Trên thân Huyền Long Đại Vương bao trùm long lân màu vàng, hai sừng trên đầu, với trạng thái nửa hóa rồng triển khai một hồi chiến đấu xưa nay chưa từng có ở trên không trung tầng ngoài động phủ với Trương Hằng thực lực tăng mạnh.
Không đến nửa ngày, hai người liền đánh hết mọi bản lĩnh, phân biệt tế ra Tiên bảo công kích.
Huyền Long Đại Vương nắm chặt Phách Thiên Chùy, khí phách xung thiên. Trương Hằng chậm rãi giơ Phá Không Kiếm lên, chí cường không thôi.
Giằng co một lát, Trương Hằng dẫn đầu phát động công kích. Hai món Tiên bảo xé hư không mà tới, giao kích mạnh mẽ trên bầu trời. Thanh thế mênh mông cuồn cuộn, từng luồng dư ba kinh thế hãi tục tản ra bốn phía khiến chúng cường giả gần đó trốn không kịp.
Trong hư không chớp lóe sấm rền, mây đen cuồn cuộn. Tiếng giao kích của Tiên bảo chấn nhiếp tâm hồn, trong phạm vi vạn dặm đều là lôi đình.
Vù vù!
Hai người vừa đánh vừa đi, nơi đi qua thành một đống hỗn độn, núi cao bị san thành đất bằng, núi sông gãy rời, cây rừng đổ rạp, đất rung núi chuyển.
Tới cuối cùng, các loại tranh đấu và chiến đấu trong cả động phủ đều dừng lại, chỉ còn lại trận chiến kinh thiên của hai người.
Tinh thần ý chí cường đại và uy áp cuồn cuộn khiến cho các tu sĩ tinh anh của Chu Vương Triều kinh hãi run sợ, có một nhận biết mới về thực lực của hai người này.
- Tu sĩ hạ giới làm sao có thể có thực lực như thế...
Chân Tiên Tôn Húc Khải trong mắt lóe lên thần sắc khiếp sợ, ánh mắt nhìn về phía Chân Ma Hình Cảnh ở một bên khác.
Bất kể là năng lực thân thể, cường độ pháp lực, tu vi cảnh giới, thần thông cao thấp... Hai người này hoàn toàn có thể áp chế một Chân Tiên hạ vị bình thường.
Choeng choeng... Ầm ầm... Rầm--
Cuộc chiến kéo dài ba ngày ba đêm, chẳng phân biệt cao thấp.
Lực chiến đấu lâu dài của hai người đều vô cùng biến thái, ba ngày ba đêm khí thế vẫn hung mãnh như cũ.
Trong quá trình này, thân thể bọn họ đều từng bị thương tổn không nhỏ nhưng đều khôi phục trong khoảng thời gian ngắn.
- Thân thể bất diệt!
Chân Tiên, Chân Ma đến từ thượng giới, biểu tình trên mặt đều trở nên càng thêm ngưng trọng.
Bất kể công kích, tốc độ, phòng ngự, pháp thuật, thần thông, Pháp bảo... Hai người này đều đạt tới cảnh giới hoàn mỹ, không thể công phá.
Thậm chí bọn họ đều có được "Thân thể bất diệt".
Chiến đấu cùng cường giả cấp bậc này, tu sĩ cùng cấp nào có cơ hội thủ thắng?
- Không hổ là hai nhân vật cường đại nhất Chu Vương Triều...
Nghê Thường tiên tử nhìn hai bên giao chiến trong không trung xa xa, khẽ than thở.
Âm Dương tán tiên nao nao, hỏi:
- Chẳng lẽ với thực lực của Nghê Thường đạo hữu còn không nám chắc chống lại một trong hai người bọn họ?
- Thực lực bọn họ đã đạt tới cảnh giới hoàn mỹ vô địch cùng cấp, gần như không có khuyết điểm gì. Lại thêm thân thể bất diệt cùng tinh thần ý chí, ta cùng không phải đối thủ.
Thanh âm của Nghê Thường tiên tử như chuông gió trong mây mù trên trời, trong giọng nói cùng lộ vẻ bất đắc dĩ.
- Nếu bọn họ tiếp tục đánh như vậy, khi nào chúng ta mới có thể tiến vào tầng trong động phủ?
Thất Tinh Thánh Quân ở trận doanh chính đạo khẽ cau mày, ánh mắt hướng về phía Chân Tiên Tôn Húc Khải.
- Chúng ta có nên đi ngăn cản hai người này một chút hay không?
Thất Tinh Thánh Quân hỏi.
Trong trận doanh Ma đạo, Cửu U Ma tôn cùng hỏi ra vấn đề tương tự.
Hai người thí luyện cấp Chân Tiên duy nhất trong động phủ, ánh mắt nhìn nhau đồng thời hiểu được ý nghĩ của đối phương.
- Không cần. Nếu hai người này thích đánh, vậy để cho bọn họ đánh cho đã đi.
Chân Ma Hình Cảnh lạnh lùng nói.
Mấy người Lạc Hà cùng phe Uyên Hồng cùng sớm ngừng tay, Băng Hỏa Kỳ Lân bị Trương Hằng thu đi. Hai yêu tu cấp Chân Tiên cùng được Huyền Long Đại Vương thu về Phục Yêu Tháp.
Ầm ầm!
Chiến đấu dường như không hề có xu thế ngừng, hai người lại liên tục chiến đấu mười mấy ngày, không phân tháng bại.
Hát... Xì~~
Chúng tu sĩ đang xem cuộc chiến, có người bắt đầu vặn lưng, bộ dạng buồn bã ỉu xìu.
Liên tục chiến đấu nhiều ngày như vậy, cho dù là đặc sắc tới đâu cùng trở nên lạnh nhạt vô vị.
- Kỳ quái... Huyền Long Đại Vương cùng Trương Hằng mặc dù đang chiến đấu với nhau nhưng cùng không chính thức sử dụng đòn sát thủ cùng át chủ bài.
Không ít tu sĩ đã nhìn ra manh mối trong đó.
Bọn họ lại không biết, giờ phút này hai người đang chiến đấu kia đang chuẩn bị một âm mưu.
***
- Thời cơ mở tầng trong động phủ cũng kém không nhiều nữa hả?
Huyền Long Đại Vương hỏi.
- Thời cơ đã đến.
Trương Hằng nói.
Hai người vân đánh nhau mãnh liệt trên không trung.
- Có thể bắt đầu động thủ sao?
Huyền Long Đại Vương hỏi.
- Bắt đầu đi. ít nhất giết chết hai cường giả cấm kỵ, cường giả còn lại hai chục người, hơn nữa đều phải là thí luyện giả động phủ.
Trương Hằng đạm mạc nói.
***
- Ha ha ha... Làm nóng người chấm dứt!
Hai người giao chiến trên bầu trời đột nhiên tách ra, thiên địa rung chuyển rốt cục khôi phục bình thường.
Cái gì? Đánh nhau thời gian dài như vậy vân chỉ là khởi động làm nóng người?
Mọi người không khỏi ngạc nhiên.
- Bắt đầu!
Trương Hằng cùng Huyền Long Đại Vương liếc nhau, trên người đồng thời mạnh mẽ bắn ra một luồng sát khí khiến chúng tu sĩ đang xem cuộc chiến thấy tâm thần không yên.
- Giết!
Trương Hằng cùng Huyền Long Đại Vương như chớp lóe sấm rền đánh về phía chúng cường giả của Chu Vương Triều.
Phốc Phốc ~~
Phốc Phốc Phốc -----
Máu tươi bắn tung tóe, mảnh vụn Pháp bảo bay tán loạn. Trong nháy mắt, hai người đã giết chết bảy tám gã cường giả của Chu Vương Triều.
Nếu chú ý sẽ phát hiện trong quá trình giết chọc bọn họ giam cầm linh hồn của những cường giả này, giết chết chỉ vẻn vẹn là thân thể.
- Không tốt, chạy mau!
Chúng tu sĩ lúc này mới kịp phản ứng, đều tự thi triển bí thuật chạy ra bốn phương tám hướng, ngay cả cường giả cấm kỵ cùng không ngoại lệ.
Phốc Phốc -
Giết chóc không ngừng. Đám cường giả dưới Đại Thừa Kỳ này căn bản không thể trốn khỏi sự truy kích của hai người.
- Trương Hằng... Là ta!
Đột nhiên một tiếng kêu gọi truyền tới, người đó chính là Hoàng Phủ Lân.
Huyền Long Đại Vương đuổi ngay phía sau Hoàng Phủ Lán, mắt thấy sắp đuổi kịp.
- Bỏ qua cho người này!
Trương Hằng đạm mạc nói.
Huyền Long Đại Vương nao nao, thu hồi một kích vừa rời tay, hơi kinh ngạc nói:
- Không nghĩ tới ngươi cùng có lúc mềm lòng.
- Bớt nói lời thừa. Nếu ngươi không mềm lòng, để ta đi giết chết Uyên Hồng cùng Kim Bằng Yêu Thánh Vương. Chúng ta còn thiếu hai linh hồn thí luyện giả cấp bậc Đại Thừa Kỳ.
Trương Hằng cười lạnh nói.
Phốc!!! Phốc!!!
Sau mười mấy hô hấp, hai người đã thu thập được hai mươi linh hồn cường giả.
Còn thiếu hai linh hồn thí luyện giả cấp bậc Đại Thừa Kỳ.
Ánh mắt hai người giao nhau một cái, liền nhằm về một hướng.
Vút!
Phía trước xuất hiện một nhà sư mặc áo cà sa - chính là Pháp Thiên cao tăng.
- Chấn Áp Quyết!
Bảo tháp chín tầng trong tay Trương Hằng hóa thành như cột chống trời kinh thiên ầm ầm đè xuống.
Phách Thiên Chùy trong tay Huyền Long Đại Vương mang theo một cỗ lực lượng phong tỏa không gian, trọng lực khủng bố cùng Chấn Áp Quyết của Trương Hằng đồng thời đánh xuống.
- Hai vị...
Pháp Thiên cao tăng kinh hãi, trên người tràn ra Phật quang hơn một xích, giống như kim cương hiện thế, không thể nhìn thẳng.
Nhưng mà sự thật là vô tình.
Ầm!
Dưới sự phối hợp công kích và phụ trợ của hai vị cường giả, Pháp Thiên cao tăng không chút phản kháng bị Phách Thiên Chùy đập tan thành mây khói trong nháy mắt.
Vút!
Một viên xá lợi màu vàng lớn bằng viên đạn từ trong cơ thể Pháp Thiên cao tăng độn ra.
- Chạy đi đâu?
Hai người đồng thời cách không điểm một cái, hai cỗ lực hút lớn lao mạnh mẽ hút hạt xá lợi màu vàng quay về.
- Hồn phách của Lão gia hỏa này ở trong xá lợi...
Huyền Long Đại Vương khẽ cau mày.
- Để đó cho ta.
Trương Hằng thu xá lợi vào trong tay, hời hợt rút linh hồn của Pháp Thiên cao tăng ra, trong hư không thoáng hiện một dao động quỷ dị.
Trong lòng Huyền Long Đại Vương bỗng nhiên nhảy dựng, trong khoảnh khác vừa rồi, hắn cảm nhận được một cỗ nguy cơ trí mạng trên người Trương Hằng, dường như có cái gì đáng sợ từng xuất hiện.
- Còn thiếu linh hồn của một thí luyện giả Đại Thừa Kỳ.
Trương Hằng triển khai Thần Linh Nhãn, rất nhanh nhắm chuẩn một hướng, mang theo Huyền Long Đại Vương đánh tới.
Sau một lát, phương xa xuất hiện một nữ tu ăn mặc kiểu thôn cô.
Chính là Vân Mộng tiên tử.
- Là nàng?
Trong mắt Huyền Long Đại Vương hiện lên một tia do dự.
- Trương đạo hữu, Huyền Long đạo hữu.
Vân Mộng tiên tử khí chất thanh nhã, dung hợp với thiên địa quanh thân một cách rất tự nhiên.
- Nhị vị tới đây có gì muốn làm?
Vân Mộng tiên tử cười xinh đẹp, trong vẻ tự nhiên mộc mạc có một vẻ xinh đẹp xuất trần.
- Ha ha, chẳng lẽ tiên tử không biết ý đồ đến của chúng ta sao?
Trên mặt Huyền Long Đại Vương miễn cưỡng nặn ra nụ cười, có chút do dự.
- Nhị vị...
Thân hình Vân Mộng tiên tử run lên, cảm nhận được sát ý trên thân hai người, đôi mắt U tĩnh như nước nhìn chăm chú vào Huyền Long Đại Vương, thở dài:
- Lúc trước mời ta đi Thiên Tinh Đình là Huyền Long đạo hữu, hiện tại muốn lấy mạng ta cùng là Huyền Long đạo hữu.
- Này...
Huyền Long Đại Vương không khỏi ngẩn ra, về đạo lý quả thật có chút khó nói.
Trương Hằng đạm mạc đứng trong hư không, thấy tinh cảnh này không khỏi lạnh lùng cười:
- Làm sao vậy? Huyền Long Đại Vương, khi nào thì ngươi trở nên lề mề như thế? Quyết đoán cùng ác liệt vừa rồi giết Pháp Thiên Lão tăng đi đâu rồi? Chẳng lẽ bởi vì nàng là nữ tu chúng ta sẽ không xuống tay với nàng?
- Được!
Vẻ do dự trong mắt Huyền Long Đại Vương rất nhanh bị thay thế bởi vẻ quyết đoán.
- Nhị vị có thể nói cho Vân Mộng, vì sao các ngươi xuống tay với ta?
Trong mắt Vân Mộng tiên tử hiện lên một tia tuyệt vọng.
Đúng lúc này, chúng cường giả cấm kỵ bốn phái đang chậm rãi tới gần.
- Huyền Long Đại Vương, Trương Hằng. Vì sao các ngươi muốn vô cớ xuống tay với tu sĩ Chu Vương Triều ta?
Thất Tinh Thánh Quân trong trận doanh chính đạo lên tiếng trước.
- Các ngươi cho ta một giải thích, nếu không chính là địch của tất cả chúng ta!
Thanh âm lạnh băng của Cửu U Ma tôn truyền đến.
Đối mặt với chất vấn của chúng cường giả cấm kỵ, Trương Hằng cùng Huyền Long Đại Vương binh tĩnh tự nhiên.
Cuối cùng vẫn là Trương Hằng lên tiếng. Hắn vẻ mặt binh tình, dùng một giọng điệu kỳ dị nói:
- Các vị đồng đạo Chu Vương Triều. Từ lúc tiến vào chủ động phủ, chúng ta nhất định phải tàn sát lẫn nhau. Bất kể là vì ích lợi hay là vì sinh tồn. Thời hạn một tháng đã như lửa xém lông mày, nếu còn không thể tiến vào chủ động phủ, tất cả mọi người đều sẽ chết!
Dứt lời hắn ngẩng đầu nhìn vòm trời, lại hít sâu một hơi nói:
- Muốn đi vào tầng trong động phủ nhất định phải giết chết hai tu sĩ Đại Thừa Kỳ và lấy ra linh hồn. Trong các ngươi nếu có ai chịu thay thế Vân Mộng tiên tử thì có thể cứu lại một mạng của nàng.
- Có ai nguyên ý?
Ánh mắt lạnh băng của Trương Hằng đảo qua tất cả mọi người.
Tất cả cường giả cấm kỵ bị ánh mắt hắn đảo qua, đều không tự chủ cúi thấp đầu.
- Có ai nguyện ý?
Trương Hằng lại hỏi một câu.
Không có ai ở đây đáp lời.
Đây là sự thật tàn khốc!
Toàn trường yên lặng như tờ.
Vào giờ khác này, Trương Hằng nở nụ cười.
Không đến nửa ngày, hai người liền đánh hết mọi bản lĩnh, phân biệt tế ra Tiên bảo công kích.
Huyền Long Đại Vương nắm chặt Phách Thiên Chùy, khí phách xung thiên. Trương Hằng chậm rãi giơ Phá Không Kiếm lên, chí cường không thôi.
Giằng co một lát, Trương Hằng dẫn đầu phát động công kích. Hai món Tiên bảo xé hư không mà tới, giao kích mạnh mẽ trên bầu trời. Thanh thế mênh mông cuồn cuộn, từng luồng dư ba kinh thế hãi tục tản ra bốn phía khiến chúng cường giả gần đó trốn không kịp.
Trong hư không chớp lóe sấm rền, mây đen cuồn cuộn. Tiếng giao kích của Tiên bảo chấn nhiếp tâm hồn, trong phạm vi vạn dặm đều là lôi đình.
Vù vù!
Hai người vừa đánh vừa đi, nơi đi qua thành một đống hỗn độn, núi cao bị san thành đất bằng, núi sông gãy rời, cây rừng đổ rạp, đất rung núi chuyển.
Tới cuối cùng, các loại tranh đấu và chiến đấu trong cả động phủ đều dừng lại, chỉ còn lại trận chiến kinh thiên của hai người.
Tinh thần ý chí cường đại và uy áp cuồn cuộn khiến cho các tu sĩ tinh anh của Chu Vương Triều kinh hãi run sợ, có một nhận biết mới về thực lực của hai người này.
- Tu sĩ hạ giới làm sao có thể có thực lực như thế...
Chân Tiên Tôn Húc Khải trong mắt lóe lên thần sắc khiếp sợ, ánh mắt nhìn về phía Chân Ma Hình Cảnh ở một bên khác.
Bất kể là năng lực thân thể, cường độ pháp lực, tu vi cảnh giới, thần thông cao thấp... Hai người này hoàn toàn có thể áp chế một Chân Tiên hạ vị bình thường.
Choeng choeng... Ầm ầm... Rầm--
Cuộc chiến kéo dài ba ngày ba đêm, chẳng phân biệt cao thấp.
Lực chiến đấu lâu dài của hai người đều vô cùng biến thái, ba ngày ba đêm khí thế vẫn hung mãnh như cũ.
Trong quá trình này, thân thể bọn họ đều từng bị thương tổn không nhỏ nhưng đều khôi phục trong khoảng thời gian ngắn.
- Thân thể bất diệt!
Chân Tiên, Chân Ma đến từ thượng giới, biểu tình trên mặt đều trở nên càng thêm ngưng trọng.
Bất kể công kích, tốc độ, phòng ngự, pháp thuật, thần thông, Pháp bảo... Hai người này đều đạt tới cảnh giới hoàn mỹ, không thể công phá.
Thậm chí bọn họ đều có được "Thân thể bất diệt".
Chiến đấu cùng cường giả cấp bậc này, tu sĩ cùng cấp nào có cơ hội thủ thắng?
- Không hổ là hai nhân vật cường đại nhất Chu Vương Triều...
Nghê Thường tiên tử nhìn hai bên giao chiến trong không trung xa xa, khẽ than thở.
Âm Dương tán tiên nao nao, hỏi:
- Chẳng lẽ với thực lực của Nghê Thường đạo hữu còn không nám chắc chống lại một trong hai người bọn họ?
- Thực lực bọn họ đã đạt tới cảnh giới hoàn mỹ vô địch cùng cấp, gần như không có khuyết điểm gì. Lại thêm thân thể bất diệt cùng tinh thần ý chí, ta cùng không phải đối thủ.
Thanh âm của Nghê Thường tiên tử như chuông gió trong mây mù trên trời, trong giọng nói cùng lộ vẻ bất đắc dĩ.
- Nếu bọn họ tiếp tục đánh như vậy, khi nào chúng ta mới có thể tiến vào tầng trong động phủ?
Thất Tinh Thánh Quân ở trận doanh chính đạo khẽ cau mày, ánh mắt hướng về phía Chân Tiên Tôn Húc Khải.
- Chúng ta có nên đi ngăn cản hai người này một chút hay không?
Thất Tinh Thánh Quân hỏi.
Trong trận doanh Ma đạo, Cửu U Ma tôn cùng hỏi ra vấn đề tương tự.
Hai người thí luyện cấp Chân Tiên duy nhất trong động phủ, ánh mắt nhìn nhau đồng thời hiểu được ý nghĩ của đối phương.
- Không cần. Nếu hai người này thích đánh, vậy để cho bọn họ đánh cho đã đi.
Chân Ma Hình Cảnh lạnh lùng nói.
Mấy người Lạc Hà cùng phe Uyên Hồng cùng sớm ngừng tay, Băng Hỏa Kỳ Lân bị Trương Hằng thu đi. Hai yêu tu cấp Chân Tiên cùng được Huyền Long Đại Vương thu về Phục Yêu Tháp.
Ầm ầm!
Chiến đấu dường như không hề có xu thế ngừng, hai người lại liên tục chiến đấu mười mấy ngày, không phân tháng bại.
Hát... Xì~~
Chúng tu sĩ đang xem cuộc chiến, có người bắt đầu vặn lưng, bộ dạng buồn bã ỉu xìu.
Liên tục chiến đấu nhiều ngày như vậy, cho dù là đặc sắc tới đâu cùng trở nên lạnh nhạt vô vị.
- Kỳ quái... Huyền Long Đại Vương cùng Trương Hằng mặc dù đang chiến đấu với nhau nhưng cùng không chính thức sử dụng đòn sát thủ cùng át chủ bài.
Không ít tu sĩ đã nhìn ra manh mối trong đó.
Bọn họ lại không biết, giờ phút này hai người đang chiến đấu kia đang chuẩn bị một âm mưu.
***
- Thời cơ mở tầng trong động phủ cũng kém không nhiều nữa hả?
Huyền Long Đại Vương hỏi.
- Thời cơ đã đến.
Trương Hằng nói.
Hai người vân đánh nhau mãnh liệt trên không trung.
- Có thể bắt đầu động thủ sao?
Huyền Long Đại Vương hỏi.
- Bắt đầu đi. ít nhất giết chết hai cường giả cấm kỵ, cường giả còn lại hai chục người, hơn nữa đều phải là thí luyện giả động phủ.
Trương Hằng đạm mạc nói.
***
- Ha ha ha... Làm nóng người chấm dứt!
Hai người giao chiến trên bầu trời đột nhiên tách ra, thiên địa rung chuyển rốt cục khôi phục bình thường.
Cái gì? Đánh nhau thời gian dài như vậy vân chỉ là khởi động làm nóng người?
Mọi người không khỏi ngạc nhiên.
- Bắt đầu!
Trương Hằng cùng Huyền Long Đại Vương liếc nhau, trên người đồng thời mạnh mẽ bắn ra một luồng sát khí khiến chúng tu sĩ đang xem cuộc chiến thấy tâm thần không yên.
- Giết!
Trương Hằng cùng Huyền Long Đại Vương như chớp lóe sấm rền đánh về phía chúng cường giả của Chu Vương Triều.
Phốc Phốc ~~
Phốc Phốc Phốc -----
Máu tươi bắn tung tóe, mảnh vụn Pháp bảo bay tán loạn. Trong nháy mắt, hai người đã giết chết bảy tám gã cường giả của Chu Vương Triều.
Nếu chú ý sẽ phát hiện trong quá trình giết chọc bọn họ giam cầm linh hồn của những cường giả này, giết chết chỉ vẻn vẹn là thân thể.
- Không tốt, chạy mau!
Chúng tu sĩ lúc này mới kịp phản ứng, đều tự thi triển bí thuật chạy ra bốn phương tám hướng, ngay cả cường giả cấm kỵ cùng không ngoại lệ.
Phốc Phốc -
Giết chóc không ngừng. Đám cường giả dưới Đại Thừa Kỳ này căn bản không thể trốn khỏi sự truy kích của hai người.
- Trương Hằng... Là ta!
Đột nhiên một tiếng kêu gọi truyền tới, người đó chính là Hoàng Phủ Lân.
Huyền Long Đại Vương đuổi ngay phía sau Hoàng Phủ Lán, mắt thấy sắp đuổi kịp.
- Bỏ qua cho người này!
Trương Hằng đạm mạc nói.
Huyền Long Đại Vương nao nao, thu hồi một kích vừa rời tay, hơi kinh ngạc nói:
- Không nghĩ tới ngươi cùng có lúc mềm lòng.
- Bớt nói lời thừa. Nếu ngươi không mềm lòng, để ta đi giết chết Uyên Hồng cùng Kim Bằng Yêu Thánh Vương. Chúng ta còn thiếu hai linh hồn thí luyện giả cấp bậc Đại Thừa Kỳ.
Trương Hằng cười lạnh nói.
Phốc!!! Phốc!!!
Sau mười mấy hô hấp, hai người đã thu thập được hai mươi linh hồn cường giả.
Còn thiếu hai linh hồn thí luyện giả cấp bậc Đại Thừa Kỳ.
Ánh mắt hai người giao nhau một cái, liền nhằm về một hướng.
Vút!
Phía trước xuất hiện một nhà sư mặc áo cà sa - chính là Pháp Thiên cao tăng.
- Chấn Áp Quyết!
Bảo tháp chín tầng trong tay Trương Hằng hóa thành như cột chống trời kinh thiên ầm ầm đè xuống.
Phách Thiên Chùy trong tay Huyền Long Đại Vương mang theo một cỗ lực lượng phong tỏa không gian, trọng lực khủng bố cùng Chấn Áp Quyết của Trương Hằng đồng thời đánh xuống.
- Hai vị...
Pháp Thiên cao tăng kinh hãi, trên người tràn ra Phật quang hơn một xích, giống như kim cương hiện thế, không thể nhìn thẳng.
Nhưng mà sự thật là vô tình.
Ầm!
Dưới sự phối hợp công kích và phụ trợ của hai vị cường giả, Pháp Thiên cao tăng không chút phản kháng bị Phách Thiên Chùy đập tan thành mây khói trong nháy mắt.
Vút!
Một viên xá lợi màu vàng lớn bằng viên đạn từ trong cơ thể Pháp Thiên cao tăng độn ra.
- Chạy đi đâu?
Hai người đồng thời cách không điểm một cái, hai cỗ lực hút lớn lao mạnh mẽ hút hạt xá lợi màu vàng quay về.
- Hồn phách của Lão gia hỏa này ở trong xá lợi...
Huyền Long Đại Vương khẽ cau mày.
- Để đó cho ta.
Trương Hằng thu xá lợi vào trong tay, hời hợt rút linh hồn của Pháp Thiên cao tăng ra, trong hư không thoáng hiện một dao động quỷ dị.
Trong lòng Huyền Long Đại Vương bỗng nhiên nhảy dựng, trong khoảnh khác vừa rồi, hắn cảm nhận được một cỗ nguy cơ trí mạng trên người Trương Hằng, dường như có cái gì đáng sợ từng xuất hiện.
- Còn thiếu linh hồn của một thí luyện giả Đại Thừa Kỳ.
Trương Hằng triển khai Thần Linh Nhãn, rất nhanh nhắm chuẩn một hướng, mang theo Huyền Long Đại Vương đánh tới.
Sau một lát, phương xa xuất hiện một nữ tu ăn mặc kiểu thôn cô.
Chính là Vân Mộng tiên tử.
- Là nàng?
Trong mắt Huyền Long Đại Vương hiện lên một tia do dự.
- Trương đạo hữu, Huyền Long đạo hữu.
Vân Mộng tiên tử khí chất thanh nhã, dung hợp với thiên địa quanh thân một cách rất tự nhiên.
- Nhị vị tới đây có gì muốn làm?
Vân Mộng tiên tử cười xinh đẹp, trong vẻ tự nhiên mộc mạc có một vẻ xinh đẹp xuất trần.
- Ha ha, chẳng lẽ tiên tử không biết ý đồ đến của chúng ta sao?
Trên mặt Huyền Long Đại Vương miễn cưỡng nặn ra nụ cười, có chút do dự.
- Nhị vị...
Thân hình Vân Mộng tiên tử run lên, cảm nhận được sát ý trên thân hai người, đôi mắt U tĩnh như nước nhìn chăm chú vào Huyền Long Đại Vương, thở dài:
- Lúc trước mời ta đi Thiên Tinh Đình là Huyền Long đạo hữu, hiện tại muốn lấy mạng ta cùng là Huyền Long đạo hữu.
- Này...
Huyền Long Đại Vương không khỏi ngẩn ra, về đạo lý quả thật có chút khó nói.
Trương Hằng đạm mạc đứng trong hư không, thấy tinh cảnh này không khỏi lạnh lùng cười:
- Làm sao vậy? Huyền Long Đại Vương, khi nào thì ngươi trở nên lề mề như thế? Quyết đoán cùng ác liệt vừa rồi giết Pháp Thiên Lão tăng đi đâu rồi? Chẳng lẽ bởi vì nàng là nữ tu chúng ta sẽ không xuống tay với nàng?
- Được!
Vẻ do dự trong mắt Huyền Long Đại Vương rất nhanh bị thay thế bởi vẻ quyết đoán.
- Nhị vị có thể nói cho Vân Mộng, vì sao các ngươi xuống tay với ta?
Trong mắt Vân Mộng tiên tử hiện lên một tia tuyệt vọng.
Đúng lúc này, chúng cường giả cấm kỵ bốn phái đang chậm rãi tới gần.
- Huyền Long Đại Vương, Trương Hằng. Vì sao các ngươi muốn vô cớ xuống tay với tu sĩ Chu Vương Triều ta?
Thất Tinh Thánh Quân trong trận doanh chính đạo lên tiếng trước.
- Các ngươi cho ta một giải thích, nếu không chính là địch của tất cả chúng ta!
Thanh âm lạnh băng của Cửu U Ma tôn truyền đến.
Đối mặt với chất vấn của chúng cường giả cấm kỵ, Trương Hằng cùng Huyền Long Đại Vương binh tĩnh tự nhiên.
Cuối cùng vẫn là Trương Hằng lên tiếng. Hắn vẻ mặt binh tình, dùng một giọng điệu kỳ dị nói:
- Các vị đồng đạo Chu Vương Triều. Từ lúc tiến vào chủ động phủ, chúng ta nhất định phải tàn sát lẫn nhau. Bất kể là vì ích lợi hay là vì sinh tồn. Thời hạn một tháng đã như lửa xém lông mày, nếu còn không thể tiến vào chủ động phủ, tất cả mọi người đều sẽ chết!
Dứt lời hắn ngẩng đầu nhìn vòm trời, lại hít sâu một hơi nói:
- Muốn đi vào tầng trong động phủ nhất định phải giết chết hai tu sĩ Đại Thừa Kỳ và lấy ra linh hồn. Trong các ngươi nếu có ai chịu thay thế Vân Mộng tiên tử thì có thể cứu lại một mạng của nàng.
- Có ai nguyên ý?
Ánh mắt lạnh băng của Trương Hằng đảo qua tất cả mọi người.
Tất cả cường giả cấm kỵ bị ánh mắt hắn đảo qua, đều không tự chủ cúi thấp đầu.
- Có ai nguyện ý?
Trương Hằng lại hỏi một câu.
Không có ai ở đây đáp lời.
Đây là sự thật tàn khốc!
Toàn trường yên lặng như tờ.
Vào giờ khác này, Trương Hằng nở nụ cười.