Tiên Nghịch

1998: Lưu Lại Đạo Phi!



Đại Thiên Tôn chi dương hai nửa đen trắng...tỏa ra ánh sáng quỷ dị, tồn tại trong thiên địa.

Bao phủ hư vô phía sau Vương Lâm!
Đây là biểu hiện mạnh nhất của Vương Lâm vào lúc này.

Trong nháy mắt khi Đại Thiên Tôn chi dương xuất hiện, bước chân Vương Lâm tiến về phía trước, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt liền tới gần Đạo Nhất đang lộ vẻ khiếp sợ!
Hai mắt Cửu Đế lộ vẻ ngưng trọng, đồng tử co rụt lại, thân thể nhoáng một cái, lập tức muốn ngăn cản.

Hắn không thể trơ mắt nhìn Đạo Nhất bởi Trớ Thuật tăng lên mà chết.

Hắn không muốn Tiên Tộc lại mất đi một Đại Thiên Tôn nữa, khiến thế cân bằng với Cổ Tộc tan vỡ!
Lúc này Tiên Hoàng đã chết.

Đạo Nhất này quyết không thể có chuyện ngoài ý muốn!
Cửu Đế tiến tới, lập tức toàn thân tỏa ra bạch quang chói mắt.

Phía sau hắn có mặt trời màu trắng biến ảo ra, ánh sáng tỏa ra vạn trượng, hình thành một bạch lang khổng lồ.

Con bạch lang này gầm thét ngăn trở Vương Lâm.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, trong nháy mắt sẽ va chạm với nhau giữa không trung!
- Vương Lâm! Không thể giết Đạo Nhất!
Cửu Đế rống to, bạch lang biến ảo ra bên ngoài cơ thể há to miệng, nhằm thẳng về phía Vương Lâm mà cắn.
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, trong nháy mắt khi bạch lang cắn tới, mặt trời hai nửa đen trắng phía sau hắn lập tức bộc phát ra ánh sáng chói mắt, thu nhỏ lại với tốc độ mắt thường có thể trông thấy, dũng mãnh tiến vào bên trong thân thể Vương Lâm.
Điều này khiến thân thể Vương Lâm trong nháy mắt này sau khi ngưng tụ toàn bộ lực lượng của Đại Thiên Tôn chi dương liền hướng về phía bạch lang đang cắn tới, xoay người tung một cước!
Đại đạo thuật khi tới một trình độ nhất định thì một quyền một cước đều ẩn chứa quỹ tích của thiên địa, dẫn động thần thông biến hóa ra.

Một cước này đá ra khiến hư không ầm ầm chấn động!
Từ xa xa nhìn lại, đây đâu phải là bạch lang va chạm với một cước của Vương Lâm, rõ ràng là một vầng mặt trời màu trắng va chạm với một vầng mặt trời nửa đen nửa trắng!
Tiếng ầm vang kinh thiên tản ra tám hướng, ù ù lan ra.

Chỉ thấy vầng mặt trời màu trắng của Cửu Đế chấn động, bạch lang gầm thét, thân thể khổng lồ giống như bị một lực lượng trùng kích đánh tới, lập tức sụp đổ hơn phân nữa, chỉ còn lại cái đầu sói bị cuốn trở về.

sắc mặt Cửu Đế tái nhợt, hai mắt lộ vẻ rung động.



Hắn dù bị Trớ Thuật quấn thân phải phân thần áp chế, lại vừa đánh một trận với Song Tử, giờ phút này đang vào lúc suy yến nhất nhưng dù sao hắn cũng là Đại Thiên Tôn mạnh nhất trong đám Đại Thiên Tôn!
Mà đối phương dù đã ngưng tụ ra Đại Thiên Tôn chi dương nhưng hình dáng mặt trời này còn chưa hoàn toàn biến ảo ra, giống như chỉ là mầm mống, còn chưa tới lúc khai hoa kết trái.
Nhưng chỉ có Đại Thiên Tôn chi dương này cũng đã khiến đối phương có thể bức lui mình trong một kích toàn lực mà mình có thể phát huy vào lúc này!
Loại chuyện này nói không thông, chỉ có một cách giải thích duy nhất đó là Đại Thiên Tôn chi dương mà Vương Lâm ngưng tụ ra không tầm thường!
Đây cũng không phải là Đại Thiên Tôn chi dương bình thường!
Cửu Đế vừa lui lại phía sau, lại một lần nữa vọt tới.

Chỉ thấy hai Đại Thiên Tôn chi dương sụp đổ, thân thể Vương Lâm cũng lui lại phía sau, khóe miệng có máu tươi tràn ra nhưng thân thể liền nhoáng lên, vọt về phía bầu trời!
Cửu Đế vội vàng ngăn căn, không thể chặn được Vương Lâm.

Trong thời gian ngắn thân thể Vương Lâm đã tiến vào bầu trời, tới gần Đạo Nhất toàn thân đang càng ngày càng nhiều hắc khí, thân thể cũng bắt đầu bị bóc ra từng đám thịt kia!
Từng bước đi tới, Đạo Nhất thấy đã không thể bỏ chạy, hai mắt lộ vẻ điên cuồng, ngửa mặt lên trời gầm thét, tay phải giơ lên, chụp một cái vào hư không.

Lập tức một thanh loan đao màu đen biến ảo ra.

Thanh loan đao này vừa xuất hiện liền tỏa ra sát khí kinh hỉên, sau khi vờn quanh thân thể Đạo Nhất một vòng liền bỗng nhiên chém một nhát về phía Vương Lâm!
- Vương Lâm, ngươi muốn giết bổn tôn, vậy thì đồng quy vu tận với bổn tôn đi!
Đạo Nhất trong sự điên cuồng liền vung đao chém xuống.

Lưỡi đao lập tức tới gần Vương Lâm.

Nhưng ngay trong tích tắc khi ánh đao đảo qua, thân thể Vương Lâm nhoáng lên, lập tức hóa thành chín mươi chín hư ảnh.
Chín mươi chín hư ảnh này bao phủ tám hướng, bị loan đao chém xuống liền phát ra tiếng ầm vang vang, sụp đổ hơn chín mươi cái.

Nhưng những hư ảnh còn lại lại xuyên thấu qua loan đao.

Ngưng tụ lại trước người Đạo Nhất, hóa thành thân ảnh của Vương Lâm.
Sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, sau khi xuất hiện, tay phải lập tức giơ lên điểm một chỉ vào mi tâm của Đạo Nhất.
Ầm một tiếng, thân thể Đạo Nhất từ trên bầu trời rơi xuống, vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Thân thể Đạo Nhất lúc này bị Trớ Thuật bộc phát toàn diện, trong lúc rơi xuống liền có rất nhiều huyết nhục chia lìa, y phục tồn hại, bên ngoài thân thể có hơn phân nửa đã trở thành hình dạng của xương khô! Trong tiếng ầm vang, hắn rơi xuống mặt đất đã vô cùng tồn hại kia.
- Ta không cam lòng!

Oán khí của Đạo Nhất ngập trời.

Hắn nếu không phải bị Trớ Thuật bao phủ thì đối mặt với Vương Lâm cũng không tới mức này! Nhưng lúc này trạng thái hiện tại của hắn lại thê thảm tới vậy!
- Vương Lâm, đủ rồi! Đầu lâu của Tiên Tổ ngươi có thể lấy đi! Hải Tử, ngươi có thể không ra tay đối với Vương Lâm nhưng phải cứu Đạo Nhất!
Cửu Đế lại đuổi theo một lần nữa, cắn răng hét lớn một tiếng.
Hải Tử trầm mặc, tay phải giơ lên, vung một cái hướng về phía Đạo Nhất đã rơi xuống mặt đất.
Lấy lực lượng của Điệu Vong Tộc, hóa thành suy nghĩ của người sống, ý niệm của người chết...!Khiến cho tồn tại tiếp tục tồn tại, tán đi...!Giờ dừng lại.
Hải Tử vung tay lên, bên ngoài thân thể Đạo Nhất liền xuất hiện một tầng sóng gợn màu lam.

Sóng gợn này bao phủ khiến Vương Lâm đuổi theo giống như tiến vào trong bùn lầy.
Ánh mắt lóe lên, thân thể Vương Lâm liền có rất nhiều sợi tơ đen ầm ầm lan ra, lao thẳng về phía Đạo Nhất.

Một lượng lớn sợi tơ xuyên qua tầng sóng gợn màu lam nọ, ngưng tụ trên thân thể Đạo Nhất, bỗng nhiên hóa thành thân ảnh Vương Lâm.
Đạo Nhất đang điên cuồng, đang muốn không để ý tới tất cả mà phản kháng.

Nhưng Trớ Thuật trong thân thể hắn đã bộc phát toàn bộ.

Thần thông của hắn vừa mới thi triển ra lập tức khiến thân thể sụp đổ, huyết nhục rơi ra càng nhiều.

Trong tiếng kêu thảm thiết, hắn bị Vương Lâm vừa biến ảo ra ngoài thân thể đạp một cái lên ngực, hung hăng dẫm thẳng xuống mặt đất.

Không thể giãy giụa.
- Ngươi muốn đánh thì đánh, nếu không đánh thì thôi.

Làm sao có thể để mọi chuyện đều như ý các ngươi! Đạo Nhất này ra tay với ta trước, giờ phút này nếu muốn ta bỏ qua thì phải trả giá đắt!
Một chân Vương Lâm đạp lên Đạo Nhất, ngẩng đầu, thần sắc bình tĩnh nhìn Cửu Đế đang nhanh chóng tới gần, chậm rãi nói.
Sắc mặt Cửu Đế âm trầm, dừng lại cách Vương Lâm trăm trượng.

Hắn nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, giờ phút này Trớ Thuật trong thân thể theo thời gian trôi qua cũng mơ hồ có dấu hiệu bạo phát.
- Ngươi muốn cái giá gì đây?
Cửu Đế hít sâu một hơi, mạnh mẽ làm bản thân tỉnh táo.
Chân phải Vương Lâm lại hơi dẫm mạnh hơn lên ngực Đạo Nhất.


Lập tức chỉ thấy hắc khí càng tràn ngập thân thể đối phương.

Trong sự kích thích này, hai mắt Đạo Nhất càng điên cuồng, còn có vẻ tan rã, hóa thành nỗi đau mà hắn chưa bao giờ trải qua, còn cả sự khuất nhục tới từ tâm thần khi bị Vương Lâm dẫm đạp dưới chân.
- Ta muốn cái đầu lâu trẻ con kia!
Hai mắt Vương Lâm âm thầm lóe lên, bình tĩnh mở miệng.
Cửu Đế nhướng mày.
- Đạo Nhất, đưa cái đầu lâu kia cho ta, ngươi có thể đi.
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh.

Hắn lúc này đã chiếm thế chủ động nhưng chưa bao giờ muốn giết Đạo Nhất.

Dù sao thì hắn cũng là nhờ mấy Đại Thiên Tôn trúng Trớ Thuật mới đạt được cục diện này, cũng không phải là nhờ tu vi chính thức mà có được.
Đạo Nhất nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, giống như muốn nhớ thật kỹ hình dáng Vương Lâm.
- Đạo Nhất, cho hắn đi!
Cửu Đế hừ lạnh một tiếng.
Đạo Nhất biết thời gian của một không còn nhiều, thương thế lúc này, Trớ Thuật trong cơ thể lúc này muốn xóa bỏ cũng vô cùng khó khăn.

Nếu còn trì hoàn thêm nữa thì dù có xóa được thì tu vi của bản thân cũng sẽ tốn hại rất nhiều.

Trong tiếng gầm rống, khi chân phải Vương Lâm hơi buông lỏng ra, tay phải Đạo Nhất giơ lên, chụp vào hư không một cái.

Lập tức một cái đầu lâu nhỏ bằng nắm tay xuất hiện trong tay hắn.
Buông đầu lâu trong tay ra, thân thể Đạo Nhất nhoáng lên, bay thẳng về phía bầu trời, trong nháy mắt liền phá vỡ hư vô, biến mất hoàn toàn.
Đầu lâu này thoạt nhìn như của trẻ con, tràn ngập tử khí.

Trong nháy mắt khi xuất hiện, tử khí này liền ầm ầm lan tràn ra bốn phía, giống như dung nhập vào hư vô, cuốn động tám phương.
Loại cảm giác quen thuộc này lập tức di động rõ ràng trong tâm thần Vương Lâm.

Hắn giơ tay phải lên, nhất thời khiến đầu lâu bay thẳng về phía mình, bị Vương Lâm bắt được.
Thu đầu lâu này lại, thân thể Vương Lâm lui lại từng bước, tới bên cạnh đầu lâu của Tiên Tổ.

Người điên đang nằm ở đó, vẫn đang hôn mê.
- Vương Lâm, bố cục của lão phu và Điệu Vong Tộc lúc này thu hoạch lớn nhất ngược lại lại là ngươi.

Chuyện này lão phu sẽ nhớ kỹ.

Sau khi rời khỏi nơi này ngươi phải nhanh chóng trở thành Đại Thiên Tôn một chút.



Nếu không thì đợi tới khi lão phu khu trừ được Trớ Thuật rồi, ngươi cũng phải trả lại sự công bằng cho ta!
Cửu Đế nhìn Vương Lâm.

Với thân phận của hắn cũng không cần phải che dấu, nói thẳng ý nghĩ của mình ra.
- Còn cả ngươi, Song Tử.

Nếu Đạo Nhất cuối cùng không thể khôi phục, thế lực Tiên Tộc ta bị Cổ Tộc đánh tan thì ngươi sẽ phải tận mắt thấy máu tươi của con dân Tiên Tộc ta bị Cổ Tộc giết chóc.

Đến lúc đó Tử Dương Tông của ngươi cũng không thể tránh khỏi số kiếp đâu!
- Kế hoạch của lão phu vốn là tốt, muốn để tất cả Đại Thiên Tôn của Tiên Tộc ta cùng chia sẻ di vật của Tiên Tổ, khiến tu vi chúng ta tăng vọt, khiến đời đời Tiên Tộc từ nay về sau không còn Tiên Hoàng nhất mạch nữa!
Nhưng bởi vì ngươi mà tất cả đều thay đổi.

Việc này ngươi phải chịu hậu quả!
Cửu Đế cười lạnh.
Song Tử trầm mặc, không nói gì nhưng trong mắt lại lóe lên vẻ phức tạp và mê man.
Nội tâm Vương Lâm thầm áy náy.

Hắn nhìn Song Tử Đại Thiên Tôn, trong lòng đã có quyết định.
Ta nợ Song Tử Đại Thiên Tôn rất nhiều...!Chỉ có dùng toàn lực ngăn cản cuộc chiến giữa Cổ Tộc và Tiên Tộc, lấy hành động này để khiến nàng không phải hối hận.
- Chuyện bổn tôn quyết định nếu đã làm thì ngươi cũng không phải nhiều lời.
Song Tử trầm mặc nửa ngày, lạnh lùng nói.
- Tốt, tốt!
Cửu Đế cười ha hả, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Vương Lâm.
- Lão phu có thể cho ngươi mang đầu lâu của Tiên Tổ đi.

Nhưng không thể cho ngươi mang Liên Đạo Phi đi! Việc này không thể thương lượng chút nào.

Mang theo đầu lâu rời khỏi nơi này đi!
- Lão phu đã nhượng bộ! Ngươi nếu vẫn còn muốn như trước, mạnh mẽ mang Liên Đạo Phi đi thì lão phu sẽ không cần áp chế Trớ Thuật nữa, liều mạng dù sau này rất khó khôi phục cũng phải khiến ngươi nằm lại nơi này!
- Song Tử, ngươi có thể giúp hắn lấy được đầu lâu của Tiên Tổ nhưng hôm nay Tiên Hoàng đã chết, đầu lâu của Tiên Tổ đã tồn hại.

Ngươi hẳn phải biết Liên Đạo Phi mà tỉnh lại thì có tác dụng gì.
Cửu Đế chậm rãi nói.
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh như đồng tử trong hai mắt lại co rụt lại.
- Vương Lâm...!Lưu Liên Đạo Phi lại đi...
Song Tử trầm mặc trong chốc lát, nhìn về phía Vương Lâm nói!







back top