Tiên Nghịch

Chương 454: Hóa ma chỉ



Vương Lâm nhướng mày, thân thể lập tức lui lại. Trong làn gió kia ẩn chứa một cỗ sát khí ngập trời, mặt đất dưỡi chân Vương Lâm bị đảo qua liền xuất hiện một khe nứt cực lớn. Vương Lâm lùi lại phía sau, thân ảnh nữ tử nọ lại từ trong làn gió xuất hiện. Đôi mắt nàng đỏ bừng, sát khí nồng đậm, tay phải vỗ túi trữ vật một cái. Lập tức một đạo hồng quang bay ra, trong nháy mắt ở giữa không trung biến thành một con hỏa phượng. Hỏa phượng kêu to, bốn phía liền ngập tràn lửa đỏ, nhưng lại không hề chạm tới Tử Lâm Các mà toàn bộ hướng về phía Vương Lâm như dung nham nóng chảy từ trên trời giáng xuống.

Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng, chụp vào hư không một cái. Tiên kiếm lập tức xuất hiện trên tay hắn. Vương Lâm tay cầm tiên kiếm, ngưng tj tiên lực, đột nhiên chém về phía trước một cái. Một đạo kiếm quang lớn cỡ mấy trượng ầm ầm gào thét, xé gió đánh tới, trực tiếp lao vào trong dung nham nóng chảy. Một tiếng ầm vang lên.

Âm thanh này cực lớn, truyền khắp cả ngọn núi. Nham thạch nóng chảy kia không ngờ lại bị chém hổng một lỗ. Thân thể Vương Lâm nhoáng lên, lao ra khỏi lỗ hổng nọ, tay phải điểm một cái về phía trước.

Dưới cái điểm này, thiên địa biến sắc. Dường như tất cả ánh sáng trong thiên địa đều bị ngón tay này thu hút. Cả thiên địa chỉ còn một cái ngón tay này!

Đây là một trong những thần thông sát thủ mà Tư Đồ Nam trước khi đi dạy cho Vương Lâm!

Tịch Diệt Chỉ!

Tam thức sát chiêu chính là ma thuật hung ác nhất mà Tư Đồ Nam tổng kết ra sau mấy vạn năm, uy lực vô cùng. Cả đời hắn chỉ truyền cho mỗi mình Vương Lâm!

Một chỉ này khiến sắc mặt nữ tử tái nhợt, vẻ điên cuồng trong mắt biến mất. Nàng đang muốn thuấn di, nhưng lại kinh hãi phát hiện không gian bốn phía đang cực kỳ yếu ớt, không thể thuấn di nổi.

Một khi thuấn di, sợ rằng chẳng cần đối thủ ra tay, bản thân sợ rằng sẽ rơi vào trong hư vô.

Hai mắt Vương Lâm hàn quang dày đặc, một chỉ này nhanh như chớp ấn vào mi tâm của nữ tử kia.

Tử y nữ tử cắn răng, thân thể nhoáng lên một cái, không ngờ từ trong cơ thể thoát ra một khối phân thân. Phân thân này lao đầu vào ngón tay của Vương Lâm, rên khẽ một tiếng, thân thể liền héo rũ đi, hóa thành từng đốm sáng, bị ngón tay Vương Lâm hấp thu hoàn toàn.

Lúc này uy lực của ngón tay Vương Lâm lại càng lớn hơn!

Sắc mặt tử y nữ tử càng tái nhợt, phun một ngụm máu tươi, thân thể nhoáng lên, lại một khối phân thân nữa hiện ra.

- Bạo!

Nữ tử cao giọng quát.

Phân thân tự bạo, một cỗ khí tức điên cuồng lập tức tràn ra, gió rít ào ào bốn phía, trên mặt đất tràn ngập khe nứt, thậm chí bên ngoài Tử Lâm Các cũng đã có một số chỗ sụp đổ.

Trong lúc phân thân này tự bạo, nữ tử kia lập tức nhận thấy không gian bốn phía dường như được buông lỏng. Nàng không nói một lời, vội vã lui lại phía sau.

Nhưng ngay lúc này, trong sương mù phía trước lại xuất hiện một ngón cái yêu dị lại xuất hiện.

Ánh mắt nữ tử lộ vẻ kinh hãi và tuyệt vọng.

Theo sự xuất hiện của ngón cái kia chính là cặp mắt lạnh như băng của Vương Lâm. Hắn nhìn nữ tử này như nhìn một kẻ đã chết!

- Dừng tay!

Lúc này đột nhiên từ phía xa bay tới mấy đạo cầu vồng. Một tiếng gầm từ đó truyền tới.

Vương Lâm hừ lạnh. Hắn chờ chính là những kẻ này tới đây. Lúc này ngón cái của hắn chẳng những không thu hồi mà tốc độ còn nhanh hơn gấp mấy lần, trong nháy mắt điểm lên mi tâm của nữ tử.

Hai mắt nữ tử này liền mở đục, thân thể run rẩy, thân thể sau khi bị ngón cái của Vương Lâm điểm trúng liền rơi xuống mặt đất, nhưng nguyên thần của nàng đã bị Vương Lâm giam cầm!

Lúc này sương mù bốn phía đã tiêu tan, Vương Lâm đứng giữa không trung, ngón cái tay phải đặt ở khóe miệng, hút một cái liền đưa nguyên thần của nữ tử kia vào trong tôn Hồn Phiên.

Mấy đạo cầu vồng xoẹt qua ngang trời, sau đó bốn nhân ảnh đột nhiên xuất hiện cách Vương Lâm ngoài trăm trượng.



Bốn người này có ba nam một nữ.

Trong ba nam, Vương Lâm nhận ra được hai người, trong đó một người có vẻ mặt hòa thiện là Triệu Tinh Sát, một người còn lại hắn biết chính là người đã giao dịch với hắn - Bạch Vi!

Còn nam tử cuối cùng là một trung niên, tướng mạo bình thường, nhưng lúc này lửa giận ngập trời tỏa ra từ trên người hắn. Hắn nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, nghiến răng quát:

- Đồng môn tương tàn, hôm nay ta sẽ thay sư tôn thanh lý môn hộ!

Sau ba nam nhân kia còn có một nữ tử. Nữ tử này tướng mạo xinh đẹp, đứng ở nơi nào là nơi đó liền tràn ngập hương thơm. Lúc này sắc mặt nàng hơi cổ quái, có vẻ như là đang muốn xem trò vui, nhẹ nhàng liếc nhìn Vương Lâm.

Một lúc sau lại có vô số đạo cầu vồng tới đây. Thần thức Vương Lâm đảo qua liền nhận thấy những người này đều là đệ tử của Tử tông, chắc là thấy sự dị thường ở nơi này nên tới xem xét.

Những người này không tới gần mà đứng ở ngoài ngàn trượng.

Dần dần người tới càng lúc càng nhiều, cuối cùng cả bầu trời dày đặc đệ tử của Tử tông. Ánh mắt của tất cả bọn họ đều đặt trên người Vương Lâm.

Trong ánh mắt này có đủ loại thần thái nhưng nhiều nhất là khiếp sợ.

Nam tử trung niên vừa quát kia đang muốn tiến lên thì bị Triệu Tinh Sát ngăn lại. Ánh mắt hắn sững lại, nhìn chằm chằm vào Triệu Tinh Sát nói:

- Đại sư huynh, ngươi có ý gì!

Triệu Tinh Sát lúc này sắc mặt nghiêm túc, không để ý tới nam tử trung niên mà nhìn về phía Vương Lâm trầm giọng nói:

- Vương sư đệ, ngươi đứng thứ bảy, ta gọi ngươi một tiếng thất sư đệ. Ngươi nói xem chuyện hôm nay là thế nào đây?

Thần sắc Vương Lâm bình thản. Những người này xuất hiện đều nằm trong dự đoán của hắn. Nói đúng hơn hết thảy mọi chuyện đều là do Thiên Vận Tử âm thầm thúc đẩy. Vương Lâm cũng không đoán nổi ý nghĩ của Thiên Vận Tử nhưng lúc này hắn cũng chẳng chút e dè.

Triệu Tinh Sát, Anh Biến trung kỳ! Bạch Vi, Anh Biến trung kỳ! Nam tử trung niên kia cũng là Anh Biến trung kỳ nhưng chính thức khiến Vương Lâm để ý chính là nữ tử kia. Tu vi của nàng rất mạnh!

- Anh Biến hậu kỳ.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên.

- Tôn Vân là ai!

Đối với câu hỏi của Triệu Tinh Sát, Vương Lâm chỉ bình thản nói.

Lời này nói ra liền khiến bốn người kia biến sắc. Triệu Tinh Sát nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, một lúc sau mới lắc đầu nói:

- Lão thất, việc này ngươi sai rồi, sư huynh không giúp được ngươi!

Nói xong hắn liền buông cánh tay của nam tử trung niên ra.

Nam tử trung niên nhìn Vương Lâm, bước nhanh một bước liền vượt qua trăm trượng, đứng cách Vương Lâm mười trượng lạnh lùng nói:

- Loại dân bản xứ của một tinh cầu vút đi, để hôm nay ta cho ngươi biết thế nào là thần thông chân chính!

Trên người kẻ này truyền ra một cỗ khí tức cực kỳ nguy hiểm. Vương Lâm nhìn chằm chằm vào hắn, tay phải đặt lên túi trữ vật.


Ngay lúc đang giương cung bạt kiếm này, trong ánh mắt Bạch Vi lộ vẻ phân vân, đột nhiên nói:

- Sư huynh, đồng môn đấu pháp không được dùng cấm thuật, như vậy là xúc phạm môn quy!

Nam tử trung niên liếc nhìn Bạch Vi một cái, lạnh giọng nói:

- Hắn giết ngũ sư muội chẳng lẽ ngươi còn bao che cho hắn hả Bạch Vi?

Ánh mắt Bạch Vi lộ vẻ kỳ dị, nhìn chằm chằm vào nam tử trung niên khẽ cười nói:

- Sư huynh nói thế là đã động vào điều húy kị của sư đệ, ta sẽ nhớ kỹ!

Nam tử trung niên kia hừ nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, tiếng nói lạnh lùng:

- Ra tay đi. Ta cho ngươi thi triển ba pháp thuật trước! Cho phép ngươi dùng pháp bảo cũng được!

Vương Lâm bình tĩnh nhìn người này. Tu vi của hắn là Anh Biến trung kỳ, tiên lực vượt xa mình, nhưng Vương Lâm có rất nhiều pháp bải, lại có tam thức sát chiêu của Tư Đồ Nam, đối phó với Anh Biến trung kỳ hắn có bảy thành nắm chắc!

- Ba pháp thuật.

Khóe miệng Vương Lâm nở nụ cười, tay phải giơ lên, ngón cái hướng người này, trong miệng thốt lên:

- Tốt!

Trong nháy mắt tiên lực trong cơ thể hắn điên cuồng vận chuyển. Bên ngoài ngón cái tản mát ra ánh sáng yêu dị, dường như hấp thu toàn bộ ánh sáng xung quanh. Hơn nữa Vương Lâm đồng thời bước về phía trước nửa bước, ngón cái đột nhiên ấn một cái. Nam tử trung niên trước đó cũng đã chú ý tới thần thông của Vương Lâm, lúc này thấy Vương Lâm lại thi triển thứ thần thông này không khỏi cười lạnh, hít sâu một hơi. Hai tay hắn mạnh mẽ hợp lại, lập tức một cỗ khí tức màu vàng từ mi tâm hắn phát ra. Thứ kinh quang này cực kỳ chói mắt, vừa xuất hiện lập tức đã bao phủ toàn thân hắn.

Một cỗ lực lượng mênh mông như biển từ trên thân thể hắn tràn ra!

Nói thì chậm như chuyện chỉ trong chớp mắt. Ngón cái của Vương Lâm nhấn tới, trong nháy mắt đã đặt trên kim quang này. Đại hán nọ quát lên:

- Cấm thuật thần thông. Quy khư!

Đột nhiên kim quang trên thân thể đại hán như sống lại, nhúc nhích điên cuồng, ngay khi ngón cái của Vương Lâm chạm vào liền hình thành một cái ngón tay màu vàng giống như đúc, đánh lên ngón tay Vương Lâm.

Khóe miệng Vương Lâm lộ ra một nụ cười kỳ dị, ngón cái đột nhiên thu lại, cùng lúc đó tay trái vuốt lên túi trữ vật một cái. Côn Cực Tiên lập tức xuất hiện trên tay vung ra. Chỉ nghe một tiếng chát vang lên, kim quang toàn thân đại hán huyễn hóa thành ngón cái kia liền tan biến, thậm chỉ cả kim quang trên người hắn dưới một roi này cũng liền tan nát.

- Đây là lần đầu tiên, bây giờ là lần thứ hai. Nhị sư huynh, ngươi cũng đừng có trốn đó!

Vương Lâm vừa nói, Côn Cực Tiên trong tay hắn lại quất một cái. Ngọn roi này như giao long điên cuồng gầm thét, giáng xuống với thế đánh kinh người!

Chát một tiếng lại vang lên. Sắc mặt đại hắn liền tái nhợt. Nguyên thần của hắn dưới một roi này không ngờ lại suýt bị đánh ra khỏi cơ thể. Kim quang trên thân thể hắn lúc này toàn bộ đã tan nát.

Mắt thấy roi thứ ba sắp quất xuống, đại hán lập tức lui lại mười trượng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm vào cây roi trên tay Vương Lâm, sắc mặt khó coi nói:

- Đây là pháp bảo gì!

Vương Lâm nhìn đối phương cười khẽ nói:


- Còn một roi nữa!

Sắc mặt đại hán âm trầm, hừ nhẹ một tiếng, vỗ túi trữ vất, trong tay liền xuất hiện một thanh trường kiếm rất lớn. Hắn cầm trường kiếm trong tay, một cỗ kiếm ý lập tức dâng lên.

- Tính cả thủ ấn kia là ba đòn, tại sao lại còn một roi? Hôm nay ta tới là để thay sư tôn thanh lý môn hộ. Vương Lâm, nhận lấy cái chết đi!

Vừa nói thân thể hắn đột nhiên cúi xuống, trường kiếm trong tay ném thẳng lên, miệng quát:

- Thập phương bát la trận!

Kiếm vừa bay lên lập tức một hóa hai, hai hóa bốn, trong nháy mắt liền biến thành vô số từ trên trời trút xuống, lao thẳng tới Vương Lâm.

Cùng lúc này nam tử trung niên ngồi xuống bắt quyết, trong miệng lẩm bẩm. Một đạo hắc vụ từ thiên linh cái của hắn nhanh chóng thoát ra, ở giữa không trung rất lâu không tiêu tan. Chú ngữ càng ngày càng nhiều, hắc vụ cũng càng ngày càng đậm đặc, từ xa nhìn lại trông như một đám mây đen.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải điểm lên tiên kiếm một cái. Tiên kiếm lập tức bay lên hướng thẳng vào đám kiếm đang từ trên trời đánh xuống. Theo sát nó là loan đao, thế như sấm sét lao đi.

Những tiếng nổ ầm ầm vang lên không ngừng. Phi kiếm trên bầu trời trút xuống vỡ tan tành, hóa thành vô số mảnh vụn tung tóe bốn phía.

Sau đó, tay trái Vương Lâm vung lên, chiến phủ bất ngờ xuất hiện. Giờ phút này trông hắn giống như một chiến thần viễn cổ, từng bước từng bước đi tới, chiến phủ trong tay đột nhiên nhằm thẳng vào nam tử trung niên đang ngồi chém xuống.

Nam tử trung niên mở trừng hai mắt. Lúc này trong mắt hắn đen kịt. Hắn cười ác độc một tiếng, thân thể đứng bật dậy. Hắc vụ trong không trung như khói sương điên cuồng phân thành bảy luồng chui vào trong thất khiếu của hắn!

- Thần thông cấm thuật, Tiên Ma thể!

Nam tử trung niên hét lớn một tiếng, thân thể bước về phía trước một bước, chiến phủ trong tay Vương Lâm trong nháy mắt chém xuống thân thể hắn.

Chỉ thấy một loạt tiếng vang như kim loại chạm vào nhau truyền khắp thiên địa. Thân thể đại hắn nọ không có một chút vết thương. Còn về Vương Lâm hắn có cảm giác từ chiến phủ truyền tới một loạt chấn động khiến tay hắn tê dại.

Đại hán cười hung ác, thân thể nhoáng lên, cả người nháy mắt hóa thành một luồng hắc vụ, điên cuồng hướng về phía Vương Lâm cuộn tới, những nơi hắn đi qua, mặt đất liền nứt nẻ, cỏ cây hóe rũ.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, thân thể lùi lại phía sau. Cùng lúc đó hắn vung tay phải lên, Khu Thú Quyển trên tay hắn lập tức bay ra, hóa thành Xạ Thần Xa!

Sát khí chợt lóe lên trong mắt Vương Lâm. Cấm thuật thần thông của người này thực sự có uy lực rất lớn, nếu không phải Vương Lâm có rất nhiều pháp bảo thì e rằng không thể chống nổi.

Nam tử trung niên hóa thành hắc vụ, điên cuồng lao tới trước người Vương Lâm. Lúc này tiên kiếm trên bầu trời chợt lóe lên, phóng thẳng vào hắc vụ. Loan đao theo sát phía sau, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã xuyên qua hắc vụ.

Trong hắc vụ truyền ra một tiếng hừ nhẹ của nam tử kia. Hắn vẫn cuồn cuộn lao tới, chẳng để ý tới đao kiếm kia.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên hàng mang, tay phải bấm quyết, miệng khẽ quát:

- Hóa Ma chỉ!

Thức thứ hai của Tư Đồ Nam truyền dạy được triển khai!

Một ngọn lửa màu tím từ trong ngón trỏ tay phải Vương Lâm đột nhiên lan ra. Lúc này ngọn lửa tím này chập chờn lúc sáng lúc tối, dường như có thể tắt bất cứ lúc nào.

Nhưng ngọn lửa này Tư Đồ Nam phải dùng một tháng mới có thể dạy được Vương Lâm miễn cưỡng dùng được nói. Ngọn lửa này là Ma hỏa!

Lấy tiên lực trong cơ thể thiêu đốt, nghịch hóa liền sinh ra ma hỏa. Uy lực của nó theo Tư Đồ Nam nói thì Anh Biến tu sĩ bình thường gặp phải nhất định mất mạng.

Ánh mắt Vương Lâm lạnh lẽo nhìn ngọn lửa lượn lờ xung quang đầu ngón tay. Lúc này hắn dưới ánh sáng của ma hỏa trông có một thứ uy thế tà dị. Tay phải hắn chỉ về phía trước!

Trong nháy mắt hắc vụ lao tới, ma hỏa trên đầu ngón tay bắn ra, dung nhập vào trong hắc vụ.

Trong khoảnh khắc, bên trong hắc vụ truyền ra những tiếng như nước sôi, sau đó đột nhiê quay cuồng ở trước người Vương Lâm ba thước, sau đó nhanh chóng lui lại phía sau, bên trong liên tiếp truyền ra những tiếng kêu kinh ngạc.

Khóe miệng Vương Lâm lộ một nụ cười lạnh, thân thể hướng về phía trước, tay phải vung lên. Côn Cực Tiên hiện ta, hung hăng đánh xuống. Chỉ nghe chan chát mấy tiếng, chiếc roi trong tay Vương Lâm điên cuồng quất xuống.



Hắc vụ càng quay cuồng kịch liệt, dường như sắp tan nát, lui lại rất nhanh. Vương Lâm theo sát không tha, Côn Cực Tiên trong tay vẫn vụt lia lịa.

Lúc này trong ba người đang quan sát, Triệu Tinh Sát biến sắc, thân thể nhoáng lên, lao ra, miệng quát:

- Lão thất, dừng tay!

Trong miệng Triệu Tinh Sát vừa nói, tay phải đã vỗ túi trữ vật. Lập tức một cái vòng sáng màu trắng xuất hiện trên tay hắn. Trong mắt hắn hiện lên một tia quỷ dị, đang muốn vung ra.

Ngay lúc này Vương Lâm quay phắt đầu lại, nhìn chằm chằm vào Triệu Tinh Sát, quát lớn:

- Ngươi xéo ngay cho ta!

Triệu Tinh Sát biến sắc, cười lạnh, chẳng những không lùi ngược lại còn tăng tốc, vòng sáng trong tay vung lên, lao thẳng tới Vương Lâm.

Trong mắt Vương Lâm lộ vẻ khinh miệt, tay trái điểm vào hư không một cái về hướng Xạ Thần Xa, lạnh giọng nói:

- Giải phong!

Hai chữ này vừa phát ra, một tiếng ầm vang chấn động đất trời, rung chuyển cả ngọn núi truyền đi. Thậm chí trong vòng mấy vạn dặm cũng nghe thấy tiếng động kinh thiên từ Xạ Thần Xa truyền ra này.

Trong âm thanh này lộ ra vẻ bất khuất. Không khuất phục trời, chẳng chịu đất, không phục tiên, chẳng phục mà. Tiếng gầm bất khuất này ầm ầm vang lên, điên cuồng truyền tới.

Thân thể Triệu Tinh Sát trong nháy mắt sững lại. Sắc mặt hắn tái nhợt, xoay người ngơ ngác nhìn Xạ Thần Xa ở phía xa, thân thể lập tức lui lại thật nhanh.

Trên Xạ Thần Xa, một đầu quái thú khổng lồ khoảng hơn trăm trượng đang ngẩng cao đầu, lộ đôi mắt băng hàn tới cực điểm, chứa đầy u quang khiến người ta nhìn vào mà run rẩy.

Đầu cự thú này vừa xuất hiện, Bạch Vi lập tức không do dự lui lại phía sau, ở xa hơn ngàn trượng mới dừng lại, nhìn chằm chằm vào cự thú, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ.

Về phần nữ tử Anh Biến hậu kỳ nọ cũng biến sắc, thân thể lui lại hơn trăm trượng mới dừng lại, nhìn đầu cự thú, trong mắt lộ ra vẻ suy tư. Nhìn bộ dáng của nàng hiển nhiên là cũng e ngại con thú này.

Bọn họ còn như thế thì không nói tới những đệ tử của Tử tông ở bên ngoài. Đám người này lúc này đều lộ vẻ hoảng sợ. Tiếng gầm bất khuất vừa rồi khiến cho hơn phân nửa số đệ tử tâm thần chấn động mãnh liệt, thậm chí một số còn không thể tiếp tục phi hành, linh lực trong cơ thể loạn động.

Trong đám đệ tử bốn phía cũng có chấp pháp trưởng lão. Bọn họ lúc này cũng âm thầm kêu khổ, thầm nghĩ chuyện tranh đoạt của đệ tử của thủy tổ đại nhân tuyệt đối mình không được dây vào. Người có thể được thủy tổ đại nhân nhìn trúng thì đâu phải là kẻ yếu. Đừng coi thường người này mới chỉ là Anh Biến sơ kỳ nhưng tổng thực lực thì ngay cả Anh Biến hậu kỳ cũng phải e dè.

Đệ tử bốn phía đều tản ra, ánh mắt nhìn về Vương Lâm ngoài vẻ khiếp sợ, còn có một tia kính nể.

Cường giả thì ở đâu cũng đều được mọi người kính sợ. Điểm này đã là quy luật của tu chân giới!

Ánh mắt Vương Lâm âm hàn, nhìn chằm chằm vào Triệu Tinh Sát đang lui nhanh, trong miệng nhẹ giọng nói:

- Giết hắn. Ta cho phép ngươi thôn phệ hồn phách hắn để tẩm bổ!

Hồn thú trên Xạ Thần Xa quay mạnh đầu nhìn Vương Lâm một cái, lại gầm lên một lần nữa. Lúc này thân thể nó nhoáng lên, rầm một tiếng liền kéo ra một dải xích sắt gắn trên thân thể, nối với Xạ Thần Xa. Lúc này nó lao đi, sợi xích bị kéo thẳng tắp, phát ra những tiếng rắc rắc, dường như có thể đứt bất cứ lúc nào.

Thậm chí Xạ Thần Xa cũng bị thú hồn này kéo mạnh theo sau.

Sắc mặt Triệu Tinh Sát đại biến, điên cuồng lùi lại, trong miệng quát:

- Lão tam, lão tứ, ra tay đi!

Vương Lâm cười lạnh, không để ý tới hắn nữa mà tiếp tục vung roi quất vào hắc vụ. Tiếng kêu trong hắc vụ càng lúc càng kịch liệt, cuối cùng chỉ sau ba khắc liền tan nát, hóa thành nam tử trung niên.

Lúc này sắc mặt hắn tái nhợt không còn chút huyết sắc, vừa rơi xuống đất hai chân liền run rẩy, suýt ngã xuống. Lúc này Vương Lâm lại quất thêm một roi lên ngực hắn. Nguyên thần của hắn liền bị đánh bay ra khỏi cơ thể, rơi ngoài ba thước.

Vương Lâm thu hồi Côn Cực Tiên, tay phải vung lên. Tôn Hồn Phiên liền xuất hiện trong tay hắn. Hắn phất lên một cái, mấy chủ hồn liền lập tức lóe lên, đuổi theo nguyên thần của nam tử trung niên kia.







back top