Tiên Nghịch

Chương 1788: Phản bội Thiên Ngưu Châu!


Vãn bối không hiểu, vì sao người bên cạnh đạt được hai loại phần thưởng, mà Vương mỗ lại chỉ là một Hỏa Khải kia!

Vương Lâm không khách khí chút nào. Hắn hôm nay cũng không phải một thân một mình mà là trưởng lão của Đại Hồn Môn.

Do đó chuyện này hắn tuyệt không thể nhẫn nhịn, cho dù là Tông chủ Quy Nhất Tông, hắn cũng vẫn chất vấn.

Tu vi của ngươi thấp nhất, một bộ khôi giáp là đủ rồi, chuyện này là do bổn tông và Đại Hồn Môn sau khi thương nghị mới quyết định ban thưởng. Ngươi có thể không hiểu, nhưng nhất định phải tiếp nhận. Nếu ngươi không thích Ngũ Hành Hỏa Khải này, lão phu sẽ thu lại.

Giọng nói uy nghiêm kia truyền ra, lập tức bộ hỏa giáp đang trôi lơ lửng giữa không trung lập tức ầm ầm khuếch tán, một lần nữa hóa thành một biển lửa. Bị cuốn thẳng trở lại đại điện.

Kết quả thương nghị có gì làm bằng chứng hay không?

Vương Lâm nhìn đại điện, chậm rãi nói.

Lời nói của Vương Lâm vừa dứt. Từ trong đại điện lập tức bay ra một đạo u quang. Bên trong đạo u quang này là một sợi tóc màu trắng, sau khi bay ra, sau đó lập tức tan vỡ, mơ hồ hóa thành một thân ảnh.

Thân ảnh này chính là Thanh Ngưu lão tổ!

Chuyện ban thưởng, đã quyết định như thế thì lão phu sẽ không thay đổi nữa. Nếu Vương Lâm tuân thủ không nhanh chóng thì cứ coi như không cần khen thưởng!

Vương Lâm thấy Thanh Ngưu lão tổ huyễn hóa ra thì hiểu đây không phải là phân thân của Thanh Ngưu lão tổ mà chỉ là một tia thần thức.

Bằng chứng đã cho ngươi thấy, lui ra!




Trong đại điện truyền ra giọng nói lạnh lùng của Tông chủ Quy Nhất Tông.

Thần sắc Vương Lâm không lộ ra chút dao động nào. Nếu chuyện này đúng là kết quả do Đại Hồn Môn và Quy Nhất Tông sau khi thương nghị, chuyện đã bất công như vậy thì Vương Lâm hắn cũng không cần nghĩ tới ước định với Thanh Ngưu lão tổ của Đại Hồn Môn nữa.

Trầm mặc, Vương Lâm không mở miệng nữa mà bình tĩnh đứng ở đó. Giống như chuyện vừa rồi chưa hề phát sinh, cũng chẳng tỏ vẻ đau lòng vì Tông chủ Quy Nhất Tông thu lại Hỏa Khải một chút nào.

Lão phu hiện đang thi triển thần thông, mở đại trận bất động cả vạn năm nayy của Quy Nhất Tông ta, đem bốn người các ngươi đưa vào Lục Ma Châu. Trước đó bốn người các ngươi lưu lại cho ta một tia mệnh hồn. Dựa vào mệnh hồn của các ngươi, lão phu có thể vào thời điểm sau khi các ngươi hoàn thành nhiệm vụ đưa các ngươi từ Lục Ma Châu trở lại!

Từ mệnh hồn này vừa thốt ra, con ngươi trong mắt Vương Lâm âm thầm co rụt lại. Loại chuyện này, chỗ tốt là có thể mượn nó để trở lại, nhưng cũng tồn tại điểm không tốt. Đó là việc không có tự do. Hành tung lúc nào cũng bị đối phương nắm trong tay.

Vân Dật Phong thân là đệ tử của Quy Nhất Tông, tất nhiên không do dự chút nào, tay phải giơ lên vỗ vào mi tâm. Thân thể hắn chấn động, một luồng hồn khí tản ra, hóa thành một hồn cầu, bay thẳng về phía đại điện.

Lão giả Biên Vân do dự một chút rồi cũng không cự tuyệt, rút ra một luồng mệnh hồn của bản thân đưa vào đại điện.

Về phần Đường Giai kia, nàng trầm mặc hồi lâu, cắn răng một cái. Vì sự phát triển của tông môn, nàng có thể giao ra tất cả, càng không cần phải nói chuyện này vốn nên như thế. Nếu không, bọn họ cũng không cách nào được Quy Nhất Tông đưa trở lại từ Lục Ma Châu.

Mệnh hồn của ba người đã đưa ra toàn bộ, chỉ còn lại mình Vương Lâm.

Vương Lâm trầm mặc hồi lâu. Sau đó hắn nhìn về phía đại điện kia, chậm rãi mở miệng.

Ta cự tuyệt chuyện này, phải sau khi trở về về Đại Hồn Môn ra mắt lão tổ mới đưa ra quyết định, cáo từ!

Vương Lâm vừa nói vừa chậm rãi lui về phía sau. Đang muốn rời khỏi quảng trường này.


Có thể đi nhưng lưu lại Hồn Khải tại đây!

Giọng nói uy nghiêm bên trong đại điện chợt vang lên. Chỉ thấy một bàn tay khổng lồ màu đen do sương mù tạo thành, rõ ràng huyễn hóa ra, bao phủ cả không trung, chụp về phía Vương Lâm.

Đôi mắt Vương Lâm lộ hàn quang, ý niệm trong đầu vào tích tắc này liên tục xoay chuyển, xuất hiện vô số suy nghĩ. Những biến hóa này khiến hắn trong khoảng thời gian ngắn rất khó phân tích ra rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở nơi này.

Thanh Ngưu lão tổ thay đổi thái độ. Còn cả việc Quy Nhất Tông đột nhiên gây khó dễ. Trong chuyện này, tựa như có một chuyện gì đó Vương Lâm không biết đang mơ hồ phát sinh.

Hắn thậm chí có cảm giác, nếu mình giao Hồn Khải ra thì sợ rằng tuyệt đối khó có thể rời khỏi Quy Nhất Tông. Đến lúc đó không có Hồn Khải giúp tu vi bạo tăng, tình cảnh của hắn sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Cảm giác này khá mãnh liệt. Trên thực tế Hồn Khải kia, Vương Lâm cũng không muốn chiếm giữ. Vốn hắn muốn sau khi hoàn thành ba điều kiện của Thanh Ngưu lão tổ để trả ơn tặng ba lễ vật liền lưu lại Hồn Khải này mà một mình rời đi.

Dù sao vật ấy cũng không phải thuộc về hắn mà thuộc về Thiên Ngưu Châu này.

Nhưng biến hóa quỷ dị hôm này khiến trong lòng Vương Lâm nổi lên sự cảnh giác nồng đậm. Hắn không biết nửa năm mình ở Cực Thiên thảo nguyên, trong Thiên Ngưu Châu đã xuất hiện biến cố gì!

Nếu như không biết thì hắn tuyệt đối không thể tùy ý đưa Hồn Khải ra. Hồn Khải còn thì hắn còn một tia lực lượng bảo vệ bản thân. Nếu Hồn Khải mất đi thì hắn chẳng khác nào rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Việc này ngay sau khi ta tới Quy Nhất Tông đã bắt đầu. Đối phương lúc đầu rõ ràng tỏ vẻ bất công. Nếu ta nói thì rơi vào bẫy, nếu ta không nói mà cam chịu thì vẫn sẽ dùng mệnh hồn này. Bức ta không thể không tuân theo!

Cuối cùng chuyện hôm nay hoàn toàn là muốn đối phó với ta!


Chuyện này có vấn đề! Quy Nhất Tông biết thân phận của ta, biết ta từ động phủ giới tới, lại càng biết sự tồn tại của Huyền La. Nhưng bọn hắn lại vẫn làm như vậy.

Vương Lâm càng nghĩ càng không hiểu. Nhưng giờ phút này không cho phép hắn nghĩ nhiều, giữa việc từ bỏ áp giáp, đối mặt với kết cục chưa biết và giữ lại Hồn Khải, hắn lựa chọn phương án sau! Hầu như chỉ trong nháy mắt khi bàn tay khổng lồ kia đánh tới, đám người Vân Dật Phong, Đường Giai còn đang sững người ra thì Thiên Ngưu ấn ký trên mặt Vương Lâm đột nhiên tỏa ra hắc quang vô tận. Hắc quang nọ trong nháy mắt bao phủ toàn thân Vương Lâm. Hóa thành vô số sợi tơ đen tràn khắp thân thể hắn, hình thành một bộ áp giáp bao phủ cả khuôn mặt hắn, chỉ lộ ra đôi mắt và mái tóc bạc tung bay.

Tu vi của Vương Lâm trong tích tắc khi mặc áo giáp này liền ầm ầm tăng mạnh, từ Không Linh hậu kỳ trực tiếp lên tới Không Kiếp sơ kỳ, tay phải bỗng nhiên giơ lên. Dịch Linh Ấn ầm ầm vang lên ngập trời, hóa thành lục chỉ ma ấn trực tiếp đối kháng với đối phương.

Tiếng nổ ầm ầm vang lên kinh thiên trong quảng trường của Quy Nhất Tông. Lục chỉ ma ấn tan nát nhưng bàn tay khổng lồ màu đen chụp tới cũng run lên, sụp đổ một nửa, tuy vậy vẫn có một bộ phận lao về phía Vương Lâm như trước, đánh lên người hắn.

Với tu vi hiện nay của Vương Lâm mà bị bàn tay khổng lồ này đụng phải, sắc mặt lập tức tái nhợt, khóe miệng tràn máu tươi, thân thể bị cuốn bay vọt về phía sau.

Vương Lâm phản bội Thiên Ngưu Châu, phát Hồn Lệnh, phàm là tu sĩ Thiên Ngưu Châu ta, ai ai cũng có thể tru sát! Ai có thể giết hắn, tặng Ngũ Hành Khải hỏa hệ, tặng Quỷ Phàm phó kỳ của Đại Hồn Môn, tặng một viên Thiên Ngưu Châu!

Thân thể Vương Lâm bay vọt đi. Nghe thấy vậy liền cắn răng, trong lòng dâng lên một tâm tình khó nói. Hắn mơ hồ cảm thấy ba loại tặng phẩm này vốn là quyết định tặng cho mình.

Lời này vừa dứt, sắc mặt Biên Vân lập tức biến hóa kịch liệt, lộ vẻ không thể nào tin nổi, không cần nghĩ ngợi, Thiên Ngưu ấn ký trên mặt phải lập tức lóe lên u quang, hóa thành những sợi tơ màu đen bao phủ toàn thân, trong phút chốc hình thành một bộ Hồn Khải giống hệt Vương Lâm, tu vi tăng mạnh, bất ngờ đột phá Không Kiếp trung kỳ. Đạt tới Không Kiếp hậu kỳ, nhoáng một cái liền đuổi theo Vương Lâm!

Hành động của hắn cũng là bởi vì ba chữ Thiên Ngưu Châu!

Thiên Ngưu Châu là do Đại Hồn Môn và Quy Nhất Tông trong vô số năm về trước khi mở ra Thiên Ngưu thất huyệt phát hiện ra. Hạt châu này chỉ có bảy hạt, ở bên trong tồn tại rất nhiều biến hóa, có thể tạo thành Pháp Bảo, nhưng cũng có thể biến đổi thời gian cho tu sĩ đi vào tu luyện.

Nhưng nếu chỉ có thể thì cũng không quan trọng lắm. Điều quan trọng nhất là nhờ có hạt châu này, có thể giữ được Thiên Ngưu Hồn, khiến cho người có được Thiên Ngưu Hồn Khải cũng không phải vì rời xa Thiên Ngưu Châu mà không thể sử dụng được Hồn Khải nữa.

Có hạt châu này, ở chỗ nào trên Tiên Cương đại lục, dù là vùng đất của Cổ Tộc thì cũng có thể mặc Hồn Khải. Bởi vì hạt châu này chẳng khác gì Thiên Ngưu Hồn!

Đối với Thiên Ngưu Châu Vương Lâm chưa bao giờ nghe nói. Nếu không thì hắn nhất định sẽ phát hiện ra, hạt châu này ở một số phương diện lại cực kỳ giống với một vật phẩm mà hắn có!

Bảy viên Thiên Ngưu Châu này Quy Nhất Tông có ba. Đại Hồn Môn có bốn, vô số năm qua chưa bao giờ đưa ra làm tặng phẩm, là chí bảo của tông môn, vừa dùng làm đại trận trấn phái vừa tạo thành thánh địa cho tu sĩ môn nhân tu luyện!



Thánh địa này chỉ có ba hạt châu ngưng tụ lại một chỗ mới có thể tạo thành hoàn mỹ. Cho nên tông môn có thể đưa ra hạt châu này tuyệt đối không phải là Quy Nhất Tông, chỉ có là Đại Hồn Môn còn dư một hạt mà thôi!

Quỷ Phàm đại trận hộ sơn của Đại Hồn Môn cũng là một bí ẩn cực sâu của môn phái này, nếu có cây Quỷ Phàm phó kỳ này trong tay thì dù ở khoảng cách rất xa vẫn có thể thi triển được uy lực rất lớn của đại trận.

Có hai loại vật phẩm này đủ khiến người ta điên cuồng! Cho nên Biên Vân kia mới đỏ mắt mà vội vàng đuổi theo.

Thân thể Đường Giai chấn động, trầm mặc một vài nhịp thở liền cắn răng, toàn thân tràn ngập hắc quang, trong nháy mắt đã mặc Hồn Khải, tu vi trực tiếp tăng lên Không Kiếp trung kỳ, thân thể nhoáng lên liền đuổi theo.

Chỉ có Vân Dật Phong là trầm mặc đứng đó. Sắc mặt âm trầm, không đuổi theo. Nhưng trong tích tắc khi Đường Giai đuổi theo, hắn đột nhiên mở miệng, hướng về phía Đường Giai truyền một câu thần niệm.

Đường Giai đang muốn đuổi theo, vừa nghe lời nói của Vân Dật Phong toàn thân liền run lên, quay phắt đầu nhìn về phía hắn.

Chuyện là thật sao?

Vân Dật Phong nhìn Đường Giai gật đầu.

Thần sắc Đường Giai phức tạp, quay đầu hóa thành một đạo cầu vồng, lại một lần nữa truy kích nhưng tâm tình đang có biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Cho tới khi Đường Giai đi rồi, Vân Dật Phong mới xoay người nhìn vào đại điện, quỳ xuống mặt đất.

Tông chủ, xin người giải thích cho đệ tử! Thân phận Vương Lâm kia có quan hệ với Huyền La Đại Thiên Tôn, đệ tử đã sớm bẩm báo.

Trong đại điện trầm mặc, rất lâu, rất lâu mới truyền ra tiếng thở dài uể oải.

Vương Lâm lao vọt đi từ Quy Nhất Tông, thần sắc âm trầm, thần thức cũng tản ra. Nhưng hắn rất nhanh đã nhận ra chuyện không thích hợp. Cả Quy Nhất Tông hoàn toàn yên lặng. Thân ảnh hắn lao đi lại không ai ngăn trở, thậm chí cả đại trận sơn môn của Quy Nhất Tông lúc này cũng như đã đóng lại.







back top