Tiên Nghịch

Chương 1018: Tân Thánh Hoàng


Vương Lâm lơ lửng ở giữa tinh không, xung quanh là một biển lửa. Sự thiêu đốt này tản ra từng trận sóng nhiệt và âm thanh gào rít vang khắp tinh không, vờn quanh toàn bộ Chu Tước Thánh Tông.

Trên cánh tay phải Vương Lâm, lúc này chỉ còn lại bảy đóa hỏa diễm đồ đằng. Hoa hỏa diễm bên ngoài thân thể hắn triển khai thành những tấm lưới, nở rộ như ánh mặt trời. Hỏa nguyên lực nồng đậm nhanh chóng tiến vào trong cơ thể Vương Lâm.

Trong cơ thể hắn, hỏa nguyên lực nồng đậm đến độ khó tưởng như một cơn phong bạo quét qua, âm thanh bang bang không ngừng vang lên trong thiên địa, khiến cho tất cả mọi người trong tinh vực đang thiêu đốt ở thời khắc này đều có thể rõ ràng nghe được.

Đau đớn kịch liệt như tê liệt tâm can Vương Lâm. Thân thể hắn lúc này như một cái bình mà lúc này đang phải đè ép một lượng nguyên lực lớn gấp chín lần. Do đó, có thể tưởng tượng được đau đớn đạt tới độ nào.

Chu Tước Cửu huyền biến chính là mượn chín thế nguyên lực đồng thời bùng nổ, sau khi không ngừng nén ép, cưỡng bức người ta phải tu hành, mở ra Củu Huyền đệ nhất biến!

Đau đớn trong cơ thể khiến cho bộ mặt Vương Lâm tràn đầy gân xanh. Gần như chỉ mới thừa nhận hai thế nguyên lực cũng đã khiến cho kinh mạch của hắn như đang phải chống lại sự bạo khai.

Nhưng nếu như thế mà từ bỏ thì cũng không phải như con người của Vương Lâm. Hắn cắn răng, không để ý tới mồ hôi đang túa ra ướt đẫm thân mình, vùng vẫy nâng tay trái lên, lần nữa điểm lên trên hỏa diễm đồ đằng ở phía trên tay phải.

Hỏa diểm đồ đằng thứ bảy lập tức thiêu đốt, trực tiếp ở trên tay phải Vương Lâm nở ra, hóa thành một đóa hoa hỏa diễm. Cùng lúc đó, trong cơ thể Vương Lâm, thanh âm bang bang gần như đã đạt tới đỉnh, giống như những tiếng sấm, điêm cuồng hướng về bốn phía khuếch tán ra.

Một mảnh sương máu lập tức theo lông tóc của Vương Lâm phun ra, vờn quanh trước người hắn. Chỉ có điều máu tươi này vừa xuất hiện lập tức đã bị ngọn lửa xung quanh thiêu đốt, hóa thành một mảnh huyết khí rồi tiêu tan.

Ba thế nguyên lực dung nhập vào trong cơ thể, cảm giác thân thể như muốn vỡ túng lại càng thêm kịch liệt. Toàn thân Vương Lâm run rẩy, không ngừng hướng về không trung gầm thét.

- Gầm!

Trong tiếng gầm rống này, ngoài thân thể hắn lập tức có những quang mang đỏ thẫm lóe lên, khải giáp màu đỏ hồng nháy mắt đã biến ảo ra, bao bọc lấy thân thể hắn.

Khoảnh khắc khi áo giáp này xuất hiện, nguyên lực nhiều vô kể trong cơ thể Vương Lâm như tìm được nơi phát tiết, lập tức điên cuồng tiến vào bên trong áo giáp, khiến cho xích hồng khải giáp của Vương Lâm càng phát ra quang mang màu đỏ thẫm.



Trên khối đá cách đó không xa, Chu Tước Thánh Hoàng nhìn không chớp mắt về phía Vương Lâm, thần sắc lộ ra vẻ chờ mong và rất khẩn trương. Tay phải lão đã nâng lên, nếu Vương Lâm không chịu đựng được nữa thì hắn sẽ ra tay trước. Đệ nhất biến không thành công tuy khiến hắn thất vọng nhưng so với việc này thì tộc nhân giác tỉnh lần thứ hai này càng trọng yếu hơn.

- Lão phu đã quá nóng nảy rồi. Tư chất của người này bình thường, cưỡng ép hắn như thế này ngược lại đã làm hại hắn! Ài!

Lão đã quyết định, một khi thấy Vương Lâm thất thường thì sẽ lập tức xuất thủ cứu viện.

Chu Tước khải giáp xuất hiện khiến cho sự thống khổ trong cơ thể Vương Lâm giảm bớt. Hắn thở sâu một hơi, tay trái lại điểm lên tay phải, đóa hỏa chi hoa thứ sáu lại bỗng xuất hiện, nguyên lực lại điên cuồng ầm ầm dũng xuất.

- Bất kể thế nào cũng phải chịu được loại thống khổ này! Nhất định!

Ánh mắt Vương Lâm lộ ra một tia ngoan sắc. Sau khi mở ra hỏa diễm đồ đằng thứ sáu thì vẫn không dừng lại mà lần lượt điểm xuống ba cái.

- Đồ đằng thứ năm, đồ đằng thứ tư, đồ đằng thứ ba.

Liên tiếp điểm xuống, tổng cộng bốn hỏa diễm đồ đằng gần như bị Vương Lâm đồng thời mở ra. Nháy mắt bốn thế nguyên lực long trời lở đất, thiêu đốt toàn bộ tinh vực!

Một cảnh tượng điên cuồng này của Vương Lâm dù là Chu Tước Thánh Hoàng đồng tử trong mắt cũng phải co rụt lại. Dưới con mắt lão, trong thâm tâm Vương Lâm đang có một cỗ ý niệm ngoan nghịch điên cuồng.

- Người này chỉ tu hành có một ngàn năm mà đạt tới trình độ lúc này, có thể lần thứ hai Chu Tước giác tỉnh cũng không phải là ngẫu nhiên. Trong tính cách của hắn có một cỗ ngoan và nghịch, có quan hệ rất lớn tới thành quả hôm nay của hắn.

Bốn thế nguyên lực, ngoài ra còn có nguyên lực trong cơ thể và áo giáp, tổng cộng là bảy thế nguyên lực đột nhiên tràn ngập cơ thể Vương Lâm. Ầm một tiếng, Vương Lâm phun ra một ngụm tiên huyết, tay phải nâng lên điểm một cái lên mi tâm.

Lập tức từ trong Thiên linh của hắn bay ra một con Chu Tước màu trắng. Con Chu Tước này xuất hiện lập tức truyền ra một âm thanh Chu Tước. Phần lớn nguyên lực trong cơ thể Vương Lâm lại tiến vào trong con Chu Tước kia khiến cho thân thể nó nháy mắt đã trở nên không lồ, gần như che cả trời!


Năm đó, Chu Tước vốn bị Thiên Vận Tử bắt nhưng khi Chu Tước Thánh Hoàng tiến đến thì sao có thể để Thiên Vận Tử đem Chu Tước Linh đi được!

Theo Chu Tước xuất hiện, Vương Lâm cắn răng chịu đựng cơn đau toàn thân, gầm nhự một tiếng, tay trái lại điểm lên một trong hai hỏa diễm đồ đằng còn sót lại!

Trong chốc lát, hỏa diễm đồ đằng này lập tức hóa thành một thế nguyên lực, mạnh mẽ dung nhập vào trong cơ thể Vương Lâm. Lúc này Vương Lâm có cảm giác như thân thể của mình, từ trong ra ngoài đều bị thiêu đốt, giống như đặt mình vào trong thiên địa hồng lô, đang không ngừng bị luyện hóa.

Thực tế Vương Lâm cũng không biết bên trong tinh vực đang bị thiêu đốt này, tất cả người của Chu Tước tông đều tràn ra thần thức, lấy một phương pháp đồng tộc đặc thù, chứng kiến một thế hệ Thánh Hoàng đang trỗi dậy! Cũng có một đám người quen thuộc với Vương Lâm đang chú ý hết thảy.

Chỗ ngọn núi nơi Lôi Cát và Đại Đầu, hai người bọn hắn cũng không tiếp tục vận công chữa thương mà đang ngẩng đầu nhìn lên không trung. Hai người bọn hắn có thể cảm nhận được Vương Lâm lúc này giống như Phượng Hoảng dục hỏa, đang chịu đựng một lần niết bàn trọng sinh!

- Chủ tử!

Bên trong một mảnh gió lốc trong một sa mạc, lúc này gió lốc đã dần biến mất, Phù Phong Tử kinh ngạc nhìn không trung, lẩm bẩm nói:

- Thiên địa nguyên lực thật cường đại! Chẳng lẽ là hắn đã tới lúc thu công sau ba năm tu hành?!

Trên một tu chân tinh khác, Tư Đồ Nam cũng không tiếp tục thổ nạp mà hai mắt bắn ra tinh quang, nhìn chằm chằm vào không trung, thần sắc lộ ra một chút căng thẳng, Bên cạnh hắn, Trưởng lão Chu Tước Tông cũng không thúc dục Tư Đồ Nam tu luyện mà cũng đang nhìn về không trung, trong thần sắc lộ ra một cỗ kỳ vọng và hưng phấn!

Tâm thần già nua của hắn lúc này cũng không khỏi dâng lên xúc cảm.

Trên tu chân tinh nơi Tư Đồ Nam đang ngồi cũng có hai người Vương Lâm quen biết. Trong đó có một người, nơi nàng ở chính là ở phía Tây Bắc, nơi có một phiến rừng hoa!

Tại nơi cực nóng này có thể xuất hiện những đóa hoa cực kỳ hiếm thấy. Trong một mảnh gần như toàn bộ là biển lửa màu đỏ, có một nữ tử đang khoanh chân ngồi.


- Nữ tử này không phải là hoa vương mà là ngân y nữ tử. Lúc này, nữ tử đang ngẩng đầu nhìn lên không trung, thần sắc lộ ra quang mang kỳ dị. Ba năm đã qua, nàng mơ hồ nhớ tới một cái gì đó!

Một người khác cũng ở trên tu chân tinh này, chỗ ở của hắn là một phiến đầm lầy đã khô cạn. Thân thể người này trần trụi, hiện lên vô số phù băn. Xung quanh hắn còn có một số mãnh thú sinh tồn trong một nơi cực kỳ nóng này.

Nhưng hiện tại cả đám mãnh thú này đều đã tử vong, da trên mi tâm đã bị cắt ra.

Người này đúng là Tháp Sơn! Hắn phá đầu ngón tay, đang vẽ lên trên một tấm da thú nhưng lúc này liền lập tức ngẩng đầu lên, ngón tay cũng dừng lại.

- Chủ nhân, ngài xuất quan sao?!

Cùng lúc đó, bên trong tinh vực bị thiêu đốt, một tu chân tinh bên cạnh, ở trên đỉnh một ngọn núi cao nhất có một bức tượng đá màu đen. Bộ dáng của bức tượng này giống sờ sờ Vương Lâm. Dưới bức tượng đá có một thanh niên đang khoanh chân ngồi.

Trong ba năm qua, hơn hai nghìn ngày đêm, người thanh niên này thủy chung vẫn ngồi ở đó, không chút động đậy, tâm thần như một mặt nước lặng. Hắn ngẩng đầu lên, nghe được âm thanh gào rít bang bang như tiếng sấm đánh bên tai, thần sắc lộ ra một tia kích động!

- Sư phụ!

Hắn là Thập Tam!

Luyện Hồn Tông ở trên một tu chân tinh, trong thành trì của Chu Tước Thánh Tông, một lão giả thần sắc tang thương đang ngồi ở đầu tường thành, cầm một bầu rượu trong tay, uống từng ngụm một. Sắc mặt của hắn lộ ra vẻ chua xót. Ba năm qua hắn thủy chung vẫn là như thế!

Tiếng sấm ầm ầm trên không trung, bầu trời tràn ngập màu đỏ thẫm khiến lão giả này ngẩng đầu lên. Một lúc sau lão cúi xuống tiếp tục uống rượu.

- Lão nhị, lão tam, đại ca xin lỗi các ngươi!

Lão già này buông hai hàng lệ, một ngụm uống cạn cả bầu rượu.

- Linh nhi, mang đến thêm cho ta một ít rượu!

Lão già ném bầu rượi vào trong thành.



Phía sau lão có một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần. Thiếu nữ này cắn môi! Năm đó, khi nàng được Chu Tước Thánh Tông điều tới nơi đây thì Trần Đạo Tử đã có bộ dáng như thế này. Đáy lòng chua xót, thiếu nữ lặng lẽ xoay người rời đi.

- Rất xin lỗi lão nhị, lão tam!

Thanh âm thống khổ của lão giả lại từ từ truyền vào trong tai thiếu nữ.

Trong tinh vực bị thiêu đốt này, còn có một nơi khác. Nơi này cũng tràn đầy nhiệt độ cao nhưng tràn ngập một đạo lốc xoáy vô hình khiến cho ngọn lửa xoay tròn.

- Đại ma đầu Vương Lâm, ngươi giết Thiên đao. Lão tử và ngươi lại không cừu oán, ngươi sao lại khiến lão tử ở trong nay chịu đựng sự thống khổ của hỏa độc!?!

- Vương đại ca, cầu xin ngươi buông tha cho tiểu Hứa tử ta! Nơi này thật sự rất thống khổ!

- Sát tinh vương! Ngưoi nếu khiến Hứa gia gia của ngươi nóng nảy thì lão tử liều mạng với ngươi!

Tiếng mắng thê thảm và âm thanh cầu xin này ba năm qua dường như chưa từng ngừng vang lên. Trong đó còn thỉnh thoảng truyền ra từng tiếng kêu thảm thiết khiến cho những tộc nhân của Chu Tước Thánh Tông khi đi qua đây đều chọn đi đường vào, không phải nghe âm thanh quát tháo này nữa!

Trung tâm trong đó có một người khoanh chân ngồi. Toàn thân người này bị ngọn lửa vờn quanh, phải luôn thi triển thần thông để kháng cự. Chỉ cần hơi vô ý sẽ bị ngọn lửa đốt tới thân!

Người này chính là Hứa Lập Quốc. Bộ dáng của hắn cực kỳ chật vật nhưng quang mang trong hai mắt cũng sáng hơn năm đó vô số lần. Trong ba năm qua, hắn bị ngọn lửa bao lấy chèn ép khiến hắn không thể không điên cuồng hấp thu viễn cỗ kiếm ý truyền thừa mà hắn đạt được. Như thế hắn mới có thể vẫn tiếp tục đấu tranh sinh tồn!

Chỉ thấy Hứa Lập Quốc thường quét một kiếm ra, ngọn lửa phía trước lại tiêu tan một ít. Cùng lúc đó tiếng mắng chửi lại từ trong miệng hắn vang lên. Ba năm qua đây đã trở thành thói quen của hắn.

- Vương Lâm tiểu nhi, Hứa gia gia nhà người nếu tiến ra ngoài sẽ cùng với ngươi không chết không ngừng!

Thanh âm của hắn vang xa, lập tức thân mình đột nhiên rung lên một cách vô thức, mạnh mẽ xoay người về phía xa xa, ánh mắt lộ ra một tia hoảng sợ. Tên giết Thiên đao Vương Lâm này muốn xuất quan chăng! Ông trời có mắt nhất định phải khiến hắn không thể xuất quan, khiến hắn không ra được! Không được, nếu hắn không ra được thì ta làm sao mà ra ngoài?! Hãy ra đi, nhất định phải xuất quan đi!








back top