Tiên Nghịch

Chương 707: Nô ấn


Đứng trên mũi kiếm mà bay về phía chân trời. Giống như có một làn gió nhẹ thổi qua, thân thể người đó chấn động rời chợt hóa thành vô số mảnh vụn rơi xuống đất.

Thanh kiếm tỏa ra lôi quang màu tím, giống như rên lên một tiếng rồi từ giữa không trung hạ xuống cắm trên đỉnh ngọn núi. Bất chợt trên ngọn núi chợt xuất hiện một làn sóng rồi vô số đất đá từ trên núi rơi xuống.

Bên ngoài thanh kiếm ngưng tụ vô số đá vụn, trong nháy mắt hóa thành một bức điêu khắc bằng đá. Bên cạnh nó, đá vụn cũng chợt ngưng tụ thanh một pho tượng của chủ nhân. Trên mũi thanh kiếm hình ảnh của người hầu cũng ngưng tụ thành hình.

Chỉ có điều lúc đó mấy pho tượng đó rất thô. Trải qua bao năm tháng từ từ càng lúc càng trở nên tinh tế giống như có được linh tính.

Thủ ấn trên tay tượng đá chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của Vương Lâm, tỏa ra một cái gì đó rực rỡ, khiến cho mọi thứ trở nên lung linh, pho tượng giống như còn sống, hai mắt hoàn toàn linh động.

- Tộc nhân có được huyết mạch đời sau của ta, mở ra con đường giữa cấm chế, làm cho ta thức tỉnh. Nếu như lực không đủ thì các đời phải nhớ lấy lời dậy này.

Âm thanh đó khắc sâu vào trong đầu Vương Lâm, giống như mọc rễ trong đầu hắn.

Cũng may vào lúc này thân thể của Vương Lâm đang rất đau đớn. Cơn đau khiến cho tinh thần hắn chấn động, liền lui lại sau rồi nhắm hai mắt, chầm chậm thoát khỏi trạng thái kỳ dị. Cùng lúc đó, lực lượng vẫn thiêu đốt thân thể lưu chuyển toàn thân, xua tan dấu ấn vừa mới in vào trong đầu.




Trong khoảng khắc tỉnh táo lại, Vương Lâm mở hai mắt, ánh mắt tràn ngập một sự hoảng sợ. Pho tượng đá quá mức quỷ dị, với kinh nghiệm tu hành ngàn năm của Vương Lâm sau khi suy nghĩ một chút liền phát hiện ra một số điểm bí mật.

Thủ ấn của pho tượng đá kia chắc chắn là một thứ tiên thuật. Tác dụng của tiên thuật đó là một loại truyền thừa, chỉ có điều nó không phải truyền thừa lực lượng mà là một loại nô ấn. Nhưng tất cả thần thông trên thế gian đều không thể tránh thoát khỏi dấu ấn của thời gian. Có lẽ vào năm đó uy lực của tiên thuật đó rất mạnh nhưng bây giờ, sau thời gian trôi qua, nó càng lúc càng yếu.

Nhưng cho dù như vậy thì nếu không có thứ lực lượng vẫn đang thiêu đốt trong cơ thể Vương Lâm chỉ sợ là rất khó có thể tỉnh táo lại. Nhưng hắn có chút nghi hoặc bởi dấu ấn trong đầu vừa mới bị tan biến, khi đó lực lượng đang thiêu đốt thân thể cũng chỉ vừa mới chạm tới mà thôi. Cái chính thức làm cho nó biến mất giống như là lạc ấn của bản thân.

- Cảm nhận được không? - Lý Nguyên kinh ngạc nhìn tượng đá, nói nhỏ.

- Hứa huynh yên tâm. Thủ ấn đó sẽ không nô hóa ngươi mà tự động tiêu tán. Bởi vì nó đã có nô lệ. Tổ tiên của ta trước đây rất lâu đã tới đây. Với sự am hiểu cấm chế, tổ tiên của ta đã mở ra con đường xuyên qua cấm chế lên tới đỉnh núi này. Từ đó về sau, tổ tiên của ta đã trở thành đầy tớ của tiên nhân. Mà trong các đời hậu nhân của tổ tiên cũng đều xuất hiện ấn ký nô lệ đó. - Lý Nguyên nhìn tượng đá thì thào tự nói mà cũng như nói cho Vương Lâm.

- Pho tượng của tiên nhân đánh không vỡ. - Lý Nguyên mở miệng nói, đồng thời giơ tay phải đặt lên trên pho tượng đá. Tiên lực vừa bay ra khỏi tay hắn trên pho tượng đá lập tức xuất hiện những vết nứt nhanh chóng lan khắp toàn bộ bề mặt của pho tượng. Trong phút chốc, tượng đã vỡ vụn thành từng mảnh. Nhưng chỉ trong nháy mắt, những mảnh vỡ đó lại ngưng tụ, bằng mắt thường có thể nhìn thấy được chúng nhanh chóng trở lại hình dạng ban đầu.

- Hứa huynh! Ngươi nhìn xem. - Lý Nguyên xoay người nhìn Vương Lâm.


Sắc mặt Vương Lâm có chút nặng nề, gật đầu. Lý Nguyên thở dài một hơi rồi nói một cách chậm rãi:

- Trước đây rất lâu, Lý gia vốn nổi danh với việc phá hủy cấm chế ở La Tiên tinh vực. Đồng thời gia tộc của ta cũng là một trong sáu gia tộc cổ ở đây. Tộc nhân trong gia tộc tu luyện cấm chế. Mỗi một đời tộc nhân đều có sự đột phá đạt tới bước tiếp theo. Khi đó, Lý gia giống như mặt trời đang lên giữa buổi trưa. Nhưng từ sau khi Lôi tiên giới mở ra lần đầu tiên, tổ tiên của tộc ta tiến vào đó thì thời thế liền thay đổi. Không một tộc nhân nào có thể đột phá được cánh cửa tu đạo đầu tiên, chỉ đạt tới Vấn Đỉnh kỳ đại viên mãn là cực hạn. Giống như tất cả tiềm lực của tộc nhân trong gia tộc sau khi sinh ra đều bị hút mất.

- Ngoại trừ điều đó ra, ngay cả tuổi thọ cũng bị biến mất. Cùng một cảnh giới với nhau thì tộc nhân của Lý gia chúng ta có tuổi thọ chỉ bằng một phần ba mọi người. Tất cả những điều đó cũng đều vì ấn ký nô lệ đó gây ra. - Lý Nguyên quay ngoắt đầu nhìn chằm chằm về phía pho tượng, ánh mắt hết sức căm hận. Nhưng trong nháy mắt, sự căm hận đó lại bị một nỗi buồn phiền đánh tan. Nét mặt Lý Nguyên thay đổi, xuất hiện một sự đấu tranh.

Vương Lâm vẫn bình tĩnh đứng bên, im lặng không nói.

Trong khoảng khắc, toàn thân Lý Nguyên giống như bị nước mưa thấm ướt sũng, quần áo đầy mồ hôi. Hình dáng của hắn chợt như già đi rất nhiều. Hai tay hắn bắt quyết đánh ra từng đạo thủ ấn vào mi tâm. Mỗi một lần xuất ra thủ ấn đều do vô số cấm chế tạo thành. Sau vô số lần tăng thêm thủ ấn, ánh mắt hắn từ từ trở lại bình thường.

- Hứa huynh! Một khi tâm trạng của Lý mỗ dao động quá mạnh sẽ không khống chế được nô ấn. - Lý Nguyên thở ra một hơi rồi nói một cách khổ sở.

- Vô số năm qua, chính bởi vì dấu ấn nô lệ này mà khiến cho Lý gia của ta từ từ suy yếu. Tộc nhân lần lượt chết non, tu vi dừng chân ở cánh cửa đầu tiên. Toàn gia tộc từ từ mất đi sự uy nghiêm vốn có.


- Mãi cho tới cách đây vạn năm, Lý gia của ta xuất hiện một thiên tài tuyệt luận. Hắn vốn có thiên tư vượt qua tất cả các đời tổ tiên của Lý gia, đối với cấm chế lại có một sự thôi diễn càng thêm đáng sợ. Nếu vào một thời đại nào khác, Lý gia của ta không có sự ảnh hưởng của nô ấn, hắn sẽ trở thành một người cực mạnh của Lý gia chúng ta.

- Vị tổ tiên đó tuy tu vi chỉ đạt tới Vấn Đỉnh kỳ đại viên mãn nhưng hắn nắm giữ cấm chế có thể khiến cho một số tu sĩ bước vào cánh cửa tu đạo thứ hai cũng không dám trêu chọc. Vì xóa bỏ nô ấn của Lý gia chúng ta mà trong lúc vẫn còn tuổi thọ, hắn ra khỏi La Thiên tinh vực, chu du tìm cao nhân cấm chế để phát hiện ra phương pháp hóa giải.

- Ở tinh vực Liên Minh, hắn sử dụng thuật cấm chế trao đổi với một vị tu sĩ có đại thần thông để lấy một cuốn họa trục. Ở Phong tiên giới nơi tinh vực Vân Trần, hắn lấy những gì mà gia tộc ta tích súc để đổi lấy một cái la bàn.

- Trước khi tuổi thọ của hắn sắp hết, liền trở về tinh vực La Thiên, về tới Lý gia. Trong số tộc nhân còn sót lại của Lý gia, có một nửa tộc nhân tự nguyện hy sinh để lấy linh hồn của họ, bắt chước tiên nhân tế luyện ra một thanh thiết kiếm. Lấy linh hồn tụ vào thiết kiếm, lấy la bàn ngưng ấn, cuối cùng lại lấy thêm cuốn họa trục kia để giải phong ấn. Trước khi tính mạng của hắn chấm dứt, vào lúc Lôi tiên giới mở ra, hắn mang theo ba loại pháp khí đó cùng với tất cả sự kỳ vọng, tin tưởng của Lý gia chúng ta đi vào Lôi tiên giới.

- Đáng tiếc, từ đó về sau, tổ tiên bặt vô âm tín. Cả Lý gia của chúng ta trở nên tuyệt vọng, từ đó về sau lại càng xuống dốc. Tộc nhân lần lượt tử vong. Nô ấn đó giống như một thứ chú ngữ luân hồi khiến cho cả Lý gia của ta không thể trốn thoát. Đến hôm nay, cả Lý gia của ta, tính cả ta cũng chỉ còn lại có ba người.

Thanh âm của Lý Nguyên đau đớn. Nói tới đây, âm thanh của hắn chợt thay đổi, trở nên âm trầm:

- Tất cả những chuyện đó mãi cho tới một ngàn năm trước, trong một lần ngẫu nhiên, cha ta tới một tinh cầu tu chân xa xôi liền nhặt được một thanh thiết kiếm. Nếu nó là vật khác thì cũng chẳng sau bởi vì sự việc khi đó diễn ra lâu lắm, chúng ta lại không được tận mắt chứng kiến nên không thể phán đoán đó có phải là vật của tổ tiên hay không.

Nhưng thanh thiết kiếm này một nửa là do hồn phách của tộc nhân chúng ta tế luyện. Cha ta chỉ cần liếc mắt một cái là đã cảm nhận được trong thanh thiết kiếm oán khí và sự phẫn nộ của tộc nhân.

Tay phải của Lý Nguyên giơ lên chộp một cái vào không trung. Lập tức một đạo cấm chế lóe lên, giống như một dòng xoáy. Trong dòng xoáy, nữ tử họ Cát chợt xuất hiện.



Trong sự hoảng sợ, nàng liền bị lôi ra khỏi dòng xoáy rồi ném về phía dưới của pho tượng đá.

- Gia tộc có được thiết kiếm có họ Cát. - Ánh mắt Lý Nguyên có một sự ác độc, đồng thời tràn ngập sự căm hận.

- Nếu vào thời điểm Lý gia của ta còn mạnh thì cái loại gia tộc tu chân như Cát gia chẳng khác nào hạt cát. Nhưng hôm nay, tu vi cao nhất của Lý gia chúng ta cũng chỉ là Vấn Đỉnh đại viên mãn. Mặc dù có thuật cấm chế nhưng so với Cát gia có hai người bước vào cánh cửa tu đạo thứ hai mà nói thì không thể chiến thắng. Mấy năm trước, ta giả trang ra ngoài, sau đó tiến vào Cát gia đã điều tra tất cả. - Lý Nguyên đau khổ nhìn lên bầu trời.

- Tộc nhân nhà Cát gia đã sớm biết được thân phận của ta, nhưng đối với chuyện năm đó một câu cũng không nói. Chỉ để cho Cát Hồng với ba loại pháp khí cùng với ta tới Lôi tiên giới.

- Mặc dù bọn họ không nói nhưng ta cũng đoán được chuyện năm đó.

Sự ác độc lóe lên trong mắt Lý Nguyên. Hắn nhìn Cát Hồng chằm chằm, nói một cách chậm rãi:

- Hôm nay, Lý Nguyên ta sẽ hoàn thành di nguyện của tổ tiên. Nhưng trước đó, phải lấy máu của ngươi để đền cho linh hồn tuyệt vọng của tộc nhân Lý gia chúng ta trong mấy vạn năm.







back top