- Ai là hung thủ?
Thanh niên lưng đeo kiếm bạc kia khí thế hùng hồn như núi, mạnh gấp trăm lần hàng ngũ Chân Tiên thượng vị. Theo hắn phủ xuống, không gian xung quanh mơ hồ xảy ra biến đổi.
Trong phạm vi ngàn dặm, một mảnh chết lặng.
Trong lòng mọi người kinh hoảng, ngây ngốc tại chỗ.
Còn chưa nói hết, tọa kỵ của người kia, Thần thú Thanh Loan hót một tiếng liền sinh ra uy lực cực lớn, khí tức Thần thú khiến cho linh hồn sinh linh đều run sợ.
"Ngay cả Thần thú Thanh Loan cũng là cấp Tiên Quân hạ vị..."
Trong lòng Trương Hằng nghiêm nghị. phát hiện trên người thanh niên lưng đeo bảo kiếm màu bạc phát ra khí tức có chút cùng loại với Tề Vân, Y Nguyệt vừa chết trước đó.
"Không lẽ người này là cao tầng Lãnh Nguyệt Môn..."
Trương Hằng Phỏng đoán lai lịch thanh niên này, tu vi người này tuyệt đối là Tiên Quân hạ vị trở lên, bằng không sẽ không có được Thần thú Thanh Loan cấp Tiên Quân.
Dưới lực uy hiếp mạnh mẽ của hắn. mọi người câm như hến, không dám lên tiếng.
Đái Dung bị dọa cả người nhỏ bé run lên, nàng là một phàm nhân mới vào tiên đạo, làm sao thừa nhận được áp lực như thế.
Thôn trưởng cũng không tốt hơn nàng bao nhiêu, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt sợ hãi.
Trương Hằng vẫn định che giấu tu vi chân thật, cho nên làm bộ kinh hoảng không yên. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Bản quân hỏi ngươi.
Nam tử thanh niên kia thu lại khí thế, chỉ vào thôn trưởng, sắc mặt lạnh nhạt.
- Xin đại nhân cứ hỏi.
Thôn trưởng cố gắng trấn định nói.
- Vừa rồi ngươi có nhìn thấy người hoặc là chiến đấu gì không?
Thôn trưởng không dám nói dối, thành thật nói:
- Bẩm đại nhân, chúng ta thấy có một Nam một nữ chiến đấu với một Nam mặc áo bào đen, tình hình chiến đấu rất thảm thiết...
Trương Hằng hỗ trợ tiếp lời:
- Đúng vậy, trận chiến kia rất đáng sợ, ba người chúng ta không dám đến gần. Cuối cùng nghe được một tiếng nổ kinh thiên động địa, sau đó một bóng người cũng không thấy được.
- Nổ lớn?
Thần thức thanh niên kia cẩn thận quét nhìn tình huống xung quanh, trầm ngâm một lát, lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ Phương Thiên kia tự bạo, ba người cùng chết chung. Chỉ là sau khi tự bạo, vì sao không nhìn thấy Tiên bảo của bọn họ. Tự bạo cấp Chân Tiên, uy lực có lớn đi nữa thì cũng không thể hủy diệt Tiên bảo thành hư vô, ít nhất cũng phải lưu lại mảnh vỡ chứ.
- Đúng rồi, các ngươi là người nào, muốn đi Lãnh Nguyệt chủ thành phải không?
Thanh niên kia hỏi một câu không liên quan.
- Chúng ta đến từ Đái Hà Thôn cách đây mấy ngàn dặm, tiểu lão nhân dẫn theo cháu cùng đứa nhỏ có thiên phú trong thôn đi Lãnh Nguyệt chủ thành tham gia Lãnh Nguyệt Môn lựa chọn đệ tử trăm năm một lần, hy vọng có thể dân bọn họ vào tiên môn.
Thôn trưởng trả lời.
-Ồ?
Thanh niên không khỏi liếc sang Trương Hằng cùng Đái Dung.
Khi ánh mắt hắn rơi vào người Trương Hằng, có một loại cảm giác kỳ quái, vừa muốn theo dõi, lại bị Đái Dung bên cạnh hấp dẫn.
- Hả?
Ánh mắt thanh niên kia sáng lên, nhìn Đái Dung có vẻ kinh dị nói:
- Ha ha, thì ra là nguyên linh căn hiếm thấy, cũng giống như bản quân năm đó.
Thanh niên này cũng có xuất thân nguyên linh căn.
- Ngươi tên là gì?
Thần sắc thanh niên kia dịu lại, trực tiếp xem nhẹ Trương Hằng cùng thôn trưởng, cười nói với Đái Dung.
- Tiểu nữ Đái Dung.
Đái Dung nhỏ giọng nói.
- Ngươi có muốn làm đệ tử của ta không?
Thanh niên vẻ mặt ôn hòa nói:
- Ta là trưởng lão Lãnh Nguyệt Môn, Ngao Xương.
"Quả nhiên..."
Trong lòng Trương Hằng khẽ thở phào, tu vi Ngao Xương rõ ràng cao hơn hắn, hẳn là Tiên Quân trung vị. Vừa rồi nếu không phải có sự tồn tại của Đái Dung, có lẽ đã nhìn thấu thân phận của hắn.
Đối mặt với cường giả cấp Tiên Quân, trưởng lão Lãnh Nguyệt Môn có ý thu đồ đệ, Đái Dung có chút do dự, chuyển mắt nhìn sang Trương Hằng cùng thôn trưởng.
- Chỉ cần ngươi đồng ý, sẽ có thể làm đệ tử của ta. về phần hai người này, bản Tiên Quân tự nhiên có cách thuyết phục bọn họ.
Ngao Xương nhàn nhạt liếc Trương Hằng cùng thôn trưởng, áp lực vô hình ép thẳng vào trong lòng bọn họ, nhưng không để Đái Dung biết.
Trong lòng thôn trưởng hoảng sợ, không dám xen lời.
Trong lòng Trương Hằng đã có chút không vui, vẻ mặt im lặng, muốn xem lựa chọn của Đái Dung.
Đái Dung có chút do dự nói:
- Đại nhân... Tiểu nữ tử định theo phương pháp thường quy, trải qua tuyển chọn đệ tử tiến vào Lãnh Nguyệt Môn, như vậy có thể cùng đi cùng với người trong thôn, về chuyện bái sư, có thể chờ sau khi tiến vào môn phái bàn lại.
Nàng tâm tư lanh lợi, vừa không từ chối, cũng không đồng ý.
Trương Hằng cảm thấy rất vui mừng, Đái Dung cuối cùng không làm hắn thất vọng, lấy được tín nhiệm bước đầu của hắn.
- Vậy được, ngươi là cô nương rất trọng tình nghĩa, nếu thu được đồ đệ có phẩm chất như thế, bản quân sẽ rất vui mừng. Ngươi đã có ý như thế, ta cứ theo ý ngươi, để cho ngươi tiến vào Lãnh Nguyệt Môn mới thảo luận chuyện này.
Ngao Xương mặt hiện ý cười, rất thích nhân phẩm của Đái Dung. Đổi lại là người khác thì cùng không muốn thu một đệ tử lúc nào cũng có thế phản bội.
- Chiếc lệnh bài này cứ giao cho ngươi, nếu gặp chuyện gì khó ở Vô Song Thành, chỉ cần đưa nó ra là có thể giải quyết dễ dàng.
Trong tay Ngao Xương trưởng lão xuất hiện một chiếc lệnh bài màu bạc, nhẹ nhàng bay đến trước người Đái Dung.
- Đa tạ trưởng lão.
Đái Dung tiếp nhận lệnh bài màu bạc này, vội nói lời cảm tạ.
- Ngày khác gặp lại.
Ngao Xương lại quay về Thần thú Thanh Loan, nhẹ nhàng rời đi trong một mảnh ngọn lửa màu xanh.
Tốc độ Thần thú Thanh Loan nhanh như tia chớp, ở không gian tiên giới, chỉ chớp mắt bay ra mấy chục dặm, nhanh gấp chục lần so với hàng ngũ Chân Tiên bình thường.
"Tốc độ thật là nhanh, không hổ là Thần thú Thanh Loan. Dưới tình huống không dung hợp phân thân, ta hoàn toàn kém hơn hắn."
Trong lòng Trương Hằng than thở.
Đều là cấp Tiên Quân, người khác có tọa kỵ Thần thú, còn mình lại trống không.
Sao mà chênh lệch lớn như thế chứ? Trong lòng Trương Hằng có chút không cân bằng.
"Không được, không gian tiên giới rộng lớn như thế, có thời gian ta cũng tìm một con tọa kỵ chơi, tối thiểu cũng phải là Thần thú đỉnh cấp, bề ngoài rất phong cách..."
Trương Hằng nổi tính trẻ con. nghĩ như thế.
Nhưng mà hắn chỉ là một cường giả mới vào cấp Tiên Quân, có mấy món Tiên bảo tứ ngũ phẩm, đã là khó có rồi. về phần tọa kỵ Thần thú, lại khó mà gặp được, ngay cả gặp được, cũng chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
- Dung Nhi, đứa nhỏ ngốc này, vị Tiên Quân đại nhân vừa rồi thu con làm đồ đệ, làm sao mà con không chịu đồng ý chứ? Nếu có thể bám vào đại nhân vật như thế, tiền đồ ngày sau của con sẽ không thể lường được...
Thôn trưởng thở dài nói với Đái Dung.
- Thôn trưởng, con chỉ là không muốn bỏ lại mọi người, một mình đi tiên môn. Hơn nữa, chờ tiến vào Lãnh Nguyệt Môn rồi, không phải vẫn còn cơ hội hay sao?
Đái Dung cười hì hì, không có gì đáng nhớ.
- Ôi.
Thôn trưởng cũng vui mừng, đồng thời lại tiếc nuối vì Đái Dung bỏ qua cơ hội lần này.
Trương Hằng nhẹ nhàng bâng quơ nói:
- Bằng tư chất của Dung Nhi, chẳng lẽ còn sợ không tìm được danh sư hay sao? Người vừa rồi tuy rằng có tu vi rất cao, nhưng làm người quá kiêu căng. Nhưng mà nói tổng thể, người kia cũng không tính là tội ác tày trời.
Đối với Ngao Xương trưởng lão, Trương Hằng cho một cái đánh giá khách quan.
Một đường không có chuyện gì, ba người phi hành nửa tháng, rốt cuộc đi đến Vô Song chủ thành.
Vô số tiên vân, Pháp bảo cùng độn quang lóe ra, quấn quanh tòa thành trì màu bạc mộng ảo như tiên.
-o0o-