Tiên Nghịch

Chương 1362: Câu trả lời!


Thần sắc Vương Lâm cực kỳ ngưng trọng, sau khi ngây ra đó nửa ngày trong mắt vẫn còn lưu lại sự chấn động. Cảnh tượng mà hắn vừa nhìn thấy khiến cho hắn không những không thể tin được, mà còn không dám tin, thậm chí trong lòng hắn không thể phân biệt rõ hết thảy chuyện này là thật hay giả.

- Thiên đạo đã chết… thiên đạo đã chết… Sống qua hai ngàn năm, Vương Lâm không chỉ một lần nghe qua những lời này. Hắn còn đi tìm rất nhiều lần, thiên đạo, là cái gì, hết thảy đều không có câu trả lời, toàn bộ đều là một hỗn loạn, khiến cho người ta không thể tìm ra đầu mối chính xác. Điều duy nhất biết được, chính là thiên đạo có lẽ thật sự đã chết… Sắc mặt Vương Lâm có chút tái nhợt, ánh mắt phức tạp xuyên thấu Thiên Hoàng Lô, nhìn lên trên thân thể đạo linh đằng sau cánh cưa hư ảo.

Đạo linh trong lúc đang nhanh chóng hồi phục dường như cũng cảm nhận được ánh mắt chú ý của Vương Lâm, ngẩng đầu phát ra từng trận tiếng gầm nhẹ, hai mắt lóe lên hung quang, lộ ra vẻ điên cuồng.

Vương Lâm trầm mặc, nhờ Lưu Nguyệt lúc trước, ở trước mắt hắn hiện lên một cảnh tượng… đạo linh này đã sống qua một thời gian rất dài, thần thông Lưu Nguyệt cũng không thể thúc đẩy toàn bộ, điều này Vương Lâm hiểu rất rõ, hắn vốn chỉ có ý định thúc đẩy một chút, lấy đó để tìm ra những manh mối liên quan đến đạo linh.

Nhưng ngay khi thần thông Lưu Nguyệt tràn ngập đạo linh, liền xuất hiện những biến hóa kỳ dị. Có lẽ vì nguyên nhân nơi đây vùng đất cổ mộ, hoặc vì đời sóng đạo linh này cực kỳ đơn giản, chỉ có hai bộ phận, cho nên mới sinh ra loại biến hóa này, khiến cho thời gian nghịch chuyển trên thân thể đạo linh kia ầm ầm chuyển động, trong nháy mắt đã vượt qua thời gian của Vương Lâm.

Sự xuất hiện của loại biến hóa này khiến cho tâm thần Vương Lâm chấn động, nhưng hắn lại cực kỳ tỉnh táo, không hề ngăn cản, để mặc cho Lưu Nguyệt điên cuồng nghịch chuyển trên thân thể đạo linh kia.




Dần dần sau khi không biết đã nghịch chuyển bao nhiêu thời gian, Vương Lâm nhìn thấy một cảnh tượng. Toàn thân đạo linh tỏa ra hào quang vạn trượng, cực kỳ chói mắt. Hào quang này càng ngày càng chói mắt, khiến chi người ta rất khó có thể nhìn rõ hào quang này tồn tại.

Dưới hào quang này tràn ngập, thân hình đạo linh kia mơ hồ tiêu tan, không nhìn thấy nữa. Hào quang vạn trượng này tuy che lấp hết thảy, nhưng với tu vi của Vương Lâm, hai mắt sững lại cũng có thể thấy rõ ràng vật ở bên trong hào quang này. Trước mắt hắn, nguyên nhân khiến cho vừa rồi Vương Lâm biến sắc lần đầu tiên được hắn nhìn thấy rõ ràng. Ở bên trong hào quang này là một hào quang to như đầu người, nhanh chóng xoay tròn, hào quang này chính là từ bên trong đan dược này khuếch tán ra. Đây là đạo lịnh gì, rõ ràng là một đan dược, không ngờ đạo linh là do đan dược biến thành. Nếu chỉ như vậy, cũng chỉ có thể khiến cho Vương Lâm biến sắc thôi, không có khả năng khiến cho hắn đứng phắt dậy như vậy. Nguyên nhân thực sư khiến cho hắn đứng dậy chính là cảnh tượng mà hắn nhìn thấy tiếp sau. Thời gian lại nghịch chuyển, như dòng sông chảy không quay lại, trong nháy mắt. đan dược kia ầm ầm vặn vẹo, một lát sau toàn bộ vỡ tan, để lộ ra một tinh không không biết tồn tại từ khi nào. Tinh không này không phải là giới ngoại, càng không phải là giới nội, nó giống như tồn tại cùng với thời gian, lộ ra vạn cổ tang thương, dường như nếu giới nội và giới ngoại so sánh với tinh không này cũng giống như là thiếu niên và người già vậy.

Ở bên trong tinh không xa lạ này có vô số tu chân tinh, liếc mắt nhìn không thể thấy giới hạn, tầm ngắm chỉ có thể thấy chín tinh cầu đang bốc cháy. Chín tinh cầu này bốc lên ngọn lửa ngợp trời, hừng hực tuôn ra ánh sáng, chiếu rọi bốn phương tám hướng giống như là mặt trời, chúng chính là những mặt trời trong thời kỳ hỗn mang. Đột nhiên có một thân ảnh mơ hồ toàn thân mặc đạo bào bẩy màu xuất hiện bên trong tinh không này, hắn giơ tay phải lên, trên ngón tay trỏ bên phải hắn co mang theo một chiếc nhẫn xanh biếc.

Trong khi hắn vung tay lên, một trong chín mặt trời này ầm ầm chấn động, tinh không ầm vang, thay đổi quỹ đạo, lao thẳng tới người mặc đạo bào bẩy màu kia.

Khoảng cách vô tận này dường như ngay lập tức bị phá vỡ, sức nóng cuộn lên, khiến cho cả tinh không run rẩy. Người mặc đạo bào bẩy màu này nhìn không rõ thần sắc, chỉ thấy tay phải hắn lại một lần nữa vung lên, tám mặt trời thiêu đốt còn lại đồng thời rung động, quỹ đạo đồng loạt thay đổi lao tới.


Ở phía trước người mặc đạo bào kia, chín mặt trời cùng nhau lao tới, vang lên một tiếng nổ không thể hình dung nổi, dương như tinh không này sắp sửa tan vỡ.

Cũng không biết qua bao nhiêu lâu,chín mặt trời kia va chạm với nhau, có sự dung hợp, cuối cùng chín mặt trời hợp thành một, người mặc đạo bào bảy màu kia phun ra một đạo khí bảy màu tràn ra, phía trước mạnh mẽ co rút lại, trong tiếng ầm ầm, một đan dược màu vang to bằng đầu người bất ngờ xuất hiên ở phía trên, còn có ngọn lửa kịch liệt thiêu đốt, hào quang của nó có thể kéo dài đến tận cùng tinh không. Đan dược màu vang này chính là vật mà Vương Lâm đã nhìn thấy do đạo linh hóa thành. Sau khi chứng kiến cảnh tượng này, Vương Lâm mới có thể bất ngờ mà mạnh mẽ đứng lên như thế, lộ ra vẻ rung động. Thứ làm hắn rung động, ngoài đan dược này do chín mặt trời biến hóa thành, còn có người mặc đạo bào bảy màu kia. Người này mặc dù nhìn không rõ hình dáng, nhưng mơ hồ Vương Lâm cũng nhận ra hắn chính là pho tượng mà Vương Lâm đã lấy được từ Tham Lang, nhưng ngón trỏ tay phải của pho tượng này không có chiếc nhẫn kia. Pho tượng đó chính là vật Tham Lang lấy được từ cổ mộ này. Ở nơi này, Vương Lâm thông qua đạo linh lại một lần nữa nhìn thấy, mặc dù rung động, nhưng thứ khiến cho hắn lùi lại sau vài bước lại hoàn toàn khác. Bất giác lui ra phía sau chỉ có một sự giải thích, sự hoảng sợ không thể tưởng tượng cùng với một việc kinh thiên động địa không thể nghĩ tới khiến hắn sợ hãi và không thể tin. Người mặc đạo bào bẩy màu kia sau khi giơ tay phải lên cầm lấy đan dược liền nói một câu:

- Lấy đạo đan dược nuôi dưỡng thiên đạo, quả thực không phải chuyện dễ… vẫn còn cần có một biện pháp khác… mới có thể khiến cho thiên đạo mà ta lấy được nhanh chóng thành công… Một câu nói này khiến cho Vương Lâm tâm thần chấn động ầm ầm, Lưu Nguyệt thuật không thể tiếp tục vận chuyển, đột nhiên tan rã, trong lúc hắn sợ hãi không thể tin được, lại lui ra phía sau mấy bước, dường như nếu hắn không lùi lại, sẽ bị toàn bộ tin tức mà câu nói này mang lại xé rách thân thể, dường như ngay cả thân thể Cổ Thần trước chuyện kinh thiên bao hàm trong câu nói này cũng phải tan vỡ, không thể chịu đựng được. Nuôi dưỡng thiên đạo, bốn chữ này điên cuồng vang vọng bên tai Vương Lâm, át đi hết thảy những âm thanh trong thiên địa. Sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, hồi lâu sau đè nén sự chấn động trong lòng, hít một hơi thật sâu.

- Thiên đạo là cái gì… đạo linh này chính là vật đã nuốt thiên đạo… người mặc đạo bào bảy màu là ai… chẳng lẽ là Viễn Cổ Tiên Hoàng… Mắt Vương Lâm hiện lên vẻ mê man. Biết được càng nhiều, bí mật dường như càng dày, hỗn loạn, khiến cho Vương Lâm mơ hồ cảm nhận được, nhưng thủy chung cũng không thể hiểu được hoàn toàn. Hắn đứng ở đó,vẻ mê man trong mắt càng nhiều.

- Máu thiên đạo… Thiên Vận Tử năm đó đã tính toán hết thảy, chính là để lấy được máu thiên đạo của Vũ Tiên Giới… Thanh Long Thánh Hoàng nghe nói đã nuốt máu thiên đạo… - Thiên đạo có máu, thiên đạo còn cần phải có đạo linh nuôi dưỡng… thiên đạo là cái gì?


Vương Lâm ngẩng đầu nhìn bầu trời, trầm mặc đứng đó.

- Có lẽ thiên đạo cũng giống như pháp bảo, là một loại đan dược, hoặc có lẽ là một mãnh thú… Thần sắc Vương Lâm phức tạp, hắn nhớ tới khi còn ở La Thiên, nhìn thấy U Minh thú… con thú này vô cùng khổng lồ, trong cơ thể còn có càn khôn, dung nạp cả một giới. Vương Lâm đứng ở nơi đó, thần sắc âm trầm, tâm thần dần dần hồi phục, sự chấn động và nghi ngờ cũng bị hắn chôn sâu vào trong đáy lòng. Lúc này, bên trong Thiên Hoàng Lô, tứ phẩm đạo linh kia đã hồi phục hơn phân nửa, thân thể nó tràn ngập hào quang, trong tiếng gầm nhẹ còn có phong lôi cuồn cuộn.

Nhưng hiện giờ đạo linh này trong mắt Vương Lâm đã không còn quá thần bí.

- Ngươi là một đạo linh do đan dược biến thành, dường như ngươi là từ chín mặt trời luyện hóa thành, nhưng phong ấn mấy vạn năm đã khiến cho sức mạnh tiêu tan hơn phân nửa, ngươi lại không có may mắn được lấy đi để nuôi dưỡng thiên đạo, vậy ngươi hãy để cho Vương mỗ sử dụng đi.

Vương Lâm ánh mắt lóe lên, liếm môi, hắn giờ phút này đã trở lại như thường, nhìn đan dược kia, hai tay bấm quyết hướng về phía trước vung lên. Trong tiếng ầm ầm, Thiên Hoang Lô kịch liệt chấn động, bên trong đó có ngọn lửa cuồn cuộn, còn có cơn lốc hồn phách quét ngang, ngăn trở việc trị thương của đạo linh, bắt đầu luyện hóa nó. Vương Lâm từng bước tiến về phía trước, cả người dung nhập vào bên trong Thiên Hoàng Lô, tự mình ra tay. Tiếng ầm ầm cùng với tiếng rít gào ở bên trong vùng đất bị phong ấn này không ngưng vang vọng, thời gian chậm rãi trôi qua, trong nháy mắt đã qua ba ngày, bên trong Thiên Hoàng Lô đột nhiên sinh ra một luồng bạch khí ngợp trời, dung nhập vào trong những con sông đỏ như máu vẫn chưa tan vỡ ở trên mặt đất.

Bên trong đám bạch khí, thân ảnh Vương Lâm nhoáng lên một cái, ở giữa không trung vung tay áo. Thiên Hoàng Lô tiêu tan, hòa thành u quang nhập vào bên trong mi tâm biến mất không còn.

Ở phía trước Vương Lâm, sau khi hắn vung tay liền xuất hiện một đan dược to bằng đầu người. Từ xa nhìn lại, đan dược này tỏa ra kim quang vạn trượng, trôi nổi ở phía trước Vương Lâm giống như là mặt trời thiêu đốt. Nhìn chằm chằm đan dược này, Vương Lâm có thể cảm nhận được một sức mạnh vô biên, hắn thậm chí còn có cảm giác nếu mình nuốt đan dược này vào, ngay cả thân thể Cổ Thần của mình cũng sẽ lập tức nổ tung. Cầm đan dược đặt ở trước mặt, Vương Lâm không nuốt vào, mà hướng về đan dược hung hăng hút một hơi, lập tức liền có một ngọn lửa như một làn khói từ bên trong đan dược bay ra, chui thẳng vào mũi Vương Lâm, bị hắn hút vào trong cơ thể.



Thân thể Vương Lâm đột nhiên có tiếng nổ ầm ầm truyền ra, ngọn lửa trong mắt trái bạo tăng, sức mạnh ngọn lửa trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, khiến cho hỏa bổn nguyên tăng thêm một chút. Ngay cả lôi đò bên trong mắt phải cũng có ngọn lửa thiêu đốt, phát ra tiếng tách tách, giống như muốn đem những tạp chất bên trong lôi đồ này toàn bộ tiêu hủy, khiên cho lôi đồ viên mãn hoàn chỉnh.

- Sau hư hỏa, là hỏa bổn nguyên đạo hỏa đại thành, một khi đạo hỏa bùng lên, lôi hỏa bổn nguyên của ta sẽ có thể hoàn toàn đại thành. Nhưng đan dược này vẫn chưa đủ linh động, dường như cần phải có thứ gì đó để tế luyện… nhưng nó không linh động cũng tốt, như thế ta có thể chậm rãi hấp thụ.

Vương Lâm lại hút vào một lần nữa, sức mạnh ngọn lửa trong co thể ầm vang, một cảm giác cực kỳ thoải mái tràn ngập toàn thân, khiến cho hắn tâm thần chấn động, trong lúc cúi đầu nhìn lên những con sông đỏ như máu ở trên mặt đất.

- Nơi này có thể sinh ra nhiều mãnh thú hình người như vậy, chắc những con sông này cũng có liên quan, những con sông này trong lúc tan vỡ vừa rồi không hề hấn gì, chắc không phải là bình thường.

Vương Lâm không nghĩ ngợi, vung tay phải lên, cái khe trữ vật xuất hiện, một tiếng gào thét từ bên trong cái khe truyền ra. Đột nhiên có vô số Văn thú ầm ầm lao ra.







back top