Nhân Gian Tiên Cảnh.
Ninh Tuyết Dung kinh dị nhìn thiếu niên tóc đỏ trước mặt, phát hiện đối phương chính là Triệu Thụy - huynh đệ tốt từng trải qua sinh tử với Trương Hằng.
Lúc trước, Triệu Thụy vì bảo hộ cho Cực Diễm Môn mà liều mạng thiêu đốt sinh mệnh, đồng quy vu tận với Băng Phong thượng nhân, khiến Trương Hằng vô cùng bi ai.
Cuối cùng cũng may có tỷ tỷ của hắn là Triệu Tịch Nguyệt buông xuống, cứu hắn đi khiến trong lòng Trương Hằng giảm đi đôi chút hối hận.
- Ngươi là Ninh Tuyết Dung...
Triệu Thụy cũng trợn mắt há mồm nhìn tiên tử áo trắng trước mặt.
Giờ phút này, Ninh Tuyết Dung cũng đã rất khác mấy năm trước, trên người ẩn ẩn lộ ra khí tức phiêu nhiên tiên trần, đã không giống người thế tục, lại đang ở trong Đông Vân đại lục này...
Hai người chăm chú nhìn nhau một chút rồi cùng cười.
Khóe miệng Vũ Vô Cực hiện lên vài tia tiếu ý:
- Triệu Thụy, chẳng lẽ ngươi không chào đón bằng hữu ta sao?!
- Các ngươi theo ta.
Triệu Thụy cực kỳ cao hứng, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười vui mừng, vội vàng mang theo hai người bay vào trong Nhân Gian Tiên Cảnh.
Khi xuyên qua sương mù đầy trời, Ninh Tuyết Dung đột nhiên cảm giác bản thân mình như tiến nhập vào một không gian khác, tất cả thần thông dính dáng tới không gian pháp tắc của mình đều mất đi tác dụng.
- Nơi này kỳ thật là một Lĩnh vực không gian. Điểm hiếm có chính là nó có thể đi thông Thượng giới và Hạ giới!
Vũ Vô Cực giải thích cho Ninh Tuyết Dung.
Thông suốt hai giới Thượng Hạ.
Ninh Tuyết Dung giật mình không thôi, ngưng mắt nhìn chăm chú phiến khu vực như tiên cảnh phía trước nhưng cũng không nhìn ra được chút manh mối nào.
- Triệu mỗ có tài năng gì mà có thể khiến Ma Tôn các hạ đích thân tới nơi này vậy?!
Đúng lúc này một thanh âm trong trẻo vang lên trong phiến Nhân Gian Tiên Cảnh này, không hề mang theo một chút phàm tục, cũng không ảnh hưởng bởi môi trường bốn phía.
Vừa dứt lời, một trung niên mặc lục bào hiện ra trước mặt ba người.
Sự xuất hiện của hắn không gây ra bất cứ một tia không gian dao động nào, cũng giống như hắn vốn đã đứng ở đó.
Trung niên mặc lục bào này rất nho nhã ôn hòa, làn da trắng sáng như phác ngọc, hai mắt trong vắt như hai giọt nước, cả người đứng đó khiến cho người ta cảm giác sinh cơ bừng bừng, như dung nhập vào tự nhiên.
- Phụ thân... Người đi ra?
Triệu Thụy kinh ngạc không thôi, thật không nghĩ tới cha mình lại đi ra tiếp đón Vũ Vô Cực.
Vũ Vô Cực cười lạnh nói:
- Triệu Hồng vân, ngươi co đầu rụt cổ nơi này nhiều năm như vậy không biết đang âm mưu chuyện gì?! Một thời gian trước, ta còn cảm nhận được khí tức của Khô Tử, hiện tại lại mất đi tung tích của hắn, thật sự là cổ quái!
Trong lúc nói chuyện, Vũ Vô Cực còn mang một tia địch ý như có như không với cha của Triệu Thụy.
- Triệu mỗ chỉ là muốn một cuộc sống nhàn nhã mà thôi, chẳng lẽ Ma Tôn các hạ còn tưởng rằng ta âm mưu Huyết Sát Chủ Động Phủ sao?! Ngươi hẳn là biết ngay cả chúng ta áp chế tu vi xuống cực thấp, một khi tiến vào động phủ cũng sẽ nháy mắt hôi phi yên diệt. Với trí tuệ của Huyết Sát Thần Đế, sao không thể dự đoán được điểm này?! Hơn nữa, tại Hạ giới này, chúng ta cũng Chỉ phát huy được một phần thực lực mà thôi...
Triệu Hồng Vân cười khổ nói.
- Hừ, ta cũng không cảm thấy hứng thú với Huyết Sát Động Phủ! Ta cảm thấy kỳ quái chính là Khô Tử đi đâu?! Người này luôn giảo hoạt, thừa dịp bản tôn ở trạng thái trí nhớ phong ấn, giết chết một vị Tiên Đế của Loạn Tinh Giới, dẫn tới thế lực các nơi mất đi cân bằng, suýt nữa gây thành đại họa!
Vũ Vô Cực nói xong, huơ tay một cái, trong hư không lập tức xuất hiện một chiếc gương tối màu.
Chiếc gương này có mặt kính sâu thăm thẳm, ở chỗ trung tâm có một lốc xoáy sâu không thấy đáy.
Bỗng nhiên, trên mặt sương xuất hiện một mảnh quang huy chói mắt, suy diễn mọt hình ảnh.
Trong hình ảnh này có một thiếu niên tóc đỏ, trong tay nâng một đóa tuyết liên, đứng trong một gian nhà tranh. Đối diện hắn có một lão nhân nhìn rất lẻ loi.
Một khắc này, lão nhân kia chỉ tay ra, đóa tuyết liên liền bay vào tay lão, hào quang lóe lên, hóa thành một nữ nhân tuyệt sắc.
- Ngưng Tuyết...
Triệu Thụy kinh hô, trên mặt hiện lên tình cảm phức tạp.
- Ngưng Tuyết tỷ tỷ...
Ninh Tuyết Dung cũng biến sắc, thanh âm hơi run rẩy.
Đóa tuyết liên kia đúng là do Lạc Ngưng Tuyết biến thành.
Hình ảnh phát sinh này đúng là có một lão nhân thần bí ra tay, làm ra hành động nghịch thiên, cứu lấy sinh mệnh của Lạc Ngưng Tuyết.
- Đây là dấu vết duy nhất còn lưu lại của Khô Tử tại Hạ giới. Ngay cả hiểu được pháp tắc thời gian cũng không thể hủy diệt, hừ hừ...
- Như vậy xem ra quan hệ giữa ngươi và Khô Tử quả không tầm thường, khiến hắn phải trả giá lớn như vậy để hoàn thành một nguyện vọng của con ngươi.
Nói tới đây, Vũ Vô Cực cũng hơi liếc mắt nhìn Triệu Thụy một cái.
Triệu Thụy kinh ngạc không thôi, nhìn trung niên lục bào nói:
- Phụ thân, chẳng lẽ người quen biết vị cao nhân lánh đời này...
Đối với lão già thần bí kia, tới hôm nay Triệu Thụy vẫn vô cùng cảm kích.
Triệu Hồng Vân khẽ thở dài:
- Chuyện này quả thật có chút nhân quả. Không biết bao nhiêu vạn năm trước, lúc đó Khô Tử nhàn hạ vô sự đi Yêu Hoàng Giới quấy rối. Kết quả bị tên Yêu Long Hoàng đứng đầu Yêu Hoàng Giới giáo huấn một phen, tuy may mắn giữ được một mạng nhưng cũng bị thương nặng, thương thế linh hồn khó có thể khôi phục. Vì thế người này tới tìm ta khẩn cầu hỗ trợ trị thương. Ta cũng không cự tuyệt hắn. Dù sao đều là mấy siêu thoát giả trong ba mươi sáu giới này...
Vũ Vô Cực trầm ngâm nói:
- Thì ra là thế! Qua nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn còn nhân từ như cũ. Xem ra Khô Tử này biết ta sống lại cho nên mới hốt hoảng bỏ chạy...
- Tuy nhiên, Yêu Long Hoàng này thực lực dường như lại có điều tăng tiến, có thể đánh trọng thương Khô Tử đã tu thành Vô sinh Vô Tử Tịch Diệt Thể tới mức độ đó, thậm chí phải tới tìm ngươi chữa thương sao?!
Ánh mắt Vũ Vô Cực sáng bừng lên, đột nhiên nổi lên hứng thú. Nguồn: https://
Triệu Hồng Vân gật đầu nói:
- Đúng thế, thực lực Yêu Long Hoàng đã gia tăng rất nhiều, với phích lịch Chi thế quét ngang Yêu Hoàng Giới, trở thành thống trị giả của nhất giới, thậm chí rêu rao rằng với Long Thần Bất Diệt Đệ Nhất Thể, khắp ba mươi sáu giới, ai không phục có thể đi tới khiêu chiến. Kết quả không ai thắng được hắn. Năm đó, Huyết Sát Thần Đế ở trạng thái đỉnh phong, đáng sợ vô cùng cũng không phải là đối thủ của hắn. Giờ phút này, hắn được xưng là Thái thượng Yêu Long Hoàng, thậm chí có ý đồ xâm phạm ba giới Tiên, Ma, Phật giới.
Thái thượng Yêu Long Hoàng?!
Đám người Vũ Vô Cực hơi sửng sốt, không ngờ Yêu Long Hoàng này lại kiêu ngạo như vậy!
- Chẳng lẽ hắn gặp được kỳ ngộ gì?! Mấy trăm vạn năm rồi cũng chưa tìm hắn luận bàn, không ngờ lại lợi hại như vậy!?
Đôi mắt Vũ Vô Cực hiện lên một tia hưng phấn, chiến ý toàn thân sôi trào, hận không thể ngay lập tức đi Yêu Hoàng Giới để chiến một trận với Yêu Long Hoàng.
- Một khi đã như vậy, việc ở Hạ giới chậm một chút vậy. Việc của Khô Tử cũng thôi.
Vũ Vô Cực ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, dường như có ý rời đi.
- Chẳng lẽ Ma Tôn không chịu lưu lại chỗ Nhân Gian Tiên Cảnh của ta vài ngày sao?!
Triệu Hồng Vân đương nhiên hiểu rõ Vũ Vô Cực chính là một tiên chiến đấu cuồng, hiện tại e rằng sẽ lập tức rời khỏi Hạ giới, đi Yêu Hoàng Giới để chiến với Thái thượng Yêu Long Hoàng một trận.
Vũ Vô Cực hơi lắc đầu, ánh mắt đột nhiên hạ xuống nhìn Ninh Tuyết Dung, cười nói:
- Tuyết Dung, không bằng ngươi trước lưu lại Nhân Gian Tiên Cảnh một thời gian đi, nhiều nhất là trăm năm ta sẽ trở về.
- Tới tận trăm năm sao?!
Đôi mi thanh tú của Ninh Tuyết Dung khẽ nhíu, dường như có chút không muốn.
- Đúng thể, Chỉ cần trăm năm ta có thể đập nát cái mai rùa kia.
Vũ Vô Cực không quản tới việc Ninh Tuyết Dung không tình nguyện, đôi mắt nhìn về phía xa xa, xuyên qua không gian, dường như thấy Yêu Hoàng Giới ở nơi xa xôi kia...
- Nhưng ngài nói qua không lâu nữa sẽ thả ta đi sao?! Hiện tại sao lại lâu như vậy?!
Ninh Tuyết Dung bướng bỉnh nói, rất không cam lòng.
- Chỉ là một trăm năm mà thôi, nháy mắt cái lẽ sẽ qua, sao có thể nói là lâu chứ?! Ngươi tu luyện một trăm năm ở Nhân Gian Tiên Cảnh này, được vị tiền bối này trợ giúp cũng có thể dễ dàng vượt qua qua một lần thiên kiếp cuối cùng, tiến vào Đại Thừa Kỳ.
Vũ Vô Cực lơ đểnh nói.
Một trăm năm đối với đại nhân vật thượng giới như Vũ Vô Cực mà nói chỉ là một chút thời gian mà thôi!
- Ninh Tuyết Dung đã tu luyện tới Độ kiếp kỳ... Hơn nữa vượt qua vài lần thiên kiếp!?
Triệu Thụy ở bên cạnh âm thầm kinh hãi, không ngờ Ninh Tuyết Dung lại có tiến bộ nhanh như vậy!
Hắn lại không biết bản thân Ninh Tuyết Dung có được Lam Tinh Chi Lệ, sau khi bị Vũ Vô Cực đưa về Thượng giới, thiên địa nơi đó tồn tại Tiên Linh Khí, với tư chất từng dùng Linh Thần Đan, dưới sự trợ giúp của Vũ Vô Cực, nhanh như vậy đã tiến vào Độ kiếp kỳ cũng có thể lý giải được!
Thấy Vũ Vô Cực nói vậy, Ninh Tuyết Dung đành phải gật đầu, thầm nghĩ nếu mình tu luyện tới Đại Thừa Kỳ thì nhất định sẽ không trở thành trói buộc đối với Trương Hằng, thậm chí có thể kề vai sát cánh với hắn.
- Đây là một lũ thần thức của ta, sẽ ở lại nơi này.
Vũ Vô Cực duỗi tay ra, một đạo quang diễm tinh khiết vô cùng bay tới bên cạnh Ninh Tuyết Dung, dung nhập vào lòng bàn tay nàng.
- Nó có thể bảo vệ ngươi an toàn!
Vũ Vô Cực dặn dò một câu, cũng không chào hỏi cha con Triệu Hồng Vân, đưa tay lên huơ một cái, trong hư không xuất hiện một hắc động.
Không nói hai lời, Vũ Vô Cực trực tiếp nhảy vào trong động khẩu này, biến mất khôi nơi này.
- Phụ thân, hắn cứ như vậy mà đi sao...
Triệu Thụy có chút bất an nói.
Ninh Tuyết Dung kinh dị nhìn thiếu niên tóc đỏ trước mặt, phát hiện đối phương chính là Triệu Thụy - huynh đệ tốt từng trải qua sinh tử với Trương Hằng.
Lúc trước, Triệu Thụy vì bảo hộ cho Cực Diễm Môn mà liều mạng thiêu đốt sinh mệnh, đồng quy vu tận với Băng Phong thượng nhân, khiến Trương Hằng vô cùng bi ai.
Cuối cùng cũng may có tỷ tỷ của hắn là Triệu Tịch Nguyệt buông xuống, cứu hắn đi khiến trong lòng Trương Hằng giảm đi đôi chút hối hận.
- Ngươi là Ninh Tuyết Dung...
Triệu Thụy cũng trợn mắt há mồm nhìn tiên tử áo trắng trước mặt.
Giờ phút này, Ninh Tuyết Dung cũng đã rất khác mấy năm trước, trên người ẩn ẩn lộ ra khí tức phiêu nhiên tiên trần, đã không giống người thế tục, lại đang ở trong Đông Vân đại lục này...
Hai người chăm chú nhìn nhau một chút rồi cùng cười.
Khóe miệng Vũ Vô Cực hiện lên vài tia tiếu ý:
- Triệu Thụy, chẳng lẽ ngươi không chào đón bằng hữu ta sao?!
- Các ngươi theo ta.
Triệu Thụy cực kỳ cao hứng, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười vui mừng, vội vàng mang theo hai người bay vào trong Nhân Gian Tiên Cảnh.
Khi xuyên qua sương mù đầy trời, Ninh Tuyết Dung đột nhiên cảm giác bản thân mình như tiến nhập vào một không gian khác, tất cả thần thông dính dáng tới không gian pháp tắc của mình đều mất đi tác dụng.
- Nơi này kỳ thật là một Lĩnh vực không gian. Điểm hiếm có chính là nó có thể đi thông Thượng giới và Hạ giới!
Vũ Vô Cực giải thích cho Ninh Tuyết Dung.
Thông suốt hai giới Thượng Hạ.
Ninh Tuyết Dung giật mình không thôi, ngưng mắt nhìn chăm chú phiến khu vực như tiên cảnh phía trước nhưng cũng không nhìn ra được chút manh mối nào.
- Triệu mỗ có tài năng gì mà có thể khiến Ma Tôn các hạ đích thân tới nơi này vậy?!
Đúng lúc này một thanh âm trong trẻo vang lên trong phiến Nhân Gian Tiên Cảnh này, không hề mang theo một chút phàm tục, cũng không ảnh hưởng bởi môi trường bốn phía.
Vừa dứt lời, một trung niên mặc lục bào hiện ra trước mặt ba người.
Sự xuất hiện của hắn không gây ra bất cứ một tia không gian dao động nào, cũng giống như hắn vốn đã đứng ở đó.
Trung niên mặc lục bào này rất nho nhã ôn hòa, làn da trắng sáng như phác ngọc, hai mắt trong vắt như hai giọt nước, cả người đứng đó khiến cho người ta cảm giác sinh cơ bừng bừng, như dung nhập vào tự nhiên.
- Phụ thân... Người đi ra?
Triệu Thụy kinh ngạc không thôi, thật không nghĩ tới cha mình lại đi ra tiếp đón Vũ Vô Cực.
Vũ Vô Cực cười lạnh nói:
- Triệu Hồng vân, ngươi co đầu rụt cổ nơi này nhiều năm như vậy không biết đang âm mưu chuyện gì?! Một thời gian trước, ta còn cảm nhận được khí tức của Khô Tử, hiện tại lại mất đi tung tích của hắn, thật sự là cổ quái!
Trong lúc nói chuyện, Vũ Vô Cực còn mang một tia địch ý như có như không với cha của Triệu Thụy.
- Triệu mỗ chỉ là muốn một cuộc sống nhàn nhã mà thôi, chẳng lẽ Ma Tôn các hạ còn tưởng rằng ta âm mưu Huyết Sát Chủ Động Phủ sao?! Ngươi hẳn là biết ngay cả chúng ta áp chế tu vi xuống cực thấp, một khi tiến vào động phủ cũng sẽ nháy mắt hôi phi yên diệt. Với trí tuệ của Huyết Sát Thần Đế, sao không thể dự đoán được điểm này?! Hơn nữa, tại Hạ giới này, chúng ta cũng Chỉ phát huy được một phần thực lực mà thôi...
Triệu Hồng Vân cười khổ nói.
- Hừ, ta cũng không cảm thấy hứng thú với Huyết Sát Động Phủ! Ta cảm thấy kỳ quái chính là Khô Tử đi đâu?! Người này luôn giảo hoạt, thừa dịp bản tôn ở trạng thái trí nhớ phong ấn, giết chết một vị Tiên Đế của Loạn Tinh Giới, dẫn tới thế lực các nơi mất đi cân bằng, suýt nữa gây thành đại họa!
Vũ Vô Cực nói xong, huơ tay một cái, trong hư không lập tức xuất hiện một chiếc gương tối màu.
Chiếc gương này có mặt kính sâu thăm thẳm, ở chỗ trung tâm có một lốc xoáy sâu không thấy đáy.
Bỗng nhiên, trên mặt sương xuất hiện một mảnh quang huy chói mắt, suy diễn mọt hình ảnh.
Trong hình ảnh này có một thiếu niên tóc đỏ, trong tay nâng một đóa tuyết liên, đứng trong một gian nhà tranh. Đối diện hắn có một lão nhân nhìn rất lẻ loi.
Một khắc này, lão nhân kia chỉ tay ra, đóa tuyết liên liền bay vào tay lão, hào quang lóe lên, hóa thành một nữ nhân tuyệt sắc.
- Ngưng Tuyết...
Triệu Thụy kinh hô, trên mặt hiện lên tình cảm phức tạp.
- Ngưng Tuyết tỷ tỷ...
Ninh Tuyết Dung cũng biến sắc, thanh âm hơi run rẩy.
Đóa tuyết liên kia đúng là do Lạc Ngưng Tuyết biến thành.
Hình ảnh phát sinh này đúng là có một lão nhân thần bí ra tay, làm ra hành động nghịch thiên, cứu lấy sinh mệnh của Lạc Ngưng Tuyết.
- Đây là dấu vết duy nhất còn lưu lại của Khô Tử tại Hạ giới. Ngay cả hiểu được pháp tắc thời gian cũng không thể hủy diệt, hừ hừ...
- Như vậy xem ra quan hệ giữa ngươi và Khô Tử quả không tầm thường, khiến hắn phải trả giá lớn như vậy để hoàn thành một nguyện vọng của con ngươi.
Nói tới đây, Vũ Vô Cực cũng hơi liếc mắt nhìn Triệu Thụy một cái.
Triệu Thụy kinh ngạc không thôi, nhìn trung niên lục bào nói:
- Phụ thân, chẳng lẽ người quen biết vị cao nhân lánh đời này...
Đối với lão già thần bí kia, tới hôm nay Triệu Thụy vẫn vô cùng cảm kích.
Triệu Hồng Vân khẽ thở dài:
- Chuyện này quả thật có chút nhân quả. Không biết bao nhiêu vạn năm trước, lúc đó Khô Tử nhàn hạ vô sự đi Yêu Hoàng Giới quấy rối. Kết quả bị tên Yêu Long Hoàng đứng đầu Yêu Hoàng Giới giáo huấn một phen, tuy may mắn giữ được một mạng nhưng cũng bị thương nặng, thương thế linh hồn khó có thể khôi phục. Vì thế người này tới tìm ta khẩn cầu hỗ trợ trị thương. Ta cũng không cự tuyệt hắn. Dù sao đều là mấy siêu thoát giả trong ba mươi sáu giới này...
Vũ Vô Cực trầm ngâm nói:
- Thì ra là thế! Qua nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn còn nhân từ như cũ. Xem ra Khô Tử này biết ta sống lại cho nên mới hốt hoảng bỏ chạy...
- Tuy nhiên, Yêu Long Hoàng này thực lực dường như lại có điều tăng tiến, có thể đánh trọng thương Khô Tử đã tu thành Vô sinh Vô Tử Tịch Diệt Thể tới mức độ đó, thậm chí phải tới tìm ngươi chữa thương sao?!
Ánh mắt Vũ Vô Cực sáng bừng lên, đột nhiên nổi lên hứng thú. Nguồn: https://
Triệu Hồng Vân gật đầu nói:
- Đúng thế, thực lực Yêu Long Hoàng đã gia tăng rất nhiều, với phích lịch Chi thế quét ngang Yêu Hoàng Giới, trở thành thống trị giả của nhất giới, thậm chí rêu rao rằng với Long Thần Bất Diệt Đệ Nhất Thể, khắp ba mươi sáu giới, ai không phục có thể đi tới khiêu chiến. Kết quả không ai thắng được hắn. Năm đó, Huyết Sát Thần Đế ở trạng thái đỉnh phong, đáng sợ vô cùng cũng không phải là đối thủ của hắn. Giờ phút này, hắn được xưng là Thái thượng Yêu Long Hoàng, thậm chí có ý đồ xâm phạm ba giới Tiên, Ma, Phật giới.
Thái thượng Yêu Long Hoàng?!
Đám người Vũ Vô Cực hơi sửng sốt, không ngờ Yêu Long Hoàng này lại kiêu ngạo như vậy!
- Chẳng lẽ hắn gặp được kỳ ngộ gì?! Mấy trăm vạn năm rồi cũng chưa tìm hắn luận bàn, không ngờ lại lợi hại như vậy!?
Đôi mắt Vũ Vô Cực hiện lên một tia hưng phấn, chiến ý toàn thân sôi trào, hận không thể ngay lập tức đi Yêu Hoàng Giới để chiến một trận với Yêu Long Hoàng.
- Một khi đã như vậy, việc ở Hạ giới chậm một chút vậy. Việc của Khô Tử cũng thôi.
Vũ Vô Cực ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, dường như có ý rời đi.
- Chẳng lẽ Ma Tôn không chịu lưu lại chỗ Nhân Gian Tiên Cảnh của ta vài ngày sao?!
Triệu Hồng Vân đương nhiên hiểu rõ Vũ Vô Cực chính là một tiên chiến đấu cuồng, hiện tại e rằng sẽ lập tức rời khỏi Hạ giới, đi Yêu Hoàng Giới để chiến với Thái thượng Yêu Long Hoàng một trận.
Vũ Vô Cực hơi lắc đầu, ánh mắt đột nhiên hạ xuống nhìn Ninh Tuyết Dung, cười nói:
- Tuyết Dung, không bằng ngươi trước lưu lại Nhân Gian Tiên Cảnh một thời gian đi, nhiều nhất là trăm năm ta sẽ trở về.
- Tới tận trăm năm sao?!
Đôi mi thanh tú của Ninh Tuyết Dung khẽ nhíu, dường như có chút không muốn.
- Đúng thể, Chỉ cần trăm năm ta có thể đập nát cái mai rùa kia.
Vũ Vô Cực không quản tới việc Ninh Tuyết Dung không tình nguyện, đôi mắt nhìn về phía xa xa, xuyên qua không gian, dường như thấy Yêu Hoàng Giới ở nơi xa xôi kia...
- Nhưng ngài nói qua không lâu nữa sẽ thả ta đi sao?! Hiện tại sao lại lâu như vậy?!
Ninh Tuyết Dung bướng bỉnh nói, rất không cam lòng.
- Chỉ là một trăm năm mà thôi, nháy mắt cái lẽ sẽ qua, sao có thể nói là lâu chứ?! Ngươi tu luyện một trăm năm ở Nhân Gian Tiên Cảnh này, được vị tiền bối này trợ giúp cũng có thể dễ dàng vượt qua qua một lần thiên kiếp cuối cùng, tiến vào Đại Thừa Kỳ.
Vũ Vô Cực lơ đểnh nói.
Một trăm năm đối với đại nhân vật thượng giới như Vũ Vô Cực mà nói chỉ là một chút thời gian mà thôi!
- Ninh Tuyết Dung đã tu luyện tới Độ kiếp kỳ... Hơn nữa vượt qua vài lần thiên kiếp!?
Triệu Thụy ở bên cạnh âm thầm kinh hãi, không ngờ Ninh Tuyết Dung lại có tiến bộ nhanh như vậy!
Hắn lại không biết bản thân Ninh Tuyết Dung có được Lam Tinh Chi Lệ, sau khi bị Vũ Vô Cực đưa về Thượng giới, thiên địa nơi đó tồn tại Tiên Linh Khí, với tư chất từng dùng Linh Thần Đan, dưới sự trợ giúp của Vũ Vô Cực, nhanh như vậy đã tiến vào Độ kiếp kỳ cũng có thể lý giải được!
Thấy Vũ Vô Cực nói vậy, Ninh Tuyết Dung đành phải gật đầu, thầm nghĩ nếu mình tu luyện tới Đại Thừa Kỳ thì nhất định sẽ không trở thành trói buộc đối với Trương Hằng, thậm chí có thể kề vai sát cánh với hắn.
- Đây là một lũ thần thức của ta, sẽ ở lại nơi này.
Vũ Vô Cực duỗi tay ra, một đạo quang diễm tinh khiết vô cùng bay tới bên cạnh Ninh Tuyết Dung, dung nhập vào lòng bàn tay nàng.
- Nó có thể bảo vệ ngươi an toàn!
Vũ Vô Cực dặn dò một câu, cũng không chào hỏi cha con Triệu Hồng Vân, đưa tay lên huơ một cái, trong hư không xuất hiện một hắc động.
Không nói hai lời, Vũ Vô Cực trực tiếp nhảy vào trong động khẩu này, biến mất khôi nơi này.
- Phụ thân, hắn cứ như vậy mà đi sao...
Triệu Thụy có chút bất an nói.