ mịt như tiên.
Vừa thấy phủ đệ này, Trương Hằng thiếu chút nữa nghĩ đến mình đi tới tiên cảnh trong truyền thuyết nhân gian.
Bảng hiệu trên cửa chính phủ đệ, có mấy chữ lớn phóng khoáng: "Phủ Hoàng Phủ".
- Trương huynh mời vào!
Hoàng Phủ Phách khẽ phất tay một cái, mang theo Trương Hằng bay vào phủ đệ như tiên cảnh này.
Dọc theo đường đi, hai người gặp không ít người hầu trong phủ đệ, nhìn thấy Hoàng Phủ Phách ai nấy đều vội vàng khom mình thi lễ.
Khi hai người bay đến một lâm viên chim hót líu lo, hoa thơm cỏ lạ tòa mùi hương thơm thoang thoảng thấm đậm lòng người. Trương Hằng lập tức có cảm giác như ba ngàn sáu trăm lỗ chân lông toàn thân, đều thư thái thoải mái, quang lưu màu bạc vận chuyển trong Linh hạch cũng thông thoáng hơn lên.
Đứng trước thạch dài cách đó không xa, một nữ nhân duyên dáng yêu kiều mặc xiêm y màu xanh nhạt, khuôn mặt điềm tĩnh thanh thản, gương mặt xinh đẹp trắng nõn như tuyết. Phong thái không tính là tuyệt sắc, nhưng lại có vài phần khí chất đặc hữu, không giống người trong trần thế.
- Muội muội!
Hoàng Phủ Phách thu lại vẻ tươi cười trên mặt, vội vàng lên tiếng chào hỏi cô gái áo xanh, trên nét mặt lại mang theo một tia cung kính.
Trong lòng Trương Hằng cảm thấy rất lạ thường, vẻ mặt của Hoàng Phủ Phách khi hắn chào hỏi muội muội, không thân thiết và quan ái như huynh muội trong nhà bình thường.
Thậm chí hắn có một loại cảm giác kỳ quái, dường như Hoàng Phủ Phách có vẻ tôn kính và sợ hãi với muội muội của hắn.
- Ca ca mới ra ngoài một lát, nhanh như vậy đã trở lại rồi.
Cô gái áo xanh vẻ mặt bình tĩnh nói, đôi mắt trong sáng như hồ nước liếc nhìn Trương Hằng một cái, cũng không có lên tiếng chào hỏi.
- À! Là như vầy... hắn là Trương Hằng, phụ thân cho gọi hắn, huynh đang dẫn đường cho hắn.
Hoàng Phủ Phách vội giải thích với muội muội.
- Nếu là phụ thân cho gọi, như vậy các người mau đi đi.
Cô gái áo xanh khẽ gật đầu chào Trương Hằng, sau đó liền quay đầu ngắm nhìn mặt hồ cách đó không xa, cả người dường như tiến vào một cảnh giới đặc thù, hòa hợp thành một thể cùng cảnh vật chung quanh.
- Muội muội! Vậy chúng ta đi đây!
Hoàng Phủ Phách mang theo Trương Hằng rất nhanh rời nơi đây.
Trương Hằng lộ vẻ mặt quái lạ, phát hiện muội muội của Hoàng Phủ Phách này thật là có chút đặc biệt, dung mạo không tính là tuyệt sắc, nhưng lại có một tâm hồn trong sáng tự nhiên mà lạnh lùng vô cảm.
- Đây là Hoàng Phủ Tĩnh, muội muội của ta, từ nhỏ đã là một cái quái thai, Trương huynh không cần để ý.
Chờ rời xa lâm viên này, Hoàng Phủ Phách mới giải thích với Trương Hằng.
Quái thai?
"Dùng quái thai để hình dung muội muội của mình?"
Trong lòng Trương Hằng càng thêm kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi thêm nhiều, dù sao hắn vẫn mơ hồ cảm thấy nữ nhân Hoàng Phủ Tĩnh này tuyệt đối không đơn giản.
Xuyên qua lâm viên chỗ Hoàng Phủ Tĩnh lại bay thêm một đoạn, một lúc sau Hoàng Phủ Phách mới dẫn Trương Hằng tới một tiểu viện giản dị.
Là đảo chủ của một hòn đảo nhị cấp, là đại tu sĩ Hợp thể đại viên mãn mà lại ở trong một tiểu viện giống như nhà của một người bình thường.
Trương Hằng thật có hơi bất ngờ, ánh mắt vừa chạm đến tiểu viện giản dị này, hắn có thể cảm nhận được tồn tại cấm chế cường đại chung quanh tiểu viện.
- Mời vào!
Tiếng nói giản dị mộc mạc của Hoàng Phủ Lân từ trong viện truyền ra.
Toàn bộ cấm chế cường đại chung quanh tiểu viện bỗng dưng biến mất.
- Mời Trương huynh!
Hoàng Phủ Phách cười nói.
- Mời Hoàng Phủ huynh đi trước!
Trương Hằng vẫn trấn định, đi song song cùng Hoàng Phủ Phách vào trong.
- Ta muốn nói chuyện riêng cùng Trương đạo hữu, Tiểu Phách ngươi ra chỗ Tĩnh nhi chờ đi!
Hoàng Phủ Lân lên tiếng ngăn bước chân Hoàng Phủ Phách.
- Dạ! Phụ thân!
Hoàng Phủ Phách tuy rất nghi hoặc trong lòng, nhưng không dám cài lệnh phụ thân, quay đầu lại liếc nhìn Trương Hằng một cái, rồi bay đi về hướng chỗ lâm viên của muội muội.
- Ca ca! Huynh như thế nào mới đó đã quay lại rồi!
Hoàng Phủ Tĩnh yên lặng đứng tại chỗ, vẻ mặt điềm tĩnh, giọng nói êm tai dễ nghe, hàm chứa ý tứ siêu phàm.
- Ôi! Phụ thân muốn nói chuyện riêng với Trương huynh, muốn ta ở đây chờ.
Hoàng Phủ Phách khẽ thở dài một hơi, thập phần nghi hoặc nói:
- Thật không nghĩ ra, phụ thân vì sao đột nhiên lại cho gọi một tu sĩ Hóa Thần Kỳ, mà lại muốn nói chuyện riêng với nhau.
- Vậy cũng không kỳ quái, chỉ vì người này có tư cách đó.
Hoàng Phủ Tĩnh trước sau như một vẫn bình tĩnh, dường như thế gian không còn có chuyện gì có thể lưu lại gợn sóng trong lòng nàng.
- Điều này sao có thể! Có thể được phụ thân triệu kiến gặp riêng, tối thiểu đều là cấp bậc đại tu sĩ! Trương huynh tuy rằng lợi hại phi thường, nhưng so sánh với đại tu sĩ vẫn còn có một khoảng cách chênh lệch không nhỏ.
Hoàng Phủ Phách liên tục lắc đầu khó hiểu.
- Huynh không tin lời nói của ta?
Thân hình Hoàng Phủ Tĩnh đột nhiên từ tại chỗ bay lên, giống như một con chim màu xanh đều có một cổ khí chất bay theo chiều gió.
- Dĩ nhiên... lời nói của muội muội, đương nhiên ta tin tưởng.
Hoàng Phủ Phách lộ vẻ mặt tán thưởng nói.
- Nếu ca ca có thể giữ mối quan hệ tốt với người này, đối với huynh về sau sẽ có chỗ lợi ích rất lớn...
Hoàng Phủ Tĩnh tựa như chiếc lông chim không hề có sức nặng, nhẹ nhàng bay xuống trên mặt hồ nước, không thấy dấu hiệu gì nàng sử dụng pháp lực, thần thông như thế đủ để cho đại tu sĩ bình thường phải khiếp sợ.
- Giữ mối quan hệ tốt với hắn?
Hoàng Phủ Phách mặt đầy vẻ kinh ngạc nhìn muội muội của mình.
Hoàng Phủ Tĩnh không hề để ý tới hắn, lẳng lặng đứng trên mặt hồ, không tạo nên một chút xíu gợn sóng, dường như không tồn tại trên thế gian này.
- Các hạ chính là người Tử Hoàng Phủ muốn đuổi giết?
Trương Hằng mới vừa đi vào phòng trong, một giọng nói uy nghiêm phát ra đột ngột.
Chỉ một câu liền nói ra tình trạng của Trương Hằng!
Trong vô hình Trương Hằng cảm giác như sấm sét nổ tung ngay lồng ngực mình, trong lúc nhất thời hô hấp hơi có vẻ dồn dập.
Một người trung niên dáng người khôi ngô ngồi ở trong phòng, tướng mạo có vài phần tương tự cùng Hoàng Phủ Phách, lại có một cỗ khí chất không giận mà oai của kẻ bề trên.
Không có sử dụng uy áp gì, Chỉ dựa vào một câu nói vô cùng đơn giản, liền giống như một mũi đao sắc bén xẻ dọc theo thân thể Trương Hằng, đâm vào chỗ trái tim điểm yếu hại của hắn.
Không cần phải nói, trung niên khôi ngô ngồi chỗ đối diện kia, chính là Hoàng Phủ Lân. đại đảo chủ Lam Tinh Đảo!
"Đối phương làm thế nào biết được chuyện Tử Hoàng Phủ muốn truy sát mình? Nên biết ràng chính mình cùng là dựa theo linh hồn Tử Hãn nơi đó mới biết được tin tức, cùng phối hợp với cảnh giới Linh Tâm Thông Minh của Thần Linh Nhãn, mới suy đoán ra tình hình Tử Hoàng Phủ đang đuổi giết mình."
Trương Hằng cố giữ tâm tình mình trấn định lại, nhìn trung niên khôi ngô trước mắt khẽ thi lễ:
- Vãn bối Trương Hằng, ra mắt Hoàng Phủ tiền bối!
Trong mắt Hoàng Phủ Lân lóe lên một tia dị sắc, không nghĩ tới Trương Hằng lại trực tiếp né tránh câu hỏi của mình, thi lễ với mình, trong vô hình liền hóa giải bầu không khí căng thẳng của Hoàng Phủ Lân tạo ra hồi lâu.
- Mời ngồi!
Hoàng Phủ Lân duỗi tay, chỉ vào bồ đoàn trước mặt, ý mời Trương Hằng ngồi xuống.
Dựa theo bố trí trong gian phòng này, vị trí Hoàng Phủ Lân chỉ ra đó không ngờ lại là hai cái bồ đoàn đặt ngang hàng với nhau, cũng có nghĩa là cùng ngồi cùng ăn với hắn. - https://
Trương Hằng cả kinh, nếu như mình ngồi xuống bên kia, thì chẳng khác nào cùng ngồi cùng ăn với vị đại tu sĩ thực lực thông thiên này.
"Mình có tư cách này sao?" Trương Hằng tuyệt đối không cuồng vọng đến mức, tự cho rằng mình là nhân vật cùng cấp bậc với Hoàng Phủ Lân.
Mặc dù Hoàng Phủ Lân ngồi ở đó bình thản không tỏ thái độ gì, trên người cùng không có phóng xuất ra khí thế gì, nhưng lại làm cho Trương Hằng có cảm giác thần bí khó lường, giống như biển rộng vô cùng vô tận kia.
Thậm chí Trương Hằng còn có một loại ảo giác, cho dù mình có tế ra đại sát khí áp đáy hòm Cửu Vực Luyện Thiên Bảo Tháp, cũng rất khó tạo thành thương tổn gì lớn cho Hoàng Phủ Lân.
Đây là thực lực chân chính của đại tu sĩ một thế hệ?
Nếu đổi lại là người ngoài, ngay cả là đại tu sĩ bình thường ở vào tình trạng của Trương Hằng này, đều sẽ thấy mình được sủng ái mà kinh sợ, Huống Chi hắn Chỉ là một tu sĩ Hóa Thần đại viên mãn.
Trên thực tế, Trương Hằng kiềm giữ tu vi của mình ở mức Hóa Thần sơ kỳ, hắn biết chút kỳ xảo đó giấu giếm Hoàng Phủ Phách thì còn có thể, nhưng ở trước mặt Hoàng Phủ Lân hoàn toàn không có khả năng giấu được.
- Tạ ơn tiền bối!
Trương Hằng hít sâu một hơi, đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Lân. ngồi xuống trên bồ đoàn, trên mặt cố giữ vẻ trấn tĩnh.
Thấy Trương Hằng không hề chối từ hay khách sáo, cứ như vậy ngồi xuống, trong mắt Hoàng Phủ Lân chợt lóe sáng, lộ ra một tia dị sắc.
Thực hiển nhiên, hành động của Trương Hằng đã vượt qua dư liệu của hắn.
Đừng nói là một tu sĩ Hóa Thần Kỳ, cho dù là đại tu sĩ Hợp thể hậu kỳ, dưới tình huống như vậy, đều phải chối từ một phen, không dám tùy tiện ngồi xuống cùng ngồi cùng ăn với Hoàng Phủ Lân như vậy.
Nhưng gã thanh niên trước mắt cứ như vậy thản nhiên ngồi xuống, không có khách sáo và dối trả như các tu sĩ khác.
Đảm phách cùng trí tuệ như thế đủ để cho Hoàng Phủ Lân nhìn với cặp mắt khác.
Từ thời điểm trước đó dùng thần thức đảo qua Trương Hằng bên này, Hoàng Phủ Lân đã cảm nhận được đối phương bất phàm, tuyệt đối không phải một tu sĩ Hóa Thần Kỳ bình thường đơn giản như vậy.
Trương Hằng làm cho hắn có cảm giác dường như còn uy hiếp lớn hơn so với đại tu sĩ bình thường.
- Nếu ngươi đã cùng ngồi ở chỗ này, vì sao còn xưng hô ta là tiền bối chứ?
Hoàng Phủ Lân mỉm cười nhìn Trương Hằng nói.
- Cái này tuyệt đối không thể...
Trương Hằng lắc đầu nói:
- Vãn bối xưng hô đại đảo chủ là tiền bối, có hai nguyên nhân: Thứ nhất, ta cùng Hoàng Phủ công tử là quan hệ bằng hữu. ngài có thể tính là trưởng bối của ta. Thứ hai, Trương mỗ kính trọng uy danh cùng thực lực của đảo chủ, cho nên mới xưng hô tiền bối.
- Tốt tốt tốt...
Hoàng Phủ Lân liên tục gật đầu:
- Thực lực của ngươi hẳn là cường đại hơn nhiều so với con ta, cho dù so với Tĩnh nhi cũng không xa.
Hoàng Phủ Tĩnh?
Trương Hằng hơi kinh hãi trong lòng, nghe ý tứ của Hoàng Phủ Lân, Hoàng Phủ Tĩnh con gái hắn thực lực phải mạnh hơn một ít so với mình. Hắn là dựa vào cái gì để phán đoán như vậy?
Tuy rằng trong lòng có chút không phục, nhưng Trương Hằng cũng không canh cánh trong lòng chuyện này, ai thực lực mạnh hơn chỉ có cách thực sự động thủ mới biết được, bản thân mình có được con bài chưa lật, đâu phải tu sĩ bình thường có khả năng sánh bằng?
- Tốt lắm! Bây giờ ngươi có thể trả lời câu hỏi của ta vừa rồi, ngươi có phải là người bị Tử Hoàng Phủ đuổi giết hay không?
Hoàng Phủ Lân thu lại vẻ tươi cười trên mặt. khôi phục lại uy áp cùng trang trọng lúc đầu. toàn thân ngồi ở đó giống như một ngọn núi lớn sừng sừng không thể lay động.
Không khí trong phòng dần dần ngưng đọng lại, bầu không khí lại căng thẳng như trước.
Trương Hằng thản nhiên nói:
- Vãn bối cũng không che giấu, đúng vãn bối đang bị Tử Hoàng Phủ đuổi giết. Không biết Hoàng Phủ tiền bối làm thế nào biết được chuyện này?
- Ha ha ha! Quả nhiên là ngươi!
Hoàng Phủ Lân mắt sánh như điện nhìn thẳng vào Trương Hằng, trong mắt lộ ra một tia sáng khác thường.
Trương Hằng liền cảm nhận được trong không gian chung quanh truyền đến một lực lượng cực lớn như dòng thác lù, trực tiếp đè ép lên chính mình.
Trong lúc nhất thời, Trương Hằng hô hấp khó khăn, giống như chiếc bè gỗ lênh đênh vô định trên biển rộng.
Trương Hằng thầm hoảng sợ: "Hoàng Phủ Lân này lại có được lực lượng cùng loại như lĩnh vực. sử dụng lực lượng vô hình vô chất trong không gian chung quanh., trực tiếp hình thành công kích với mình. Đây là loại cảnh giới nào? Người này đúng thật là tu sĩ Hợp thể kỳ sao?"
- Hừ! Tử Hoàng kia từng hứa hẹn xuất ra mười kiện Thông linh Pháp bảo trung phẩm, để đổi lấy tính mạng của ngươi.
Hoàng Phủ Lân không có hảo ý nhìn về phía Trương Hằng, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười đắc ý như thực hiện được mưu đồ.