Trong viện truyền đến thanh âm một nữ nhân, lộ vẻ già nua và vô lực.
Trương Hằng vừa nghe thanh âm này, tâm thần chợt hơi rung động.
Không cần cố ý phóng thần thức thăm dò, trong đầu hắn không tự chủ hiện ra một nữ nhân đã héo tàn trước năm tháng.
Giờ khắc này, hắn lại không đành lòng đi về hướng trong viện.
Năm tháng tang thương hơn trăm năm. bề ngoài Trương Hằng vẫn như trước, giống như đúc những năm trước kia.
Từ một trình độ nào đó mà nói, xem như là người tu chân đã chứng Tiên đạo.
Nhưng đối với tu sĩ tầm thường mà nói, cả đời đều khó có thể bước vào Kim Đan Kỳ thậm chí là Nguyên Anh Kỳ trở lên. Thời gian là trói buộc lớn nhất bọn họ phải đối mặt.
Đặc biệt là nữ nhân, Năm tháng đối với bọn họ quả là khắc tinh lớn nhất.
- Mẫu thân, bên ngoài quả thật có khách tới, còn tự xưng là Trương Hằng đấy!
Băng Vân cười hì hì nói.
- Trương Hằng...
Thanh âm của nữ nhân trong viện có vẻ hơi mất tự nhiên.
Trương Hằng nhíu mày, khẽ thở dài một hơi nói với Băng Vân:
- Ngươi dẫn ta đi vào gập mẫu thân ngươi đi.
- Hì hì, đi theo ta.
Trên mặt Băng Vân lại nở rộ tươi cười hồn nhiên rạng rỡ, lại chủ động kéo tay Trương Hằng đi vào trong viện.
Trương Hằng bị nàng nắm tay đi vào trong, hơi có chút bất ngờ nhưng sắc mặt điềm tĩnh như nước, gợn sóng không sợ hãi.
Băng Vân ngầm liếc hắn một cái, trên khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp hiện ra một vệt đỏ ửng.
Không biết vì nguyên nhân gì, khi nhìn thấy nam nhân trước mặt tự nhiên sinh ra một cảm giác thân thiết. Khi nàng chân chính kéo tay đối phương đi vào trong viện mới ý thức được không ổn. Đây vẫn là lần đầu tiên nàng kéo tay nam nhân xa lạ.
Trương Hằng nhìn nàng, tò mò hỏi:
- Ngươi họ Băng, cùng họ với mẫu thân ngươi?
Băng Vân mờ mịt nói:
- Đây là quyết định của mẫu thân ta... Phụ thân ta từ rất nhiều năm trước đã không biết tung tích. Nghe nói đã chết rồi...
Trương Hằng như có suy nghĩ gật gật đầu.
Rất nhanh hai người đi vào trong viện. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Đen nơi này, Trương Hằng lập tức cảm giác được một cỗ khí tức quen thuộc.
Đúng vậy. Phân thân thứ hai của hắn đã thủ hộ ở nơi này rất nhiều năm.
về phần trong thời gian này từng phát sinh chuyện gì, bản tôn Trương Hằng đều không hỏi qua.
Có thể nói phân thân thứ hai với thân phận một người nhìn như bình thường trải qua năm tháng biến thiên của thế tục phàm trần, chứng kiến hai nữ nhân tuyệt sắc tàn tạ héo rù.
Yến Vũ Tình năm đó ngay cả Trúc Cơ Kỳ cũng chưa bước vào, từ trăm năm trước đã hồng nhan bạc mệnh.
Băng Vi Tuy rằng thiên phú cao một chút nhưng chỉ vẻn vẹn bước vào Trúc Cơ Kỳ, hiện giờ thọ nguyên cũng không còn mấy chục năm.
Lúc trước Trương Hằng để phân thân thứ hai ở lại Tam Tinh Vực không chỉ riêng thủ hộ người và vật nơi này còn có một dụng ý rất sâu xa: Với thân phận một người bình thường trải qua sinh lão bệnh tử của đời người.
Xuyên qua khoảng sân năm tháng xa xưa, Trương Hằng được Băng Vân dẫn vào một gian phòng ngủ đậm mùi thuốc bắc.
Trương Hằng mới vừa tiến vào phòng liền nghe nữ nhân tóc có sợi bạc ngồi trên ghế nói:
- Ngươi đã đến rồi...
Trong thanh âm mang theo vài tia run rẩy.
Ánh mắt Trương Hằng dịu dàng nhìn nữ nhân trước mắt nếu từ dung nhan mà tính thì khoảng ba bốn mươi tuổi.
- Mẫu thân, ngài thật sự biết hắn?
Băng Vân buông tay Trương Hằng, tò mò hỏi.
Nữ nhân được gọi là mẫu thân kia tự nhiên là Băng Vi lúc trước ở Triệu vương phủ từng cùng Trương Hằng ngủ chung phòng.
- Nhiều năm không gặp như vậy, ngươi cũng đã già rồi.
Băng Vi nhìn Trương Hằng, trong mắt lộ ra một tia phức tạp.
- Hắn già rồi?
Băng Vân kinh ngạc không thôi, chăm chú nhìn về phía Trương Hằng, lại phát hiện đối phương trong chút chốc già nua mấy chục năm, ngay cả mặt mũi đều thay đổi.
- Ngươi ngươi...
Băng Vân ngây cả người, nàng không thể hiểu nổi nam nhân mới rồi nhìn qua vẫn khoảng hai mươi tuổi hiện tại liền thành vị trường giả chừng ba bốn chục tuổi.
Khóe miệng Trương Hằng hơi mỉm cười. Với cảnh giới hiện tại của hắn muốn giấu diếm hai người về tuổi tác và bề ngoài thật sự là rất đơn giản.
Hiện tại hắn lấy dung mạo của phân thân thứ hai lúc trước xuất hiện cùng Băng Vi gặp mặt.
Đây vốn là nhiệm vụ của phân thân. Nhưng bởi vì Dị Loại Thiên Kiếp, bản tôn Trương Hằng tới phải trước sau vẹn toàn, kết thúc vướng bận cuối cùng trong hồng trần thế tục.
Đổi một câu khác, chính là chùi đít cho phân thân!
- Trăm năm trước, ngươi vô cớ mất tích, ta còn tưởng rằng ngươi chết...
Nếp nhăn nơi khóe mắt Băng Vi thật rõ ràng, thanh âm cũng không êm tai dễ nghe như lúc trước.
Nhưng ở trong mắt Trương Hằng, đều không có gì khác nhau.
- Nếu đi nhiều năm như vậy, vì sao ngươi còn trở về, thậm chí còn muốn giả mạo tên "Hắn"?
Băng Vi nói với giọng chất vấn, ánh mắt nhìn chàm chàm Trương Hằng.
"Hắn" theo như lời nàng tự nhiên là chỉ Trương Hằng chân chính.
Trương Hằng nhẹ nhàng cười:
- Tới nhìn hai người một lần cuối cùng... Thay "Hắn" làm một kết thúc, về sau có lẽ sẽ không trở lại.
- Hắn có khỏe không?
Băng Vi hỏi.
- Hắn sống không tệ, không có bất luận kẻ nào có thể xúc phạm tới hắn.
Trương Hằng thở dài một hơi, không đành lòng nhìn nhiều nàng một lần.
Hắn xoay người, chậm rãi cất bước đi ra ngoài phòng. Giờ khắc này hắn phát hiện bước chân của mình cũng không nhẹ nhàng như ngày xưa.
- Trương Bình, ngươi cũng muốn đi rồi...
Trong giọng nói Băng Vi có vài tia lưu luyến.
Trong đời nàng chỉ từng thích hai nam nhân. Người thứ nhất là Trương Hằng, người thứ hai là Trương Bình do phân thân Trương Hằng biến thành.
Trương Hằng không đáp lời nàng, thân hình nhạt dần trong tầm mắt của hai người. cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Thật lâu sau.
- Mau thân, hắn đi rồi...
Băng Vân thấp giọng nhấc nhở.
- Đi rồi?
Băng Vi hơi thất thần.
Ánh mất Băng Vân đảo qua trong phòng, đột nhiên nhìn thấy được một quang đoàn màu vàng nhạt.
- Đây là cái gì?
Nàng nói với vẻ vô cùng tò mò.
Vút!
Quang đoàn màu vàng nhạt chui vào trong cơ thể nàng, biến mất tiêu.
Băng Vân kinh ngạc vô cùng, cẩn thận Kiểm tra thân thể của mình, nhưng không có gì không ổn, thì thào lẩm bẩm:
- Vừa rồi... chẳng lẽ là ảo giác?
Ở một bên khác, bản tôn Trương Hằng đã rời Hắc Thủy Trấn, thuấn di lên bầu trời Cực Diễm Môn.
Ông!
Một vùng quang điểm màu bạc huyễn lệ hình thành một quang nhân màu bạc bộ dạng thanh niên ở bên cạnh hắn.
- Ha ha. Ma luyện năm tháng trăm năm. biến hóa của ngươi thật không nhỏ?
Hai mắt Trương Hằng lóe ánh vàng, nhìn phân thân thứ hai của mình.
- Đúng vậy... Sinh lão bệnh tử, đáng cay ngọt bùi của tu sĩ bậc thấp cùng người thường khó có thể hình dung...
Trên mặt phân thân thứ hai của trương hằng lộ ra đủ loại thần sắc nhớ lại, lúc vui lúc buồn, như đau mà lại không phải.
- Đến đây đi, dung hợp cùng ta. Không cần bao lâu. tu vi của ngươi liền có thể tăng lên tới cảnh giới Luyện Thiên Hóa Địa Công tầng bốn.
Trương Hằng khẽ phất tay, trong khoảnh khắc phân thân thứ hai hóa thành một quang cầu màu bạc dung nhập trong cơ thể Trương Hằng.
Sau khi tiến vào công pháp tầng bốn. Linh hạch ở nơi trung tâm đan điền trong cơ thể Trương Hằng biến thành màu vàng nhạt. Không gian bên trong mở rộng hơn lúc trước mấy chục lần, ước chừng lớn bằng một gian phòng bình thường.
Trong không gian thần bí tràn ngập dòng năng lượng màu vàng nhạt này có hai sự vật hấp dẫn tầm mắt nhất.
Hai sự vật này đều là Pháp bảo bản mạng của Trương Hằng: Một kiện là Phá Không Kiếm mới vào cấp Tiên bảo, một kiện khác là Thông linh Pháp bảo cực phẩm Phong Lôi Phiến.
Phân thân thứ hai hóa thành một quang đoàn màu bạc tiến vào trong không gian Linh hạch của Trương Hằng, sau đó hóa thành một người nhỏ màu bạc khoanh chân ngồi, bắt đầu không nhanh không chậm hấp thu quang lưu vàng nhạt bốn phía.
Với tốc độ có thể nhận thấy rõ ràng, tu vi cùng thực lực phân thân thứ hai tăng tiến vùn vụt.
Trương Hằng thầm nghĩ:
- Hiện tại ta đã có hai không gian đặc thù. Cái thứ nhất là không gian Linh hạch dung hợp chặt chẽ với thân thể. Một cái khác là Lĩnh vực không gian. Không biết về sau sẽ phát triển dựa theo xu thế nào...
Tác dụng của hai cái không gian khác nhau rất lớn. Một cái là tới từ bản thân, tương đương với cội nguồn của lực lượng. Một cái là từ bên ngoài mà tới, là kho hàng dự trữ của Trương Hằng.
Ngay khi Trương Hằng thuấn di đến bầu trời cao Cực Diễm Môn, đệ nhất đại tông từng huy hoàng vô cùng phía dưới đang đối mặt với một lựa chọn trọng đại.
Ở nơi sâu trong phía dưới Cực Diễm Sơn có một nơi Hỏa Dong Tinh Nham động.
So với trăm năm trước, dung nham trong động đã xói mòn một phần ba.
Tuy nhiên hiện tại Hỏa Dong Tinh Nham động cùng mở ra một Dong tinh đại điện đặc thù. Tòa đại điện này là nơi trưởng lão trong phái bế quan tu luyện cùng với thương thảo chuyện trọng yếu.
Giờ phút này trong Dong tinh đại điện đang ngồi mấy chục nhân vật cấp bậc trưởng lão, hộ pháp.
Trương Hằng vừa nghe thanh âm này, tâm thần chợt hơi rung động.
Không cần cố ý phóng thần thức thăm dò, trong đầu hắn không tự chủ hiện ra một nữ nhân đã héo tàn trước năm tháng.
Giờ khắc này, hắn lại không đành lòng đi về hướng trong viện.
Năm tháng tang thương hơn trăm năm. bề ngoài Trương Hằng vẫn như trước, giống như đúc những năm trước kia.
Từ một trình độ nào đó mà nói, xem như là người tu chân đã chứng Tiên đạo.
Nhưng đối với tu sĩ tầm thường mà nói, cả đời đều khó có thể bước vào Kim Đan Kỳ thậm chí là Nguyên Anh Kỳ trở lên. Thời gian là trói buộc lớn nhất bọn họ phải đối mặt.
Đặc biệt là nữ nhân, Năm tháng đối với bọn họ quả là khắc tinh lớn nhất.
- Mẫu thân, bên ngoài quả thật có khách tới, còn tự xưng là Trương Hằng đấy!
Băng Vân cười hì hì nói.
- Trương Hằng...
Thanh âm của nữ nhân trong viện có vẻ hơi mất tự nhiên.
Trương Hằng nhíu mày, khẽ thở dài một hơi nói với Băng Vân:
- Ngươi dẫn ta đi vào gập mẫu thân ngươi đi.
- Hì hì, đi theo ta.
Trên mặt Băng Vân lại nở rộ tươi cười hồn nhiên rạng rỡ, lại chủ động kéo tay Trương Hằng đi vào trong viện.
Trương Hằng bị nàng nắm tay đi vào trong, hơi có chút bất ngờ nhưng sắc mặt điềm tĩnh như nước, gợn sóng không sợ hãi.
Băng Vân ngầm liếc hắn một cái, trên khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp hiện ra một vệt đỏ ửng.
Không biết vì nguyên nhân gì, khi nhìn thấy nam nhân trước mặt tự nhiên sinh ra một cảm giác thân thiết. Khi nàng chân chính kéo tay đối phương đi vào trong viện mới ý thức được không ổn. Đây vẫn là lần đầu tiên nàng kéo tay nam nhân xa lạ.
Trương Hằng nhìn nàng, tò mò hỏi:
- Ngươi họ Băng, cùng họ với mẫu thân ngươi?
Băng Vân mờ mịt nói:
- Đây là quyết định của mẫu thân ta... Phụ thân ta từ rất nhiều năm trước đã không biết tung tích. Nghe nói đã chết rồi...
Trương Hằng như có suy nghĩ gật gật đầu.
Rất nhanh hai người đi vào trong viện. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Đen nơi này, Trương Hằng lập tức cảm giác được một cỗ khí tức quen thuộc.
Đúng vậy. Phân thân thứ hai của hắn đã thủ hộ ở nơi này rất nhiều năm.
về phần trong thời gian này từng phát sinh chuyện gì, bản tôn Trương Hằng đều không hỏi qua.
Có thể nói phân thân thứ hai với thân phận một người nhìn như bình thường trải qua năm tháng biến thiên của thế tục phàm trần, chứng kiến hai nữ nhân tuyệt sắc tàn tạ héo rù.
Yến Vũ Tình năm đó ngay cả Trúc Cơ Kỳ cũng chưa bước vào, từ trăm năm trước đã hồng nhan bạc mệnh.
Băng Vi Tuy rằng thiên phú cao một chút nhưng chỉ vẻn vẹn bước vào Trúc Cơ Kỳ, hiện giờ thọ nguyên cũng không còn mấy chục năm.
Lúc trước Trương Hằng để phân thân thứ hai ở lại Tam Tinh Vực không chỉ riêng thủ hộ người và vật nơi này còn có một dụng ý rất sâu xa: Với thân phận một người bình thường trải qua sinh lão bệnh tử của đời người.
Xuyên qua khoảng sân năm tháng xa xưa, Trương Hằng được Băng Vân dẫn vào một gian phòng ngủ đậm mùi thuốc bắc.
Trương Hằng mới vừa tiến vào phòng liền nghe nữ nhân tóc có sợi bạc ngồi trên ghế nói:
- Ngươi đã đến rồi...
Trong thanh âm mang theo vài tia run rẩy.
Ánh mắt Trương Hằng dịu dàng nhìn nữ nhân trước mắt nếu từ dung nhan mà tính thì khoảng ba bốn mươi tuổi.
- Mẫu thân, ngài thật sự biết hắn?
Băng Vân buông tay Trương Hằng, tò mò hỏi.
Nữ nhân được gọi là mẫu thân kia tự nhiên là Băng Vi lúc trước ở Triệu vương phủ từng cùng Trương Hằng ngủ chung phòng.
- Nhiều năm không gặp như vậy, ngươi cũng đã già rồi.
Băng Vi nhìn Trương Hằng, trong mắt lộ ra một tia phức tạp.
- Hắn già rồi?
Băng Vân kinh ngạc không thôi, chăm chú nhìn về phía Trương Hằng, lại phát hiện đối phương trong chút chốc già nua mấy chục năm, ngay cả mặt mũi đều thay đổi.
- Ngươi ngươi...
Băng Vân ngây cả người, nàng không thể hiểu nổi nam nhân mới rồi nhìn qua vẫn khoảng hai mươi tuổi hiện tại liền thành vị trường giả chừng ba bốn chục tuổi.
Khóe miệng Trương Hằng hơi mỉm cười. Với cảnh giới hiện tại của hắn muốn giấu diếm hai người về tuổi tác và bề ngoài thật sự là rất đơn giản.
Hiện tại hắn lấy dung mạo của phân thân thứ hai lúc trước xuất hiện cùng Băng Vi gặp mặt.
Đây vốn là nhiệm vụ của phân thân. Nhưng bởi vì Dị Loại Thiên Kiếp, bản tôn Trương Hằng tới phải trước sau vẹn toàn, kết thúc vướng bận cuối cùng trong hồng trần thế tục.
Đổi một câu khác, chính là chùi đít cho phân thân!
- Trăm năm trước, ngươi vô cớ mất tích, ta còn tưởng rằng ngươi chết...
Nếp nhăn nơi khóe mắt Băng Vi thật rõ ràng, thanh âm cũng không êm tai dễ nghe như lúc trước.
Nhưng ở trong mắt Trương Hằng, đều không có gì khác nhau.
- Nếu đi nhiều năm như vậy, vì sao ngươi còn trở về, thậm chí còn muốn giả mạo tên "Hắn"?
Băng Vi nói với giọng chất vấn, ánh mắt nhìn chàm chàm Trương Hằng.
"Hắn" theo như lời nàng tự nhiên là chỉ Trương Hằng chân chính.
Trương Hằng nhẹ nhàng cười:
- Tới nhìn hai người một lần cuối cùng... Thay "Hắn" làm một kết thúc, về sau có lẽ sẽ không trở lại.
- Hắn có khỏe không?
Băng Vi hỏi.
- Hắn sống không tệ, không có bất luận kẻ nào có thể xúc phạm tới hắn.
Trương Hằng thở dài một hơi, không đành lòng nhìn nhiều nàng một lần.
Hắn xoay người, chậm rãi cất bước đi ra ngoài phòng. Giờ khắc này hắn phát hiện bước chân của mình cũng không nhẹ nhàng như ngày xưa.
- Trương Bình, ngươi cũng muốn đi rồi...
Trong giọng nói Băng Vi có vài tia lưu luyến.
Trong đời nàng chỉ từng thích hai nam nhân. Người thứ nhất là Trương Hằng, người thứ hai là Trương Bình do phân thân Trương Hằng biến thành.
Trương Hằng không đáp lời nàng, thân hình nhạt dần trong tầm mắt của hai người. cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Thật lâu sau.
- Mau thân, hắn đi rồi...
Băng Vân thấp giọng nhấc nhở.
- Đi rồi?
Băng Vi hơi thất thần.
Ánh mất Băng Vân đảo qua trong phòng, đột nhiên nhìn thấy được một quang đoàn màu vàng nhạt.
- Đây là cái gì?
Nàng nói với vẻ vô cùng tò mò.
Vút!
Quang đoàn màu vàng nhạt chui vào trong cơ thể nàng, biến mất tiêu.
Băng Vân kinh ngạc vô cùng, cẩn thận Kiểm tra thân thể của mình, nhưng không có gì không ổn, thì thào lẩm bẩm:
- Vừa rồi... chẳng lẽ là ảo giác?
Ở một bên khác, bản tôn Trương Hằng đã rời Hắc Thủy Trấn, thuấn di lên bầu trời Cực Diễm Môn.
Ông!
Một vùng quang điểm màu bạc huyễn lệ hình thành một quang nhân màu bạc bộ dạng thanh niên ở bên cạnh hắn.
- Ha ha. Ma luyện năm tháng trăm năm. biến hóa của ngươi thật không nhỏ?
Hai mắt Trương Hằng lóe ánh vàng, nhìn phân thân thứ hai của mình.
- Đúng vậy... Sinh lão bệnh tử, đáng cay ngọt bùi của tu sĩ bậc thấp cùng người thường khó có thể hình dung...
Trên mặt phân thân thứ hai của trương hằng lộ ra đủ loại thần sắc nhớ lại, lúc vui lúc buồn, như đau mà lại không phải.
- Đến đây đi, dung hợp cùng ta. Không cần bao lâu. tu vi của ngươi liền có thể tăng lên tới cảnh giới Luyện Thiên Hóa Địa Công tầng bốn.
Trương Hằng khẽ phất tay, trong khoảnh khắc phân thân thứ hai hóa thành một quang cầu màu bạc dung nhập trong cơ thể Trương Hằng.
Sau khi tiến vào công pháp tầng bốn. Linh hạch ở nơi trung tâm đan điền trong cơ thể Trương Hằng biến thành màu vàng nhạt. Không gian bên trong mở rộng hơn lúc trước mấy chục lần, ước chừng lớn bằng một gian phòng bình thường.
Trong không gian thần bí tràn ngập dòng năng lượng màu vàng nhạt này có hai sự vật hấp dẫn tầm mắt nhất.
Hai sự vật này đều là Pháp bảo bản mạng của Trương Hằng: Một kiện là Phá Không Kiếm mới vào cấp Tiên bảo, một kiện khác là Thông linh Pháp bảo cực phẩm Phong Lôi Phiến.
Phân thân thứ hai hóa thành một quang đoàn màu bạc tiến vào trong không gian Linh hạch của Trương Hằng, sau đó hóa thành một người nhỏ màu bạc khoanh chân ngồi, bắt đầu không nhanh không chậm hấp thu quang lưu vàng nhạt bốn phía.
Với tốc độ có thể nhận thấy rõ ràng, tu vi cùng thực lực phân thân thứ hai tăng tiến vùn vụt.
Trương Hằng thầm nghĩ:
- Hiện tại ta đã có hai không gian đặc thù. Cái thứ nhất là không gian Linh hạch dung hợp chặt chẽ với thân thể. Một cái khác là Lĩnh vực không gian. Không biết về sau sẽ phát triển dựa theo xu thế nào...
Tác dụng của hai cái không gian khác nhau rất lớn. Một cái là tới từ bản thân, tương đương với cội nguồn của lực lượng. Một cái là từ bên ngoài mà tới, là kho hàng dự trữ của Trương Hằng.
Ngay khi Trương Hằng thuấn di đến bầu trời cao Cực Diễm Môn, đệ nhất đại tông từng huy hoàng vô cùng phía dưới đang đối mặt với một lựa chọn trọng đại.
Ở nơi sâu trong phía dưới Cực Diễm Sơn có một nơi Hỏa Dong Tinh Nham động.
So với trăm năm trước, dung nham trong động đã xói mòn một phần ba.
Tuy nhiên hiện tại Hỏa Dong Tinh Nham động cùng mở ra một Dong tinh đại điện đặc thù. Tòa đại điện này là nơi trưởng lão trong phái bế quan tu luyện cùng với thương thảo chuyện trọng yếu.
Giờ phút này trong Dong tinh đại điện đang ngồi mấy chục nhân vật cấp bậc trưởng lão, hộ pháp.