Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 590: Đánh cuộc kinh thiên ba mươi sáu giới

Trong mơ hồ một thanh âm quen thuộc đầy ngạo khí, bỗng dưng vang lên trong đầu Trương Hằng.
"Đây là... Vũ Vô Cực?"
Trương Hằng khiếp sợ trong lòng, nhưng cùng có chút khó hiểu, vì sao đột nhiên mình lại nghe được thanh âm này chứ?
Trên thực tế, nghe được thanh âm mơ hồ này, không phải chỉ một mình Trương Hằng.
Âm Dương tán tiên cùng Uyên Hồng đang chấn động vì khe nứt nứt không gian khủng bố kéo dài từ cuối không gian đến đây, nhưng cũng nghe được thanh âm mơ hồ này.
Khe nứt không gian rộng chừng trăm trượng, kéo dài ức vạn dặm, đây là cảnh tượng đáng sợ đến mức nào.
Đây còn là lực lượng trong nhân giới sao?
Đáp án là không!
Khe nứt không gian sâu hoác tối đen rộng tới trăm trượng, che hết thảy tồn tại ở trước mặt, bao gồm hư không đều bị nghiền nát thành bột phấn.
Bá đạo cùng cực, trực tiếp nghiền nát hư không!
Âm Dương tán tiên cùng Uyên Hồng dùng thần thức thăm dò, cho ra một cái kết luận khủng khiếp: khe nứt không gian đáng sợ này, gần như xé toạt nhất giới thành hai nửa.
Ở giờ khác này, bất kể là Âm Dương tán tiên hay là Uyên Hồng, phân biệt đứng hai bên khe nứt không gian này, đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Khiến cho bọn họ ngạc nhiên khó hiểu chính là khe nứt không gian thần bí này không ngờ lại tồn tại lâu trong hư không, trong thời gian ngắn cùng không thấy có dấu hiệu khép lại.
Điều này rõ ràng đã đánh vỡ định luật của pháp tắc không gian!
Trương Hằng lộ vẻ mặt kinh hoảng nhìn khe nứt không gian tối đen sâu không thấy đáy trước mắt, hắn một chút cùng không dám hoài nghi, nếu mình bị hút vào trong đó, khẳng định trong nháy mắt sẽ hóa thành hư vô, trở lại thành hỗn độn nguyên thủy.
- Đánh cuộc? Đánh cuộc cái gì?
Trong mơ hồ, tiếng nói cực kỳ bá đạo của một người khác vang lên trong đầu Trương Hằng.
Bên trong đôi Thần Linh Nhãn của Trương Hằng, đột nhiên xuất hiện vô số viên tròn màu bạc, chuyển động xoay tròn một hồi, rồi hình thành một cái lốc xoáy thần bí.
Một cổ dao động mịt mờ từ trong lốc xoáy màu bạc thần bí này nhộn nhạo mà ra, cùng quy luật vận chuyển nào đó trong thiên địa đụng chạm cùng một chỗ.
Ở trong mắt hắn không gian di chuyển với tốc độ cao, vô số hình ảnh chồng chất cùng một chỗ.
Ý niệm tiến vào hoàn cảnh này, Trương Hằng chỉ cảm thấy thời gian cùng không gian đã mất đi ý nghĩa, cảm giác như có một loại mâu thuẫn đến tột cùng nảy sinh trong lòng hắn.
Rốt cục, khi hết thảy những thứ này đều ngưng lại, Trương Hằng rốt cục nhìn thấy hai cái thân ảnh mơ hồ.
Trong đó một thân ảnh lộ ra khí tức cao ngạo tịch mịch, thân hình có vài phần tương tự với Vũ Vô Cực.
Còn thân ảnh người kia, cao lớn uy mãnh, toàn thân có một cổ khí phách bễ nghê Vũ nội, ngạo thị sinh linh.
Hai thân ảnh mơ hồ đều tự đạp chân trên một mảnh vỡ hư không.
Lấy bọn họ làm trung tâm, vô số khe nứt không gian lan tràn ra khắp bốn phương tám hướng.
Tất cả vật chất trong tiếng cười nói của họ đều bị chôn vùi, hết thảy vạn vật thế gian ở trước mặt bọn họ, đều là nhỏ bé như vậy.
Những khe nứt không gian này thậm chí xuyên thấu qua bức tường không gian, vài tia dư ba xuyên thẳng vào không gian khác.
- Công kích, phòng ngự, tốc độ, mặc cho ngươi chọn lựa, kẻ thua cút khỏi ba mươi sáu giới, vĩnh viên không quay lại!
Trong thanh âm giống như giọng nói của Vũ Vô Cực, lộ ra một sự tự tin cường đại.
- Vũ Vô Cực... Đây là ngươi tự tìm đường chết, một khi đã như vậy, bổn hoàng lựa chọn phòng ngự, nếu ngươi toàn lực một kích có thể trí ta vào chỗ chết, coi như ngươi thắng.
Một thanh âm khác, lộ ra một tia trào phúng cùng châm biếm.
- Ha ha ha... Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, luận công kích cùng tốc độ, ngươi cùng không bằng ta. Bản tôn muốn khiêu chiến chính là sở trường của ngươi.
Vũ Vô Cực vươn bàn tay của mình ra, nhẹ nhàng vung lên.
Theo cử động nhẹ nhàng này, tất cả khe nứt không gian đều hóa thành hư vô, phục hồi lại không gian như cũ.
Đồng thời, hắn hơi hơi ngẩng đầu, như cố ý như vô tinh liếc mắt nhìn vào một góc trong hư không.
Trương Hằng chấn động tâm thần, bỗng nhiên cùng ánh mắt Vũ Vô Cực chạm nhau. Trong ánh mắt của Vũ Vô Cực, Trương Hằng cảm nhận được một loại thâm ý khiến người ta khó có thể suy đoán.
"Ầm!"
Ngay sau đó, một cổ lực lượng không thể hình dung đánh bật ý thức của hắn văng ra.
Ở trong đầu hắn không gian lại một lần di chuyển với tốc độ cao, nhưng phương hướng hoàn toàn ngược lại với lần di chuyển vừa rồi.
"Phốc!"
Trương Hằng thân ở Cửu U hải vực, đột nhiên phun ra một búng máu, trong mắt ngân huy dần dần mờ nhạt đi, sắc mặt trắng bệch, thân mình loạng choạng sắp ngã.
- Sư tôn...
Vân Dịch vội vàng bay tới đỡ lấy hắn.
Đúng lúc này, khe nứt không gian rộng lớn như vậy đột nhiên khép lại, một cổ lực phản chấn cường đại, từ vị trí chỗ khe nứt trước đó truyền tới chấn mọi người văng ra mấy vạn dặm.
Trương Hằng cùng Vân Dịch đều có Âm Dương tán tiên chiếu cố, trong kiếp nạn lần này được bình yên vô sự.
- Trong ba mươi sáu giới này rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì?
Âm Dương tán tiên lộ vẻ mặt kinh ngạc, thì thào nói nhỏ một câu.
Tiếp theo sau, ánh mắt Lão dừng lại trên người Trương Hằng, Vân Dịch.
"Thừa cơ hội này..." Ánh mắt Lão chợt sáng lên, nhẹ nhàng vung tay, một lực lượng thần bí bao phủ thân thể ba người.
"Ổng..."
Ba người hư không biến mất trên phiến hải vực này.
Sau khi khí tức của ba người Trương Hằng biến mất khỏi Cửu U hải vực, Uyên Hồng mới kịp phản ứng, trên mặt hắn lộ hung quang, nhìn chằm chằm về hướng Hải Ngoại Tam Tiên Đảo, phun ra một câu:
- Lần này tạm thời buông tha ngươi...
- Uyên Hồng tiền bối...
Tử Hoàng thật cẩn thận nói.
Nam nhân do hào quang màu vàng đất ngưng tụ thành, liếc mắt nhìn hắn một cái, hờ hững nói:
- Nếu không phải vì dị biến vừa rồi, có lẽ nguyện vọng của ngươi đã thành... Tuy nhiên ngươi yên tâm đi, ta ban cho ngươi hai kiện kỳ bảo này, chẳng những có thể giúp ngươi dễ dàng thắng tu sĩ nhân loại kia, thậm chí có thể vô địch trong cấp Phủ chủ.
Nói xong, Uyên Hồng phất nhẹ tay, hai kiện kỳ bảo bao phủ trong vầng sáng màu vàng đất lơ lửng bay tới Tử Hoàng.
- Tạ ơn tiền bối...
Tử Hoàng cung kính tiếp nhận hai kiện kỳ bảo không biết tên này, trong lòng cùng kích động không thôi.
Đây chính là bảo vật của nhân vật cấp bậc Tán tiên ban cho, tệ lắm cùng là một kiện Linh bảo thượng phẩm, thậm chí có thể là Thông linh Pháp bảo cực phẩm cấp bậc rất cao...
Tuy nhiên, sau khi tiếp nhận hai dạng kỳ bảo khác biệt này, trong lòng Tử Hoàng cùng hiểu rằng lời hứa hẹn của Uyên Hồng với minh xem như đã hoàn thành.
Hai kiện kỳ bảo này cùng xem như hắn bồi thường cho mình mà thôi.
- Được rồi! Hiện tại ta phải đi Cửu U Vực một chuyến, ngươi hãy quay về Tử Hoàng Phủ đi! Hạ giới yên bình trăm vạn năm nay, chỉ sợ sắp bị phá vỡ rồi...
Uyên Hồng thở dài một tiếng, phất phất tay, liền chuẩn bị rời đi.
- Tiền bối chờ một chút... ngài định đi Cửu U Vực sao?
Tử Hoàng thần sắc vừa động, vội vàng lên tiếng. Trong lòng hắn cùng rất kỳ quái, quan hệ giữa Uyên Hồng cùng Huyền Long bệ hạ cùng không được tốt lam, hiện tại vì cái gì định đi Cửu U Vực chứ?
- Ngươi còn có chuyện gì sao?
Uyên Hồng dừng chán lại, khẽ liếc mắt nhìn hắn.
- Vàn bối vừa lúc cùng có chuyện muốn đi Cửu U Vực... Bởi vì Lão đại của Bát Yêu Đảo là con cháu của Huyễn Lam Lão tổ trong tứ đại Yêu Tôn vừa chết dưới tay Trương Hằng, ta muốn bẩm báo cho ông ấy một tiếng!
Tử Hoàng thật cẩn thận hồi đáp.
- Huyễn Lam Lão tổ? Lão gia hỏa này không ngờ còn chưa chết?
Trên mặt Uyên Hồng lộ ra một tia dị sắc, như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Tử Hoàng một cái, gật đầu nói:
- Tốt! Vậy ta mang ngươi cùng đi Cửu U Vực.
Thực hiển nhiên, Uyên Hồng cùng biết danh tiếng của nhân vật Huyễn Lam Lão Tổ.
Tiếng nói vừa dứt, Uyên Hồng cùng Tử Hoàng, bao gồm cả Băng Hỏa Đảo, đều biến mất trong hải vực Ma Xà Phủ. :
Tại một khu vực ngăn cách bên cạnh Đông Vân đại lục.
Nơi đây hương hoa thơm ngát, chim muông hót líu lo, giống như tiên cảnh ở chốn nhân gian, trong tầng tầng sương mủ có thể nhìn thấy núi xanh cổ xưa tình lặng., dòng suối nhỏ nước trong vắt uốn lượn giữa rừng cây xanh um, thi thoảng có mấy con linh thú trong truyền thuyết tung tăng trên vùng đất này.
Nơi đây phẩm chất linh khí lại hơn xa bốn đại Thánh Địa nổi tiếng của Vương Triều.
Nơi này chính là "Tiên cảnh nhân gian".
Ninh Tuyết Dung toàn thân mặc tố bảo không nhiễm một hạt bụi nhỏ, ở trong một động phủ thiên nhiên tại Tiên cảnh nhân gian, chung quanh ngập tràn linh khí như thực chất.
Nàng tu luyện ở trong này đã vài năm, thời điểm gặp phải bình cảnh tu luyện, thi cùng nhau chơi đùa cùng hai tỷ đệ họ Triệu.
Mặc dù có hai bằng hữu tuyệt vời cùng một chỗ, nhưng sự trống vắng trong lòng Ninh Tuyết Dung cũng khó có thể lấp đầy. Thời gian trôi qua cũng không thể dễ dàng xóa đi nỗi niềm tưởng nhở tận đáy lòng nàng
Trương Hằng, Lạc Hà, Ngưng Tuyết tỷ.
Thân ảnh của ba mối quan hệ thân mật nhất này, lại một lần nữa hiện lên trong đầu nàng.
- Tuyết Dung tỷ tỷ...
Đúng lúc này, Triệu Thụy đầu tóc đỏ như lửa đi tới động phủ của Ninh Tuyết Dung.
Ninh Tuyết Dung mỉm cười, chợt tỉnh lại từ trong hồi ức, vội hỏi:
- Triệu Thụy! Ngươi không tu luyện cho tốt, lại đi ra tìm tới ta chơi đùa, không sợ phụ thân ngươi giáo huấn sao?
Triệu Thụy cười "hắc hắc":
- Lần này, ta nhưng được phụ thân đại nhân cho phép!
- Thì ra Triệu tiền bối muốn gặp ta?
Ninh Tuyết Dung thông minh, hé miệng cười, lập tức hiểu được ý đồ đến đây của Triệu Thụy.
Triệu Thụy hơi có chút ủ rũ nói:
- Ta vì sao không bao giờ lừa được tỷ vậy? Được rồi, Tuyết Dung tỷ tỷ... Tuyết Dung đại tẩu, theo ta đi gặp phụ thân đại nhân đi!
Gương mặt xinh đẹp của Ninh Tuyết Dung hơi hơi đỏ lên, ngay sau đó lại cười khanh khách.
Mấy năm nay, nàng cùng hai tỷ đệ Triệu Tịch Nguyệt, Triệu Thụy đã dần dần càng thân quen.
Xuyên qua vài toà núi xanh U tĩnh., tầng tầng sương trắng như tiên cảnh, vạch trần tấm màn che thần bí…
Phía trước xuất hiện một tòa lầu các đơn giản tự nhiên.
Mới vừa đi vào lầu các màu xanh này, Ninh Tuyết Dung liền cảm nhận được một cổ khí tức sinh mệnh của thiên nhiên tinh khiết. Thân thể nàng lập tức sảng khoái không thôi, dường như được dầm mình trong tiên thủy.
- Tuyết Dung muội đến rồi...
Triệu Tịch Nguyệt mỉm cười nói, vội tiếp đón Ninh Tuyết Dung đi vào bên cạnh mình.
- Tuyết Dung ra mắt tỷ tỷ!
Ninh Tuyết Dung ngọt ngào nói, thực tự nhiên đi tới bên cạnh Triệu Tịch Nguyệt.
Đúng lúc này, trong lầu các trống rỗng xuất hiện một trung niên mặc áo bào màu xanh lục.
Tướng mạo người này nho nhã ôn hòa, làn da trong suốt như ngọc, hai tròng mắt trong vắt như nước, cả người đứng ở đó lại mang đến cho người ta một loại cảm giác sinh cơ hừng hừng, dung nhập vào tự nhiên.
- Ra mắt tiền bối.
Ninh Tuyết Dung vội đứng dậy thi lễ.
Trung niên này chính là Triệu Hồng Vân, phụ thân của Triệu Thụy, cùng là nhân vật thần bí được Vũ Vô Cực gọi là Vạn Linh.
- Tuyết Dung không cần đa lễ! Lần này ta gọi điệt nữ đến, cùng là vì một chuyện.
Triệu Hồng Vân khẽ thở dài, bảo ba người ngồi xuống.
- Phụ thân! Ngài có chuyện gì, là về trận chiến đánh cuộc kinh thiên ba mươi sáu giới kia à?
Triệu Thụy biến sắc, vội vàng hỏi.
- Đúng vậy, trận đánh cuộc lần này đã chấm dứt...
Triệu Hồng Vân gật đầu nói.
- Vậy rốt cuộc là ai thắng ai thua?
Ba người đều biết việc này, vội vàng hỏi.
Triệu Hồng Vân vừa định trả lời, chỉ thấy trong không khí dao động một hồi, rồi một thân ảnh cao ngạo, đột nhiên hiện ra trong lầu các.
- Vũ Vô Cực!!!
Ba người đều cả kinh kêu lên.

back top