Tiên Nghịch

Chương 540: Sát lục đạo!


Vương Lâm tiếp tục lắng nghe tiếng đàn kia.

Trên tầng hai của một tửu lầu cách bờ sông nghìn dặm, hai nam tử đang hướng mắt qua khung cửa sổ nhìn Vương Lâm ở phía xa xa.

Hai nam tử này đều mặc áo đen, trong đó có một người tương đối lớn tuổi, người còn lại thì có phần trẻ trung.

- Rất mạnh!

Người lớn tuổi trầm giọng nói.

- Người này tu vi phải đạt tới Anh Biến Kỳ!

Người trẻ tuổi kia ánh mắt lóe lên, chậm rãi nói.

- Mặc kệ hắn là tu vi gì, nếu lão tổ chỉ đích danh là muốn bắt người, hắn đừng hòng chạy thoát!

Nam tử lớn tuổi cầm chén rượu, uống một ngụm.

- Phái người tới đi, đừng để cho lão tổ mất kiên nhẫn!

Người lớn tuổi lại nói.

Người trẻ tuổi khẽ mỉm cười, tay phải đập bàn một cái. Sau cái đập này, ở dưới tầng thứ nhất của tửu lầu, trong mấy người áo đen đang ngồi có một người đứng lên, người này là một trung niên, dưới cặp lông mày thẳng lộ ra cặp mắt sáng như sao. Người này đi ra ngoài tửu lầu, nhoáng lên một cái, cả người hóa thành một đạo cầu vồng, bay thẳng về hướng Vương Lâm.

Vương Lâm đang ngồi ở bờ sông, từ trong chiếc thuyền tranh lúc này truyền ra từng tiếng đàn, làn điệu bi thương, không ngừng dung nhập vào trong nội tâm hắn. Hắn đắm chìm vào trong tiếng đàn, trên mặt lộ ra một vẻ yên bình.



Xa xa, đạo cầu vồng mang theo sát khí nồng đậm gào thét bay đến. Trong phạm vi vài dặm xung quanh đây, giờ phút này không có một người qua đường như thể là trống không vậy.

Thuyền tranh trên sông dường như cũng nhận thấy được điều dị thường này, tốc độ nhanh hơn.

Đạo cầu vồng này bỗng nhiên đến gần, khoảng cách nghìn trượng nhoáng lên một cái đã qua. Những bụi cỏ xung quanh Vương Lâm lập tức đều ngả về phía hắn giống như bị một luồng gió mạnh thổi tới.

Từng trận tiếng hô khóc dữ dội trộn lẫn vào trong tiếng đàn, tạo nên một sự hấp dẫn khác!

Vương Lâm cũng không hề quay đầu, thậm chí cũng không hề liếc mắt một cái, ngón cái tay phải hướng về phía đạo cầu vồng đang bay tới nhấn một cái, vẫn là Tịch Diệt Nhất Chỉ!

Hắc khí ngưng tụ ở phía trước, nhanh chóng lóe lên xuất ra, tốc độ cực nhanh, trên không trung đón đỡ đạo cầu vồng. Hai bên gần như trong nháy mắt va chạm với nhau.

Bên trong đạo cầu vồng truyền ra một tiếng kêu khổ. Ngay sau đó, đạo cầu vồng này tan vỡ, lộ ra bóng dáng nam tử bên trong. Người này sắc mặt tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, thân mình điên cuồng lui ra phía sau. Thân mình hắn như nước chảy mây trôi, gần như không chút do dự, lui lại liên tiếp.

Chỉ có điều, Tịch Diệt Nhất Chỉ này tốc độ quá nhanh, lóe lên trực tiếp truy đuổi người này, đâm vào trước ngực.

Nam tử gầm nhẹ một tiếng, từ trong cơ thể tản mác ra yêu lực nồng đậm, thân thể bị bức rơi xuống đất, đạp đạp chân không ngừng lui ra phía sau. Cuối cùng, yêu lực cùng tan biến, thân thể hắn run lên, lại phun ra một ngụm máu tươi, ngã trên mặt đất.

Một đạo khí xám từ trong cơ thể hắn lan ra, bay về phía Vương Lâm. Vương Lâm thủy chung đều không hề chú ý đến hướng xuất ra Tịch Diệt Chỉ, mà chỉ lẳng lặng nghe tiếng đàn.

Trên tửu lầu cách đó nghìn trượng, người trẻ tuổi lập tức đứng lên, trừng mắt nhìn chằm chằm về phía Vương Lâm bên bờ sông đằng xa. Hồi lâu sau, hắn hít sâu, lại ngồi xuống.

Chỉ có nam tử lớn tuổi thần sắc thủy chung vẫn như thường, không hề thay đổi.


- Hắn đang kiềm chế nội tức, nhìn không ra bản lãnh thật sự!

Nam tử trẻ tuổi trầm giọng nói.

- Bản lãnh người này phải đạt tới Anh Biến Trung Kỳ, chỉ có như vậy mới có thể giết chết sát thủ số bốn tương đương với Anh Biến Sơ Kỳ! Phái số ba đi thôi!

Người lớn tuổi nhìn chằm chằm Vương Lâm ở đằng xa, chậm rãi nói.

Nam tử trẻ tuổi ánh mắt lóe lên, lộ ra một tia chiến ý, hắn lắc đầu, hạ giọng nói:

- Không cần số ba, để ta đi!

Hắn nói xong, lại đứng lên, liếc nhìn Vương Lâm ở đằng xa một cái.

- Ngươi đi?

Người lớn tuổi nhíu mày.

- Đừng quên ta là số hai!

Người trẻ tuổi đi xuống tửu lầu.

- Bản lãnh số hai tương đương với Anh Biến Hậu Kỳ, khoảng cách tới viên mãn cũng chỉ còn một chút. Nếu hắn đi, trận chiến này không còn phải trì hoãn nữa!


Người lớn tuổi cầm chén rượu, cũng không nhìn về phía bờ sông. Người trẻ tuổi kia đi ra khỏi tửu lầu, một cơn gió nhẹ từ bờ sông thổi tới, làm cho quần áo hắn gợn lên đón gió. Hắn từng bước một hướng về phía Vương Lâm đi tới.

Khoảng cách nghìn trượng hắn đi coi giống như đi trong hoa viên nhà mình, cực kỳ ung dung. Theo từng bước hắn đi, khí thế của hắn ngày càng cao, cứ như sau mỗi một bước khí thế đều tăng thêm rất nhiều.

Ở cách Vương Lâm ba mươi trượng, hắn dừng bước chân. Giờ phút này, toàn thân hắn tràn ngập yêu lực. Nhưng làm cho người ta thấy kỳ dị đó là bên trong yêu lực của hắn, không ngờ còn kèm theo một tia tiên lực!

Tiên yêu dung hợp hình thành một luồng khí tức kỳ dị, từ trên thân thể người này tản ra một cách nồng đậm! Hắn đứng ở đó giống như là người thao túng nơi này, như thể chỉ cần trở bàn tay là có thể khiến cho thiên địa biến sắc.

Vương Lâm không hề nhìn về phía người này. Từ chiếc thuyền tranh trên sông, tiếng đàn văng vẳng truyền lại, rơi vào trong tai hắn, lại vừa có một cảm ngộ khác.

Đối với người ở cách đó ba mươi trượng, Vương Lâm tùy tiện vung tay phải lên, Tịch Diệt Nhất Chỉ lại xuất hiện!

Tịch Diệt Nhất Chỉ xuất ra, hắc khí lại lóe lên phía trước người Vương Lâm, biến ảo giống như tia chớp bắn về phía người trẻ tuổi kia.

Người này cười khẽ, thân mình chẳng những không lui, ngược lại còn tiến lên phía trước một bước, tay phải bấm quyết, yêu lực toàn thân lập tức ngưng tụ trên tay phải. Theo ấn quyết của người này, một quang cầu to bằng nắm tay hiện ra ngay phía trước thân người.

Quang cầu này xuất hiện ngay lúc đạo hắc khí kia đến gần, hai bên không hề dừng lại chút nào, trực tiếp va chạm với nhau. Chỉ thấy đạo hắc khí như bị hấp thu, dung nhập vào trong quang cầu kia.

- Không biết tự lượng sức mình!

Người trẻ tuổi kia nói. Nhưng một lời vừa nói ra, lập tức mặt hắn biến sắc.

Quang cầu kia vốn phát ra bạch quang, nhưng bỗng nhiên xuất hiện một đám sương mù màu đen. Đám sương mù này gần như trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ quang cầu, quang cầu hoàn toàn biến thành màu đen. Đồng thời, những vết nứt trong khoảnh khắc liên tục hiện ra, quang cầu dưới vẻ mặt âm trầm của người thanh niên hoàn toàn tan vỡ, hắc khí từ bên trong lóe ra, bay thẳng đến thanh niên kia.

Người này thân mình lui mau ra sau, hai tay bấm quyết, lại một quang cầu điên cuồng ở trước người này biến ảo hiện ra. Gần như trong chớp mắt liền có trên một trăm quang cầu xuất hiện, hướng về phía hắc khí ngăn cản.

Hắc khí không ngừng biến mất, quang cầu liên tục vỡ tan, chỉ có điều, quang cầu vỡ càng nhiều, hắc khí ngày càng ảm đạm. Khi quang cầu chỉ còn lại tám, đạo hắc khí đã tiêu tan hoàn toàn.

Thanh niên kia trên trán đổ mồ hôi, hắn hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm Vương Lâm ở phía trước tới giờ vẫn chưa hề quay đầu lại, trầm giọng nói:



- Hắc khí này chắc là thần thông mạnh nhất của ngươi. Ta thừa nhận thần thông này rất mạnh, khó trách số bốn và số năm lại bỏ mạng! Tuy nhiên, hiện giờ thần thông này đã bị ta giải trừ, ta muốn nhìn xem ngươi còn có thủ đoạn gì nữa!

Lúc này, chiếc thuyền tranh đã dần dần đi xa, tiếng đàn cũng theo đó tiêu tan. Vương Lâm đứng lên, quay đầu nhìn về phía thanh niên kia, hai mắt đột nhiên lóe lên, trong mắt lập tức lộ ra một tia màu hồng. Một luồng sát lục chi khí theo ánh mắt Vương Lâm giống như một thanh kiếm sắc bén phát tiết ra!

- Ầm ầm ầm!

Như thể có vô số sấm sét nổ vang lên trong đầu của thanh niên! Khoảng không yên lặng phía trên dòng sông dường như thật sự có những tiếng sét đánh ra! Một luồng sát khí ngập trời lập tức theo ánh mắt trực tiếp phá tan yêu khí của thanh niên kia, theo ánh mắt của người này rơi vào bên trong tâm trí. Thân thể hắn lập tức cứng đờ, cứ như bị một luồng lôi điện hùng mạnh bắn trúng, thân thể tay chân hoàn toàn không tự chủ được run rẩy.

- Đây là… Thanh niên kia tầm thần chấn động mạnh, da đầu run lên, giữa lông mày có một cảm nhận vô cùng rõ ràng như có một thanh kiếm sắc đâm vào đó, rồi theo thiên linh lao ra.

Bang bang, bang bang, bang bang. Thanh niên cảm thấy rõ ràng tim mình đập ngày càng nhanh, thậm chí tâm thần có vẻ như sắp sửa sụp đổ, toàn thân lạnh lẽo, giống như một người trần truồng đứng đối mặt với kẻ thù.

Khí thế hùng mạnh khi hắn từ cách nghìn dặm bước tới lúc trước, trong nháy mắt đã bị một ánh mắt này làm cho tiêu tan!

Những người áo đen ở tầng thứ nhất của tửu lầu đang hướng về nơi đây quan sát lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ. Bọn họ tuy rằng ở khoảng cách rất xa, nhưng lúc này từng người một lại có một cảm giác rất kỳ lạ, mồ hôi trên thân thể trong nháy mắt đã chảy ra ướt nhẹp.

Với bản lãnh của bọn họ, về cơ bản sẽ không thể biết tại sao lại như vậy. Tại sao chỉ với một ánh mắt của đối phương, hơn nữa khoảng cách là nghìn trượng, bản thân lập tức như bị một thanh kiếm sắc đâm vào, có một cảm giác sợ hãi như đối mặt với cái chết. Người đứng cách đó nghìn trượng giống như biến thành một pho tượng sát thần đứng giữa trời đất!

Trên tầng hai của tửu lầu, nam tử lớn tuổi hai mắt bùng lên tinh quang. Hắn đứng mạnh lên, cái bàn phía trước lập tức vỡ tan thành từng mảnh.

Gương mặt hắn từ trước tới giờ không hề thay đổi, giờ phút này cũng biến sắc dữ dội! Tiên yêu lực trong cơ thể giống như là một con cuồng long, theo bản năng lưu chuyển mãnh liệt khắp toàn thân.

Những biểu hiện của hắn lúc này đều là những hành động theo bản năng. Dưới ánh mắt kia, nếu hắn không phải là một người có khí phách, sẽ có cảm giác như bị trọng thương bỏ mạng. Hai mắt hắn lộ ra vẻ nghi hoặc bất định, trong ánh mắt vừa rồi thực chất là có ẩn chứa sát khí!

- Sát lục đạo! Đây là sát lục đạo! Người này rốt cuộc đã giết chết bao nhiêu người để có thể phát ra được ánh mắt! Hắn rất mạnh, rất mạnh!







back top