Tiên Nghịch

Chương 1769: Kim thiền thoát xác


Bên cạnh Cực Thiên thảo nguyên, nữ tu Không Kiếp được mấy ngàn tu sĩ vây quanh đang ngồi khoanh chân chợt mở bừng hai mắt. La bàn hư ảo phía trước nàng giờ phút này hiển thị rõ ràng vị trí của Vương Lâm.

Nàng thấy điểm sáng đại biểu cho Vương Lâm trong thời gian ngắn biến mất, khi xuất hiện đã ở một vị trí rất xa, nàng lập tức báo cho tu sĩ đồng đạo đuổi giết Vương Lâm.

Giờ phút này, điểm sáng này lại xuất hiện một lần nữa, khiến cho cho nữ tử này cảm thấy một tia không ổn. Một lần có thể tiếp nhận, nhưng tới hai lần mà nói liền đại biểu có thể xuất hiện ba lần, bốn lần. Do đó muốn giết Vương Lâm này là chuyện cực kỳ khó khăn!

Trong tay hắn nhất định có một Pháp Bảo có thể na di. Pháp Bảo như thế toàn tông môn chỉ có một món, Lục Ma Châu có không quá ba món. Dù là Thiên Ngưu Châu sợ rằng tuyệt đối cũng không nhiều, người này vậy mà lại có thể có!

Trong ánh mắt của nữ tử này, nàng hoảng sợ phát hiện ra, điểm sáng đại biểu cho Vương Lâm xuất hiện ở bên cạnh một đám điểm sáng xanh biếc. Trong tích tắc, toàn bộ những điểm sáng xanh biếc này đều biến mất. Ngay sau đó, điểm sáng thể hiện cho Vương Lâm lại một lần nữa biến mất, lúc xuất hiện lại là ở một vị trí cách nơi đó rất xa, bên cạnh một đám điểm sáng xanh biếc khác!

Lần thứ ba!

Nữ tử này không chút nghĩ ngợi, lập tức dùng phương thức đặc thù báo cho tất cả tu sĩ Không Kiếp biết biến hóa quỷ dị này.

Mà giờ khắc này, tại địa phương nơi Vương Lâm đang hiện diện, hàng loạt tiếng kêu thê lương vang vọng khắp không gian. Hơn mười tu sĩ Lục Ma Châu bị một vùng sương mù tràn ngập, tiếng kêu thảm thiết rất nhanh lắng xuống. Sương mù ngọ nguậy, cuối cùng hóa thành Vương Lâm.

Sắc mặt Vương Lâm hơi đỏ, không còn vẻ tái nhợt như trước. Hắn trong trận đánh với Hứa Đức Tài liên tục bị thần thông của đối phương không ngừng tấn công, thương thế trong cơ thể nặng hơn, thế nên mới lại lựa chọn phương thức ở động phủ giới, cắn nuốt huyết nhục nguyên thần tu sĩ chữa thương.

Liên tục cắn nuốt hai tổ tu sĩ Lục Ma Châu, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe sáng, biến mất tại chỗ. Sau một nén nhang, tổ tu sĩ Lục Ma Châu thứ ba đuổi giết hắn cũng toàn bộ tử vong, trở thành một phần lực lượng đế vương Lâm chữa thương.

Đến lúc này thì ở giải đất trung tâm thảo nguyên này chỉ còn lại hai lão quái Không Kiếp trung kỳ và hai tu sĩ Không Kiếp sơ kỳ! Bốn người này rất cẩn thận, cũng không tản ra quá mức mà mỗi một lão quái Không Kiếp trung kỳ đều tạo thành một tổ với tu sĩ Không Kiếp sơ kỳ, không tách ra, bay thẳng về phía Vương Lâm.

Hết thảy mọi chuyện đều bị Vương Lâm quan sát thấy. Hắn nhìn la bàn trong tay, hai mắt lộ hàn quang. Mục tiêu của hắn là tu sĩ Không Kiếp thi triển thần thông cực kỳ nhanh chóng kia. Thần thông trên người người này khiến cho Vương Lâm động tâm hiếm thấy.



Giờ phút này sắc trời dần dần sáng tỏ, ánh bình minh sắp ló dạng, thế nhưng mưa lúc này lại càng lớn ào ào trút xuống. Mặt đất trên thảo nguyên xuất hiện rất nhiều bùn lầy, nếu giẫm lên sẽ phát ra những tiếng lép nhép.

Nhìn từ xa, bởi vì mưa càng ngày càng lớn, thiên địa trở thành một vùng mơ hồ, chỉ có thể nghe được tiếng mưa rơi, ở trong màn đêm đầy sát lục này lại càng rõ ràng.

Ánh mắt Vương Lâm nhìn vào la bàn trên tay một lần nữa, bốn điểm sáng xanh biếc kia lúc này đang từ hai hướng bay nhanh đến. Một trong số những điểm sáng xanh biếc đó Vương Lâm đã lưu ý từ rất lâu, xác định chính là tu sĩ Không Kiếp đã giao thủ với mình trước kia.

Thật tiếc cái la bàn này chẳng qua kết cấu và cấm chế bên trong nó ta cũng đã hiểu rõ, chỉ cần có đầy đủ tài liệu, lúc nào cũng có thể tự mình chế luyện ra.

Vương Lâm lầm bẩm, tay trái giơ lên vung về phía trước. Lập tức trong tay hắn xuất hiện một nguyên thần ảm đạm.

Nguyên thần này là người hắn lựa chọn kỹ càng từ trong ba nhóm tu sĩ đuổi giết hắn vừa bị hắt giết, tu vi đạt tới trình độ nhất định, được hắn giữ trọn vẹn, không bị tổn thương như những nguyên thần khác.

Ý chí của nguyên thần này đã bị Vương Lâm xóa đi. Giờ phút này còn lại chỉ còn nguyên thần thể đang mê man, cầm lấy nguyên thần này, tay trái Vương Lâm bỗng nhiên hung hăng bóp một cái. Lập tức nguyên thần này liền tan nát. Không đợi cho nó tiêu tán, Vương Lâm lập tức nhập vào trong đó một tia thần trí của mình, đánh vào la bàn trên tay phải mình.

Trong nháy mắt khi nguyên thần này tiến vào la bàn, nó hóa thành một tia khói màu trắng, lượn quanh bên trong la bàn. Vương Lâm giơ tay phải lên vung về phía trước, lập tức la bàn vừa được nguyên thần dung nhập kia liền giống như bị thiêu đốt, dùng tốc độ điên cuồng lao về phía trước, lóe lên rồi biến mất.

Nguyên thần này thao túng la bàn, thiêu đốt bản thân khiến tốc độ nó cực nhanh, hướng về phía cuối thiên địa lao vọt đi. Nó có lẽ không bay được trong thời gian quá dài thì sự thiêu đốt kia sẽ từ từ tiêu tán. Cho đến khi nguyên thần kia hoàn toàn tử vong, la bàn này sẽ rơi xuống, không biết rơi tại nơi nào.

Nhưng thời gian không dài đó đối với Vương Lâm thế là đã đủ.

Dù hiện giờ không còn la bàn trong tay nhưng một tia thần thức Vương Lâm dung nhập trong nguyên thần kia vẫn có thể giúp hắn cảm nhận được vị trí bốn kẻ đang muốn đuổi giết mình.


Dùng phương pháp này như kim thiền thoát xác, khiến cho Vương Lâm trong nháy mắt từ con mồi trở thành thợ săn!

Thân thể hắn nhoáng lên, rời khỏi chỗ này, khi xuất hiện đã ở một chỗ trên Cực Thiên thảo nguyên, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt cảm thụ biến hóa trên la bàn. Hỏa bổn nguyên trong nháy mắt hắn ngồi xuống khiến nước bùn liền lập tức khô ráo.

Trong cảm ứng của hắn, thời gian chầm chậm trôi qua, nháy mắt đã qua một canh giờ. Trong một canh giờ này bốn tu sĩ Không Kiếp dần dần tách ra. Hai lão quái Không Kiếp trung kỳ hiển nhiên không muốn kéo dài thời gian, sau khi biết phương hướng của Vương Lâm liền tăng tốc, dần dần kéo ngắn khoảng cách với la bàn do Vương Lâm tung ra.

Từ từ, hai tu sĩ Không Kiếp sơ kỳ rơi lại phía sau, khoảng cách với hai lão quái càng ngày càng xa. Vương Lâm lúc này đột nhiên mở mắt, trong mắt hiện lên một tia hàn quang.

Hắn sờ sờ ngực, trong cơ thể lúc này tồn tại Không Gian Thạch mà hắn vẫn luôn cảm thấy bất phàm, không hiểu là có tác dụng gì.

Vừa rồi U Minh Thú xuất hiện cắn nuốt Thiên Đạo của đối phương khiến Vương Lâm đột nhiên hiểu rõ. Hắn mơ hồ tìm ra tác dụng của vật này.

Nó có thể khiến cho khả năng cắn nuốt của U Minh Thú được tăng lên trong phạm vi mạnh. Vô số không gian dung hợp với U Minh Thú khiến cho nó xuất hiện biến hóa.

Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng, há miệng phun ra một luồng u quang. Không Gian Thạch từ miệng hắn bay ra, rơi vào trong tay hắn.

Cầm viên đá này trong tay, Vương Lâm trầm mặc một lát, sau đó thân thể đột nhiên xuất hiện sóng gợn, trong phút chốc liền biến mất.

Chỉ còn khối Không Gian Thạch đó là rơi cạch một tiếng xuống đất, ẩn trong cỏ dại, không ai phát hiện ra.

Giờ phút này lúc Vương Lâm xuất hiện đã ở trong Không Gian Thạch. Đây là lần đầu tiên thân thể hắn tiến vào trong hòn đá kỳ dị này. Không gian hắn lựa chọn chính là một trong vô số không gian, ở nơi này không khác gì thế giới chân thật, chỉ là phạm vi không lớn bằng mà thôi, ước chừng khoảng hơn mười ngàn dặm.


Có núi, có ánh sáng, có mặt đất, nhưng không có nước.

Tất cả mọi thứ nơi này đều có, chỉ thiếu nước, nhìn như chân thật nhưng không hoàn chỉnh.

Khoanh chân ngồi trong Không Gian Thạch này, hai mắt Vương Lâm lóe sáng rất lâu. Hắn không do dự nữa, tay phải giơ lên vung về phía trước. Lập tức chiếc ô màu lam huyễn hóa ra, bay thẳng lên bầu trời, dung hợp với bầu trời màu lam kia, chậm rãi thay thế thiên không.

Tay phải Vương Lâm lại vung lên một lần nữa. Hồ lô ẩn chứa ba nghìn vạn đạo hồn bị Vương Lâm lấy ra, dung nhập vào mặt đất. Trong tích tắc này mặt đất chấn động, lan ra từng luồng khí tức tử vong.

Trầm mặc trong chốc lát, Vương Lâm giơ tay phải lên, phất tay một cái liền khiến kim ấn do Huyền La tặng hắn huyễn hóa ra. Nhìn kim ấn này, Vương Lâm thổi vào đó một ngụm nguyên thần khí. Bị khí tức này truyền tới, kim ấn lan ra kim quang vạn trượng, được Vương Lâm tung lên, bay thẳng lên bầu trời do chiếc ô màu lam biến thành, hình thành một mặt trời màu vàng!

Làm xong việc này, Vương Lâm lấy ra Quỷ Phàm mà hắn chế tạo, phất về phía trước một cái. Quỷ Phàm tự động bay lên, hóa thành một tầng mây trong thiên địa.

Tầng mây này nhìn như đơn giản nhưng trên thực tế lại có thể biến thành vạn vật.

Cuối cùng hắn lấy ra Văn Vương. Văn Vương nhoáng một cái, thân hình biến hóa, cuối cùng ẩn vào đám mây trắng trên bầu trời, không còn thấy đâu nữa.

Còn về khôi lỗi Dĩ Ti thì dung nhập vào mặt đất, được tử khí do ba ngàn vạn đạo hồn tỏa ra che dấu toàn bộ hơi thở.

Thế giới này còn thiếu nhân quả.

Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống, thì thào tự nhủ. Trên mi tâm hắn chợt xuất hiện một dòng xoáy, ngưng tụ lại nhân quả bổn nguyên, hóa thành một thanh trường kiếm, biến mất trong thiên địa.

Có sinh tử, chân giả.

Vương Lâm nói, trên mi tâm liên tục bay ra hai đạo bổn nguyên, hình thành hai thanh trường kiếm, lại biến mất lần nữa.

Còn có sát lục, cấm chế.



Sát khí ngập trời bốc lên, bạch vân trên bầu trời lập tức trở nên u ám, biến thành mây đen cuồn cuộn, cũng có những bông tuyết trắng bắt đầu rơi xuống. Màu của tuyết này biến thành màu đen. Bên trong ẩn chứa cấm chế bổn nguyên, chậm rãi rơi xuống mặt đất, rất nhanh khiến mặt đất bị bao phủ bởi một tầng tuyết đen kịt.

Còn có hỏa, lôi, thủy.

Vương Lâm vung đôi tay lên, đứng đậy, biển lửa trong mắt trái ngập trời bùng lên, lôi đình trong mắt phải ầm ầm lan ra. Biển lửa hóa thành một thành kiếm, kiếm vung lên thành hỏa sơn.

Lôi đình cũng hóa thành một thanh kiếm, kiếm động thành lôi hải! Biển này không phải là nước mà là biển lôi đình!

Làm xong chuyện này, tay áo Vương Lâm vung lên, thân thể đột nhiên biến mất. Không Gian Thạch ẩn trong đám cỏ dại trên Cực Thiên thảo nguyên lan ra u quang nhu hòa. Thân ảnh Vương Lâm huyễn hóa ra, nhặt Không Gian Thạch lên, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.

Sát trận đã thành. Tiếp theo chính là dẫn người tiến vào sát trận!

Dựa vào cảm ứng trên nguyên thần sắp sửa diệt vong trên la bàn, hai lão quái Không Kiếp trung kỳ đang đuổi sau nó, chẳng bao lâu nữa sẽ đuổi kịp!

Ở phía sau hai lão quái rất xa là hai tu sĩ Không Kiếp sơ kỳ cũng đang lao đi.

Bước chân Vương Lâm từ từ bước về phía trước, dưới chân gợn sóng lan ra nhưng thủy chung vẫn chưa dung nhập thiên địa mà đi. Hắn vẫn đang đợi.

Một nhịp thở, hai nhịp thở, ba nhịp thở. Cho tới nhịp thở thứ mười chín. Trong nháy mắt này Vương Lâm cảm nhận được rõ ràng, la bàn tan nát, nguyên thần tử vong. Một tia thần thức của hắn lúc này cũng bị hủy diệt cùng la bàn.

Mơ hồ hắn có thể thông qua tia thần thức này nghe thấy hai tiếng gào thét phẫn nộ.

Bước chân đạp mạnh tới, thân ảnh Vương Lâm trong tích tắc này biến mất!








back top