Trương Hằng đang nhớ tới chuyện lúc trước Lạc Hà dặn dò. Đột nhiên, Thần Linh Nhãn trong cảnh giới thứ ba sinh ra một tia dấu hiệu báo trước.
Hắn bỗng dưng quay đầu lại, liếc mắt nhìn Lâm Vũ đang đuổi theo phía sau.
- Trương... Trương đạo hữu! Ngài có gì chỉ bảo sao?
Lâm Vũ bị động tác bất ngờ của Trương Hằng dọa cho hoảng sợ, trên mặt mới vừa hiện ra vài tia ác ý, đột nhiên tiêu tán không còn.
Đối mặt với đôi mắt lộ ra trên gương mặt tựa cười như không cười của Trương Hằng, Lâm Vũ có một loại cảm giác bị đối phương nhìn thấu tâm tư.
- Ha ha! Ta chỉ là cảm giác Lâm đạo hữu có chút quen mặt mà thôi?
Trương Hằng lừa dối mà mặt không đổi sắc.
- Này... Hay là Trương đạo hữu trước kia đã tới Bồng Lai Đảo? Lâm mỗ gần vạn năm nay chưa bao giờ rời khỏi nơi đây!
Lâm Vũ nghi hoặc không thôi.
Trương Hằng khẽ lắc đầu:
- Bồng Lai Đảo là lần đầu tiên Trương mỗ đến, có thể là ta bị ảo giác đây...
Lâm Vũ nói:
- Thế gian khổng chuyện lạ gì không có! Gần Chu Vương Triều còn có vô số ức vạn nhân loại, tướng mạo người giống người cũng chẳng có gì lạ.
- ừm! Nói không sai!
Trương Hằng có vẻ rất đồng ý nói:
- Chỉ là trước kia có rất nhiều tu sĩ tướng mạo giống nhau, chết ở trong tay Trương Hằng, ấn tượng cũng dần dần mơ hồ hết lên rồi...
Nghe câu nói trước, Lâm Vũ còn lộ vẻ tươi cười, nhưng phần sau câu nói của Trương Hằng, lập tức khiến vẻ tươi cười trên mặt hắn cứng lại.
- Ha ha! Trương đạo hữu nói đùa...
Trên mặt Lâm Vũ thoáng hiện lên vẻ âm độc rồi biến mất. Vội vàng cười ha hả, lấp liếm đề tài này.
Tống An Nguyệt nhìn thấy lời nói cùng vẻ mặt của hai người trong mắt, sắc mặt vẫn bình thản như trước, chỉ là dường như có chút suy nghĩ liếc mắt nhìn Trương Hằng một cái.
Trương Hằng tu luyện là Thần Linh Nhãn nghịch thiên biết dường nào, tu sĩ đồng cấp nếu sinh ra địch ý với hắn, sao có thể giấu được ánh mắt của hắn?
Cho nên, trong nháy mắt khi Lâm Vũ sinh ra ác ý với hắn như vậy, hắn liền nảy sinh ra dấu hiệu báo động.
Đối với loại nhân vật có thể xếp vào hàng ngũ địch nhân này, Trương Hằng sao có thể còn khách sáo.
Nếu không phải bởi vì thân ở Thánh địa tu chân Bồng Lai Đảo này, có lẽ Trương Hằng sớm đã động thủ, giết chết đối phương diệt khẩu, mà trọng yếu hơn còn là cướp sạch chiến lợi phẩm.
Bồng Lai Đảo chỉ là địa phương nhỏ bé phạm vi vài trăm dặm, muốn tới chỗ nào đó, đối với tu sĩ đỉnh cấp mà nói, cũng chỉ trong thời gian một hô hấp.
Rất nhanh, phía trước rốt cục lộ ra một hồ nước xanh biếc, hồ nước chu vi hơn mười dặm, chung quanh có thể nhìn thấy không ít lầu các bố trí thật tao nhã.
Trên hồ nước còn treo lơ lửng các hành lang giữa trời, nối tiếp các lầu các này với nhau.
Trương Hằng phát hiện tu sĩ giao dịch trong lầu các này, rõ ràng cấp bậc còn cao hơn, tối thiểu cùng là đại tu sĩ Hợp thể hậu kỳ, mà các hàng giao dịch trên hành lang. đều là tu sĩ Hợp thể kỳ bình thường và cấp bậc vật phẩm giao dịch cùng kém hơn một ít.
- Ồ? Không ngờ hôm nay đúng ngày mở ra Hội giao dịch Thiên Tâm Lâu!
Đột nhiên ánh mắt Lâm Vũ rơi xuống một lầu các lớn chỗ trung tâm hồ nước, trên mặt hắn lộ ra sắc mặt vui mừng.
- Hội giao dịch Thiên Tâm Lâu?
Tống An Nguyệt nghe nói thế, ánh mắt cũng sáng ngời, bộ dáng dường như hơi có chút động tâm.
Trương Hằng nghe vậy, cũng đánh giá một chút lầu các ở trung tâm hồ nước nổi bật như hạc trong bầy gà. Tuy nhiên hắn cũng không dám dùng thần thức tùy tiện thăm dò.
- Trương đạo hữu! Không bằng ta dẫn ngài tiến vào Hội giao dịch Thiên Tâm Lâu, vật phẩm giao dịch ở trong này đều không tầm thường.
Tống An Nguyệt dùng ánh mắt mong chờ nhìn Trương Hằng.
- Được rồi! Trương mỗ cũng rất lâu không có tới phường thị tu chân, có lẽ sẽ thấy được thứ gì đó chăng!
Trương Hằng gật đầu nói.
Ba người dọc theo hành lang đi tới hướng Thiên Tâm Lâu ở trung tâm hồ nước.
Nghe Tống An Nguyệt giải thích, Trương Hằng mới biết được, phụ cận Bồng Lai Các này, tu sĩ dưới cấp Phủ chủ không được phép phi hành, tu sĩ tới đây, đều
ngoan ngoàn từ trên bầu trời hạ xuống.
"Vù!"
Đúng lúc này, ba người Trương Hằng chỉ cảm thấy một cổ uy áp tinh thần mạnh mẽ đảo qua, một lão ẩu cấp Phủ chủ trực tiếp từ phía trên Bồng Lai Các xoay mình một cái, sau đó trong nháy mắt bay vào Thiên Tâm Lâu.
- Đó là Băng Liên bà bà!
Lâm Vũ khẽ kêu lên, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ, Tống An Nguyệt nhìn thoáng qua. trên mặt lại đầy vẻ tôn kính.
Mặc dù ở Thánh địa tu chân Bồng Lai Đảo này, nhân vật cấp Phủ chủ vẫn như cũ được tôn trọng.
Trương Hằng hơi nhíu mày, xem bộ dáng của Lâm Vũ, dường như hắn có quan hệ mặt thiết với lão ẩu cấp Phủ chủ kia.
- Thỉnh vị đạo hữu này xuất ra ngọc phù thân phận.
Trương Hằng vừa định bước vào trong cấm chế đặc thù vây quanh Thiên Tâm Lâu, đột nhiên một thanh âm lạnh lùng truyền tới.
"Vèo!"
Hai đại tu sĩ mặc giáp bạc nhoáng một cái hiện ra ngăn cản Trương Hằng. Lập tức, các tu sĩ phụ cận đều chuyển ánh mắt nhìn về bên này.
Trong lúc nhất thời, Trương Hằng trở thành tiêu điểm của cả khu vực, chỉ cảm thấy mấy trăm đạo thần thức từ bên cạnh xẹt qua mình, trong đó có không ít nhân vật cấp Phủ chủ.
Đối mặt với nhiều tu sĩ thực lực tuyệt đỉnh như vậy thăm dò, đổi lại là tu sĩ bình thường e rằng phải sợ tới mức luống cuống chân tay.
Nhưng Trương Hằng là nhân vật cỡ nào chứ? Hắn ngay cả hành vi nghịch thiên huyết tẩy Yêu tộc hải vực đều dám làm, có thể nói là to gan lớn mặt.
Một chuyến đi Cửu U hải vực, đại yêu tu Hợp thể chết ở trong tay hắn cũng không chỉ hàng đơn vị, thậm chí còn đã từng đánh giết nhân vật cấp phủ chủ.
Cho nên, đối mặt với nhiều cường giả đỉnh cao như vậy quét thần thức nhìn mình, Trương Hằng vẫn bình tĩnh như không.
- Lớn mặt! Trương đạo hữu là khách quý của Bồng Lai Đảo, hai người các ngươi còn không mau thối lui.
Gương mặt xinh đẹp của Tống An Nguyệt đanh lại, quát lạnh một tiếng nói với hai gã giáp bạc hộ vệ.
- Tống chấp sự...
Hai người vừa thấy Tống An Nguyệt, lập tức lộ vẻ mặt kính sợ, vội vàng thối lui qua một bên, nói với Trương Hằng:
- Tiểu nhân có mắt không tròng không nhìn thấy núi Thái Sơn, thỉnh khách quý thứ tội.
Trương Hằng hơi có chút bất ngờ, không nghĩ tới Tống An Nguyệt còn có thân phận là một Chấp sự trong Bồng Lai Đảo.
Theo Trương Hằng biết, toàn bộ Bồng Lai Đảo trừ Tán tiên duy nhất ra. quyền lợi phân phối từ cao đến thấp là: Trưởng Lão, Hộ pháp, Chấp sự cao cấp, Chấp sự bình thường. Nguồn: https://
Xem tình hình, Tống An Nguyệt dường như còn là một nhân vật nhất lưu Chấp sự cao cấp.
Nhìn thấy hai tên hộ vệ vô tình không biết, đang xin lỗi, Trương Hằng khẽ khoát tay lên, ý bảo bọn họ tránh ra, ngay cả mở miệng nói chuyện cùng không.
- Tạ ơn tiền bối thứ tội!
Hai gã giáp bạc hộ vệ, một bộ dáng cung kính, vội vàng thối lui.
Trương Hằng cùng thầm tán thưởng trong lòng, Bồng Lai Đảo quả là một địa phương phân biệt cấp bậc nghiêm ngặt.
Nhớ ngày đó, một đại tu sĩ Hợp thể hậu kỳ trong cảm nhận của mình, chính là nhân vật cao quý cao không thể với tới, thế nhưng ở nơi này lại trở thành nhân vật trong tầng dưới.
- Trương đạo hữu! Hai hạ nhân không biết tốt xấu, chiêu đãi không chu toàn, xin thứ lỗi cho.
Tống An Nguyệt có vẻ áy náy xin lỗi.
Trương Hằng gật gật đầu, không nói gì.
Đã đến nước này, hắn cũng không thể hạ thấp mình nữa.
Rất đông tu sĩ bắt đầu vụng trộm đánh giá Trương Hằng, có vẻ thần thức thăm dò cũng thu liễm lại vài phần.
Đương nhiên, cũng có không ít tu sĩ ở sau lưng, bắt đầu phỏng đoán thân phận của Trương Hằng. Sau khi một sự cố như vậy qua đi, ba người Trương Hằng rốt cục đi vào Thiên Tâm Lâu.
Xuyên qua một tầng cấm chế đặc thù, Trương Hằng chỉ cảm thấy trước mắt rộng mở sáng sủa.
Không gian bên trong Thiên Tâm Lâu rộng lớn hơn gấp mười lần so với trong tưởng tượng của Trương Hằng. Cao tới trăm trượng, ngang dọc hơn mấy dặm, rộng thoáng sáng ngời, trên vách tường được khảm trân châu không biết tên, tản phát ra ánh sáng dìu dịu.
Chỗ vách tường trong Thiên Tâm Lâu, lưu chuyển một tầng cấm chế cường đại, mơ hồ có thể nhìn thấy một cái đồ án Âm Dương vặn vẹo.
Khi Trương Hằng ánh mắt chạm đến đồ án Âm Dương bên trong Thiên Tâm Lâu, tâm thần hắn hơi chấn động.
Hắn có thể cảm nhận được sự cường đại của cấm chế, ngay cả một kích toàn lực của nhân vật cấp Phủ chủ, cũng không có khả năng tạo thành một chút tổn thương nào cho cấm chế nơi này.
"Cấm chế này chẳng lẽ là Âm Dương tán tiên tự mình bố trí?" Trương Hằng âm thầm suy đoán.
Ở trung tâm Thiên Tâm Lâu, có một sân khấu lớn, lóe ra hào quang màu bạc của kim loại, làm cho người ta có cảm giác không thể phá vỡ.
Ở chung quanh sân khấu lớn đang ngồi vây quanh hơn một trăm tu sĩ.
Hơn một trăm vị tu sĩ này trên cơ bản đều là đại tu sĩ Hợp thể hậu kỳ trở lên, thực lực không tầm thường, cho dù rải khắp toàn bộ Chu Vương Triều, cũng có thể bước lên hàng ngũ cường giả.
Trương Hằng khẽ nhìn lướt qua, liền phát hiện ba vị cường giả cấp Phủ chủ, hơn mười vị đại tu sĩ chuẩn cấp Phủ chủ, trong lòng hơi kinh ngạc.
- Trương đạo hữu! Chúng ta vào chỗ ngồi đi!
Tống An Nguyệt dẫn đường cho Trương Hằng, cùng nhau đến gần sân khấu lớn màu bạc hình tròn ngồi xuống, Lâm Vũ không đợi mời đến ngồi bên trái Tống An Nguyệt.
Ba người mới vừa ngồi vào chỗ của mình, liền nhận được mấy đạo uy áp tinh thần cường đại lướt qua mình một cái rồi biến mất.
Ba người Trương Hằng đều là đại tu sĩ chuẩn cấp Phủ chủ, ngồi cùng một chỗ với nhau, dĩ nhiên dẫn tới chú ý của cường giả cấp Phủ chủ.
Lâm Vũ biến sắc, thầm nghĩ trong lòng: "Như thế nào hôm nay mình lại sơ sót như vậy!" Hắn vội vàng đứng dậy, khom người nói:
- Băng Liên bà bà, Dạ Thiên tiền bối! Vãn bối xin chào!
Hai nhân vật cấp Phủ chủ này, phân biệt là Băng Liên bà bà cùng một nam nhân mặc áo bào đen tuyền.
Tống An Nguyệt cũng đứng dậy thi lẽ nói:
- An Nguyệt ra mắt Băng Liên bà bà, Dạ hộ pháp!
Băng Liên bà bà tuổi chừng năm sáu mươi, một đầu tóc bạc óng ánh, mặt mũi hồng hào, làn da trong suốt như tuyết, phong thái làm cho người ta có cảm giác như Tuyết Liên trên núi băng.
Đôi mắt lạnh của bà bà, nhẹ lướt qua ba người Trương Hằng, ánh mắt dừng lại trên mặt Lâm Vũ:
- Vũ nhi! Lần này xuất quan, tu vi của ngươi lại tinh tiến một ít nha.
- Hài nhi tư chất ngu dốt, bế quan trăm năm, tu vi mới tiến thêm được một chút.
Lâm Vũ khiêm tốn nói.
Băng Liên bà bà lại dời ánh mắt nhìn Tống An Nguyệt, mỉm cười:
- An Nguyệt! Lão nhân gia sư tôn ngươi, hiện vẫn mạnh khôe chứ?
Tống An Nguyệt vội đáp:
- Sư tôn quanh năm bế quan tu luyện, thật không có gì đổi khác.
Nam nhân áo bào đen cấp Phủ chủ, cũng là Dạ hộ pháp trong miệng hai người Lâm Vũ, ánh mắt hắn tùy ý liếc nhìn ba người, chỉ gật đầu với Tống An Nguyệt một cái rồi nhắm mắt lại dưỡng thần.
Trừ hai người này ra, trong Thiên Tâm Lâu còn có một vị cường giả cấp Phủ chủ, là một lão nhân lùn chỉ cao chừng ba thước, đang nhắm mắt dường thần. Những người khác cũng không dám tự tiện quấy rầy.
Trương Hằng cùng không trò chuyện cùng Tống An Nguyệt. thời gian từ từ qua đi.
Trong quá trình này, Thần Linh Nhãn cảnh giới thứ ba của Trương Hằng lại lần nữa sinh ra dấu hiệu báo trước, mơ hồ cảm nhận được Lâm Vũ đang dùng thần niệm trao đổi cùng Băng Liên bà bà, nội dung đề cập dường như bất lợi với mình.
Sau một lát, đôi mắt U lãnh của Băng Liên bà bà đột nhiên quét về phía Trương Hằng, uy áp tinh thần cường đại lướt qua trên đỉnh đầu hắn, nhoáng lên một cái rồi biến mất.
Hắn bỗng dưng quay đầu lại, liếc mắt nhìn Lâm Vũ đang đuổi theo phía sau.
- Trương... Trương đạo hữu! Ngài có gì chỉ bảo sao?
Lâm Vũ bị động tác bất ngờ của Trương Hằng dọa cho hoảng sợ, trên mặt mới vừa hiện ra vài tia ác ý, đột nhiên tiêu tán không còn.
Đối mặt với đôi mắt lộ ra trên gương mặt tựa cười như không cười của Trương Hằng, Lâm Vũ có một loại cảm giác bị đối phương nhìn thấu tâm tư.
- Ha ha! Ta chỉ là cảm giác Lâm đạo hữu có chút quen mặt mà thôi?
Trương Hằng lừa dối mà mặt không đổi sắc.
- Này... Hay là Trương đạo hữu trước kia đã tới Bồng Lai Đảo? Lâm mỗ gần vạn năm nay chưa bao giờ rời khỏi nơi đây!
Lâm Vũ nghi hoặc không thôi.
Trương Hằng khẽ lắc đầu:
- Bồng Lai Đảo là lần đầu tiên Trương mỗ đến, có thể là ta bị ảo giác đây...
Lâm Vũ nói:
- Thế gian khổng chuyện lạ gì không có! Gần Chu Vương Triều còn có vô số ức vạn nhân loại, tướng mạo người giống người cũng chẳng có gì lạ.
- ừm! Nói không sai!
Trương Hằng có vẻ rất đồng ý nói:
- Chỉ là trước kia có rất nhiều tu sĩ tướng mạo giống nhau, chết ở trong tay Trương Hằng, ấn tượng cũng dần dần mơ hồ hết lên rồi...
Nghe câu nói trước, Lâm Vũ còn lộ vẻ tươi cười, nhưng phần sau câu nói của Trương Hằng, lập tức khiến vẻ tươi cười trên mặt hắn cứng lại.
- Ha ha! Trương đạo hữu nói đùa...
Trên mặt Lâm Vũ thoáng hiện lên vẻ âm độc rồi biến mất. Vội vàng cười ha hả, lấp liếm đề tài này.
Tống An Nguyệt nhìn thấy lời nói cùng vẻ mặt của hai người trong mắt, sắc mặt vẫn bình thản như trước, chỉ là dường như có chút suy nghĩ liếc mắt nhìn Trương Hằng một cái.
Trương Hằng tu luyện là Thần Linh Nhãn nghịch thiên biết dường nào, tu sĩ đồng cấp nếu sinh ra địch ý với hắn, sao có thể giấu được ánh mắt của hắn?
Cho nên, trong nháy mắt khi Lâm Vũ sinh ra ác ý với hắn như vậy, hắn liền nảy sinh ra dấu hiệu báo động.
Đối với loại nhân vật có thể xếp vào hàng ngũ địch nhân này, Trương Hằng sao có thể còn khách sáo.
Nếu không phải bởi vì thân ở Thánh địa tu chân Bồng Lai Đảo này, có lẽ Trương Hằng sớm đã động thủ, giết chết đối phương diệt khẩu, mà trọng yếu hơn còn là cướp sạch chiến lợi phẩm.
Bồng Lai Đảo chỉ là địa phương nhỏ bé phạm vi vài trăm dặm, muốn tới chỗ nào đó, đối với tu sĩ đỉnh cấp mà nói, cũng chỉ trong thời gian một hô hấp.
Rất nhanh, phía trước rốt cục lộ ra một hồ nước xanh biếc, hồ nước chu vi hơn mười dặm, chung quanh có thể nhìn thấy không ít lầu các bố trí thật tao nhã.
Trên hồ nước còn treo lơ lửng các hành lang giữa trời, nối tiếp các lầu các này với nhau.
Trương Hằng phát hiện tu sĩ giao dịch trong lầu các này, rõ ràng cấp bậc còn cao hơn, tối thiểu cùng là đại tu sĩ Hợp thể hậu kỳ, mà các hàng giao dịch trên hành lang. đều là tu sĩ Hợp thể kỳ bình thường và cấp bậc vật phẩm giao dịch cùng kém hơn một ít.
- Ồ? Không ngờ hôm nay đúng ngày mở ra Hội giao dịch Thiên Tâm Lâu!
Đột nhiên ánh mắt Lâm Vũ rơi xuống một lầu các lớn chỗ trung tâm hồ nước, trên mặt hắn lộ ra sắc mặt vui mừng.
- Hội giao dịch Thiên Tâm Lâu?
Tống An Nguyệt nghe nói thế, ánh mắt cũng sáng ngời, bộ dáng dường như hơi có chút động tâm.
Trương Hằng nghe vậy, cũng đánh giá một chút lầu các ở trung tâm hồ nước nổi bật như hạc trong bầy gà. Tuy nhiên hắn cũng không dám dùng thần thức tùy tiện thăm dò.
- Trương đạo hữu! Không bằng ta dẫn ngài tiến vào Hội giao dịch Thiên Tâm Lâu, vật phẩm giao dịch ở trong này đều không tầm thường.
Tống An Nguyệt dùng ánh mắt mong chờ nhìn Trương Hằng.
- Được rồi! Trương mỗ cũng rất lâu không có tới phường thị tu chân, có lẽ sẽ thấy được thứ gì đó chăng!
Trương Hằng gật đầu nói.
Ba người dọc theo hành lang đi tới hướng Thiên Tâm Lâu ở trung tâm hồ nước.
Nghe Tống An Nguyệt giải thích, Trương Hằng mới biết được, phụ cận Bồng Lai Các này, tu sĩ dưới cấp Phủ chủ không được phép phi hành, tu sĩ tới đây, đều
ngoan ngoàn từ trên bầu trời hạ xuống.
"Vù!"
Đúng lúc này, ba người Trương Hằng chỉ cảm thấy một cổ uy áp tinh thần mạnh mẽ đảo qua, một lão ẩu cấp Phủ chủ trực tiếp từ phía trên Bồng Lai Các xoay mình một cái, sau đó trong nháy mắt bay vào Thiên Tâm Lâu.
- Đó là Băng Liên bà bà!
Lâm Vũ khẽ kêu lên, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ, Tống An Nguyệt nhìn thoáng qua. trên mặt lại đầy vẻ tôn kính.
Mặc dù ở Thánh địa tu chân Bồng Lai Đảo này, nhân vật cấp Phủ chủ vẫn như cũ được tôn trọng.
Trương Hằng hơi nhíu mày, xem bộ dáng của Lâm Vũ, dường như hắn có quan hệ mặt thiết với lão ẩu cấp Phủ chủ kia.
- Thỉnh vị đạo hữu này xuất ra ngọc phù thân phận.
Trương Hằng vừa định bước vào trong cấm chế đặc thù vây quanh Thiên Tâm Lâu, đột nhiên một thanh âm lạnh lùng truyền tới.
"Vèo!"
Hai đại tu sĩ mặc giáp bạc nhoáng một cái hiện ra ngăn cản Trương Hằng. Lập tức, các tu sĩ phụ cận đều chuyển ánh mắt nhìn về bên này.
Trong lúc nhất thời, Trương Hằng trở thành tiêu điểm của cả khu vực, chỉ cảm thấy mấy trăm đạo thần thức từ bên cạnh xẹt qua mình, trong đó có không ít nhân vật cấp Phủ chủ.
Đối mặt với nhiều tu sĩ thực lực tuyệt đỉnh như vậy thăm dò, đổi lại là tu sĩ bình thường e rằng phải sợ tới mức luống cuống chân tay.
Nhưng Trương Hằng là nhân vật cỡ nào chứ? Hắn ngay cả hành vi nghịch thiên huyết tẩy Yêu tộc hải vực đều dám làm, có thể nói là to gan lớn mặt.
Một chuyến đi Cửu U hải vực, đại yêu tu Hợp thể chết ở trong tay hắn cũng không chỉ hàng đơn vị, thậm chí còn đã từng đánh giết nhân vật cấp phủ chủ.
Cho nên, đối mặt với nhiều cường giả đỉnh cao như vậy quét thần thức nhìn mình, Trương Hằng vẫn bình tĩnh như không.
- Lớn mặt! Trương đạo hữu là khách quý của Bồng Lai Đảo, hai người các ngươi còn không mau thối lui.
Gương mặt xinh đẹp của Tống An Nguyệt đanh lại, quát lạnh một tiếng nói với hai gã giáp bạc hộ vệ.
- Tống chấp sự...
Hai người vừa thấy Tống An Nguyệt, lập tức lộ vẻ mặt kính sợ, vội vàng thối lui qua một bên, nói với Trương Hằng:
- Tiểu nhân có mắt không tròng không nhìn thấy núi Thái Sơn, thỉnh khách quý thứ tội.
Trương Hằng hơi có chút bất ngờ, không nghĩ tới Tống An Nguyệt còn có thân phận là một Chấp sự trong Bồng Lai Đảo.
Theo Trương Hằng biết, toàn bộ Bồng Lai Đảo trừ Tán tiên duy nhất ra. quyền lợi phân phối từ cao đến thấp là: Trưởng Lão, Hộ pháp, Chấp sự cao cấp, Chấp sự bình thường. Nguồn: https://
Xem tình hình, Tống An Nguyệt dường như còn là một nhân vật nhất lưu Chấp sự cao cấp.
Nhìn thấy hai tên hộ vệ vô tình không biết, đang xin lỗi, Trương Hằng khẽ khoát tay lên, ý bảo bọn họ tránh ra, ngay cả mở miệng nói chuyện cùng không.
- Tạ ơn tiền bối thứ tội!
Hai gã giáp bạc hộ vệ, một bộ dáng cung kính, vội vàng thối lui.
Trương Hằng cùng thầm tán thưởng trong lòng, Bồng Lai Đảo quả là một địa phương phân biệt cấp bậc nghiêm ngặt.
Nhớ ngày đó, một đại tu sĩ Hợp thể hậu kỳ trong cảm nhận của mình, chính là nhân vật cao quý cao không thể với tới, thế nhưng ở nơi này lại trở thành nhân vật trong tầng dưới.
- Trương đạo hữu! Hai hạ nhân không biết tốt xấu, chiêu đãi không chu toàn, xin thứ lỗi cho.
Tống An Nguyệt có vẻ áy náy xin lỗi.
Trương Hằng gật gật đầu, không nói gì.
Đã đến nước này, hắn cũng không thể hạ thấp mình nữa.
Rất đông tu sĩ bắt đầu vụng trộm đánh giá Trương Hằng, có vẻ thần thức thăm dò cũng thu liễm lại vài phần.
Đương nhiên, cũng có không ít tu sĩ ở sau lưng, bắt đầu phỏng đoán thân phận của Trương Hằng. Sau khi một sự cố như vậy qua đi, ba người Trương Hằng rốt cục đi vào Thiên Tâm Lâu.
Xuyên qua một tầng cấm chế đặc thù, Trương Hằng chỉ cảm thấy trước mắt rộng mở sáng sủa.
Không gian bên trong Thiên Tâm Lâu rộng lớn hơn gấp mười lần so với trong tưởng tượng của Trương Hằng. Cao tới trăm trượng, ngang dọc hơn mấy dặm, rộng thoáng sáng ngời, trên vách tường được khảm trân châu không biết tên, tản phát ra ánh sáng dìu dịu.
Chỗ vách tường trong Thiên Tâm Lâu, lưu chuyển một tầng cấm chế cường đại, mơ hồ có thể nhìn thấy một cái đồ án Âm Dương vặn vẹo.
Khi Trương Hằng ánh mắt chạm đến đồ án Âm Dương bên trong Thiên Tâm Lâu, tâm thần hắn hơi chấn động.
Hắn có thể cảm nhận được sự cường đại của cấm chế, ngay cả một kích toàn lực của nhân vật cấp Phủ chủ, cũng không có khả năng tạo thành một chút tổn thương nào cho cấm chế nơi này.
"Cấm chế này chẳng lẽ là Âm Dương tán tiên tự mình bố trí?" Trương Hằng âm thầm suy đoán.
Ở trung tâm Thiên Tâm Lâu, có một sân khấu lớn, lóe ra hào quang màu bạc của kim loại, làm cho người ta có cảm giác không thể phá vỡ.
Ở chung quanh sân khấu lớn đang ngồi vây quanh hơn một trăm tu sĩ.
Hơn một trăm vị tu sĩ này trên cơ bản đều là đại tu sĩ Hợp thể hậu kỳ trở lên, thực lực không tầm thường, cho dù rải khắp toàn bộ Chu Vương Triều, cũng có thể bước lên hàng ngũ cường giả.
Trương Hằng khẽ nhìn lướt qua, liền phát hiện ba vị cường giả cấp Phủ chủ, hơn mười vị đại tu sĩ chuẩn cấp Phủ chủ, trong lòng hơi kinh ngạc.
- Trương đạo hữu! Chúng ta vào chỗ ngồi đi!
Tống An Nguyệt dẫn đường cho Trương Hằng, cùng nhau đến gần sân khấu lớn màu bạc hình tròn ngồi xuống, Lâm Vũ không đợi mời đến ngồi bên trái Tống An Nguyệt.
Ba người mới vừa ngồi vào chỗ của mình, liền nhận được mấy đạo uy áp tinh thần cường đại lướt qua mình một cái rồi biến mất.
Ba người Trương Hằng đều là đại tu sĩ chuẩn cấp Phủ chủ, ngồi cùng một chỗ với nhau, dĩ nhiên dẫn tới chú ý của cường giả cấp Phủ chủ.
Lâm Vũ biến sắc, thầm nghĩ trong lòng: "Như thế nào hôm nay mình lại sơ sót như vậy!" Hắn vội vàng đứng dậy, khom người nói:
- Băng Liên bà bà, Dạ Thiên tiền bối! Vãn bối xin chào!
Hai nhân vật cấp Phủ chủ này, phân biệt là Băng Liên bà bà cùng một nam nhân mặc áo bào đen tuyền.
Tống An Nguyệt cũng đứng dậy thi lẽ nói:
- An Nguyệt ra mắt Băng Liên bà bà, Dạ hộ pháp!
Băng Liên bà bà tuổi chừng năm sáu mươi, một đầu tóc bạc óng ánh, mặt mũi hồng hào, làn da trong suốt như tuyết, phong thái làm cho người ta có cảm giác như Tuyết Liên trên núi băng.
Đôi mắt lạnh của bà bà, nhẹ lướt qua ba người Trương Hằng, ánh mắt dừng lại trên mặt Lâm Vũ:
- Vũ nhi! Lần này xuất quan, tu vi của ngươi lại tinh tiến một ít nha.
- Hài nhi tư chất ngu dốt, bế quan trăm năm, tu vi mới tiến thêm được một chút.
Lâm Vũ khiêm tốn nói.
Băng Liên bà bà lại dời ánh mắt nhìn Tống An Nguyệt, mỉm cười:
- An Nguyệt! Lão nhân gia sư tôn ngươi, hiện vẫn mạnh khôe chứ?
Tống An Nguyệt vội đáp:
- Sư tôn quanh năm bế quan tu luyện, thật không có gì đổi khác.
Nam nhân áo bào đen cấp Phủ chủ, cũng là Dạ hộ pháp trong miệng hai người Lâm Vũ, ánh mắt hắn tùy ý liếc nhìn ba người, chỉ gật đầu với Tống An Nguyệt một cái rồi nhắm mắt lại dưỡng thần.
Trừ hai người này ra, trong Thiên Tâm Lâu còn có một vị cường giả cấp Phủ chủ, là một lão nhân lùn chỉ cao chừng ba thước, đang nhắm mắt dường thần. Những người khác cũng không dám tự tiện quấy rầy.
Trương Hằng cùng không trò chuyện cùng Tống An Nguyệt. thời gian từ từ qua đi.
Trong quá trình này, Thần Linh Nhãn cảnh giới thứ ba của Trương Hằng lại lần nữa sinh ra dấu hiệu báo trước, mơ hồ cảm nhận được Lâm Vũ đang dùng thần niệm trao đổi cùng Băng Liên bà bà, nội dung đề cập dường như bất lợi với mình.
Sau một lát, đôi mắt U lãnh của Băng Liên bà bà đột nhiên quét về phía Trương Hằng, uy áp tinh thần cường đại lướt qua trên đỉnh đầu hắn, nhoáng lên một cái rồi biến mất.