Tiên Quốc Đại Đế

Chương 1014: Nhầm Đường Lạc Lối

Phân thân của Hồng Quân trầm giọng nói.

 

Không chỉ ở chỗ của Diêm Xuyên, những nơi khác cũng thế.

 

Mỗi Hồng Quân đối chiến với một Tổ tiên. Trong lúc nhất thời, kiếm quang trùng thiên. Phần lớn Tổ tiên bị phân thân của Hồng Quân chém tới mức liên tiếp lui về phía sau.

 

Đám thánh nhân còn lại hợp nhất, đối chiến với một đám thánh nhân.

 

Ầm ầm ầm!

 

Cương vực Thông Thiên phát ra tiếng chiến đấu còn hung mãnh hơn so với lúc trước. Mặt đất không ngừng chấn động, xung quanh sóng thần vô biên.

 

Trong số đó, Thông Thiên giáo chủ đối chiến với phân thân Hồng Quân, thực lực cường đại nhất.

 

- Thông Thiên, ngươi xem cho kỹ. Đây là trận chiến cuối cùng của vi sư với ngươi, chịu không nổi thì sẽ chết! Không phá thì không xây được!

 

Phân thân của Hồng Quân quay về phía Thông Thiên kêu lên.

 

- Lão sư!

 

Thông Thiên cầm lấy Tru Tiên Kiếm, nhìn trường kiếm của Hồng Quân đâm tới, sắc mặt không ngừng bối rối.

 

- Nhớ rồi chứ. Chịu không nổi thì lại chết! Không phá thì không xây được!

 

Một kiếm của Hồng Quân giống như xuyên qua thời không, xông thẳng đến trước mặt Thông Thiên.

 

Ầm!

 

Tất cả cương vực Thông Thiên ầm ầm sụp đổ. Hỏa diễm lại trùng thiên, một cương vực lớn dưới cuộc chiến đấu cường đại đã nhanh chóng tan rã.

 

Đại địa xuất hiện vô số vết nứt, sụp đổ, dâng lên. Vô số nước biển rót vào. Rõ ràng, không bao lâu nữa, cả cương vực rộng lớn này sẽ hóa thành vô số quần đảo.

 

Bên trong vẫn đại chiến kịch liệt.

 

Có rất nhiều Tổ tiên đều bị Hồng Quân kéo vào bên trong không gian nhỏ, kể cả Diêm Xuyên.

 

Nhưng Phân thân của Hồng Quân chiến đấu cùng Thông Thiên giáo chủ lại không tiến vào bên trong.

 

Thực lực của Thông Thiên giáo chủ mới là mạnh nhất trong nhóm người này.

 

Nhưng phân thân của Hồng Quân vẫn hung hãn dị thường. Xung quanh hai người đều là kiếm khí hung mãnh xé rách hư không. Các cuộc chiến đấu khác cách đó khá xa.

 

Trên một đỉnh núi, bản thể của Hồng Quân lẳng lặng đứng, ngẩng đầu nhìn con mắt lớn kia.

 

Hồng Quân, Sào đối mặt nhìn nhau không hề chớp mắt.

 

Những cuộc chiến đấu xung quanh dường như căn bản không ảnh hưởng đến Hồng Quân và Sào vậy. Bọn họ cứ lẳng lặng nhìn.

 

- Thông Thiên, ngươi đã quên kiếm đạo trước đây rồi sao? Tru Lục Hãm Tuyệt, bốn kiếm phong mang, kiếm trận hỗn nguyên, lệ khí trùng thiên. Nhưng lại có một khuyết điểm!

 

Phân thân của Hồng Quân vừa đưa kiếm tới, vừa kêu lên.

 

- Vẫn xin lão sư chỉ điểm!

 

Thông Thiên dùng bốn kiếm, đối phó với một kiếm của Hồng Quân kêu lên.

 

- Bốn kiếm mỗi kiếm đều có phong mang, lại phân tán khắp nơi. Ngày xưa lúc ngươi chỉ có một thanh kiếm, lúc đó ngươi có tâm tính gì? Bây giờ lại là tâm tính gì?

 

Hồng Quân chỉ điểm nói.

 

- Lúc chỉ có Tru Tiên Kiếm, kiếm còn người còn, kiếm mất người mất! Sau luyện thêm ba kiếm, kiếm trận vừa ra, ai cũng tranh tài!

 

Thông Thiên nói.

 

- Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất, không để lại chỗ trống, thế không thể đỡ, quyết chí tiến lên, chịu không nổi thì lại chết!

 

Hồng Quân lại đâm tới một kiếm.

 

Ầm!

 

Bốn thanh kiếm Tru Tiên ầm ầm nổ tan.

 

Thân hình Thông Thiên nhanh chóng lui về phía sau vạn dặm. Đột nhiên hắn chợt dừng lại.

 

- Lực lượng phân thân của ta tương đương với lực lượng của ngươi. Tại sao ngươi lại bại? Một kiếm này, sư phụ hầu như chỉ dùng một phần lực, đã có thể đóng đinh mệnh cách của ngươi!

 

Phân thân của Hồng Quân lạnh lùng nói.

 

Thông Thiên đứng ở trong không trung, trong mắt loé ra một tia kinh hãi. Tiếp đó đầu hắn đầy mồ hôi rơi xuống.

 

- Tạ ơn lão sư, đệ tử đã đi nhầm đường lạc lối rồi!

 

Thông Thiên cười khổ nói.

 

Bốn thanh kiếm Tru Tiên đột nhiên bay tới trước mặt Thông Thiên.

 

Nhìn bốn kiếm phát ra ánh sáng lập lòe chói mắt trước mặt, hai mắt Thông Thiên thoáng nheo lại. Hắn giơ tay nắm lấy Tuyệt Tiên Kiếm.

 

Ầm!

 

Thông Thiên một chưởng ầm ầm đánh nát Tuyệt Tiên Kiếm.

 

Vù!

 

Vô số mảnh vỡ phát ra từng tiếng rên rỉ.

 

Ầm!

 

Ầm!

 

Thông Thiên lại nghiền nát Hãm Tiên Kiếm, Lục Tiên Kiếm.

 

Ba thanh thần kiếm bị hủy diệt tại chỗ.

 

Thông Thiên nắm lấy Tru Tiên Kiếm, hít sâu một hơi.

 

- Thông Thiên ta chỉ cần một kiếm là đủ! Tru Tiên, những năm qua ta đã quên hết tất cả. Ta chỉ cần mình ngươi là đủ. Ta chính là Tru Tiên, Tru Tiên chính là ta!

 

Thông Thiên quát lên.

 

Vù!

 

Tru Tiên Kiếm đột nhiên phóng ra tử quang chói mắt, hung mãnh hơn trước kia. Nó tiếp tục lớn thêm gấp đôi, với một lực hút khủng bố.

 

Trong nháy mắt, từng mảnh vỡ của Tuyệt Tiên Kiếm, Hãm Tiên Kiếm, Lục Tiên Kiếm đã bị Tru Tiên Kiếm thu nạp.

 

Thông Thiên lại cầm Tru Tiên Kiếm trong tay nhìn về phía Hồng Quân.

 

Tay nắm Tru Tiên Kiếm, trong nháy mắt phong mang của Thông Thiên đâm thẳng về phía hư không xung quanh.

 

- Ngươi có thể lột xác, vậy là đủ!

 

Phân thân của Hồng Quân nói.

 

- Lão sư, đa tạ chỉ điểm, xem kiếm!

 

Thông Thiên kêu lên.

 

Keng!

 

Tru Tiên Kiếm đâm xuyên qua hư không, bắn nhanh thẳng tới chỗ phân thân của Hồng Quân.

 

Phân thân của Hồng Quân đâm tới một kiếm.

 

Đinh!

 

Hai kiếm va chạm, một tiếng động vang lên, khiến hư không run rẩy mãnh liệt.

 

Từ chỗ mũi kiếm của hai người chạm nhau, nhất thời bắn nhanh ra từng sóng khí hình kiếm. Nơi sóng khí đi qua, tất cả đều bị chặt đứt. Một tiên tổ đang chiến đấu cách đó không xa bị một đạo sóng khí này lướt qua, trong nháy mắt liền bị chém nửa người.

 

Thông Thiên dần dần tiến vào một loại trạng thái khác. Lúc trước kia trong lúc chiến đấu, trên mặt hắn lộ vẻ dữ tợn. Nhưng hiện tại, sắc thái đó chậm rãi tan đi, chỉ còn vẻ mặt không buồn không vui.

 

Không còn vẻ dữ tợn lúc trước, lúc này uy lực của kiếm không những không giảm, trái lại còn mạnh hơn một phần.

 

Ầm ầm ầm!

 

Hư không đột nhiên rung chuyển mãnh liệt.

 

Phân thân của Hồng Quân lộ ra một tia vui mừng.

 

- Lão sư, đây chung quy không phải là bản thể của lão sư. Kiếm cũng không phải là bản kiếm của lão sư. Tất cả đều là do long mạch khí biến thành. Tuy rằng lực lượng vẫn tương đương với đệ tử, nhưng, đệ tử chiếm tiện nghi rồi!

 

Thông Thiên trầm giọng nói.

 

Ầm!

 

Phân thân của Hồng Quân ầm ầm nổ nát.

 

Thông Thiên, thắng!

 

Bên trong một không gian khác, một vùng biển máu mênh mông. Trên không trung của biển máu, ba thanh kiếm Thượng Đế, Ngọc Đế, Thái Đế đang hút vào ba tượng thần. Một phía khác, bên trên sóng máu, quanh thân Diêm Xuyên phát ra huyết quang, ngẩng đầu nhìn về phía một phân thân của Hồng Quân.

 

- Thần thông biển máu Minh Hà? Lúc đầu thật sự thần kỳ, thu nạp lực phá hoại của kẻ địch hóa thành lực lượng đột phá cho bản thân. Nhưng Diêm Xuyên, ngươi nhớ lấy, không nên quá ỷ lại. Cái này cũng có kẽ hở. Lúc đầu thì không sao. Nhưng đến tu vi như bây giờ, cần phải đối chiến với người trên năm trọng thiên, mới có thể giúp ngươi đột phá. Nếu thấp hơn năm trọng thiên, vậy chỉ còn là chuyện vô bổ. Cao hơn năm trọng thiên, ngươi sẽ có nguy hiểm đến tính mạng. Không nên quá ỷ lại vào nó! Huống hồ, người khác không hẳn không có cách khắc chế thần thông của ngươi!

 

Phân thân của Hồng Quân trầm giọng nói.

 

Diêm Xuyên với mái tóc đỏ như máu, giống như Ma thần gật đầu nói:

 

- Ta hiểu rõ, thần thông này thật sự có hại. Nhưng điều ta cần chính là mau chóng hồi phục đến thực lực của đời thứ nhất. Thời gian không chờ ta!

 

- Ha ha ha ha, cũng tốt. Phân thân này của ta có lực thập tam trọng thiên, vừa vặn có thể giúp ngươi một lần. Tiếp lấy nó!

back top