Tất cả những cố nhân ngoài Thanh Thủy và Lý Thiến Mai, Vương Lâm lần lượt cũng đều tìm được, sau khi hoặc là giải khai ký ức của kiếp trước, hoặc là chọn cách yên lặng rời khỏi và quên đi, hắn đã không còn một lưu luyến gì trên Đại Lục Tiên Cương này.
Trước khi đi tới Thiên Ngưu Châu ngày đó, Vương Lâm nhìn thoáng qua Chu Dật và Thanh Sương.
Hắn đứng từ xa nhìn lại, khi nhìn thấy vẻ hạnh phúc và tươi cười trên mặt của Chu Dật, Vương Lâm cũng mỉm cười.
Chu Dật làm hắn rất cao hứng.
Sau rất nhiều năm khổ luyện, giờ đã đạt tới viên mãn, cảnh tượng này khiến cho Vương Lâm khi nhìn vào liền lấy ra một bầu rượu uống một ngụm.
Bầu rượu này được mang tới từ chỗ của Tư Đồ Nam, hôm nay đã trở thành rượu mừng cho Chu Dật và Thanh Sương.
Hắn còn đi một chuyến tới Tổ thành, ở nơi đó hắn nhìn thấy Hải Tử, sau khi chỉ đứng từ xa nhìn, Vương Lâm xoay người rời khỏi.
Thiên Ngưu Châu năm đó là nơi đầu tiên trên Đại Lục Tiên Cương mà hắn xuất hiện, sau khi rời khỏi rất nhiều năm, Vương Lâm đã trở về.
Hắn đi trên mặt đất rất quen thuộc kia, đi ngang qua Đại Hồn Môn, đi ngang qua Quy Nhất Tông, đi liền một mạch.
Những cảnh tượng năm đó khiến cho hắn nhớ tới những chuyện cũ.
Ở trung tâm của Thiên Ngưu Châu này, trên không trung bên trên một dãy núi liên miên.
Vương Lâm nhìn xuống phía dưới, trầm mặc trong chốc lát.
- Thiên Ngưu, năm đó chiếc áo giáp do phần hồn của ngươi biến thành đã từng giúp ta vượt qua mấy lần hiểm nguy, cả đời Vương Lâm ta ân oán rõ ràng, năm đó ngươi có ân với ta, hôm nay ta sẽ giải khai phong ấn của Tiên tổ để lại trên người ngươi, khôi phục lại tự do cho ngươi!
Nhưng thân thể ngươi đã hóa thành mặt đất, không thể lại thu hồi lại, ta sẽ giải khai phong ấn cho linh hồn ngươi, khiến cho linh hồn ngươi ngưng hóa nguyên thần rời khỏi Đại Lục Tiên Cương, ngươi có bằng lòng hay không!
Vương Lâm nhìn mặt đất, chậm rãi mở miệng.
Thanh âm của hắn không cao, cũng không truyền khắp bốn phía, nhưng sau khi hắn nói ra những lời này, chỉ thấy mặt đất bỗng nhiên bắt đầu run rẩy, từng trận tiếng ầm ầm vang lên, dường như có một luồng địa khí lao ra, khiến cho dãy núi này sau khi trở nên mơ hồ, liền mơ hồ hiện lên một thân ảnh khổng lồ.
Hư ảnh này là một con Thiên Ngưu có thân thể cực kỳ to lớn, thoạt nhìn như có thể chống đỡ cả thiên địa.
Sau khi nó hiện ra, Vương Lâm ở trước mặt nó trở nên cực kỳ nhỏ bé, nhưng hồn của Thiên Ngưu khổng lồ này lại lộ ra thần sắc cung kính, hướng về phía Vương Lâm quỳ lạy.
- Đa tạ..
Ta đồng ý...
Thanh âm ầm ầm vang vọng, trong đó lộ ra một vẻ kích động và khao khát.
Nó đã bị phong ấn rất nhiều năm, rốt cuộc cũng tới lúc thoát được ra, điều này khiến cho Thiên Ngưu này lộ ra một sự cảm kích vô tận với Vương Lâm.
- Không cần cảm ơn, năm đó ngươi có ân với ta, hôm nay ta chỉ là báo đáp thôi.
Vương Lâm nhìn Thiên Ngưu, chậm rãi giơ tay phải lên, hướng về phía nó điểm tới.
Dưới một chỉ này, chỉ thấy thân hình Thiên Ngưu này run mạnh lên, lộ ra vẻ thống khổ.
Bên ngoài thân thể nó lập tức lộ ra rất nhiều ký hiệu, những ký hiệu này như mọc rễ trên cơ thể nó, như có vô số sợi tơ nhỏ từ trong những ký hiệu này sinh ra, ở trong cơ thể của Thiên Ngưu hư ảo này nối liền với nhau, tạo thành một khối có hình như một trái tim, không ngừng đập lên thình thịch.
Vật này chính là trung tâm của phong ấn Thiên Ngưu.
Nhìn vật có hình trái tim do rất nhiều sợi tơ nhỏ tạo thành kia, Vương Lâm lại tung ra một chỉ nữa.
Dưới một chỉ này, toàn bộ ký hiệu bên ngoài thân thể của hồn Thiên Ngưu này ầm ầm tan vỡ.
Sau khi chúng tan vỡ, trái tim trong cơ thể của hồn Thiên Ngưu không ngừng run lên, với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được bỗng nhiên thu nhỏ lại.
Một lát sau, khi nó chỉ còn to bằng một cái móng tay, nó liền hóa thành một đạo u quang từ trong hồn Thiên Ngưu bay ra, rơi vào lòng bàn tay Vương Lâm, bị bóp chặt lấy.
Hồn Thiên Ngưu ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rống.
Tiếng rống kia tạo thành những gợn sóng cuồn cuộn truyền ra bốn phía giữa thiên địa.
Hồn này khẽ động, lao thẳng lên trời, ở phía cuối thiên địa, nó dừng lại, sau khi cúi đầu nhìn Vương Lâm quỳ lạy một lần nữa, liền như một đạo lưu tinh bay thẳng đi xa, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng.
Sau khi hồn Thiên Ngưu rời khỏi, mặt đất của Thiên Ngưu Châu như có sự khác biệt, nhưng rất khó để nhận ra khác biệt ở chỗ nào.
Sau khi Vương Lâm nhìn hồn Thiên Ngưu biến mất giữa thiên địa, liền xoay người hướng về phía Thất Đạo Tông đi tới.
Thất Đạo Tông chính là chỗ của động phủ giới.
Trên ngọn núi bị sương mù bao phủ này không thể nhìn rõ quá xa, toàn bộ đều có một vẻ hoang phế, đã rất lâu chưa có người tới nơi này.
Nhưng hôm nay lại có một thân ảnh từ dưới chân núi nhìn hướng lên trên.
Đây là một nam tử trung niên, hắn mặc quần áo màu xanh, nhìn ngọn núi kia, nhìn sương mù kia.
Hắn mơ hồ có thể nhìn thấy một đại điện trong đống đổ nát phía sau đám sương mù.
-Thất Đạo Tông
Mắt nam tử này lộ ra vẻ phức tạp, hắn thì thào nói nhỏ.
- Rốt cuộc cũng đã tới nơi này
Nam tử trung niên này đau khổ lắc đầu, theo con đường đổ nát đi lên trên.
Hắn đi rất chậm, như muốn nhớ kỹ từng cành cây ngọn cỏ ở nơi này, chậm rãi đi vào trong sương mù.
Cho đến khi hắn xuyên qua đám sương mù này, theo sơn lộ đi tới đỉnh núi, hắn nhìn thấy sơn môn và đại điện của Thất Đạo Tông.
Nhìn nơi đây, thần sắc của nam tử này lộ ra vẻ mê man.
Hắn nhìn hết thảy trước mắt, hồi lâu sau, thở dài một tiếng, đi qua đại điện đổ nát kia, cuối cùng ở phía sau đống đổ nát của Thất Đạo Tông tìm thấy một cánh cửa đã rất lớn.
Cánh cửa này gắn liền với ngọn núi, bị khóa kín bên trên phủ đầy rêu, tỏa ra một mùi ẩm mốc.
Ở trước cánh cửa đá này, nam tử trung niên này nhắm hai mắt lại.
- Đại môn của động phủ giới
Khi hắn mở mắt ra, hắn nhìn đại môn kia, đau khổ tự nói.
- Phía sau cánh cửa này chính là động phủ giới.
Ta chính là từ nơi đó chuyển thế ra.
Nam tử than nhẹ, sau khi hắn khôi phục được ký ức từ kiếp trước, hắn liền rời khỏi tông môn hiện giờ, đi theo cảm giác kia tới nơi này, đi tới Thất Đạo Tông, tới trước đại môn của động phủ giới.
Thân thể hắn hơi run rẩy, chậm rãi tới gần, tay phải nhẹ nhàng vuốt lên trên đại môn kia, hồi lâu sau thần sắc hắn lộ ra vẻ kiên quyết, xoay người định rời khỏi nơi này.
Nhưng ngay khi hắn xoay người lại, đột nhiên hắn dừng chân lại, hắn nhìn thấy ở phía sau là Vương Lâm toàn thân áo trắng đang mỉm cười.
- Sư...
Vương Lâm nhẹ giọng nói.
- Vương...
Nam tử trung niên này chính là Thanh Thủy! Hắn tự mình khôi phục được ký ức, ấn ký trên thân thể hắn không biết tại sao sau một thời gian liền hoàn toàn tiêu tan.
Thanh Thủy nhìn Vương Lâm, nở một nụ cười, tiếng cười của hắn càng lúc càng lớn, trong lòng tràn ngập sự sợ hãi lẫn vui mừng, nhanh chóng tiến lên ôm lấy Vương Lâm, Vương Lâm cũng cười to lên.
Bọn họ cùng nhau ngồi xuống trước đại môn của động phủ giới.
Vương Lâm lấy rượu ra cùng Thanh Thủy uống.
Bọn họ quên cả thời gian trôi qua, trong cuộc vui này nói cho nhau nghe những trải nghiệm của mình, vừa nói vừa cười, cũng có cả những giọt nước mắt.
Hai huynh đệ trong động phủ giới này đã gặp lại nhau trên Đại Lục Tiên Cương.
Sau khi Vương Lâm nhắc tới Hồng Điệp, Thanh Thủy run lên nửa ngày, rồi cười khổ uống một ngụm rượu.
- Chuyện trước kia quên thì cũng quên rồi nếu đã đi tới Đại Lục Tiên Cương này thì mỗi người sẽ có những lựa chọn khác nhau.
Nhưng lựa chọn của ta là không quên! Nơi này có lẽ sẽ có phương pháp để ta làm cho Hàm Yên sống lại, nhất định là có!
Thanh Thủy thì thào.
Đối với một người đã chết từ rất lâu như vậy, thậm chí ngay cả linh hồn cũng không còn, để cứu sống lại thì Vương Lâm cũng không làm được.
Nhưng hắn cũng không nói với Thanh Thủy, nếu một người mà ngay cả hy vọng cũng không còn thì có lẽ chỉ còn lại có sự tuyệt vọng.
Khi ánh ban mai rực rỡ xuyên qua đám sương mù chiếu xuống, Thanh Thủy rời khỏi.
Hắn không chọn cách quên đi, hiển nhiên cũng không quay lại động phủ giới.
Hắn đến nơi này chỉ là để nhìn thấy Thất Đạo Tông này một lần, nhìn tông môn có động phủ giới tồn tại này một lần.
Hôm nay tâm nguyện của hắn đã hoàn thành, cũng đã gặp lại Vương Lâm, khiến cho hắn tràn đầy vui sướng, không còn thắc mắc gì nữa.
Tiếp theo, hắn sẽ vì giấc mộng của hắn mà tìm kiếm, cho dù là gian nan cả đời, cho dù là liên tục luân hồi, hắn cũng vẫn cố chấp như trước.
Vương Lâm nhìn Thanh Thủy đi xa, nhìn thân ảnh hắn dung nhập vào trong sương mù biến mất không còn, hắn đứng ở trước đại môn động phủ giới, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp.
Trong tất cả những cố nhân chỉ có Thập Tam là muốn đi theo Vương Lâm trở lại động phủ giới, bởi vì đối với Thập Tam mà nói thì đi theo bên cạnh sư tôn chính là sự thỏa mãn lớn nhất của cả đời hắn.
Những người khác đều có trách nhiệm, sứ mệnh và kế hoạch riêng.
Một khi đã chuyển thế thì phần lớn đều chọn cách quên đi, lựa chọn một bắt đầu mới.
Vương Lâm đẩy đại môn của động phủ giới, ngay khi đại môn mở ra, một đạo cường quang lóe lên, hắn đi vào, theo đạo cường quang kia biến mất không còn.
Đại môn lại đóng lại.
Thất Đạo Tông vẫn bị sương mù bao phủ như trước, toàn là một đống đổ nát, một đống đổ nát không có ai để ý tới.
Động phủ giới.
Vách ngăn giữa giới nội và giới ngoại cực kỳ kiên cố, trong gần một ngàn năm này, lực lượng của giới ngoại đã từng phát động một cuộc tấn công, nhưng không có cách nào mở ra vách ngăn kia để tiến vào.
Cái tên Vương Lâm trong toàn bộ động phủ giới đã trở thành một truyền thuyết, một tồn tại không chân thật.
Rất nhiều người nhớ rõ hắn, nhưng đồng thời cũng có càng nhiều người đã quên hắn.
Ngay cả những tu sĩ giới nội cũng như vậy, chỉ có pho tượng trên Chu Tước Tinh kia, ở vùng đất được coi là thánh địa này mới còn có những truyền thuyết về Vương Lâm được người ta ngẫu nhiên nhắc tới.
Ngoài nơi này, còn có một nơi mà những chuyện cũ liên quan tới Vương Lâm vẫn được truyền tụng, nơi đó chính là tân Tiên giới!
Tân Tiên giới này năm đó là do Vương Lâm sáng tạo ra, đã từng có rất nhiều tu sĩ trong tứ đại tinh vực của giới nội đi cư tới.
Những tu sĩ này phần lớn là những tu sĩ sống sót trong trận đại chiến năm đó, trong số họ có không ít người đã tận mắt nhìn thấy Vương Lâm, thậm chí còn có một vài người đã từng cùng Vương Lâm đại chiến với giới ngoại.
Mộc Băng Mi năm đó không rời đi, nàng chọn ở lại trong động phủ giới, ở lại trong tân Tiên giới, chờ đợi một người sẽ có ngày trở về.
Lam Mộng Đạo Tôn cũng không rời đi.
Là người mạnh nhất của tân Tiên giới, hắn tọa trấn ở nơi này, bảo vệ cho sự bình an của tân Tiên giới.
Còn có một vài người như Nam Vân Tử cũng không rời khỏi.
Nhưng lúc này, tại tân Tiên giới trong giới nội lại có một áp lực, dường như có một đám mây đen bao phủ, khiến cho tất cả tu sĩ trong tân Tiên giới đều trầm mặc.
Lam Mộng Đạo Tôn trọng thương.
Nam Vân Tử thân thể tan vỡ, chỉ còn lại có Nguyên thần.
Toàn bộ bầu trời tân Tiên giới đỏ như máu trong màu đỏ này có vô số hư ảnh lóe lên, thi thoảng lại lộ ra tướng mạo dữ tợn, như có rất nhiều oan hồn ẩn núp bên trong màu đỏ này.
- Sư tôn cho các ngươi thời gian năm ngày để lựa chọn, hôm nay đã qua ba ngày, trong hai ngày cuối cùng hy vọng các ngươi có thể có được một đáp án sáng suốt, quy thuận Xích Hồn Giáo chúng ta, nếu không ...
Trong màu đỏ như máu kia, có một thanh niên mặc hồng bào, hướng về phía rất nhiều tu sĩ ở dưới chậm rãi mở miệng.
- Còn về phần ngươi, Mộc Băng Mi, lựa chọn của ngươi cũng chỉ còn hai ngày, hai ngày sau, khi trận pháp của Tiên giới bị phá hủy, nếu ngươi không trở thành đạo lữ của bổn thiếu gia, ta sẽ phá hủy Chu Tước Tinh, phá nát pho tượng của cái người mà ngươi gọi là Lâm gì đó!