Tiên Nghịch

2027: Trùng Quan Nhất Nộ! 6



-Cút, cút, cút!
Vương Lâm giống như phát cuồng, mỗi bước đi tới đều xuất ra một quyền, khiến rất ít người ngăn cản phía trước hắn có thể chịu nổỊ thân thể nổ tung mà chết.
Vương Lâm bị nhiều người vây quanh, không nhìn thấy rất nhiều thân ảnh đang lao nhanh ra từ hoàng cung, cũng không nhìn thấy Truyền Tống Trận trong hoàng cung đang liên tục lóe sáng, vô số tộc nhân Đạo Cổ đang vọt ra.

Sau khi sửng sốt liền không nghĩ ngợi chút nào mà lao thẳng về phía Vương Lâm ở trong quảng trường.
Giờ phút này thứ duy nhất Vương Lâm có thể nhìn thấy là thân ảnh Uyển nhi trong đại điện cách hắn cả vạn trượng kia.
Người đến càng ngày càng nhiều, thậm chí che khuất cả tầm mắt Vương Lâm.

Theo thời gian trôi qua, Vương Lâm ngửa mặt lên trời gầm thét, thân thể vọt lên.

Nơi này không thể thuấn di, không thể dùng súc địa thành thốn nhưng Vương Lâm vọt lên, mái tóc trong nháy mắt liền biến đổi từ màu trắng thành màu đen.
Trong chớp mắt khi màu đen này xuất hiện, hình dáng Đại Thiên Tôn chi dương bỗng nhiên biến ảo ra phía sau Vương Lâm khiến cho trên bầu trời đêm của hoàng cung này bỗng có thêm một mặt trời!
Trong tích tắc khi mặt trời này xuất hiện, sắc mặt Đạo Cổ hoàng tôn đại biến, hai mắt lộ vẻ không thể nào tin nổi.

Hắn hầu như phát ra tiếng hô thất thanh.
Đại Thiên Tôn!
Không chỉ có hắn, giờ phút này đám tộc nhân Đạo Cổ vây quanh Vương Lâm đã tới mấy vạn người.

Bọn họ đồng thời thấy được mặt trời hai màu đen trắng quỷ dị này, tâm thần ầm vang.
Đại Thiên Tôn!
Hắn...!Không ngờ hắn lại lại Đại Thiên Tôn!
Kế Đô hoàng tử ở phía xa xa nhìn thấy cảnh tượng này thần sắc cũng lộ vẻ kích động.

Hắn chờ đợi chính là ngày này.

Giờ phút này vừa lùi lại trong lòng hắn vừa hưng phấn liên tục cười lạnh đối với Đạo Cổ hoàng tôn.
Đạo Cổ nhất mạch ...!Hôm nay chọc vào đại họa này đều do hoàng tôn ngu ngốc tạo thành!
Trong lúc Kế Đô hoàng tử đang hưng phấn, hình dáng Đại Thiên Tôn chi dương hai màu đen trắng trên bầu trời bỗng nhiên phát ra ánh sáng hai màu vô tận bao phủ thiên địa.

Đồng thời Vương Lâm ở trong đó cũng phát ra một tiếng gầm thét, hai tay bỗng nhiên giơ lên giống như giơ Đại Thiên Tôn chi dương điên cuồng vung về phía mấy vạn tộc nhân Đạo Cổ đang ngăn cản hắn ở phía dưới.
Động tác này liền khiến Đại Thiên Tôn chi dương gào thét lao về phía mặt đất giống như lưu tinh giáng xuống, phát ra tiếng ầm vang kinh thiên.

Tiếng ầm vang này thậm chí còn áp đảo tiếng trống, trở thành âm thanh duy nhất trong thiên địa!


Trong tiếng ầm vang, một luồng lực lượng trùng kích lớn lao lan tỏa ra.

Hễ ai bị lực lượng này chạm tới đều tử vong thê thảm, thân thể lập tức trở thành tro bụi.

Luồng lực lượng này ầm ầm bộc phát trong quảng trường của hoàng cung.
Mặt đất sụp đổ, đá tảng tan tành, trời cao chấn động.

Vô số đài cao lơ lửng giữa không trung đều tan nát toàn bộ.

Mấy vạn tộc nhân Đạo Cổ như bị cuồng phong đảo qua tiêu tán hơn phân nửa.
Lực lượng trùng kích này sau khi hủy diệt tất cả liền lao thẳng về phía đại điện thì ngay trong nháy mắt này một hư ảnh biến ảo ra trên quảng trường.

Hư ảnh này là một lão già cũng mặc hoàng bào, thần sắc không giận mà đầy uy nghiêm.

Hắn sau khi xuất hiện liền bỗng giơ tay phải lên đánh ra một chưởng hướng về phía hình dáng của Đại Thiên Tôn chi dương.
Khoảng cách lão già này tới đại điện khoảng chừng sáu ngàn trượng.

Phía sau hắn là Thất Thập Nhị Thánh, Tam Thập Lục Sát của Đạo Cổ, còn có cả Thập Bát Vương, Cửu Đại Bất Diệt Tướng và gần ngàn cường giả trong hoàng cung.

Bọn họ không tham gia giết chóc mà bảo vệ bên ngoài đại điện!
Trong nháy mắt khi lão già nọ xuất hiện, thần sắc gần ngàn người này lộ vẻ cung kính cuồng nhiệt.

Thậm chí thần sắc Đạo Cổ hoàng tôn cũng trở nên cũng kính.
Trong nháy mắt khi bàn tay của lão già này đánh lên Đại Thiên Tôn chi dương, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, thân thể truyền ra tiếng bùng bùng, mái tóc không gió mà tung bay, miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bị cuốn về phía sau.

Hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ.
Lấy huyết mạch của ta mở ra đại cấm của Cổ Tộc!
Trong nháy mắt khi lời nói truyền ra, ngụm máu tươi hắn vừa phun ra liền bỗng nhiên tràn ngập u quang, nhanh chóng tản ra bao phủ bốn phía, hình thành một tầng sáng lớn.

Tấm màn sáng này xuất hiện phía trước người lão già nọ ngăn cản tất cả mọi vật.
Trong chớp mắt khi tầng sáng nọ xuất hiện liền lập tức va chạm với Đại Thiên Tôn chi dương, phát ra tiếng ầm vang.

Tiếng ầm vang này truyền khắp cả Đạo Cổ hoàng thành đinh tai nhức óc, sau đó chậm rãi hóa thành dư âm tản đi.

Trong hoàng cung, trên quảng trường xuất hiện biến hóa quỷ dị.

Chỉ thấy bên ngoài tầng sáng toàn bộ quảng trường vỡ tan trở thành một đống đổ nát.

Nhưng phía sau tầng sáng, tất cả đều không chút tổn thương, hoàn toàn bình thường.
Chẳng qua Đại Thiên Tôn chi dương sao có thể dễ chống cự như vậy.

Tầng sáng nọ đã trở nên u ám, chống cự được Đại Thiên Tôn chi dương của Vương Lâm một chút liền lóe lên vài cái tan thành nhiều mảnh nhỏ!
Về phần lão già nọ thì sắc mặt tái nhợt, cánh tay phải hóa thành tro, lại phun máu tươi một lần nữa, thần sắc thoáng cái trở nên mệt mỏi.

Thân thể hắn bị một luồng lực lượng cường đại oanh kích, bị cuốn về phía sau, ầm một cái liền ngã vào trong đại điện, sát bên người Đạo Cổ hoàng tôn.
Phụ tôn!
Đạo Cổ hoàng tôn lập tức cúi người muốn dìu đỡ lão già nọ nhưng lão già cắn răng tự mình đứng dậy, không để ý tới cánh tay phải vừa mất đi của mình mà giơ tay trái lên hướng về phía Đạo Cổ hoàng tôn tát một cái.
Chát một tiếng, trên mặt Đạo Cổ hoàng tôn lập tức hiện lên năm ngón tay đen kịt.
Cút! Vì một nữ tử mà ngươi lại khiến Đạo Cổ nhất mạch ta chọc vào một cường địch như vậy, ngươi sao không chết đi cho rồi! Ta sẽ tới Cổ Đạo Sơn gặp Cổ Đạo Đại Thiên Tôn trọng lập tân hoàng!
Lão già nọ hiển nhiên là vì giận dữ mà giọng nói vang lên như sấm.
Hai mắt Đạo Cổ hoàng tôn hiện lên một tia hàn quang, sờ lên mặt, phun ra một búng máu.

Thần sắc âm trầm nhìn lão già nọ.
Phụ tôn, người hãy xử lý chuyện trước mắt trước đi, chuyện của trẫm không cần ngươi quản tới.

Có Cổ Đạo Đại Thiên Tôn bảo vệ, trẫm không chết được.
Lời nói của Đạo Cổ hoàng tôn nghe lạnh như băng.
Ngươi!
Lão già căm tức nhưng xoay người nhìn chằm chằm vào Vương Lâm đang từng bước đi tới bên ngoài đại điện, ánh mắt lộ vẻ kiêng kị rất sâu.
Cả quảng trường trừ gần ngàn người phía trước đại điện ra thì chỉ còn tộc nhân của hai tộc đang tản ra xa xa về bốn phía.

Nơi này đã trở nên trống trải, mặt đất đầy máu tươi, giống như sắp chảy thành sông.
Vương Lâm đi trên mặt đất, đạp bước trên máu tươi, tiến về phía trước, ở giữa hắn và đại điện có gần ngàn người ngăn cản, trong gần ngàn người này cũng rất nhiều cường giả.
Ánh mắt Vương Lâm lướt qua gần ngàn người này, nhìn về phía lão già trong đại điện, Đạo Cổ hoàng tôn và cả Tống Trí cũng đang nhìn mình.
Trong mắt Tống Trí hiện lên vẻ mê man càng nhiều, mơ hồ có vẻ giãy giụa.

Ở xa xa quảng trường, từng đạo thân ảnh trong hoàng cung đang hóa thành cầu vồng từ bốn phương tám hướng gào thét bay tới.

Đám thân ảnh này dày đặc không dưới mấy vạn.

Thậm chí phía sau bọn họ ánh sáng trận pháp không ngừng lóe lên, càng có nhiều tộc nhân Đạo Cổ đang tới đây.
Nơi này là kinh đô của Đạo Cổ, nơi này là Đạo Cổ hoàng thành.

Nơi này vốn tồn tại vô số tộc nhân Đạo Cổ, nhất là tới đại hôn của Đạo Cổ hoàng tôn thì lại càng nhiều tộc nhân tới nơi này hơn, số lượng vô cùng khổng lồ.
Vương Lâm dù có lực lượng cường đại có thể so với Đại Thiên Tôn nhưng nếu bị vây hãm trong này cũng sẽ tới lúc kiệt sức.
Càng huống chi nơi này là hoàng cung, bên trong có vô số đại trận, thậm chí có khả năng lưu lại di vật của Cổ Tổ giống như long đàm hổ huyệt đối với phàm nhân.

Nhưng Vương Lâm không quản được nhiều.

Ý niệm duy nhất trong đầu hắn lúc này là mang Uyển nhi đi!
Đứng lại! Nếu ngươi bước tới nữa thì lão phu sẽ giết nữ tử này!
Lão già được Đạo Cổ hoàng tôn gọi là phụ tôn tiến tới cạnh Tống Trí hướng về phía Vương Lâm gầm nhẹ.
Sắc mặt Tống Trí tái nhợt nhưng lại không có chút sợ hãi nào.

Hai mắt nàng vẫn mê man như trước, nhìn Vương Lâm.

Trong nội tâm nàng hình như có một phần trí nhớ muốn thức tỉnh nhưng lại có một lực lượng phong ấn khiến nàng không thể nhớ ra.
Bước chân Vương Lâm hơi sững lại, ánh mắt không nhìn lão già trước mặt này mà nhìn nữ tử kia.

Thần sắc nhu hòa nhưng lời nói từ miệng phát ra lại khiến tâm thần lão già nọ run rẩy.
Nếu nàng chết thì Vương Lâm ta sẽ xoay người rời đi...!Nhưng sinh mệnh còn lại của Vương Lâm ta sẽ khiến cho Đạo Cổ nhất mạch không còn một ngọn cỏ, khiến cho Cổ Tam Tộc từ nay về sau chỉ còn hai tộc!
Ta có thể làm được!
Vương Lâm chậm rãi nói.

Đúng như lời hắn nói, chuyện này với tu vi của hắn có thể làm được!
Lời nói bình tĩnh ẩn chứa sát lục này khiến lão già theo tiềm thức liếm liếm môi, tay trái hắn hơi run rẩy.

Hắn tin rằng đối phương làm được chuyện này.

Trong trầm mặc, hai mắt hắn lộ sát khí nhưng bỏ qua việc giết nữ tử này.

Dù sao thì nữ tử còn sống mới có cơ hội giết chết đối phương.

Huống hồ hắn trước khi tới đây đã bóp nát một ngọc giản truyền thừa của Đạo Cổ nhất mạch tới Cổ Đạo Đại Thiên Tôn.



Ngọc giản này vỡ nát là đại biểu hoàng thất gặp nguy cơ cần Cổ Đạo Đại Thiên Tôn bảo vệ.
Vương Lâm nói xong câu nói đó liền không mở miệng nữa mà thân thể nhoáng lên, từng bước đi về gần vạn tộc nhân Đạo Cổ ở bên ngoài đại điện.
Sát!
Trong chớp mắt khi Vương Lâm đi vào vòng bảo vệ của ngàn người này.

Thất Thập Nhị Thánh - Cường giả của Đạo Cổ nhất mạch liền bạo phát toàn bộ lực lượng, dẫn đầu mấy trăm tộc nhân gầm thét lao về phía Vương Lâm.
Khi tới gần, bảy mươi hai người này đồng thời vung tay phải lên hướng về phía Vương Lâm ầm ầm đánh ra một kích.

Phía sau bọn họ xuất hiện bảy mươi hai hư ảnh Đạo Cổ rất lớn.

Như bảy mươi hai người khổng lồ đồng thời oanh kích về phía Vương Lâm.
Trong mắt Vương Lâm bùng lên vẻ điên cuồng, tiến về phía trước, không ra tay mà mở miệng hướng về phía bảy mươi hai cường giả này bỗng nhiên rống một tiếng!
Một tiếng rống này, thân ảnh Đạo Cổ phía sau hắn cũng mở miệng phát ra một tiếng rống của Cổ Tộc!
Trong tiếng rống này ẩn chứa toàn bộ tu vi của Vương Lâm, ẩn chứa lực lượng Cổ Tộc của hắn, còn có cả truyền thừa Hồn Huyết, hóa thành một cơn sóng âm va chạm vô hình với Thất Thập Nhị Thánh.
Tiếng ầm vang không ngừng truyền ra.

Thất Thập Nhị Thánh dù không kém, tụ lại một chỗ nhưng trong tiếng rống này của Vương Lâm đều lần lượt sụp đổ.
Trong nháy mắt khi bọn họ tử vong, Vương Lâm giống như một cơn lốc quét tới, đánh giết vào trong đám người trước điện.

Cả đường đi hắn điên cuồng cất bước, tay phải bắt lấy đầu người, bóp nát.

Tay trái vung lên lại một lần nữa giết một người.

Hắn há mồm phun ra một đạo hồng quang, hồng quang nọ mang theo sát khí ngập trời chính là Huyết Kiếm.

Kiếm này xuyên thấu hơn mười người, mở ra một đường máu.

Thân thể Vương Lâm nhoáng lên vọt về phía trước, khoảng cách tới đại điện đã còn không tới ba ngàn trượng!
Bốn phía Vương Lâm lúc này có ba mươi sáu đạo huyết quang lóe lên, Tam Thập Lục Sát dữ tợn lao tới!
Hai mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, tay phải bắt quyết, bên ngoài năm ngón tay hắn lập tức xuất hiện mấy làn khói xanh.

Khói xanh lượn quanh thành vòng tròn lan ra liền khiến hỏa diễm như sóng dữ ngập trời bốc lên.
Đây chính là thần thông Cực Hỏa Đạo trong Bát Cực Đạo! Nhưng ngay lúc thần thông này vừa sắp được Vương Lâm đánh ra thì trong thiên địa liền truyền tới một tiếng thở dài.
Tiếng thở dài này lộ vẻ bi thương, lộ vẻ thất vọng, lộ ra một sự đau đớn thê lương...
Vương Lâm...
Thân thể Vương Lâm chấn động.







back top