Tiên Nghịch

Chương 1299: Không phải sợ!


- Khắc tinh.hắn là khắc tinh của ta! Ngay cả pháp bảo cũng bị hắn khắc!

Tham Lang vừa hét lên chỏi tai, thân thể vừa vội vàng lùi lại phía sau. Khi thấy Vương Lâm đuổi theo từng bước, Tham Lang liền vứt mạnh bình ngọc màu tím trong tay phải về một hướng!

Động tác này năm đó hắn đã làm… Hắn sau khi đi tới Thái Cổ Tinh Thần mỗi lần nhớ lại chuyện năm đó đều đau lòng nổi giận, lại cũng phát lởi thề cuộc đởi này sẽ không bao giở làm chuyện vì bỏ chạy mà vứt bỏ pháp bảo để hấp dẫn đối phương nữa. Theo hắn thấy, khi pháp bảo bị đoạt đi thì so với việc giết hắn còn khiến hắn điên cuồng khó chịu hơn.

Giống như Đại đỉnh Na di, như Thái cổ Lôi Long năm đó.nếu hắn biết Đại đỉnh Na di đã mấy lần giúp Vương Lâm thoát khỏi sát kiếp, nếu hắn biết được nhờ vào thái cổ Lôi Long mới khiến Vương Lâm có cơ hội lôi tu, lại càng khiến cho Vương Lâm tại La Thiên Tinh Vực thanh danh hiển hách, thậm chí cuối cùng còn sinh ra bổn nguyên lôi đình!

Hết thảy chuyện này nếu hắn biết được chắc chắn sẽ phun máu tươi, đau lòng muốn chết!

- Lão phu có được vận may lớn, có được đại cơ duyên, là con cưng của thiên địa, được thiên đạo ân sủng, tám tuổi đã đào được Hoàng tinh trăm năm nuốt vào, mười ba tuổi lần đầu tiên ở sườn núi tìm được một cây Chu quả năm trăm năm, mười tám tuổi lúc Trúc Cơ lại có được Thái cổ lôi long! Sau khi Kết Đan chém giết cường địch, khi thấy không địch lại thì trên bầu trởi đột nhiên rơi xuống một đại đỉnh đập chết hắn!

Từ đó về sau cả đời trót lọt, Sơn Hà đồ, trừu hồn sơn, thần châm, đủ loại bảo vật ta đều có được. Cuộc đời ta chỉ có một Thiên Nghịch là không gặp thuận lợi!

Cho tới khi gặp phải khắc tinh đáng chết này. Chính hắn đã lấy đi toàn bộ pháp bảo của ta, cướp đi toàn bộ tâm huyết của ta. Cũng may là ta có số may, đại nạn không chết, ngược lại còn có kỳ ngộ khác, đạt được càng nhiều pháp bảo hơn, có được tu vi càng mạnh hơn. Nhưng khắc tinh đáng chém ngàn vạn đao này không ngờ lại không buông tha cho ta, tới tận Thái Cổ Tinh Thần!

Tham Lang nhớ lại tất cả mọi chuyện, trên mặt tràn đầy bi phẫn, vội vàng lùi lại phía sau.

Vương Lâm cất bước, khuôn mặt lộ vẻ như cười như không, khi thấy Tham Lang ném bình ngọc màu tím kia về một hướng khác rồi chạy về hướng ngược lại, hắn liền không đuổi theo Tham Lang nữa mà nhoáng lên, lao tới bình ngọc đó.

Tham Lang thấy Vương Lâm thay đổi phương hướng liền vội vàng vung tay lên, trong tay liền hiện ra một cây quạt lớn. Cây quạt này màu vàng, vừa mới xuất hiện liền có kim quang sáng chói tinh không.

Trên mặt cái quạt này có khắc hình một con thú kỳ dị, bộ dáng dữ tợn, thân như rồng nhưng không có trảo, ngược lại lại có rất nhiều cánh. Nửa thân thể nó nhập vào trong mây, giống như đang bay rất nhanh.



Xuất ra cây quạt này, Tham Lang vung mạnh lên. Lập tức một tiếng kêu to từ trong quạt truyền ra, bên ngoài truyền tới tiếng gió rít kinh thiên, hóa thành sấm động ầm ầm. Đột nhiên mãnh thú trên quạt như sống dậy, trong tiếng rít gào liền từ trong cái quạt biến ảo ra, lập tức quấn quanh Tham Lang, hướng về phía xa hóaa thành một mảng mây đen, dùng tốc độ cực nhanh bay đi!

Vương Lâm không để ý tới Tham Lang, cất bước nhanh chóng đuổi theo cái bình ngọc màu tím, tay áo vung lên liền trực tiếp bắt lấy cái bình ngọc này, trong tiếng cười dài liền chuyển thân, dùng súc địa thành thốn đuổi theo một lần nữa!

- Tham Lang này đúng là phúc tinh trên đường tu đạo của Vương Lâm ta!

Vương Lâm vừa cười to, thân ảnh biến mất.

Thân thể Tham Lang được tầng mây bao phủ, có mãnh thú kỳ dị dài cả trăm trượng kia quấn quanh. Trên người nó có gần trăm đôi cánh, mỗi lần đập cánh thì tốc độ đều tăng mạnh, lấy mắt thường không thể nhìn rõ tốc độ bay đi của hắn.

Trong tinh không, một mảng sóng gợn lại hiện lên, đuổi theo không bỏ. Sóng gợn kia giống, như sóng ngoài khơi xa, ầm ầm tới gần, bên trong mơ hồ hiện ra thân ảnh của Vương Lâm, càng đuổi càng nhanh!

Nhưng tốc độ Tham Lang giờ phút này đã đạt tới cực hạn, thủy chung vẫn bảo trì một khoảng cách nhất định với Vương Lâm, dù Vương Lâm dùng bổn nguyên lôi đình đại thành, dùng lôi lực truy đuổi thì cũng không cách nào trong thời gian ngắn đuổi theo.

Nhưng Vương Lâm không vội. Tha hương gặp cố tri, việc này vốn là chuyện khiến người ta cao hứng. Giờ phút này Vương Lâm lại càng cao hứng hơn, có thể gặp được Tham Lang, khiến hắn ngạc nhiên, lại càng khiến hắn vui mừng!

Nhất là lúc này Vương Lâm đã nhìn ra, tất cả pháp bảo của đối phương đều có liên quan tới ba đại cổ tộc, đã xác định bảo vật của Tham Lang này là lấy từ nơi nào. Địa phương kia đối với người khác có lẽ tác dụng không lớn nhưng đối với Vương Lâm mà nói lại là một cơ may không thể tưởng tượng nổi!

Đối với Tham Lang đã đem tới cơ may này cho mình, Vương Lâm càng nhìn càng thấy thuận mắt!

- Âm hồn không tan! Âm hồn không tan!


Tham Lang cực kỳ khó chịu, dường như có cây kim không ngừng châm vào trái tim hắn, khiến hắn đau đớn. Mà nguyên nhân của sự thống khổ này chính là phải thấy pháp bảo bị đoạt.

Hắn đoạt đi phi kiếm, Hộ cốt Bị, lấy Thiên Hoàng Lô, Vụ Ma Thương, lại cả Vạn Cổ Mộc Linh cũng không tha, thậm chí cả Cổ Tức Diệp và Ma Hồn Bình cũng cướp rồi. Một nửa pháp bảo trên người ta giờ phút này đã thành của hắn. Vương Lâm đáng chết này còn không cho ta đi, không cướp toàn bộ pháp bảo của ta thì không bỏ qua!

Tham Lang càng nghĩ lại càng bi phẫn, vừa gầm thét thì lửa giận cũng bùng lên trong lòng, hắn cắn răng một cái, đơn giản không chạy nữa, xoay mạnh người, dữ tợn nhìn chằm chằm về phía sau.

- Lão tử không chạy nữa, liều mạng với tên đáng chém ngàn đao ngươi!

Ánh mắt Tham Lang đỏ bừng. Hắn vốn là hạng người lạnh lùng, sát lục cực nặng. Nếu không phải là bị Vương Lâm hù dọa, đạo tâm có khe hở, khiến cho Vương Lâm trở thành ác mộng của hắn thì quả quyết sẽ không thể không chiến mà bỏ chạy, càng không đến mức chật vật thế này.

Lúc này hắn bị Vương Lâm bức tới tức điên, trong nháy mắt lại quên mất bóng ma trong ác mộng của mình, hai tay bắt quyết hướng về phía trước vung lên. Lập tức trước người hắn ầm ầm mở ra một cái khe không gian rất lớn.

- Yêu Lang hàng thế, phạt diệt đạo thiên!

Tham Lang vừa rít gào, quần áo vừa bay phần phật, tóc không gió mà tung bay. Trong cái khe trước người đột nhiên tỏa ra yêu khí ngập trời! Yêu khí này Vương Lâm rất rõ ràng, chính là khí tức của Cổ Yêu !

Yêu khí ầm ầm từ trong cái khe trào ran, tràn ngập tinh không trong nháy mắt. Một luồng sương mù màu đỏ từ trong đó lan ra rất nhanh, trong nháy mắt liền chui vào thất khiếu của Tham Lang.

Những tiếng gào thét thống khổ từ trong miệng Tham Lang truyền ra. Toàn thân hắn nổi gân xanh, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, trong tiếng gầm nhẹ, quần áo vỡ vụng, lộ ra một bộ áo giáp đen ngòm!

Cùng lúc này thì ở phía sau, tinh không dường như nghịch chuyển. Một hư ảnh cả vạn trượng ầm ầm xuất hiện! Hư ảnh này là một đầu lang! Một yêu lang!


Yêu lang này xuất hiện trong tinh không liền khiến cho yêu khí trong tinh không tăng lên gấp bội. hóa thành một dòng xoáy khổng lồ, lấy Tham Lang làm trung tâm, như sóng lớn tràn ra khắp phương viên ngàn vạn dặm bốn phía!

Trong vạn dặm, toàn bộ biến thành dòng xoáy khổng lồ. Dòng xoáy này xoay tròn phát ra tiếng động ầm ầm.

Giữa trung tâm của dòng xoáy, yêu lang toàn thân phát ra ánh sáng màu đỏ, nhất là hai mắt lại có màu tím, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng sói tru!

Tiếng hú này kinh thiên động địa, khiến cho hết thảy sinh linh khi nghe thấy mà tâm thần rung động, dâng lên nổi sợ hãi từ tận sâu trong tâm hồn!

- Cổ Yêu!

Thần sắc Vương Lâm hơi ngưng trọng, dưới lực tấn công của yêu khí kia khiến cho hắn đang dung nhập thiên địa phải lộ ra thân ảnh. Ngay lúc thân ảnh hắn xuất hiện, đầu yêu lang kia lại gầm thét một lần nữa, cúi đầu nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, thân thể đột nhiên lao vọt ra!

Nó lao tới khiến Vương Lâm cảm thấy như một tinh cầu lao tới, lại cũng khiến cho dòng xoáy bốn phía do yêu khí hóa thành điên cuồng co rút, ngưng tụ lại, dường như khiến yêu lang biến thành một cái động không đáy!

Trong phạm vi mười vạn dặm, yêu khí không ngừng co rút lại, cuốn cả tinh không, hình thành một lực hút thật lớn. Dưới lực hút này, bất luận kẻ nào cũng khó có thể lui lại phía sau.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cơ hồ chỉ trong nháy mắt. Yêu lang nọ mở miệng gầm thét một lần nữa, hướng về phía Vương Lâm cắn tới!

- Năm đó đoạt pháp bảo của ta, đáng chết! Hiện giờ lại tới cướp đoạt, đáng chết! Tham Lang ta từ khi tu đạo tới nay chưa từng bị người nào khi nhục như thế, ngươi đáng chết! Chết! Chết! Chết!

Tiếng nói chói tai của Tham Lang vang lên như điên cuồng.

Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, hừ lạnh một cái, trong tích tắc khi yêu khí mười vạn dặm cuốn tới, trong cơ thể hắn lập tức có tiếng bang bang truyền ra, cả thân bành trướng, trong thời gian ngắn liền hóa thành lớn gần ngàn trượng, trở thành một Cổ Thần lục tinh!

Tinh điểm Cổ Thần trên mi tâm cấp tốc xoay tròn. Thân thể Vương Lâm lùi về phía sau một bước, tay phải giơ mạnh lên, dưới một tiếng gầm nhẹ liền xuất hiện huyết quang ngập trời. Từ xa nhìn lại, dường như tay phải Vương Lâm đang cầm cả một thiên địa huyết quang.



Huyết quang kia phát ra ánh sáng chói mắt, dưới tay phải đang giơ cao của Vương Lâm hóa thành một thanh huyết kiếm lớn trăm trượng!

Cầm huyết kiếm trong tay, ngay trong khoảnh khắc khi yêu lang cắn tới còn cách hắn không tới mười trượng, tay phải Vương Lâm hung hăng chém xuống!

Huyết kiếm trăm trượng ầm ầm chém xuống, bên ngoài tuôn ra kiếm quang vạn trượng. Kiếm mang màu đỏ đậm như máu tươi, từ xa nhìn lại dường như Vương Lâm không phải cầm một thanh kiếm mà là một cái roi thật lớn, kéo dài, trực tiếp va chạm với yêu lang.

Trong tiếng ầm ầm kinh thiên động địa, kiếm quang đỏ đậm rơi vào đầu yêu lang. Lập tức nó kêu lên một tiếng thảm thiết, bị kiếm mang thế như chẻ tre kia trực tiếp chém tan đầu, mở ra một cái rãnh rất sâu!

Kiếm mang kia nhanh chóng chém vào trong cái rãnh đó, khiến cái rãnh càng ngày càng lớn, càng ngày càng sâu, cuối cùng ầm một tiếng liền xuyên thấu qua cơ thể yêu lang! Một kiếm này chém yêu lang thành hai nửa!

Thân thể yêu lang bị chia làm hai, dưới lực lao tới lúc đầu giờ đây liền lao qua hai bên Vương Lâm, ở phía sau hắn phân tán ra, tiêu tan trong tinh không, chỉ còn lưu lại một tiếng rít gào không cam lòng vang vọng.

Thần sắc Vương Lâm như thường, ánh mắt như đuốc nhìn về phía Tham Lang. Ánh mắt Tham Lang lộ ra vẻ sợ hãi vô cùng, trong tiếng thét chói tai liền lui lại phía sau, tay phải vung lên, không chút do dự xuất ra pháp bảo cực mạnh của hắn!

Đây là một pho tượng khắc gỗ bị tàn phá!

Ngay trong nháy mắt khi pho tượng khắc gỗ này xuất hiện, giọng nói bình tĩnh của Vương Lâm liền vang lên trong tinh không.

- Định!

Thân thể Tham Lang đột nhiên sững lại, không thể di động nửa điểm, vẻ hoảng sợ trong mắt lập tức bạo tăng.

- Không phải sợ! Trả lời ta vài vấn đề, ta sẽ không giết ngươi!







back top