Tiên Quốc Đại Đế

Chương 1094: Phá Quân

 

Doãn Hận Thiên:...!

 

- Vậy hắn có nói mình là người nào trong kỷ thứ hai?

 

Doãn Hận Thiên hỏi tới.

 

- Không có. Lúc đó ta đang thưởng thức sự vô sỉ của hắn, hắn lại hất đầu, nói sau này còn gặp lại. Rảnh rỗi hắn sẽ tới tìm ta. Sau đó, trong chớp mắt hắn liền biến mất không còn hình bóng!

 

Nhâm Thử nói.

 

- Sau đó thì sao?

 

- Không có sau đó!

 

Nhâm Thử nói.

 

Doãn Hận Thiên trầm mặc một hồi, cuối cùng gật đầu một cái:

 

- Được rồi, trước tiên cứ thông báo với Thiên Đế đã. Thiên Đế cũng bảo ta nói cho ngươi biết một số việc!

 

- Ồ?

 

- Kỷ thứ hai, ba ngàn cường giả xuất hiện trên thế gian, ngươi hẳn đã hiểu. Thiên Đế muốn ta cho ngươi biết, chuyện thuỷ tổ mệnh cách của ngươi!

 

Doãn Hận Thiên trịnh trọng nói.

 

- Ừm?

 

- Mười hai địa chi mệnh cách, căn nguyên thần tị ngọ chưa thân dậu tuất hợi! Đến từ kỷ thứ hai, lúc trước Sào thu thập, nói cách khác, nếu như ngươi có thể luyện nó thấu triệt, ngươi cũng sẽ có thực lực của chư hùng kỷ thứ hai. Đông Phương Chính Phái, hắn có kỳ ngộ lớn. Nêu như ngươi không muốn lạc hậu hơn hắn quá nhiều tốt nhất là nên tự luyện tập đi!

 

Doãn Hận Thiên trịnh trọng nói.

 

- Không phải ta vẫn tu luyện đấy sao?

 

Nhâm Thử nhất thời kêu lên.

 

Doãn Hận Thiên lắc đầu:

 

- Ngươi không hề thật tâm tu luyện. Ngươi nhận được mệnh cách này rất sớm. Nhưng tới hôm nay, tu vi của ngươi vẫn còn là lục trọng thiên. Những người khác đã mạnh hơn ngươi rất nhiều!

 

- Ta.. ta không phải không có thời gian sao? Mỗi ngày đều có việc cùng tên béo đáng chết kia!

 

Nhâm Thử có chút ngượng ngùng nói.

 

- Nhưng Đông Phương Chính Phái, hiện tại ít nhất đã là thập tam trọng thiên rồi!

 

Doãn Hận Thiên nói.

 

- Ta khinh, hắn nói dối!

 

Nhâm Thử nhất thời không cam lòng nói.

 

- Ngươi cũng không phải sao?

 

Doãn Hận Thiên cười nói.

 

Nhâm Thử nhíu mày.

 

- Đại Trăn bây giờ gần như đã tìm đủ mười hai địa chi. Hi vọng ngươi không bị kéo chân các chí tôn khác. Ngươi là người đứng đầu của mười hai địa chi đây!

 

Doãn Hận Thiên nói.

 

- Cái gì? Tìm đủ rồi sao?

 

- Gần đủ!

 

Doãn Hận Thiên sửa lại nói.

 

- Làm sao không ai nói cho ta biết vậy?

 

Nhâm Thử cau mày nói.

 

- Có vài tin tức, Thiên Đế đã truyền cho ngươi. Bốn giới sắp hợp nhất, thời gian cấp bách. Ngươi nên tự thu xếp ổn thoả đi. Đứng đầu mười hai địa chi, ngươi cũng không nên để người khác xem thường nữa!

 

Doãn Hận Thiên nói.

 

- Ta... ta quan tâm tới ánh mắt của người khác làm cái gì?

 

Nhâm Thử yếu ớt nói.

 

Doãn Hận Thiên không khuyên bảo nữa, mà nhắm mắt điều tức.

 

Nhâm Thử nhíu chặt lông mày. Tuy rằng Nhâm Thử vẫn tôn thờ chủ trương Muốn mặt mũi, ngươi liền thua!, cũng không có nghĩa là bản thân Nhâm Thử không có sự kiêu ngạo của mình.

 

Không biết xấu hổ, đây chẳng qua là thái độ về vấn đề sinh hoạt. Có lúc, căn bản không cùng điểm xuất phát, cho nên, Nhâm Thử mặc cho người khác mạnh hơn mình. Dù sao, điểm xuất phát không giống nhau, người khác có nhân tố Tiên Thiên tốt, vậy thì phải làm sao? Đây là mạng.

 

Như mười hai địa chi mệnh cách lại không như thế. Đây căn bản là xuất phát từ cùng một điểm. Mình lại là địa chi đứng đầu, tại sao lại kém hơn? Tại sao mình còn không bằng người khác?

 

Một chút kiêu ngạo trong lòng khiến Nhâm Thử nhắm mắt điều tức, nỗ lực luyện hóa thuỷ tổ mệnh cách trong cơ thể.

 

...

 

Mấy tháng sau, nhóm người Kim Đại Vũ đã tới Hàm Dương.

 

Sau khi gặp Diêm Xuyên, Nhâm Thử liền vội vã lập tức trở lại bế quan.

 

Doãn Hận Thiên tự thuật về những thu hoạch ở Nam Ngoại Châu.

 

Kim Đại Vũ lại cau mày.

 

- Thiên Đế, ngoài thành treo những người kia đều là người của kỷ thứ hai? Có thể liên kết tinh thần lực sao?

 

Kim Đại Vũ trầm giọng nói.

 

- Không sai. Có chuyện gì vậy?

 

Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.

 

- Thần có một suy nghĩ, không biết có được hay không!

 

Kim Đại Vũ cau mày nói.

 

- Khanh nói đi?

 

- Thiên Đế hẳn phải biết tổ tiên thần ngày xưa ở thế giới Đại Thiên, là Đông Hoàng Thái Nhất!

 

Kim Đại Vũ trầm giọng nói.

 

- Ta nhớ?

 

Diêm Xuyên gật đầu một cái.

 

Thế giới Đại Thiên ngày xưa, chủ nhân Yêu tộc! Chí cường giả Yêu tộc thật sự, ngộ tính, thiên phú đều vô cùng cường đại.

 

- Tổ tiên lập Yêu tộc Thiên Đình, từng tập hợp kỳ tài Yêu tộc trong thiên hạ thế giới Đại Thiên, sáng lập một trận pháp!

 

Kim Đại Vũ trầm giọng nói.

 

- Đại trận Chu Thiên Tinh Đấu?

 

Thần sắc Diêm Xuyên nhất thời cứng lại.

 

- Vâng, đại trận Chu Thiên Tinh Đấu điều động tinh thần lực, hình thành trận pháp, diệt quốc vận, diệt cự cú, thậm chí rèn luyện bản thân!

 

Kim Đại Vũ nói.

 

Diêm Xuyên gật đầu một cái.

 

- Tinh thần lực Chu Thiên, mục đích cuối cùng chính là điều khiển tinh thần lực. Hiện nay trong thiên hạ về phương diện điều động lực lượng tầng sao nông, bất kỳ ai cũng không thể sánh bằng Thiên Đế. Thần không dám bêu xấu. Tinh không của thế giới này không giống với thế giới Đại Thiên. Ở đó có thêm một tầng sao sâu. Nhưng lực lượng tầng sao sâu đó, đại trận Chu Thiên Tinh Đấu lại không có cách lay động. Nếu như lấy những người của kỷ thứ hai này làm trung gian thì sao?

 

Trong mắt Kim Đại Vũ dẫn theo một tia hưng phấn.

 

- Nói vào điểm chính đi!

 

Diêm Xuyên dường như đã đoán được ý nghĩ của Kim Đại Vũ.

 

- Coi bọn hắn làm chất dẫn lấy ra tinh thần lực để Đại Trăn ta sử dụng. Phàm là người không thần phục Đại Trăn, vậy lấy ra tinh thần lực của bọn họ, tăng cường bản thân, tăng cường tu vi của cường giả Đại Trăn ta!

 

Kim Đại Vũ trầm giọng nói.

 

- Cưỡng đoạt tinh lực?

 

Trong mắt Diêm Xuyên sáng ngời.

 

- Vâng! Thiên Đế nghĩ như thế nào? Không biết có thể thành công hay không. Một khi thành công, thực lực dũng tướng Đại Trăn ta nhất định lại tăng thêm một đoạn lớn!

 

Kim Đại Vũ trịnh trọng nói.

 

- Được, khanh đi chuẩn bị đại trận Chu Thiên Tinh Đấu. Lã Bất Vi, toàn lực phối hợp!

 

Diêm Xuyên lập tức kêu lên.

 

- Vâng!

 

Hai người lên tiếng trả lời.

 

Trung Thiên Châu, cương vực trung ương, Tam Đế Thánh Đình.

 

Quyết nhờ trận quyết đấu với Khổng Hoàng Thiên, nhận được chỉ điểm đã hoàn toàn đột phá, đạt tới Tổ tiên thập ngũ trọng thiên.

 

Lúc này trên một đỉnh núi ngoài Tam Đế Thành, một nam tử trên người mặc áo giáp đang đứng. Trong tay nam tử kia cầm một thanh trường thương. Quanh thân tỏa ra sát khí mãnh liệt.

 

Ầm!

 

Tất cả trận pháp Tam Đế Thành ầm ầm lan truyền.

 

- Lớn mật!

 

- Người nào?

 

Trong lúc nhất thời, rất nhiều thị vệ bay vút lên trời.

 

Nam tử đứng trên đỉnh núi lạnh lùng thoáng nhìn đám thị vệ phía xa, lạnh lùng nói:

 

- Ta chính là thuộc hạ dưới trướng của Tử Vi Đại Đế, Phá Quân!

 

Ầm!

 

Sau khi quát to một tiếng, tiếng gầm cuồn cuộn xông thẳng về phía một đám thị vệ. Đám thị vệ nhất thời bay ngược ra.

 

- Quyết? Ngươi nghe đây, vì Trung Thiên Châu là nơi thế lực của Bắc Đẩu ta trị vì trước đây. Trong thiên hạ, người có thể có tư cách sở hữu trung ương, người có thể quan sát toàn thiên hạ chỉ có Tử Vi Đại Đế. Ngươi hãy mau chóng dẫn theo tất cả thần tử Thánh Đình của ngươi, cút khỏi Trung Thiên Châu, Hừ!

 

Phá Quân quát to một tiếng.

 

Tiếng gầm không ngừng vang vọng lan thẳng ra bốn phía. Xung quanh có vô số ngọn núi ầm ầm sụp đổ.

 

Nói xong, Phá Quân đạp không, bắn vào trên tinh không, lưu lại một đám thị vệ vô cùng mờ mịt không hiểu chuyện gì xảy ra.

back top