Tiên Quốc Đại Đế

Chương 1006: Dáng Vẻ Của Cung Chủ Tuyệt Cung

Tay áo Hồng Quân thoáng vung lên.

 

Vù!

 

Tất cả bọt khí đột nhiên run lên, sau đó áp sát vào khu vực trung tâm.

 

Bụp bụp.

 

Liên tiếp có những âm thanh truyền đến. Tất cả bọt khí hợp lại làm một, biến thành một bọt khí lớn.

 

Trong lúc nhất thời, gần bốn ngàn Tổ tiên, lần đầu tiên gặp mặt. Tình cảnh cực kỳ hoành tráng.

 

Tất cả Tổ tiên vây quanh Vũ Chiếu, trong mắt loé ra một tia mờ mịt. Bọn họ không biết rốt cuộc đấu trường thời không muốn làm gì.

 

- Lão tổ muốn giúp Vũ Chiếu đột phá sao?

 

Diêm Xuyên ngưng trọng nhìn Hồng Quân.

 

Hồng Quân gật đầu một cái, trầm giọng nói:

 

- Trận chiến cuối cùng, sinh tử do mạng!

 

Ầm!

 

Tiếng nổ vang vọng trong tai mọi người.

 

Trận chiến cuối cùng? Sinh tử do mạng? Nói như vậy, đấu trường thời không không quan tâm tới chuyện sống chết của từng người nữa sao? Rất nhiều người nhất thời biến sắc. Nhưng có không ít người vẻ mặt lại đầy kiêu ngạo.

 

Trong thời gian trăm năm này, thực lực mọi người đã được tăng cao, từ lâu đã tạo thành một sự kiêu ngạo.

 

Vũ Chiếu nhìn bốn ngàn Tổ tiên vây quanh mình, sắc mặt âm trầm nói:

 

- Các vị, bắt đầu từ bây giờ, là trận chiến cuối cùng của trẫm cùng với các ngươi. Nếu các ngươi không toàn lực ứng phó, nhất định phải chết!

 

- Cái gì?

 

- Thật nực cười!

 

- Ngươi cho rằng ngươi là ai?

 

...

 

...

 

...

 

Trong đám người, tất cả nhất thời xôn xao. Mặc dù bọn họ biết Vũ Chiếu lợi hại, nhưng điều này cũng quá cuồng vọng đi.

 

Một người đối chiến bốn ngàn người?

 

Diêm Xuyên đưa ray ra, gọi tất cả quần thần Đại Trăn trở về.

 

Thần tử Thiên đình Đại Chu, quay về phía Vũ Chiếu thoáng thi lễ. Tiếp đó loáng một cái thân hình liền biến mất, rời khỏi đấu trường thời không.

 

- Người nào sợ, hiện tại có thể cút. Bằng không, tiếp theo sẽ không có cơ hội nữa!

 

Vũ Chiếu lạnh lùng nói.

 

Gần bốn ngàn Tổ tiên, có rất nhiều người nhíu mày.

 

Tiếp theo, có người lục tục nhanh chóng rút đi.

 

Đấu trường thời không có cái thuận tiện, chỉ cần ngươi muốn rời khỏi, có thể dễ dàng rời khỏi.

 

Trong chớp mắt, gần nghìn Tổ tiên rời đi. Nhưng vẫn còn có ba ngàn Tổ tiên đang ở lại.

 

Có người muốn chiến đấu Vũ Chiếu. Phần lớn số người ở lại muốn xem trận chiến cuối cùng này.

 

- Phong!

 

Hồng Quân một tiếng quát nhẹ.

 

Ầm!

 

Tất cả bọt khí đột nhiên phồng thành lớn một phần.

 

- Không tốt, không ra được rồi!

 

Một Tổ tiên nhất thời biến sắc nói.

 

- Cái gì?

 

Một đám Tổ tiên đều cả kinh kêu lên.

 

Hồng Quân ngăn lối ra vào của đấu trường thời không. Ba ngàn Tổ tiên còn lại đã không còn cách nào đi ra ngoài?

 

- Toàn lực ứng phó đi. Bằng không, các ngươi nhất định phải chết!

 

Ánh mắt Vũ Chiếu trở nên lạnh lẽo. Thái Cực Đồ trong tay Vũ Chiếu đột nhiên vung lên một cái.

 

Ầm!

 

Bên trong Thái Cực Đồ đột nhiên lao ra hai loại kiếm khí, một trắng một đen bắn thẳng đến chỗ một đám Tổ tiên đang muốn rời đi.

 

- Ngươi dám!

 

- Muốn chết!

 

...

 

...

 

...

 

Một đám Tổ tiên quát lên. Bọn họ không thể tưởng tượng được Vũ Chiếu thật sự dám một mình đối chiến với ba ngàn Tổ tiên.

 

Ầm!

 

Bị dồn vào đường cùng, ba ngàn Tổ tiên ầm ầm ra tay.

 

- Chết!

 

Loáng một cái thân hình Vũ Chiếu đột nhiên thò ra một cái tay khác.

 

Một vuốt rồng màu vàng kim xông thẳng tới chỗ ba Tổ tiên vừa rời đi.

 

Ầm!

 

Mấy tên Tổ tiên kia ầm ầm nổ tung.

 

Trong nháy mắt, máu thịt bắn ra khắp nơi. Tất cả Tổ tiên đều nhất thời biến sắc.

 

- Ta đã nói, các ngươi không toàn lực ứng phó, vậy nhất định phải chết!

 

Vũ Chiếu lạnh lùng nói.

 

Ầm!

 

Phía sau Vũ Chiếu, một cái đại đạo màu vàng kim xông thẳng ra. Bên trên đại đạo, một con rồng vào một con phượng xoay quanh, với một lực lượng hung mãnh rót vào trong cơ thể Vũ Chiếu. Quanh thân Vũ Chiếu phát ra một khí tức mãnh liệt.

 

Ầm!

 

Lực lượng khổng lồ lan truyền ra, sắc mặt ba ngàn Tổ tiên hoàn toàn thay đổi.

 

- A!

 

Ba ngàn Tổ tiên lấy ra pháp bảo của từng người, chém về phía Vũ Chiếu.

 

Ba ngàn đạo kiếm cương, đao cương, bảo cương lao ra. Trong nháy mắt hư không tại vị trí của Vũ Chiếu bị ép làm mảnh vỡ, tạo thành hố đen hư không. Vũ Chiếu đứng mũi chịu sào.

 

- Thái Cực chuyển hóa!

 

Vũ Chiếu giơ Thái Cực Đồ trong tay ra.

 

Vù!

 

Một Thái Cực Âm Dương Ngư cực lớn nhanh chóng xoay tròn với vô số lực lượng, nghịch chuyển phần lớn quay trở về.

 

- A!

 

- Giết. Nếu không phải nàng chết, chính là chúng ta chết. Các vị, không nên nương tay nữa!

 

- Giết!

 

...

 

...

 

...

 

Trên chiến trường, hào quang bắn ra bốn phía. Lúc này một đám Tổ tiên đã hiểu rõ quyết tâm của Vũ Chiếu. Bọn họ lập tức cùng nhau lao tới bao vây tấn công Vũ Chiếu.

 

Mặc kệ ngươi mạnh thế nào, ngươi có thể đối phó được ba ngàn Tổ tiên sao?

 

Ầm!

 

Bên trong bọt khí, tất cả đều lao tới với khí thế hung mãnh đến cực điểm.

 

Trên phù đài, Bạch Khởi, Vương Tiễn, Mông Điềm, Mông Nghị, Kim Đại Vũ, Cái U Vương đều tỏ ra ngưng trọng nhìn chiến trường phía dưới. Rất nhiều đại đạo va chạm vào nhau, cuộc chiến đấu quá hung mãnh. Cho dù bọn họ là một đám sát thần, cũng cảm thấy lạnh cả tim.

 

Trong thế giới bọt khí kia, không gian chiến đấu đã hoàn toàn biến thành một hố đen.

 

Vô số đại đạo toả ra hàng ngàn hàng tỉ hào quang.

 

- Vũ Chiếu quá hung hãn!

 

Bạch Khởi ngưng trọng nói.

 

- Tổ tiên thập nhị trọng thiên, chuẩn bị đột phá!

 

Diêm Xuyên giải thích.

 

Tổ tiên thập nhị trọng thiên? Phải biết rằng lúc trước Thông Thiên giáo chủ đối chiến chín đại thánh nhân, cũng chỉ đạt tới tu vi này.

 

Ánh mắt mọi người càng lúc càng ngưng trọng.

 

Trong chiến trường, quần hùng hết người này tới người khác lao tới, chiến đấu vô cùng ác liệt. Trong số bọn họ có cả năm thánh nhân, Ngô Thiên, Tây Môn, Thiên Cơ Tử, Bách Ác Lão Ma và Tuyệt Cung Chủ.

 

Tuy rằng năm Tổ tiên tại đấu trường thời không không có cách nào thi triển được đại thế lực thiên địa, nhưng thực lực vẫn đặc biệt hung hãn.

 

Diêm Xuyên nhìn chằm chằm vào chiến trường. Bên trong Thái Cực Đồ của Vũ Chiếu lại bạo phát hàng ngàn hàng tỉ kiếm khí.

 

Đột nhiên một đạo bắn về phía Tuyệt Cung Chủ.

 

Tuyệt Cung Chủ vội vàng nghênh đón. Một đạo kiếm khí màu trắng chợt xẹt qua khuôn mặt.

 

Tuyệt Cung Chủ tránh thoát được, nhưng chiếc mặt nạ dữ tợn trên mặt nàng lại bị chém thành hai nửa, nhất thời rơi xuống.

 

Trong nháy mắt, khuôn mặt của Tuyệt Cung Chủ lộ ra trước mặt Diêm Xuyên.

 

Diêm Xuyên đột nhiên trừng mắt một cái.

 

- Cái gì?

 

Mấy người Bạch Khởi cũng lộ vẻ kinh ngạc.

 

- Thánh Vương, Tuyệt Cung Chủ nàng là...!

 

Kim Đại Vũ cả kinh kêu lên.

 

- Không phải là Hoàng! Nàng không phải là Hoàng!

 

Diêm Xuyên khẳng định lắc đầu một cái.

 

Dù vậy, trong ánh mắt Diêm Xuyên lại đầy ngưng trọng.

 

Quá giống. Nàng quá giống Hoàng!

 

Hoàng, con gái của Đao Ma, tại phong ấn giới đã có tương giao rất tốt với Diêm Xuyên. Nhưng sau khi nàng biết được phụ thân mình đã bị tổ tiên của Diêm Xuyên là Diêm Tự Tại giết chết, nàng và Diêm Xuyên dường như đã trở thành người dưng.

 

Nhưng mặc dù dường như đã trở thành người dưng, nhưng trong đại thọ Hóa Tôn Thiên ngày xưa, nàng đã muốn giúp Diêm Xuyên.

 

Lúc này, Tuyệt Cung Chủ và Hoàng sao có thể giống nhau như vậy được?

 

Điểm bất đồng duy nhất chính là, Hoàng để mái tóc ngắn già giặn, trong khi đó Tuyệt Cung Chủ lại là một người tú lệ với mái tóc dài.

 

Thật sự quá giống!

back top