Tiên Nghịch

Chương 1940: Chiến Tống Thiên!


- Vương Lâm! Đúng là hắn!

Bên trong Đạo Nhất Tông truyền ra tiếng gầm thét kinh thiên. Trong tiếng gầm này lộ ra sự phẫn nộ truyền khắp tám phương.

Trong tiếng gầm thét này ngoài sự phẫn nộ còn có vẻ sợ hãi và kiêng kỵ. Đối với Vương Lâm, Đạo Nhất khó mà quên được cảnh tượng trong hoàng cung của Tổ Thành. Khi đó Vương Lâm đã cực kỳ mạnh mẽ. Lúc này trở thành Đại Thiên Tôn hắn không dám tưởng tượng Vương Lâm giờ phút này mạnh tới bậc nào!

Nhất là mặt trời khổng lồ chỉ nhỏ hơn Cổ Đạo Đại Thiên Tôn kia lại càng lộ ra thực lực của Vương Lâm!

Hắn còn chưa đi tới Thái Cổ Thần Cảnh, không ngờ chỉ dựa vào bản thân mà có thể trở thành Đại Thiên Tôn chính thức!

Trong hàn băng tại cực bắc, thần sắc Võ Phong hoảng hốt nhìn bầu trời rất lâu rất lâu.

Trong Tử Dương Tông, vẻ mặt hai cô bé lúc này lộ vẻ mừng rỡ. Hai người kéo tay nhau đồng thời nhìn về bầu trời.

- Hắn thành Đại Thiên Tôn rồi. Trên Đế Sơn trong Tổ Thành, Cửu Đế Đại Thiên Tôn nhìn về hướng Cổ Tộc phía xa xa tâm thần chấn động, sắc mặt mơ hồ tái nhợt, lộ vẻ kinh nghi bất định.

- Khi ở Địa Cung hắn đã có hình dáng của Đại Thiên Tôn chi dương. Mà hắn lại còn có đầu lâu của Tiên Tổ. mặt trời này có ba màu hắc bạch kim. Màu vàng kim hiển nhiên là do đầu lâu của Tiên Tổ dung hợp trong đó phát ra.

Theo đạo lý mà nói, hắn trở thành Đại Thiên Tôn sẽ không khiến người ta ngạc nhiên. Chẳng qua… chẳng qua trong một trăm năm hắn đã hòa tan đầu lâu của Tiên Tổ!

- Mà khi hắn trở thành Đại Thiên Tôn thì.

Tâm thần Cửu Đế run lên. Hắn là người duy nhất trong Đại Thiên Tôn của Tiên Tộc biết chân tướng khi hồn phách trong bảy mươi hai châu hỗn loạn. Nhất là nghĩ tới ánh mắt nọ, hắn không thể không nghĩ tới Vương Lâm khi trở thành Đại Thiên Tôn.

- Hẳn là. Không có khả năng!

Ánh mắt Cửu Đế lộ vẻ kiêng kỵ thì thào tự nhủ.



Hải Tử ngồi ở một đỉnh Đế Sơn. Nàng nhìn bầu trời thần sắc phức tạp lại ẩn chứa một tia minh ngộ.

Cũng ở bên trong Tổ Thành, trong Địa Cung phía dưới hoàng cung, ngọn núi do Liên Đạo Phi biến thành vẫn không nhúc nhích.

Trên mặt đất của Cổ Tộc bởi vì Vương Lâm trở thành Đại Thiên Tôn cũng khiến nơi này nổi lên một hồi kinh loạn. Mà trung tâm của kinh loạn đó chính là Nguyên Thủy Sơn của Thủy Cổ Nhất Mạch, vẻ mặt Tống Thiên khổ sở. Dù trước đó hắn dùng thần niệm dung nhập vào Cổ Ma đã nhìn thấy, trong lòng đã có chuẩn bị nhưng lúc này tâm thần vẫn chấn động như trước.

Trong hoàng thành của Đạo Cổ nhất mạch Huyền La đang bế quan cảm nhận được khí tức thuộc về Vương Lâm khuôn mặt lộ ra nụ cười rất vui vẻ ha hả cười lớn. Trong La Miên Quận, trên bầu trời của hành cung, hai tay Vương Lâm vung lên mặt trời ba màu thuộc về hắn dần dần tiêu tán chỉ còn lại tàn ảnh trong thiên địa là vĩnh viễn tồn tại, trở thành dấu hiệu của Đại Thiên Tôn trên Tiên Cương đại lục.

Thiên địa khôi phục lại bình thường, quy tắc lực bốn phía từ từ tản đi, tất cả lại trở lại như ban đầu. Mấy đạo cầu vồng từ hành cung bay ra, người đi đầu là Kế Đô hoàng tử.

Hắn cố nén sự kích động trong nội tâm sau khi tới gần Vương Lâm trăm trượng lập tức quỳ xuống, lớn tiếng nói.

- Chúc mừng nghĩa phụ trở thành Đại Thiên Tôn!

- Tham kiến Vương tôn!

Phía sau Kẻ Đô là thiếu phụ và phu quân của nàng, vẻ mặt thanh niên mặc tử bào kia cung kính, không che dấu nổi sự khiếp sợ trong mắt quỳ bái Vương Lâm.

Dù sao thì Kế Đô đã như vậy hai người cũng không thể đứng mà vái. - Chúng ta tham kiến Vương tôn!

Sau khi ba người nói xong, tất cả các thị vệ của Kế Đô trong hành cung cũng đều kích động quỳ một gối xuống, hướng về phía Vương Lâm vái lạy.

Giọng nói của những người này ngưng tụ lại hóa thành sóng âm tràn về bốn phía.

Vương Lâm đứng giữa không trung nhìn mọi người phía dưới, nhìn Kế Đô và hai vợ chồng thanh niên trước mặt khuôn mặt lộ nụ cười, sau khi gật đầu liền đưa hai mắt bình tĩnh nhìn về phía Cổ Ma đang sững ra ở phía xa xa từng bước đi tới.


Đứng phía trước Cổ Ma nọ, tay phải Vương Lâm giơ lên điểm một chỉ vào mi tâm của hắn. Một chỉ này hạ xuống, thân thể Cổ Ma lập tức run rẩy thần sắc lộ vẻ thống khổ. Chỉ thấy một đám hắc khí từ mi tâm hắn lan ra sau khi biến mất theo gió thì vẻ thống khổ trên mặt Cổ Ma không còn. Nó khôi phục thần trí, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm tràn ngập sợ hãi phát ra tiếng ô ô, thân thể vừa khôi phục hành động liền quỳ một gối xuống trước mặt Vương Lâm cúi đầu.

- Kế Đô ta mang ngươi đi gặp Tống Thiên!

Vương Lâm cất bước đứng lên đầu Cổ Ma này quay đầu nhìn thoáng qua Kế Đô.

Thân thể Kế Đô chấn động, ngẩng phắt đầu, không để ý tới việc áp chế sự kích động nữa ánh mắt nhìn Vương Lâm đầy cảm kích.

- Tạ ơn nghĩa phụ đã giúp cho!

Kế Đô hít sâu một hơi đứng dậy nhoáng một cái liền đi tới đỉnh đầu Cổ Ma cung kính đứng phía sau Vương Lâm. Hắn nhìn bóng lưng Vương Lâm phía trước. Bóng lưng này không cao lớn nhưng lại khiến hắn cảm thấy như một ngọn núi, hình như chỉ có khi bóng lưng này tồn tại thì hắn mới có thể trở thành Thủy Cổ hoàng tôn!

Cổ Ma khổng lồ kia không cần Vương Lâm sai khiến liền ngửa mặt lên trời gầm thét, xoay người mang theo Vương Lâm và Kế Đô, đưa hai tay lên xé ra một cái khe trên bầu trời, chui tọt vào rồi hoàn toàn biến mất.

Sau khi nó biến mất, cái khe trên bầu trời cũng dần dần thu nhỏ lại hóa thành một đường trắng mơ hồ rồi tan đi.

Ở bên ngoài hoàng thành của Thủy Cổ Nhất Mạch, trên Nguyên Thủy Sơn, trong nháy mắt khi Vương Lâm điểm một chỉ lên mi tâm của Cổ Ma xóa đi thần niệm của Tống Thiên, thân thể Tống Thiên trên Nguyên Thủy Sơn chấn động, sắc mặt tái nhợt nhưng trong chốc lát liền khôi phục lại được. Thần sắc hắn âm trầm, cầm chiến phủ khổng lồ trong tay ngẩng đầu nhìn bầu trời, hô hấp dần dần đều đặn lại. Hắn biết hành động vừa rồi khiến Vương Lâm nhất định sẽ tới.

Cho dù lần trước có không ra tay dò xét, nhưng Vương Lâm vì muốn để Kế Đô trở thành hoàng tôn nên vẫn sẽ tới!

Tống Thiên thầm than. Một trận chiến này hắn không chắc thắng nhưng nếu muốn hắn không chiến mà chịu khuất phục thì thân hắn là Đại Thiên Tôn lại không thể làm được.

Trên Nguyên Thủy Sơn giờ phút này mơ hồ có tiếng ầm vang. Chỉ thấy cả ngọn núi bị một luồng khí tức mờ ảo bao phủ. Trong khí tức này như có thiên quân vạn mã tồn tại lộ ra sát khí.


Có Nguyên Thủy Trận này phụ trợ lại có chiến phủ do Cổ Đạo Đại Thiên Tôn ban cho này, dù cho người này có thể điều khiển thiên địa lực nhưng ta cũng vẫn có tư cách đánh một trận! Tống Thiên hít sâu một hơi bình tĩnh nhìn bầu trời chờ đợi Vương Lâm tới.

Vẻ mặt Hoàng Man phía sau lộ vẻ khổ sở trầm mặc không nói.

Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đi qua một nén nhang. Đúng lúc này thì đột nhiên trên bầu trời của Nguyên Thủy Sơn có một cái khe lớn ầm ầm bị xé ra. Hắc khí tràn tới, Cổ Ma gào thét chui ra.

Trên đỉnh đầu Cổ Ma có hai người đang đứng, chính là Vương Lâm và Kế Đô!

Ánh mắt Tống Thiên trong tích tắc này nhìn về phía Vương Lâm. Cùng lúc đó ánh mắt Hoàng Man cũng ngưng tụ với Kế Đô.

- Vương Lâm!

Tay áo Tống Thiên vung lên lạnh lùng nói.

- Vương mỗ xin chào Tống Tôn.

Vương Lâm mỉm cười ôm quyền chậm rãi nói.

Chớ nói nhiêu lời. Mục đích của ngươi tới đây trong lòng Tống mỗ hiểu rõ. Ngươi đánh một trận với ta, nếu ngươi thắng thì Tống mỗ sẽ chỉ định Kế Đô là hoàng tông trăm năm tới!

Trong lòng Tống Thiên thầm than. Hắn căn bản chưa nói ra kết quả nếu mình thắng, vừa nói xong tay trái liền vung lên. Lập tức khí tức thiên quân vạn mã quanh Nguyên Thủy Sơn lập tức bốc lên bộc phát ra tiếng gầm thét chói tai hóa thành một lượng lớn sương mù lao thẳng về phía Vương Lâm.

Cùng lúc đó tay phải Tống Thiên cầm lấy chiến phủ giơ lên chém về phía Vương Lâm!

Tu vi của Tống Thiên Đại Thiên Tôn còn cao hơn một chút so với Đạo Nhất, không kém Võ Phong là mấy. Cường giả như vậy nếu trăm năm trước Vương Lâm chiến đấu thì thắng bại còn chưa biết, phải dùng toàn bộ lực lượng của phân thân ngoài hư vô đánh một trận.

Nhưng lúc này.

Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, đối mặt với thiên quân vạn mã do trận pháp biến ảo ra, đối mặt với một phủ như khai thiên chém tới này, hắn giơ tay phải lên nhẹ nhàng điểm về phía trước ba cái.

Chỉ thứ nhất điểm tới thiên quân vạn mã đang lao tới ở cách Vương Lâm trăm trượng lập tức phát ra tiếng nổ vang. Chỉ thấy thiên quân vạn mã hư ảo giống như bọt khí bị nghiền nát tiêu tán rất nhiều, không hề ngừng lại giống như lao vào một tấm màn vô hình vậy. Kế Đô và Hoàng Man cùng nhìn lại. Cảnh tượng này cũng rơi vào mắt Tống Thiên. Hắn thấy dưới một chỉ của Vương Lâm quy tắc của cả thiên địa giống như biến ảo. Một quy tắc thiên địa tràn ngập phía trước thiên quân vạn mã.



Cùng với sự tiêu tán của thiên quân vạn mã một chỉ thứ hai của Vương Lâm điểm ra. Trận pháp của Nguyên Thủy Sơn này liền ầm ầm bị nghiền nát. Đám sương mù bị cuốn đi giống như bị xé tan thành vô số phần, tan thành mây khói. Cả Nguyên Thủy Sơn ầm ầm chấn động. Rất nhiều cường giả Thủy Cổ nhất mạch chủ trì bên trong trận pháp này đồng loạt phun máu tươi, thân sắc trở nên uể oải.

Tống Thiên cảm thấy da đầu tê dại nhưng lại cố gắng nén lại, hai mắt lộ hàn quang, thân thể vẫn đứng giữa không trung như trước, tay phải cầm chiến phủ chém về phía Vương Lâm.

Mà giờ phút này một chỉ thứ ba của Vương Lâm điểm tới.

Một nắm tay hư ảo đột nhiên hiện ra phía trước Tống Thiên. Nắm tay này hoàn toàn do vô số sợi tơ nhỏ tạo thành, bên trong ngưng tụ quy tắc của thiên địa. Một quyền này va chạm với một phủ của Tống Thiên đang chém xuống.

Tiếng ầm ầm kinh thiên động địa vang lên. Chiến phủ chấn động, vỡ vụn từng tấc một, ầm một tiếng liền hóa thành vô số mảnh nhỏ bị cuốn bay đi rơi lên mặt đất phía xa xa. Còn một quyền do quy tắc ngưng tụ thành cũng chấn động, dần dần sụp đổ chia làm hai nửa.

Tống Thiên phun một ngụm máu tươi, thân thể bịch bịch bịch lui lại phía sau trăm trượng, đạp mạnh lên đỉnh Nguyên Thủy Sơn. Cả ngọn núi chấn động, xuất hiện đầy khe nứt.

Đầu ngón trỏ tay phải Vương Lâm sững lại một chút, phía trên đó xuất hiện một vệt trắng nhưng chưa cắt qua da của hắn. - Chiến phủ ẩn chứa quy tắc.

Vương Lâm nhìn về phía chiến phủ đã bị nghiền nát thành nhiều mảnh nhỏ ở phía xa xa tay phải giơ lên hướng về hư không chụp một cái. Lập tức những mảnh vỡ này gào thét bay tới dung hợp trước người Vương Lâm, trong nháy mắt liền trở lại thành chiến phủ hoàn chỉnh. - Còn muốn đánh không?

Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh nhìn lên người Tống Thiên.

- Vì sao lại không!

Tống Thiên cười lớn thân thể nhoáng lên bay thẳng lên bầu trời. Trong nháy mắt khi đứng trong thiên địa tay phải hắn giơ lên hướng về phía Nguyên Thủy Sơn phía dưới bỗng nhiên chụp một cái.

Cả Nguyên Thủy Sơn chấn động kịch liệt, mơ hồ bay lên giống như bị một trảo của Tống Thiên kéo từ mặt đất lên!

Vô số đạo cầu vồng từ trong ngọn núi này bay ra trong đó có cả mấy người Hoàng Man. Đám người này nhìn cảnh tượng đang diễn ra mà sợ hãi.

Lúc này cũng có rất nhiều đạo cầu vồng từ trong hoàng cung của Thủy Cổ nhất mạch gào thét bay về hướng này!








back top