Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 510: Phá Không Kiếm chí cường (thượng): Âm Dương Quyết!

Trương Hằng sớm có dự liệu thuấn di lại đây, với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, thu lấy kiện Thông linh Pháp bảo trung phẩm của sư huynh họ Từ rơi lại trên mặt đất.

Động tác thành thạo như thế khiến cho Nam Kiếm Phong giật mình cả kinh, trong nháy mắt, lại có một loại cảm giác rất quen thuộc.

Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Trương Hằng lại có lá gan lớn như vậy, còn dám quay lại cướp lấy chiến lợi phẩm vốn thuộc về mình.

Trương Hằng tỉnh bơ không thêm để ý, lại thuận tiện phất tay một cái, ngay cả túi trữ vật của sư huynh họ Từ kia cũng bị hắn thu lấy luôn.

"Hà hà! Hai kiện chiến lợi phẩm, không cần tốn nhiều sức..."

Trương Hằng mừng rỡ, Nhớ ngày đó hắn ở giới tu chân Tam Tinh Vực, loại chuyện làm ngư ỏng hưởng lợi này, cũng không phải lần đầu tiên.

- Buông ra chiến lợi phẩm của ta!

Nam Kiếm Phong giận dữ, trong ánh mắt thiếu chút nữa phun ra lửa giận.

Lần trước thời điểm ở di tích Tinh Nguyệt. Trương Hằng đã ra tay đoạt mất bốn kiện Thông linh Pháp bảo trung phẩm phẩm chất thượng giai, trận đó đã làm cho hắn không cam lòng và vô cùng căm hận.

Mà lần này, Trương Hằng lại nhanh chóng ra tay, điềm nhiên như không biết sỉ nhục là gì thu lấy chiến lợi phẩm thuộc về hắn làm của mình.

Đứng ngạo nghễ bên trong Huyết Sát lĩnh vực, Nam Kiếm Phong cầm trong tay Huyết Ma Kiếm Thông linh Pháp bảo thượng phẩm, trên người lóe ra kiếm khí Huyết Sát sắc bén, áp lực đè ép cả khu vực.

Theo lửa giận của hắn thiêu đốt, Huyết Ma Kiếm phát ra khí tức càng mãnh liệt, sát khí tràn ngập trong không gian, ngay cả Vân Dịch ở xa xa đều cảm thấy kinh hãi.

Nam Kiếm Phong có được Thông linh Pháp bảo thượng phẩm Huyết Ma Kiếm, vừa rồi trong Huyết Sát lĩnh vực lại miểu sát Từ sư huynh, một đại tu sĩ vừa mới tiến vào cảnh giới Hợp thể hậu kỳ, nên khí thế, thực lực tăng lên vài lần so với trước đó.

Đối mặt với áp lực cường đại từ Nam Kiếm Phong truyền tới, Trương Hằng không hề để ý nói:

- Chiến lợi phẩm này, người thấy là có phần, Trương mỗ cũng chỉ là ra tay trước chiếm chút lợi thế mà thôi. Các hạ đã làm người tốt một lần, nếu đã tặng cho ta bốn kiện Thông linh Pháp bảo, thì một kiện này cấp cho ta cũng đâu có gì quan trọng. hơn nữa trong tay ngươi không phải đã có một kiện Thông linh Pháp bảo thượng phẩm rồi sao?

Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt Trương Hằng nhìn chằm chằm trên Thông linh Pháp bảo thượng phẩm của Nam Kiếm Phong, trong mắt không che dấu chút nào lộ ra vẻ tham lam trắng trợn.

Điều này, thiếu chút nữa khiến Nam Kiếm Phong vì lửa giận mà mất đi lý trí.

Trương Hằng nhắc tới chuyện di tích Tinh Nguyệt lần trước, hắn càng thêm phẫn nộ, càng đáng hận là tên khốn này còn đánh chủ ý tới Thông linh Pháp bảo thượng phẩm trong tay hắn.

"Tên khốn lòng tham không đáy..."

Nam Kiếm Phong cố áp chế lửa giận trong lòng, lại biến thành Huyết Sát khí càng nồng đậm hơn, Huyết Sát lĩnh vực ở chung quanh cùng trở nên càng thêm vừng chắc.

Hắn tựa hồ thấy được một tia ý trêu tức trong mắt Trương Hằng, trong lòng giật mình: "Chẳng lẽ tên này cố tình kích động lửa giận của mình!"

Trương Hằng đúng là cố ý chọc giận đối phương.

Một địch nhân bị lửa giận thiêu đốt, mất đi lý trí, thì dù thực lực có mạnh mấy đi nữa cũng dễ đối phó hơn nhiều.

Nhưng Nam Kiếm Phong này ở thời điểm cuối cùng, chung quy là tỉnh ngộ lại, nhận ra được dụng ý của Trương Hằng.

- Hừ! Mặc kệ ngươi cướp của ta nhiều ít chiến lợi phẩm, bản quân hiện tại chỉ cần giết chết ngươi, thì cái gì đều có thể lấy lại!

Nam Kiếm Phong nhẹ nhàng nâng lên Huyết Ma Kiếm, một luồng hào quang màu máu hình cung ngưng tụ lại trên thân kiếm, truyền đến khí thế kinh người.

Trương Hằng có điều đoán trước, thân hình nhoáng lên một cái, lại biến mất trong Huyết Sát lĩnh vực, dịch chuyển ra bên ngoài.

- Như thể nào có thể...

Nam Kiếm Phong kinh sợ kêu lên.

Hắn rõ ràng đã gia cố Huyết Sát lĩnh vực, vì sao Trương Hằng còn có thể thuấn di từ nơi này mà ra?

Vừa rồi một lần chạy ra, có thể cho rằng là có Vân Dịch trợ giúp, nhưng lần này, đối phương vẫn dễ dàng chạy thoát như vậy.

Huyết Sát lĩnh vực trải qua Nam Kiếm Phong gia cố, cho dù đổi lại là Vân Dịch đồng dạng thân phận là Huyết Sát Quân Vương, cũng nhất định không thể dễ dàng thuấn di mà ra như thế. Nhưng Trương Hằng lại cứ nhẹ nhàng thoải mái làm được.

Hắn không biết ràng thân thể của Trương Hằng đối với Huyết Sát lực, đã sinh ra một ít miễn dịch, bản thân Trương Hằng đã từng có loại Huyết Sát lĩnh vực này.

Ngoài ra, còn có một nguyên nhân rất trọng yếu, chính là cảnh giới linh hồn của Trương Hằng cao hơn hắn. Tuy rằng Nam Kiếm Phong cầm trong tay Thông linh Pháp bảo thượng phẩm, nhưng chênh lệch về cảnh giới cũng không thể bù lại, mà so đấu thần thông Thuấn di, chính là tranh phong về cảnh giới linh hồn.

- Muốn từ trong tay bản quân chạy trốn?

Nam Kiếm Phong áp chế khiếp sợ trong lòng, ánh mắt âm trầm quét về phía Trương Hằng xa xa, quanh thân huyết quang run lên, "vù" một cái đuổi theo hướng Trương Hằng, tốc độ của hắn thật kinh người.

Trương Hằng vốn ở bên ngoài chờ Nam Kiếm Phong, thấy hắn đuổi theo lại đây, vội vàng khống chế Ngân Quang Độn bay đi.

"Vèo!"

Nam Kiếm Phong theo tại chỗ thuấn di, trong khoảnh khắc tiếp cận Trương Hằng.

Một dự cảm nguy cơ truyền đến.

Trương Hằng vừa mới chuẩn bị thuấn di, liền cảm nhận được một cỗ Huyết Sát khí cực lớn từ phía sau đánh úp tới, không gian mơ hồ dao động, rồi cả khu vực liền bị phong tỏa.

Thì ra, Nam Kiếm Phong sử dụng uy lực cường đại của Huyết Ma Kiếm, chém ra một kích kinh người mãnh liệt cố định phạm vi khu vực chỗ Trương Hằng.

Trương Hằng cả kinh thầm nghĩ: "Chung quy mình đúng là xem nhẹ uy lực của Thông linh Pháp bảo thượng phẩm."

Dưới tình huống như vậy, hắn muốn tránh cũng không được, chỉ có thể đón đỡ một kích như sấm sét của đối phương.

"Véo..."

"Huyết Ma Kiếm" hóa thành một lưỡi kiếm màu máu dài đến ba trượng, trong chớp mắt gào thét bổ tới khu vực Trương Hằng, trong không khí bùng nổ một trận kịch liệt, không gian rung chuyển làm cho người ta nghe thấy mà tâm thần hỗn loạn.

Một kích này, còn ẩn chứa công kích tinh thần của Nam Kiếm Phong, cực kỳ đáng sợ.

Một kích như thế, quả thật từ khi Trương Hằng đến Chu Vương Triều tới nay, là đơn thể công kích cường mảnh nhất hắn gặp phải, có bình yên thoát ra hay không, hắn cũng không có nắm chắc. - https://

Trong khoảnh khắc này, chỉ thấy ngân quang trên người Trương Hằng xoay tròn lóng lánh, ở bên ngoài thân thể hắn hình thành một kiện chiến giáp màu bạc như thực chất.

Cùng lúc đó, một tiếng kiếm ngân vang, ẩn chứa tiếng rồng gầm thét nhộn nhạo trong phạm vi ngàn dặm, lộ ra một cỗ khí tức sắc bén, ngạo nghễ độc lập, vô kiên bất tồi.

Một thanh phi kiếm màu bạc trong suốt như ngọc, xuất hiện trong tay Trương Hằng, tản phát ra uy áp lại khiến cho Huyết Ma Kiếm trong tay Nam Kiếm Phong cộng minh ngân lên.

Xa xa đang xem cuộc chiến, Vân Dịch có chút lo lắng, tới khi thấy Trương Hằng tế ra kiện Thông linh Pháp bảo này, trong lòng hắn mới hơi hơi ổn định lại.

"Hày!"

Trương Hằng hét lớn một tiếng, dùng hết toàn lực, Phá Không Kiếm trong tay hóa thành một tia chớp màu bạc, ở trong không khí suy diễn ra một bức ảnh đồ sộ đẹp rực rỡ.

Giờ khăc này, dường như thời gian đều dừng lại, trong thiên địa Chỉ còn lại một tia chớp màu bạc cùng mũi kiếm màu máu nhè nhẹ run run kia.

"Keng..."

Tia chớp màu bạc cùng mũi kiếm màu máu va chạm cùng một chỗ, phát ra một tiếng vang kinh khiếp thiên địa quỷ thần.

Trong phút chốc, thiên địa thất sắc.

Tất cả tu sĩ trên Phàm Vân Đảo, trong lòng bỗng dưng nhảy dựng lên, tự nhiên cùng nhìn về hướng trận chiến, trong mắt tràn ngập hoảng sợ và bất an.

Ngay cả Lý sư muội Huy Hoàng Kim Kiếm Môn kia đã thoát xa nơi đây, cũng rơi lệ đầy mặt quay đầu lại nhìn một cái, nàng đã cảm nhận được khí tức Từ sư huynh chết đi...

Nhưng nàng biết dù mình có ở lại nơi đó cũng Chỉ uổng công. Nàng cắn chặt răng, trong lòng hạ quyết tâm: nhất định phải báo thù cho Từ sư huynh.

Cứ như vậy, bất kể là Trương Hằng, hay là Nam Kiếm Phong đều xem nhẹ một tiểu nhân vật đang dứt khoát rời khỏi Phàm Vân Đảo, người này đã chứng kiến bóng ma của Huyết Sát Quân Vương lại lần nữa hiện thế...

"Ầm!"

Ngay trong khoảnh khắc nàng rời Phàm Vân Đảo, trận giao phong giữa Trương Hằng và Nam Kiếm Phong cũng chấm dứt.

Tia chớp màu bạc cùng mũi kiếm màu máu giao kích thời gian ngắn ngủi một hai cái hô hấp, lực phản chấn cường đại bắn tung hai người cùng thối lui mấy chục trượng, mới ổn định lại thân hình.

Phá Không Kiếm trong tay Trương Hằng khẽ ngân lên, ngân quang ảm đạm rất nhiều, nhưng thân kiếm không tổn hao chút gì.

Nam Kiếm Phong nắm Huyết Ma Kiếm, ánh mắt nhìn chằm chằm Thông linh Pháp bảo trong tay Trương Hằng.

"Thông linh Pháp bảo trung phẩm..." Nam Kiếm Phong không che dấu được nỗi kinh ngạc và sợ hãi trong lòng.

Đối phương bằng vào một thanh Thông linh Pháp bảo trung phẩm, không ngờ tiếp được một kích toàn lực của mình.

Điều này hoàn toàn vượt qua lẽ thường.

Theo lý thuyết, hắn thân là Huyết Sát Quân Vương, thực lực ngạo thị đồng cấp, mà Trương Hằng có thể phát huy ra thực lực của Hợp thể đại viên mãn, cũng không kém mấy so với hắn. Với uy lực của Thông linh Pháp bảo thượng phẩm, Nam Kiếm Phong hẳn phải chiếm thế thượng phong mới đúng.

Trương Hằng cùng Nam Kiếm Phong đứng đối lập trên hư không, tạm thời cũng không có ra tay.

Nhưng Thông linh Pháp bảo trong tay hai người, lại ngân vang một trận, phát ra uy áp và khí tức cường đại, dường như đang giao phong với nhau.

Chủ nhân công kích còn chưa phát động, Thông linh Pháp bảo trong tay bọn họ, lại đã chiến đấu với nhau.

Nam Kiếm Phong cười lạnh trong lòng, cũng không phát động công kích.

Thông linh Pháp bảo cũng đều là khí linh, giữa nhau ngấm ngầm giao phong cùng chiến đấu, cũng không lạ lắm.

Nhưng Nam Kiếm Phong tin tưởng ràng Huyết Ma Kiếm trong tay mình, nhất định có thể thắng được Phá Không Kiếm của Trương Hằng.

Giữa Thông linh Pháp bảo thượng phẩm và Thông linh Pháp bảo trung phẩm, tất nhiên trong đó tồn tại chênh lệch rất lớn.

Quả nhiên, hai kiện Thông linh Pháp bảo giao phong một hồi, Phá Không Kiếm của Trương Hằng có vẻ rơi xuống hạ phong.

Nam Kiếm Phong mừng rỡ, Huyết Ma Kiếm trong tay phát ra uy áp và khí tức càng cường đại, ý đồ đánh bại khí linh trong Phá Không Kiếm.

Nhưng Phá Không Kiếm dị thường ngoan cường và kiên quyết, mặc dù rơi vào thế hạ phong, cũng kiên quyết không nhận thua.

back top