Trương Hằng điểm một đầu ngón tay giết chết thủ lĩnh đạo phỉ Tham Lang, tiếp theo sau nhắm mắt lại, thần thức đi vào tầng bốn cổ tháp, từ trong linh hồn của Tham Lang hắn nhận được tin tức có liên quan tới Cô Đế Tinh và Tiên giới.
"Phù!"
Sau một lát, Trương Hằng thở nhẹ một hơi, một Chân Tiên trung vị biết đến tin tức, nếu so sánh với một thôn dân bình thường trong Đái Hà Thôn, quả thực là cách biệt một trời một vực.
Ở trong mắt phàm nhân bình thường, bọn họ biết đến nhiều lắm là viên tinh cầu này có tên là "Cô Đế Tinh", ở trong mắt Bắc Thần đại lục bọn họ, đó là một đại lục vô cùng rộng lớn.
về phần sự vật ở bên ngoài Cô Đế Tinh, gần như bọn họ hoàn toàn không biết gì cả.
Đây là nỗi xót xa của phàm nhân, cũng là may mắn của họ. Bọn họ sống ở trong thôn không biết thế giới này rộng lớn bao nhiêu, không biết bên ngoài có cái gì. Tuy nhiên, bọn họ có thể sống an bình trên thế giới này bảy tám trăm năm, thậm chí hơn một ngàn năm.
Các giống loài trên Tiên giới, thường thường cường đại hơn nhiều so với sinh vật ở hạ giới. Những phàm nhân bình thường này ít nhất có được thọ nguyên bảy tám trăm năm.
Trương Hằng từ trong linh hồn Tham Lang, đã biết nguồn gốc của Cô Đế Tinh này.
Đầu tiên, tinh cầu này ở một nơi hẻo lánh vô cùng xa xôi trong Tiên giới mênh mông, so với những tinh cầu tu chân rộng lớn kia, xem như là một tồn tại vô cùng tiêu điều, tỉ lệ người tu chân sinh sống cũng rất nhỏ.
Cô Đế Tinh sở dĩ gọi là Cô Đế, cũng là có nguyên nhân.
Khoảng trăm vạn năm trước, Cô Đế Tinh cũng không phải là mang cái tên này. Khi đó, trên tinh cầu xa xôi này, sinh ra một vị cường giả cấp Tiên đế xưa nay chưa từng có.
Tiên đế!
Đây là nhân vật cường đại biết nhường nào?
Ở trong ấn tượng của Tham Lang, cấp Tiên đế, đó tuyệt đối thuộc loại nhân vật trong truyền thuyết, thậm chí nắm giữ uy lực khủng bố có thể hủy diệt cả một tinh cầu.
Ở thời điểm vị Tiên đế kia vẫn còn là một Kiếm tiên, đã được phần đông cường giả Cô Đế Tinh tôn xưng là "Độc Cô Tiên Đế".
Bởi vì sinh ra vị Tiên đế, cho nên tinh cầu này mới được gọi tên là Cô Đế Tinh.
"Thật không nghĩ tới... trên một tinh cầu xa xôi như thế, còn đã từng sinh ra cường giả cấp Tiên đế." Trương Hằng không khỏi cảm thán.
Đương nhiên, vị Độc Cô Tiên Đế được sinh ra trăm vạn năm trước kia, đã rời khỏi tinh cầu biên cương hoang vu này từ lâu.
Hiện giờ cường giả cao nhất trên Cô Đế Tinh chỉ là cường giả cấp Tiên Quân.
Bắc Thần đại lục rộng lớn như vậy, có vô số Tiên môn, nhưng những môn phái lớn chân chính có lịch sử lâu dài, chỉ có ba cái: Vụ Nguyệt Môn, Linh Xà Tông và Lãnh Nguyệt Môn.
Ba đại tông môn này, xem như là ba cự phách trên Bắc Thần đại lục. Gần như là chúa tể nắm giữ tất cả vận mệnh của nhân loại trên toàn bộ Cô Đế Tinh.
Trên thực tế, Tham Lang vừa rồi bị Trương Hằng giết chết, còn là một đệ tử nội môn của Linh Xà Tông, một trong ba đại tông môn. Nhưng bởi vì hắn trời sanh tính háo sắc, đùa giỡn một nữ đệ tử nào đó của Vụ Nguyệt Môn, mà nàng này rất được ưu ái của tông chủ Vụ Nguyệt Môn, nên mới tìm tới cửa. Nhưng Tham Lang này vô cùng giảo hoạt, trước thời hạn rời khỏi tông môn nên thoát được một mạng. Hắn ẩn trốn trên mảnh đất phàm nhân này làm đại vương một cái sơn trại.
Sau khi Tham Lang trốn vào mảnh đất phàm nhân, cũng vì làm xằng làm bậy rồi chết ở trong tay Trương Hằng, coi như cũng là trừng phạt đúng tội.
Thu dọn một số chiến lợi phẩm xong, trong tay Trương Hằng nhảy ra một đoàn kim diễm, thoáng cái đốt cháy sạch thi thể của Tham Lang.
"Ở trong trí nhớ của Tham Lang, trong sơn trại của hắn, dường như còn cất giấu thứ gì đó rất trọng yếu, bảo vật còn lại nhưng thật ra là thứ yếu..."
Trương Hằng trầm ngâm một chút, liền vọt lên trời, bay đi về hướng chỗ sơn trại của Tham Lang.
Giờ phút này với thực lực đứng ở Chân Tiên đỉnh phong của hắn. phi hành trên không gian Tiên giới, coi như cũng rất thoải mái.
Sau một lát, Trương Hằng bay tới sào huyệt của Tham Lang.
Quét thần thức một vòng, Trương Hằng phát hiện trong sào huyệt của hắn cũng không có bao nhiêu đồng bọn. xem ra đại bộ phận binh lực của hắn đều dẫn theo ra ngoài.
Nghĩ đến hành vi đốt nhà giết người cướp của thường ngày của đám đạo tặc này, Trương Hằng liền không khách khí giơ tay chém xuống, vô thanh vô tức xử lý toàn bộ bọn giặc cướp còn lại.
Tiếp theo sau, Trương Hằng tiềm nhập xuống phòng cất giấu bảo vật của Tham Lang dưới lòng đất.
- Ha ha! Không ngờ còn thiết kế cấm chế?
Trương Hằng búng tay một cái, một tia tơ màu vàng xé hư không mà ra. cấm chế bên ngoài phòng chứa bảo vật, giống như giấy bình thường bị đánh tan.
Trong phòng chứa bảo vật cất chứa một số vật phẩm quý báu. như tài liệu luyện khí, thiên tài địa bảo, minh châu bảo thạch.
Bắt mắt nhất là một đống tiên thạch, số lượng ước chừng hơn một trăm khối.
- Tiên thạch?
Ánh mắt Trương Hằng sáng lên, đây chính là tiền thông dụng của Tiên giới.
Mặc dù đây chỉ là hơn một trăm khối tiên thạch hạ phẩm, nhưng đối với Trương Hằng là tu sĩ mới tới Tiên giới mà nói, cũng rất đáng giá.
Đã tới phòng giấu bảo này đương nhiên Trương Hằng sẽ không khách sáo, hắn vét sạch toàn bộ những thứ này cho vào nhẫn không gian.
Bởi vì lĩnh vực không gian cùng không gian quanh mình có thể sinh ra bài xích, cho nên, với một số những vật bình thường gì đó, Trương Hằng đều lựa chọn cất trong nhẫn không gian. Chỉ có vật phi thường trọng yếu, Trương Hằng mới sẽ lựa chọn cất vào lĩnh vực không gian.
Dựa theo trí nhớ của Tham Lang. hắn còn có một loại vật phẩm trọng yếu gì đó, cất ở trong phòng giấu bảo này.
Trương Hằng đưa mắt nhìn khắp phòng giấu bảo, trước đi tới chỗ cửa vào, sau đó dựa theo bộ pháp đặc thù hắn nện bước đi tới trên sàn nhà.
Nếu có người ở trong này, sẽ phát hiện mỗi một bước của Trương Hằng, đều dẫm trên sàn nhà theo một điểm giao nhau, mỗi một lần cất bước, phương hướng và vị trí đều rất khó hiểu.
Cứ như vậy, Trương Hằng liên tục bước ra mười mấy bước, cuối cùng một cước đạp mạnh trên sàn nhà.
"Kẹt!"
Vang lên tiếng chuyển động của máy móc, sàn nhà trước mặt hắn đột nhiên mở ra. lộ ra bên trong một cái hòm hình vuông.
Trương Hằng mỉm cười:
- Không nghĩ tới Tham Lang này còn am hiểu Cơ Quan Thuật, nếu dùng phương pháp sức mạnh cứng rắn để mưu đồ lấy bảo vật. toàn bộ căn phòng giấu bảo này sẽ lập tức bị hủy diệt tan thành mây khói!
Nếu không nhờ hắn biết trí nhớ của Tham Lang. cũng không có khả năng nhanh như vậy lấy được bảo vật.
Vươn tay lấy lên cái hòm hình vuông, nhẹ nhàng mở ra. bên trong lập tức lộ ra một khối ngọc thạch hình quạt, cả vật thể trong suốt mượt mà. tính chất vô cùng cứng rắn.
Trương Hằng thử dùng sức bóp mấy cái, nhưng không thể phá vờ được.
Cẩn thận quan sát khối ngọc thạch này, hắn phát hiện ở mặt ngoài của nó có một số đồ Ấn Ký quái. Tuy nhiên những đồ án này cũng không đầy đủ. ở bên rìa bị cắt mất.
Thử dùng thần thức thẩm thấu vào trong đó, lập tức thần thức của hắn bị một lực lượng kỳ dị ngăn cản.
Trương Hằng có cảm giác, nếu thần thức của mình cường đại hơn vài phần thì có thể rót thần thức vào trong đó.
"Sau này hãy thử lại xem..."
Trương Hằng cùng không có nghĩ nhiều, thu cất khối ngọc thạch kỳ quái này vào nhẫn không gian.
Làm xong những việc này, hắn lập tức rời khỏi sơn trại, bay trở về Đái Hà Thôn.
Giờ phút này đã là đêm khuyết, Trương Hằng tiến vào phòng thần không hay quỷ không biết.
Ở lại Đái gia chính là một phân thân của hắn, Trương Hằng lập tức thu phân thân vào trong cơ thể.
Trầm ngâm một lát, hắn nhớ tới một sự kiện, cuối cùng đánh mất ý định lập tức rời đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đái gia trước sau như một chiêu đãi vị ân nhân Trương Hằng này. Bữa sáng qua đi, cha con nhà họ Đái cùng nhau bận bịu việc nhà nông, Đái thị ở nhà làm một số việc nhà nông tại nhà. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Con gái Đái Dung thì mang theo một đống quần áo, đi ra bờ sông phía bắc thôn.
"Đây là đời sống nông gia, bình thản mà chân thật..." Trương Hằng khẽ thở dài một hơi, đi theo Đái Dung tới bờ sông.
- Trương công tử...
Đái Dung vừa chuẩn bị giặt quần áo, nghe tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại thấy Trương Hằng, trên gương mặt thanh tú xinh đẹp, lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Trương Hằng đi đến trước mặt nàng, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Đái cô nương hãy đưa tay ra, ta có chuyện phải xác nhận một chút.
- Cái này... cái này không được đâu!
Đái Dung mặt đỏ lên, quan niệm Nam nữ thụ thụ bất thân ước thúc nàng.
Trong lúc nàng vô cùng ngượng ngùng, Trương Hằng đã nắm lấy tay nàng.
- A!
Đái Dung cả kinh kêu lên một tiếng, đã thấy Trương Hằng cầm lấy tay nàng, chính mình lại nhắm hai mắt lại.
- công tử xin tự trọng... Mau buông tay ra!
Mặt Đái Dung đều đỏ tới mang tai, hơi nức nở nói, bất kể nàng cố sức như thế nào, đều không thể giãy thoát bàn tay của Trương Hằng.
Tuy nhiên, nàng vừa nhìn vào hai tròng mắt của Trương Hằng nhắm chặt, thấy sắc mặt hắn bình tĩnh, dường như đang xem bệnh cho mình, không hề có ác ý gì.
Sau một lát, Trương Hằng mở mắt, buông lòng tay nàng ra, trong mắt còn mang theo vẻ nghi hoặc.
- Cái này... cái này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Trương Hằng thì thào tự nói:
- Rõ ràng chỉ là một phế linh căn...
Thì ra, vừa rồi hắn nắm tay Đái Dung, chính là muốn xác nhận linh căn của đối phương.
Từ trong trí nhớ của Tham Lang hắn biết được, Đái Dung có được Nguyên linh căn hiếm thấy trên Tiên giới, tiềm lực vô hạn. Tham Lang sở dĩ coi trọng cô nương Đái Dung này, sắc đẹp chỉ là một phần nhỏ, nguyên nhân chính yếu vẫn là muốn chăm sóc huấn luyện cho nàng, để tương lai trở thành đỉnh lô tốt nhất cho hắn.
Trên thực tế, Trương Hằng dùng thần niệm lướt qua, liền phát hiện Đái Dung là phế linh căn, không phù hợp chút nào với Nguyên linh căn trong trí nhớ của Tham Lang.
Vì chân chính xác nhận sự thật, Trương Hằng mới tự mình ra tay xem xét.
"Đúng vậy, chỉ là phế linh căn." Trương Hằng rốt cục cho ra kết luận, nhưng trong lòng vẫn là buồn bực không thôi.
- Trương công tử! Nam nữ thụ thụ bất tương thân! Vừa rồi công tử lại làm như vậy, sau này ta như thế nào làm người...
Trong đôi mắt sáng của Đái Dung xuất hiện một ít hơi nước, cuối cùng bỏ lại một đống quần áo, lệ rơi đầy mặt chạy thẳng vào trong nhà.
- Này...
Trương Hằng ngẩn người, thật không biết nói gì cho phải, không phải chỉ là nắm tay thôi sao? Có cần phải khoa trương như vậy không, còn liên quan tới phương diện trinh tiết nữa chứ.
Hắn cũng không có đặt nặng vấn đề này ở trong lòng, dù sao hắn cũng cảm thấy đâu có gì không đúng.
-o0o-