Tiên Nghịch

2031: Trùng Quan Nhất Nộ! 10



Sư tôn, nếu như tất cả chuyện này được lặp lại, đệ tử cũng vẫn không chút do dự như trước, sẽ đi theo sư tôn tới Tiên Cương đại lục này
Vương Lâm nhẹ giọng nói.
Vẻ bi ai trong mắt Huyền La càng đậm, hắn đã hiểu Vương Lâm.
Sư ân nặng như núi, đệ tử vĩnh viễn sẽ không quên!
Vương Lâm than nhẹ, đứng lên vỗ quần phủi sạch bụi trên người, đồng thời như phủi đi những hạn chế trong lòng, phủi đi tất cả những sự nhẫn nhịn lúc trước.
Vì không để cho sư tôn phải chết, hắn có thể quỳ, có thể đưa ra chí bảo, có thể nhẫn nhịn không giết Đạo Cổ hoàng tôn, có thể làm bất cứ việc gì.

Hắn chỉ muốn tìm một sự thăng bằng giữa việc mang tàn hồn của Uyển nhi đi và sự bi ai của sư tôn.

Hắn chỉ có một ý nghĩ, hắn không muốn khiến cho những người đối xử tốt với mình phải đau khổ, hắn không muốn làm tổn thương sư tôn của hắn.
Nhưng ý nghĩ này hiện giờ nhìn lại chỉ là một hi vọng xa vời, một giấc mộng không thực tế.
Hắn đã nhịn hết lần này đến lần khác, hắn đã không thể nhịn được nữa, đã như vậy, thì không cần phải nhịn nữa!
Dưới ánh mắt của mọi người tập trung lại, Vương Lâm ngửa mặt lên trời cười to lên.

Hắn cười, nhưng nước mắt lại chảy xuống, những giọt nước mắt đau khổ kia mang theo sự gian truân và bất khuất của hắn suốt mấy ngàn năm quạ mang theo sự thê lương và sự cố chấp của Vương Lâm hắn đối với ân tình.
Tiếng cười của hắn càng lúc càng lớn gần như trở nên điên cuồng.
Tiếng cười này truyền vào trong tai Huyền La, trái tim lương thiện của Huyền La giống như bị một bàn tay lớn túm lấy, lôi ra khỏi ngực hắn, khiến cho hắn trong nháy mắt như thiếu đi một cái gì đó trong cơ thể khiến cho sắc mặt hắn tái nhợt, nhìn Vương Lâm trở nên già nua hơn đồng thời vẻ tang thương trong mắt càng đậm.
Vương Lâm ta tu đạo từ nhỏ, cả đời giết chóc, nhận thức được sự lãnh đạm của tình người, sự lạnh lùng của nhân thế, những người ta gặp phần lớn đều là xảo trá nham hiểm, chẳng lẽ ta là một Thiên Sát Cô Tinh sao.

Thê tử tử vong hồn tán, con trai mắc kẹt trong luân hồi, Tư Đồ không biết ở nơi nào, Thanh Thủy chẳng biết đang ở đâu, nhưng phàm là những người có ân với ta đều rơi vào kết cục phải chia lìa.
Ta trọng ân, bởi vì ân kia đối với ta mà nói rất ít khi có được.
Ta trọng tình, bởi vi tình đối với ta có thể khiến cho ta chấp nhận.
Hai hàng nước mắt chảy xuống.

Vương Lâm cười to ngửa mặt lên trời tự nói.
Giết hắn!
Tiếng cười của Vương Lâm cũng truyền vào trong tai Đạo Cổ hoàng tôn kia.

Tiếng cười này hắn nghe cực kỳ chói tai, đồng thời cũng khiến cho tâm thần hắn run lên.

Hắn không nghĩ ngợi, lập tức tay phải chỉ về phía Vương Lâm gào lên.
Tại Cổ Tộc hoàng quyền là tối cao này.



Trong hoàng cung bị tộc nhân của Cổ Tộc chiếm cứ thì lời nói của Đạo Cổ hoàng tôn vừa truyền ra, vốn tất cả tộc nhân đều phải lập tức thi hành.

Nhưng hiện giờ ngoài gần một ngàn người mắt lộ sát khí đang lao về phía Vương Lâm ở trước đại điện, còn mấy vạn tộc nhân ở xung quanh, bao gồm cả những tộc nhân vừa sống lại, bọn họ vẫn duy trì vẻ trầm mặc.
Bọn họ đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện, nhìn thấy được một hồi nhân quả này, nhìn thấy sự bi ai của Huyền La, nhìn thấy sự cố chấp và cầu khẩn của Vương Lâm.

Cảnh tượng này khiến cho bọn họ giờ phút này không thể nâng chân lên được, không thể bước được một bước nào
Đó là sự lựa chọn giữa lương tâm và hoàng quyền.

Trong sự lựa chọn này, tuyệt đại đa số tộc nhân đều chần chừ, nhưng có mấy ngàn người vẫn như cũ bị hoàng quyền quán triệt từ thuở nhỏ lấn át hết tâm trí trong tiếng gầm nhẹ từ trong đám người hóa thành cầu vồng lao ra.

Hướng thẳng tới Vương Lâm.
Sư tôn!
Vương Lâm xoay mạnh người, không để ý tới những người bốn phía, hắn nhìn Huyền La, trong mắt lộ ra một vẻ kiên quyết.
Xin cho đệ tử gọi người một tiếng sư tôn cuối cùng.

Sư tôn, người có ân tới con, đệ tử không thể báo đáp, chỉ có thể lấy một lần tử vong để báo đáp ân đức này của sư tôn.

Từ nay về sau, ta và Đạo Cổ nhất mạch không còn bất cứ quan hệ gì nữa!
Từ nay về sau, những chuyện mà Vương Lâm ta làm không có quan hệ gì tới sư tôn! Tất cả mọi chuyện, đều sẽ do một mình Vương Lâm ta gánh chịu!
Vương Lâm bỗng nhiên giơ tay phải lên, ngay khi mấy ngàn tộc nhân Đạo Cổ lao tới, ngay khi Huyền La vung tay áo muốn tiến lên.
Ánh mắt Vương Lâm nhìn Huyền La, tay phải hắn hướng xuống thiên linh của mình hung hăng đánh một kích.

Một kích này mang theo tình thầy trò của hắn đối với Huyền La.

Một kích này mang theo quyết tâm bộc phát không thể nhẫn nhịn được của Vương Lâm!
Thời gian trong khoảnh khắc này như chậm lại.

Tay phải Vương Lâm ngay khi hạ xuống thiên linh của mình, xương đỉnh đầu của hắn vỡ vụn.

Sức mạnh tự hủy kia truyền vào thân thể hắn phá hủy toàn bộ đầu hắn đồng thời điên cuồng phá hủy toàn bộ thân thể hắn.
Trong sự hủy diệt này, Vương Lâm như nhìn thấy động phủ giới, nhìn thấy cảnh tượng khi lần đầu tiên Huyền La xuất hiện.

Hắn như được trở về quê hương, nhìn thấy những hình ảnh quen thuộc.

Tất cả những hình ảnh này trong nháy mắt ngừng lại ở cảnh tượng Vương Lâm rống lên giận dữ lao ra khỏi dãy núi Đạo Cổ Điện lúc trước rồi dừng hẳn.
Trong lúc mọi người đang không thể tin được, thân hình Vương Lâm ầm ầm nổ tung, máu thịt tung tóe, toàn thân hắn tự hủy ở trước đại điện của hoàng cung, tự hủy ngay trước khi Huyền La đi tới.
Huyền La kinh ngạc nhìn khoảng không đã biến thành máu thịt kia.

Trong mắt hắn chảy huyết lệ.
Chết rồi sao?
Đạo Cổ hoàng tôn kia sửng sốt hai mắt chợt lóe lên vẻ âm trầm, tộc nhân đã muốn lao tới ở xung quanh đều dừng lại, kinh nghi bất định nhìn lại.
Ngay trong khoảnh khắc này, đột nhiên một cảnh tượng quỷ dị xảy ra.

Chỉ thấy đám sương máu vốn do thân thể và Nguyên Thần Vương Lâm nổ tung tạo thành bỗng nhiên ngưng tụ lại một cách quỷ dị.

Tốc độ ngưng tụ này chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn tụ lại với nhau, tạo thành một bóng người, lại hóa thành Vương Lâm!
Phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt Vương Lâm cực kỳ tái nhợt.

Tam Mệnh Thuật cực kỳ trân quý đối với hắn, đến ngày hôm nay đã được hắn sử dụng một lần!
Hắn đã chết một lần!
Hắn đã hồi sinh, không còn là đệ tử của Huyền La nữa, không còn quan hệ gì tới Đạo Cổ nhất mạch.

Hắn không còn lo tới cảm nhận của bất cứ người nào nữa, không còn phải liên tục nhẫn nhịn, hắn chỉ muốn mình phải mang Uyển nhi thuộc về mình đi bằng được!
Diệp Đạo!
Vương Lâm ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thét kinh thiên.

Trong tiếng thét kia lộ ra một sự phẫn nộ, bộc phát ra sau khi hắn nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, là một thanh âm tuyệt thiên mà giờ phút này hắn phát ra từ linh hồn!
Lúc này sát khí ngợp trời từ trong cơ thể Vương Lâm không còn bị áp chế một chút nào ầm ầm bộc phát ra.

Dưới sát khí này phong vân biến sắc.

Thiên địa dường như cũng trở nên u ám.

Vương Lâm giống như là một hung thần ác sát từ trong hoàng tuyền đi ra mang theo sự điên cuồng, mang theo sự chết chóc, trong tiếng thét từng bước tiến về phía trước.
Giết hắn!
Đạo Cổ hoàng tôn biến sắc lui lại vài buớc lập tức rống to lên.


Chỉ thấy gần một ngàn người ở trước đại điện, còn có mấy ngàn tộc nhân ở xung quanh lúc này nhất tề lao thẳng tới Vương Lâm.

Cho dù là dùng máu thịt để ngăn cản, bọn họ cũng phải bảo vệ hoàng quyền.

Điều này không biết là vinh quang, hay là sự bi ai của bọn họ.
Nếu còn cản trở ta thì lúc này sẽ là tử vong thật sự!
Hai mắt Vương Lâm đỏ bừng, trong lúc cất bước bỗng giơ tay phải lên.

Trong tiếng ầm ầm thiên địa chấn động, mấy chục tộc nhân ở phía trước toàn bộ đều nổ tung thân thể, phát ra những tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Nhưng tộc nhân Đạo Cổ ở phía sau bọn họ cũng đỏ bừng hai mắt lại vọt tới.
Vương Lâm giẫm lên máu tươi ở dưới chân.

Thân thể từng bước tiến về phía trước.

Bước chân của hắn không nhanh, nhưng mỗi một lần cất bước đều dài hơn mấy chục trượng.

Từng bước từng bước, những nơi hắn đi qua đều máu chảy thành sông.
Những tiếng gào thét bỗng nhiên truyền ra.

Chỉ thấy Tam Thập Lục Sát kia hóa thành ba mươi sáu đạo cầu vồng từ bốn phía nhanh chóng lao tới, hướng về phía Vương Lâm như ba mươi sáu con trường long, trong nháy mắt đã đến.

Nhưng ngay khi ba mươi sáu con trường long kia bay tới.

Vương Lâm cũng không nhìn cái nào, hắn giơ tay phải lên, một làn khói màu xanh lượn lờ quanh đầu ngón tay hóa thành những vòng khói bỗng nhiên tản ra.
Chính là Cực Hỏa Đạo!
Những vòng khói này lập tức va chạm với ba mươi sáu con trường long kia.

Tiếng ầm ầm vang lên kinh thiên.

Trong tiếng kêu thảm thiết, ba mươi sáu con trường long kia bất ngờ hóa thành những hỏa cầu, bị đốt cháy.
Vương Lâm bước đi vung tay trái túm vào bên cạnh, lập tức quanh tay trái của hắn chợt lóe lên gợn sóng.

Một người trong Thập Bát Vương đi ra, giống như là muốn đánh lén, nhưng thứ đầu tiên mà hắn nhìn thấy chính là bàn tay của Vương Lâm chộp tới.

Thần sắc hắn đại biến, đang định lui về phía sau nhưng bàn tay của Vương Lâm nhanh chóng lao tới túm vào mặt hắn, hung hăng bóp một cái.



Người này trước mắt tối sầm lại, trong cơn đau nhức tràn ngập, cái đầu trực tiếp nổ tung.
Huyền La đứng ở đó.

nhìn Vương Lâm chém giết bên trong đám người, hướng về phía đại điện từng bước tới gần.

Hắn không hề ngăn cản, hắn đối với hoàng quyền của Đạo Cổ này hiện giờ đã rất thất vọng
Hắn nhìn bóng lưng điên cuồng kia.

Trước mắt hiện lên cảnh tượng tự hủy của đệ tử này vừa rồi.

Càng nhìn, trong mắt Huyền La càng chảy xuống nhiều nước mắt.
Hắn biết sở dĩ Vương Lâm phải tự hủy một lần là vì hắn mà chuẩn bị trước khi đại khai sát giới.

Hắn vì không muốn liên lụy đến mình mà phải cắt đứt tình thầy trò.

Mà phương thức tốt nhất để cắt đứt chính là tự vẫn, lấy cái chết để báo đáp!
Dùng phương pháp này, đệ tử này muốn nói cho cả Đạo Cổ nhất mạch biết, nói cho cả Cổ Tộc biết, thậm chí nói cho cả Cổ Đạo Đại Thiên Tôn biết, tất cả mọi chuyện ở hoàng cung ngày hôm nay đều sẽ do một mình Vương Lâm hắn gánh chịu!
Hắn không muốn khiến cho mình trở thành tội nhân của Đạo Cổ nhất mạch, trở thành Đại Thiên Tôn đầu tiên giết chết hoàng tôn.
Cho đến lúc này, đệ tử này vẫn còn lo lắng cho mình như vậy, đệ tử như vậy khiến cho nội tâm của Huyền La có sự áy náy rất sâu.
Ta có ân với hắn trên thực tế vốn là không nhiều lắm
Huyền La nhìn bóng lưng giết chóc kia, nhìn tộc nhân của Đạo Cổ tử vong, lần đầu tiên hắn đã không còn gánh nặng đối với tộc nhân.
Vương Lâm gầm nhẹ một tiếng, sát khí toàn thân hắn bỗng nhiên khuếch tán ra phía ngoàỊ hóa thành một đạo hồng quang ngợp trời lao đi.

Hướng thẳng về phía trước mở ra một huyết lộ, đồng thời tay phải hắn chỉ lên bầu trời.
Chỉ thấy toàn bộ hoàng cung này trong phút chốc trở thành một biển lớn đen kịt.

Trong vùng biển không thấy bờ này, một mặt trời bình minh bỗng nhiên nhô lên.

Tín Thuật Tàn Dạ được Vương Lâm thi triển không chút do dự ở trong hoàng cung này.
Ánh mắt trời kia nhô lên tỏa ra hào quang vạn trượng, từng trận tiếng thì thào vang vọng trong thiên địa, những tiếng kêu thê lương thảm thiết bị át đi, những đám sương máu nổ tung, không biết có bao nhiêu người đã tử vong.
Cho đến khi mặt biển tối đen hư ảo này tiêu tan.

Thiên địa trở lại sáng rõ, ở trước đại điện của hoàng cung, mấy ngàn tu sĩ đã tử vong hơn phân nửa, những người còn lại bị quét tản ra.

Thân ảnh Vương Lâm đứng ở trước đại điện, hướng vào trong điện đi tới.

Sát khí điên cuồng trên thân thể hắn theo hắn ung dung đi vào che khuất bầu trời ở phía sau lưng hắn.






back top