Tiên Quốc Đại Đế

Chương 122: Một đường giết tới

Mắt Túy Kiếm Sinh sáng lên nói:

 

- Đúng rồi, túy Tử thảo? Sư phụ của ta có một gốc!

 

Đoạn Tam Thuật suy yếu cười, gật đầu, nói:

 

- Ha ha ha ha!

 

Dù sao từ đầu căn bản hết thuốc chữa, hiện tại lại nhìn thấy hy vọng, tâm tình Đoạn Tam Thuật rất vui sướng.

 

Diêm Xuyên nhìn hướng Hoắc Quang, Lưu Cẩn. Kêu lên::

 

- Hoắc Quang!

 

- Có thần!

 

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

 

- Bây giờ ta cho ngươi một nhiệm vụ, tông môn Nhật Nguyệt Minh hiện tại xuất động hết Thần cảnh, tối đa chỉ có một trăm đệ tử Khí cảnh và bốn ngàn đệ tử Tinh cảnh, ta muốn ngươi mang đệ nhất quân đoàn triệt để tiêu diệt tông môn Nhật Nguyệt Minh, nhổ tận gốc!

 

Túy Kiếm Sinh ngạc nhiên hỏi:

 

- Nhổ tận gốc? Sư thúc, đám Hoắc Quang đều là Tinh cảnh, tông môn Nhật Nguyệt Minh còn có một trăm đệ tử Khí cảnh và bốn ngàn đệ tử Tinh cảnh, sao đám Hoắc Quang có thể hoàn thành nhiệm vụ?

 

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

 

- Binh giả, quỷ đạo dã! Lại không phải là cứng đối cứng, chút lực lượng này không thể giải quyết thì sao xứng làm đệ nhất quân đoàn của ta?

 

Hoắc Quang bảo đảm nói:

 

- Vâng, xin vương yên tâm, đệ nhất quân đoàn nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!

 

- Ừm! Đi trước chỉnh quân đi, lập tức lên đường.

 

- Tuân lệnh!

 

Hoắc Quang đi kêu gọi các tướng sĩ.

 

Diêm Xuyên nhìn hướng Túy Kiếm Sinh, nói:

 

- Các ngươi hộ tông nhóm Phùng Thái Nhiên về tông rồi nếu không có chuyện gì hãy cùng Hoắc Quang đi xem, nhưng cố gắng đừng nhúng tay vào.

 

Túy Kiếm Sinh lập tức nói:

 

- Biết, chúng ta sẽ chú ý.

 

Rõ ràng là Diêm Xuyên muốn kêu đám Túy Kiếm Sinh thay thế trông chừng Hoắc Quang, tất nhiên gã đồng ý ngay.

 

Lưu Cẩn biến đổi sắc mặt, hỏi:

 

- Vương, làm sao vậy, không lẽ vương không trở lại cùng chúng ta?

 

Mọi người kinh ngạc nhìn Diêm Xuyên.

 

- A?

 

Diêm Xuyên lắc đầu, nói:

 

- Ta không trở lại, ta còn muốn tìm người.

 

Tam Kiếm hiệp la lên:

 

- Tìm người? Là cô gái áo trắng kia? Sư thúc, ngươi làm vậy là rất nguy hiểm!

 

Diêm Xuyên lắc đầu, nói:

 

- Đừng khuyên ta! xem tại

 

Giờ phút này dù có trời có sập xuống thì Diêm Xuyên tuyệt đối không rời đi.

 

Tứ Kiếm hiệp la lên:

 

- Vậy để chúng ta ở lại bảo vệ sư thúc đi!

 

Diêm Xuyên lại lắc đầu, nói:

 

- Không cần, một mình ta thì mục tiêu sẽ nhỏ, yên tâm, ta không sao.

 

Mọi người sốt ruột nói:

 

- Nhưng mà...

 

Diêm Xuyên cương quyết lắc đầu, nói:

 

- Đừng nói nữa, ý ta đã quyết!

 

- Nhưng...

 

Mọi người nhìn Diêm Xuyên, không biết nên nói gì.

 

- Vương, hãy để lão nô ở lại.

 

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

 

- Đây là mệnh lệnh, tất cả mọi người phải đi!

 

Lưu Cẩn biểu tình phức tạp đáp:

 

- Tuân lệnh!

 

Phùng Thái Nhiên, Đoạn Tam Thuật nhìn Diêm Xuyên, biết không thể khuyên hắn được, đành thở dài.

 

Đoạn Tam Thuật bỗng nhiên mở miệng nói:

 

- Phải rồi.

 

Đoạn Tam Thuật nói với Tứ Kiếm hiệp:

 

- Sư đệ, cạy đế giày của ta ra đi.

 

- Ừm!

 

Tứ Kiếm hiệp cạy đế giày ra, lộ một tấm da.

 

Tứ Kiếm hiệp bất ngờ hỏi:

 

- Đây là...?

 

Đoạn Tam Thuật cười nói:

 

- Là bản đồ ý chí tinh thần, lúc đó ta vẽ hai phần. Ngươi giữ nó đi, đề phòng hữu dụng.

 

Diêm Xuyên nhận bản đồ, gật đầu.

 

Rào rào rào!

 

Thác nước đổ xuống, Diêm Xuyên đứng bên bờn hìn mọi người tiến vào hồ sâu, dọc theo hồ rời khỏi Phong Yêu sơn mạch.

 

Mọi người đi hết, Diêm Xuyên biểu tình nghiêm túc.

 

Diêm Xuyên siết chặt thắt lưng, cõng Ngọc Đế kiếm, đạp bước xông tới một ngọn núi phía xa, nhìn xuống bên dưới.

 

Diêm Xuyên đứng trên đỉnh núi, mông lung thấy phía xa đệ tử Nhật Nguyệt Minh truy sát đến. Đạo bào của Nhật Nguyệt Minh có điểm đặc biệt là trước ngực có mặt trăng, sau lưng có một mặt trời, bởi vậy Diêm Xuyên lập tức nhận ra ngay.

 

Diêm Xuyên vuốt Ngọc Đế kiếm, híp mắt nói:

 

- Đám Hoắc Quang đã đi, nhưng không thể lộ ra chỗ này. Ngọc ĐFế, tiếp theo phải xem chúng ta, muốn dẫn đi tất cả ánh mắt của Nhật Nguyệt Minh thì chỉ có giết!

 

Vù vù!

 

Ngọc Đế kiếm rung động mãnh liệt như vui sướng vì quyết định của Diêm Xuyên.

 

- Đại khai sát giới đi!

 

Diêm Xuyên ánh mắt lạnh băng, đạp bước lao xuống núi.

 

Tám đệ tử Nhật Nguyệt Minh đang điều tra khắp nơi.

 

- Bên này không có!

 

- Sư huynh, bên này cũng không có!

 

- Hừ! Bọn họ chạy không thoát! Họ có nhiều người như vậy, đã hoàn toàn bị chúng ta bao vây. Đi tìm, tìm cho ta, hễ là người thứ nhất phát hiện đoàn người Diêm Xuyên sẽ thưởng năm trăm linh thạch!

 

- Tuân lệnh!

 

...............

 

...

 

Bỗng nhiên giọng của Diêm Xuyên vang lên:

 

- Đang tìm ta sao?

 

Tám người ngẩn ra:

 

- A?

 

Một người vui mừng nói:

 

- Chỉ có một mình Diêm Xuyên! Minh chủ nói Diêm Xuyên là Tinh cảnh tam trọng, cùng nhau ra tay bắt lấy Diêm Xuyên, minh chủ sẽ trọng thưởng cho!

 

- Bắt lấy!

 

Đám người cùng lao lên.

 

Diêm Xuyên cười lạnh nói:

 

- Không biết tự lượng sức mình!

 

Ngọc Đế kiếm vung, Diêm Xuyên đạp bước nghênh đón. Ngọc Đế tung bay, kiếm ảnh đầy trời.

 

Phập!

 

Phập!

 

Đinh!

 

Phập!

 

- A!

 

Tám người cùng ngã xuống đất, ánh mắt tràn đầy khó tin.

 

Trên thân thể tám người có một miệng vết thương trí mệnh, mặt tám người ban đầu hồng hào giờ tái nhợt, không còn chút máu, máu trong người họ đã bị Ngọc Đế kiếm hút lấy.

 

- Đây mới chỉ là bắt đầu!

 

Diêm Xuyên lạnh lùng đạp qua xác tám người, lao hướng phía xa.

 

Diêm Xuyên dọc theo bản đồ Đoạn Tam Thuật cho đi hướng sâu trong Phong Yêu sơn mạch, hễ gặp đệ tử Nhật Nguyệt Minh tìm tòi mình là hắn giết hết, không chừa một tên.

 

Phong Yêu sơn mạch, trong một sơn cốc.

 

Ngụy Bính, Ngụy Đinh nghe hai đệ tử bẩm báo:

 

Một cao thủ Khí cảnh sắc mặt khó xem nói:

 

- Hai vị sư thúc, đã năm ngày, lại có hai mươi người chết. Đã hơn một trăm người, Diêm Xuyên kia giết hơn một trăm đệ tử của chúng ta!

 

- Hơn nữa mỗi một đệ tử bị giết đều biến thành xác khô, chết rất thảm!

 

Ngụy Bính quát:

 

- Tìm, tìm, nhất định phải tìm ra Diêm Xuyên cho ta!

 

- Vâng, vâng!

 

Ngụy Bính quát:

 

- Còn không mau đi?

 

- Tuân lệnh!

 

Hai đệ tử nhanh chóng rời đi.

 

Ngụy Bính, Ngụy Đinh biểu tình cực kỳ âm trầm.

 

Ngụy Bính nét mặt sa sầm nói:

 

- Chỉ một mình Diêm Xuyên? Năm ngày, giết hơn một trăm Tinh cảnh của chúng ta? Tuyệt đối không thể để tiểu này sống, không thể để hắn đi ra Phong Yêu sơn mạch. Minh chủ nói đúng, Diêm Xuyên không chết thì Nhật Nguyệt Minh ta sẽ không có ngày yên bình!

 

Ngụy Đinh sắc mặt khó xem nói:

 

- Quan trọng nhất là Diêm Xuyên cực kỳ gian xảo, né qua tất cả đệ tử Khí cảnh, chuyên môn giết Tinh cảnh!

 

- Hắn sẽ chết, người Đại Hà tông biến mất, biến mất thì kệ nó, chỉ cần Diêm Xuyên chết là đủ rồi. Chúng ta có sáu ngàn đệ tử, để ta xem hắn làm sao giết, làm sao giết!

 

Diêm Xuyên một đường hướng bắc.

 

Đệ tử Nhật Nguyệt Minh không ngừng bị Diêm Xuyên bao vây tiễu trừ.

 

Ban đầu đệ tử ngoại tông đi theo đại quân Diêm Xuyên dần nhận được tin tức. Trên đỉnh một ngọn núi, có hai kiếm tu áo trắng đứng.

 

- Ba trăm người? Một mình Diêm Xuyên giết chết ba trăm người?

 

- Cha hắn là Huyết Ma, Diêm Xuyên cũng là biến thái! Ba trăm người, đều là cùng cấp, một đường chém giết, hút hết máu của ba trăm người. Diêm Xuyên này quá lợi hại!

 

- Nhưng lợ hại cũng vô dụng, Diêm Xuyên chưa gặp cao thủ Khí cảnh.

 

- Đi theo nhìn tiếp đi!

back top