Tiên Quốc Đại Đế

Chương 1264: Binh Phạt Bàn Thạch Phong

Dương gian, Hàm Dương Thành.

 

Sau khi Bạch Khởi triệu hoán, nhanh chóng có mấy trăm cường giả Đại Trăn tụ tập.

 

Tất cả đều là cường giả có thực lực thập nhị trọng thiên trở lên. Mỗi người đối mặt với nhân thân Diêm Xuyên đều tỏ ra cực kỳ cung kính.

 

- Bái kiến Đại Đế!

 

Mọi người đều cung kính thi lễ.

 

- Diêm Xuyên, ngươi muốn làm gì?

 

Đông Phương Chính Phái đã nhận ra một tia không tầm thường.

 

- Ngày xưa, thực lực Đại Trăn không đủ. Bây giờ, Đại Trăn đã trở nên cường thịnh. Thời khắc cường thịnh, có chút việc ngày xưa không có cách nào hoàn thành, hiện tại cũng tới thời điểm đi xử lý rồi!

 

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

 

- Mong Đại Đế phân phó!

 

Một đám cường giả trầm giọng nói.

 

- Quỷ Cốc Tử, khanh chịu trách nhiệm cố thủ Hàm Dương Thành!

 

Diêm Xuyên nhìn về phía Quỷ Cốc Tử.

 

- Tuân chỉ!

 

Quỷ Cốc Tử lên tiếng trả lời.

 

- Những người khác theo trẫm đi tới cực đông, nhổ tận gốc bộ tộc Bàn Thạch!

 

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

 

- Vâng!

 

Mọi người lên tiếng trả lời.

 

- Cái gì? Tiêu diệt bộ tộc Bàn Thạch sao?

 

Đông Phương Chính Phái kinh ngạc nói.

 

- Cũng không tính là tiêu diệt, hẳn là trục xuất. Nếu như có thể thu phục càng tốt hơn. Dù sao, đám người bọn họ cũng không có ý tốt!

 

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

 

- Không có ý tốt sao?

 

- Tuy rằng bộ tộc Bàn Thạch trước giờ chưa từng ra tay đối với Đại Trăn. Nhưng bất kỳ thời điểm nào cũng nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Đại Trăn. Bọn họ chờ đợi Tướng Thần sống lại, chờ đợi tương lai đi theo Tướng Thần, chiếm đoạt tất cả của Đại Trăn.

 

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

 

- Bọn họ tính làm vậy sao?

 

Mắt Đông Phương Chính Phái thoáng nheo lại.

 

- Bộ tộc Bàn Thạch nằm ở khu vực gần trung tâm Đại Trăn. Đại Trăn không gặp phải nguy hiểm thì thôi, một khi gặp phải nguy hiểm lớn, sẽ không có cách nào chú ý tới phía sau lưng. Bọn họ có thể bất cứ lúc nào đâm một đao vào phía sau lưng của trẫm. Phía sau lưng trẫm không thể lưu lại kẻ địch!

 

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

 

- Meo, ta cũng đi giúp ngươi!

 

Miêu Miêu nhất thời kêu lên.

 

Đông Phương Chính Phái gật đầu một cái:

 

- Được rồi, Ngoại sự bộ của ta cũng tham gia!

 

Đông Phương Chính Phái vung tay lên. Một đạo lưu quang bắn về phía xa. Nhất thời, một đám cường giả của Trường Sinh Thiên Giới ngày xưa đều hội tụ. Phải biết rằng, phần lớn cường giả nơi này lại có thực lực thập tứ trọng thiên, còn có cường giả thập ngũ trọng thiên.

 

- Đi!

 

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

 

Trong lúc đang nói chuyện, thân hình Diêm Xuyên đã bay vút lên trời.

 

Mấy trăm cường giả đi theo Diêm Xuyên bay vút lên trời, nhanh chóng bắn về phía cực đông.

 

Ầm!

 

Một nhóm người lũ lượt bay về phía bộ tộc Bàn Thạch.

 

Thiên hạ to lớn, Bàn Canh cũng không thể nào quan tâm tất cả địa phương bất kỳ lúc nào được. Mãi đến tận lúc nhóm người Diêm Xuyên nhanh chóng đến Bàn Căn mới biết.

 

Ầm!

 

Sóng khí hung hãn cuồn cuộn xông thẳng về phía Bàn Thạch Phong. Dưới khí thế cực lớn nhất thời ép tới cường giả bộ tộc Bàn Thạch ở khắp nơi phải cúi gập người xuống, mặt lộ vẻ kinh hãi.

 

Cái gì?

 

Mọi người quay đầu nhìn tới.

 

Bọn họ lại nhìn thấy tại ngọn núi cách đó không xa, vẫn là ngọn núi ngày xưa Diêm Xuyên dẫn theo một đám cường giả từng tới.

 

Khi đó, Diêm Xuyên đối mặt với Tướng Thần Thứ Chủ Miệt Thế, cuối cùng thức thời trở ra.

 

Bây giờ, Diêm Xuyên dẫn theo mấy trăm cường giả lại đến đây. Lần này, Diêm Xuyên cũng sẽ không lui nữa.

 

Một sát khí hung mãnh xông thẳng đi khắp nơi.

 

Phía xa, sắc mặt Bàn Canh biến đổi.

 

Trong Bàn Thạch Phong, Bàn Kỷ, Bàn Tân, Bàn Nhâm, Bàn Quý đều đi ra.

 

Trong nháy mắt một đám cường giả nhìn về phía Diêm Xuyên đang đứng ngoài xa, ánh mắt cứng lại.

 

Vẻ mặt Diêm Xuyên đầy lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào năm đại cường giả đối diện.

 

- Diêm Xuyên? Ngươi tới đây làm gì?

 

Ánh mắt Bàn Canh lạnh lẽo nói.

 

Sắc mặt tất cả cường giả bộ tộc Bàn Thạch đều trầm xuống. Bởi vì ai cũng có thể nhìn ra, đám người Diêm Xuyên tới đây không phải vì thiện ý.

 

Nếu là ngày xưa, bộ tộc Bàn Thạch vẫn không thèm để ý tới Thiên giới Đại Trăn. Nhưng chỉ mấy chục năm ngắn ngủi trôi qua, Đại Trăn phát triển quá mức mãnh liệt.

 

Mặc Vũ Hề, Minh Phượng tôn sư, thập ngũ trọng thiên.

 

Bên kia, Trường Sinh Đại Đế? Còn có một đám Địa Sát tinh, thần tử Đại Trăn?

 

Còn nữa, đám quần hùng Đại Trăn cướp đoạt tinh lực của cường giả kỷ thứ hai.

 

Trong khoảng thời gian ngắn, Đại Trăn dĩ nhiên đã chiếm giữ vị thế ở đỉnh thế giới.

 

Diêm Xuyên nhìn Bàn Canh:

 

- Bàn Canh, trẫm cũng không làm khó ngươi. Đông Ngoại Châu là ranh giới của Đại Trăn. Các ngươi rời khỏi Đông Ngoại Châu, sau đó hãy mưu cầu phát triển đi!

 

- Rời khỏi Đông Ngoại Châu sao?

 

Sắc mặt tất cả bộ tộc Bàn Thạch đều trầm xuống.

 

Trục xuất?

 

- Ha ha ha, bộ tộc Bàn Thạch ở lại đây từ kỷ thứ hai đến bây giờ, vẫn không ai có thể đuổi bọn ta đi!

 

Bàn Tân đứng ở bên cạnh lạnh lùng nói.

 

- Quá khứ là quá khứ, bây giờ là bây giờ!

 

Diêm Xuyên thản nhiên nói.

 

Sắc mặt Bàn Canh âm trầm nói:

 

- Diêm Xuyên, bộ tộc Bàn Thạch ta cũng không đắc tội các ngươi. Hơn nữa ngươi cũng tu hành thân thể Tướng Thần. Bộ tộc Bàn Thạch ta vẫn hứa hẹn sẽ bảo vệ thích hợp đối với ngươi!

 

- Ha ha ha!

 

Diêm Xuyên đột nhiên cười to.

 

Nhìn Bàn Canh, trong mắt Diêm Xuyên loé lên một tia trào phúng:

 

- Nhưng mấy lần Đại Trăn gặp nguy hiểm, bộ tộc Bàn Thạch cũng chưa từng giúp một lần nào. Không phải như vậy sao?

 

- Diêm Xuyên, ngày trước ngươi yếu, chúng ta không tính toán với ngươi. Khi đó, chúng ta chỉ cần hơi có chút động tác, Đại Trăn ngươi đã có thể hoàn toàn biến thành tro bụi!

 

Bàn Tân lại quát lên.

 

Trong mắt Diêm Xuyên lạnh lẽo.

 

- Đúng vậy, lúc trước Đại Trăn ở trước mặt bộ tộc Bàn Thạch ngươi thật sự quá yếu. Đây cũng là nguyên nhân trẫm hết lần này tới lần khác khoan dung đối với các ngươi. Các ngươi không tiêu diệt Đại Trăn, lẽ nào trẫm còn phải cảm kích các ngươi sao? Mục đích của các ngươi là gì? Các ngươi cho rằng trẫm không biết sao? Hừ, chiếm giữ Đông Ngoại Châu, chờ Tướng Thần thức tỉnh, trợ giúp Tướng Thần thu lấy thiên hạ Đông Ngoại Châu? Hừ!

 

Diêm Xuyên trừng mắt nói.

 

- Sao?

 

Sắc mặt một đám bộ tộc Bàn Thạch phía xa càng thêm âm trầm.

 

- Hừ, năm đó các ngươi không ra tay đối với trẫm, còn có một nguyên nhân khác, chính là trẫm tu luyện thân thể Tướng Thần. Các ngươi sợ ném chuột vỡ đồ. Tướng Thần còn chưa thức tỉnh, các ngươi không muốn phá hỏng kế hoạch của Tướng Thần mà thôi!

 

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

 

Phía xa, sắc mặt Bàn Canh càng lúc càng âm trầm.

 

- Trẫm không nợ gì các ngươi cả. Các ngươi giống như độc xà ngủ đông ở ngay bên cạnh trẫm bất cứ lúc nào cũng có thể quay đầu lại cắn trẫm. Trẫm không thể không đối xử với các ngươi trịnh trọng một chút. Ta cho các ngươi hai lựa chọn. Một là thần phục Đại Trăn. Hai là cút khỏi Đông Ngoại Châu!

 

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

 

- Thần phục Đại Trăn? Ha ha, ngươi chỉ là Thứ Chủ, còn không phải là Chân Chủ. Ngươi còn chưa đủ tư cách!

 

Bàn Canh trầm giọng nói.

 

Tuy rằng giọng điệu Bàn Canh rất kiên quyết, nhưng dường như hắn đang muốn kéo dài thời gian, chờ đợi đám người Bàn Giáp trở về.

 

Diêm Xuyên sao có thể không nhìn ra được điều đó?

 

Diêm Xuyên cười lạnh nói.

back top