Tiên Quốc Đại Đế

Chương 1270: Giá Họa

Diêm Xuyên cười nói.

 

- Không đi được sao? 

 

Mọi người giật mình.

 

- Đại Đế, ý của ngài muốn dẫn động cuộc chiến cõi âm, khiến Liên Thần không có cách nào đầu đuôi nhìn nhau? 

 

Lã Bất Vi giật mình.

 

- Không sai! 

 

Diêm Xuyên khẳng định gật đầu một cái.

 

- Huống hồ, giúp? Trẫm không phải là tùy tiện giúp Hoàng Kim Đại Đế! 

 

Hai mắt Diêm Xuyên thoáng nheo lại.

 

...

 

Hoàn Đông Nam Châu.

 

Trong một toà cung điện khổng lồ, bên trong cung điện tất cả đều do tượng băng làm thành. Trung tâm là một bảo tọa hình phượng hoàng cực lớn. Bên trên có một nam tử mặc y phục màu trắng ngồi với dáng vẻ uy nghiêm.

 

Đứng trước mặt hắn là một đám thuộc hạ.

 

- Chí tôn, cung điện của Hoàng Kim Đại Đế là ở chỗ đó. Tại sao chúng ta không đánh chiếm nơi đó trước tiên?

 

Một thuộc hạ hiếu kỳ nói.

 

Bên trên bảo tọa phượng hoàng, nam tử uy nghiêm trầm giọng nói:

 

- Thiên Cương, Đông Đại Tư Tế đều không có đi. Tại sao chúng ta phải đi trước?

 

- Nhưng...!

 

Băng Phượng Vương lắc đầu nói: 

 

- Ngươi không hiểu, thiên hạ này cũng không phải đơn giản như vậy. Trước đây không lâu Kiếm Ngạo và Thông Thiên chiến đấu một trận, các ngươi hẳn đều đã biết. Vậy Hoàng Kim Đại Đế thật sự rất yếu sao?

 

- A?

 

- Hắn có nghiệp vị Đại Đế. Hiện tại ta đi, nhiều nhất là kết cục lưỡng bại câu thương. Thiên Cương, Đông Đại Tư Tế sẽ ngôi làm ngư ông được lợi! Chủ thượng phái ba người chúng ta đến đây, phần lớn chính là muốn kiểm tra so sánh ba người chúng ta! 

 

Băng Phượng Vương trầm giọng nói.

 

- Ồ?

 

- Hoàng Kim Đại Đế mặc dù là chủ nhân Hoàn Đông Nam Châu, nhưng lực khống chế đối với Hoàn Đông Nam Châu cũng không nghiêm mật. Cho dù không còn Hoàng Kim Đại Đế, muốn thu phục những chỗ này, vẫn phải tốn nhiều công sức. Không phải chỉ đánh bại một Cương vực chủ, cương vực này sẽ là của ngươi, còn phải khống chế được nó! 

 

Băng Phượng Vương trầm giọng nói.

 

- Được rồi! 

 

Mọi người tỏ ra bất đắc dĩ.

 

Cách xa cung điện này, Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề lại đến một cung điện khác.

 

- Băng Phượng Vương? Lại là mười hai đạo luân hồi sao? 

 

Mặc Vũ Hề ngưng trọng nói.

 

- Nàng bây giờ đã luyện hóa Thanh Loan tôn sư thế nào rồi? 

 

Diêm Xuyên nhìn về phía Mặc Vũ Hề.

 

- Ta đã nắm giữ tất cả. Hiện tại ta đã có hai mươi bốn đạo luân hồi!

 

Mặc Vũ Hề nói.

 

- Như vậy tốt lắm!

 

- Lúc nào thì động thủ?

 

- Chờ một chút. Chờ tin tức của cõi âm đã! 

 

Diêm Xuyên giải thích.

 

...

 

Cõi âm, Nam Ngoại Châu.

 

Dưới trướng Liên Thần, Tây Đại Tư Tế và Bắc Đại Tư Tế, mỗi người tay cầm một cái quyền trượng dẫn theo vô số ác ma của thế giới Đại Ác đi xuống.

 

Cõi âm Nam Ngoại Châu, ngày xưa là cương vực của Chu Tước Đại Đế. Nhưng đáng tiếc, sau khi Chu Tước Đại Đế chết, đã trở nên tiêu điều hơn rất nhiều. Đám thuộc hạ của Chu Tước Đại Đế trước kia, mỗi người chiếm núi làm vua.

 

Năm bè bảy mảng như vậy ở trước mặt hai Đại Tư Tế tất nhiên không đỡ nổi một đòn.

 

Nếu như không phải vì muốn hoàn toàn nắm giữ được ranh giới xung quanh, lúc này hẳn bọn họ đã sớm bị hai Đại Tư Tế quét ngang một lần.

 

Mặc dù như thế, hai Đại Tư Tế cũng một đường đi vô cùng thông suốt.

 

Thậm chí, hai người đều tập trung quân lại một chỗ.

 

- Báo!

 

Một ác ma ba mắt xông vào đại điện.

 

Hai tư tế đứng ở hai bên trái phải nhìn về phía ác ma kia.

 

- Bẩm Tây Đại Tư Tế, Bắc Đại Tư Tế, quân tiên phong số sáu đã bị tiêu diệt hoàn toàn!

 

- Cái gì? 

 

Sắc mặt Tây Đại Tư Tế trầm xuống.

 

- Tiền tuyến đến báo, trong một đêm quân tiên phong số sáu đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Tuy nhiên lúc đi bị quân đoàn trưởng quân tiên phong số năm nhìn thấy, lặng lẽ đi theo! 

 

Ác ma ba mắt bẩm báo nói.

 

- Hừ, cõi âm Nam Ngoại Châu còn có người dám giết bộ tộc ta sao? Đáng chém! 

 

Tây Đại Tư Tế quát lên.

 

- Bất kể là ai, chết! 

 

Trong mắt Bắc Đại Tư Tế cũng lạnh lẽo nói.

 

...

 

Cõi âm Nam Ngoại Châu, một đám ác ma ba mắt đứng ở trên đỉnh một ngọn núi.

 

- Ồ? Người đâu? 

 

Trong đó một ác ma ba mắt nghi ngờ nói.

 

- Lúc trước ta nhìn thấy bọn họ đi về phía bên này? Hừ, trốn sao? Giết chết huynh đệ của ta, còn muốn chạy trốn sao?

 

- Lại vượt qua ba cương vực sao? Rốt cuộc bọn họ là ai vậy?

 

- Nam Ngoại Châu, có thế lực có thể chống cự lại thế giới Đại Ác ta sao?

 

- Tìm đi. Kẻ nào giết chết Lục đệ của ta, ta phải tiêu diệt cửu tộc của hắn!

 

- Vâng!

 

...

 

...

 

Một đám ác ma điên cuồng tìm kiếm xung quanh.

 

Một lát sau.

 

- Quân đoàn trưởng, mau nhìn kia. Bên kia... bên kia có người!

 

- Âm khí quá nặng nề!

 

Các ác ma đồng thời nhìn về phía xa.

 

Từ phía xa nhìn tới, nơi đó có một hang sâu thông sâu vào trong lòng đất. Âm khí từ bên trong hang lớn cuồn cuộn tuôn ra, cực kỳ âm u.

 

Ở xung quanh hang lớn này có vô số cung điện. Rất nhiều người khổng lồ đang đi lại khắp nơi.

 

Người khổng lồ, người khổng lồ này không phải chủng tộc nào khác, mà chính là bộ tộc Bàn Thạch.

 

Sau khi bị Diêm Xuyên trục xuất, bọn họ liền đến chỗ này.

 

Bàn Thạch Phong, bên trong Bàn Thạch Điện.

 

Bàn Giáp, Bàn Ất, Bàn Đinh và mười người, sắc mặt mỗi người cực kỳ khó coi.

 

- Tên Diêm Xuyên khốn kiếp. Mếu không phải lúc trước chúng ta hạ thủ lưu tình, Đại Trăn hắn đã bị tiêu diệt từ lâu! 

 

Bàn Tân tức giận nói.

 

- Đúng vậy, lúc trước Đại Trăn tính là gì? Diêm Xuyên hắn tính là gì chứ? 

 

Bàn Quý lạnh lùng nói.

 

Bàn Canh ở bên cạnh lộ ra một nụ cười khổ.

 

- Không, Bàn Canh làm rất đúng! 

 

Bàn Giáp trầm giọng nói.

 

- Đại huynh? 

 

Mọi người nhìn về phía Bàn Giáp.

 

- Hành động của Diêm Xuyên cũng không có gì đáng trách. Đứng ở góc độ của hắn, hắn không đuổi tận giết tuyệt chúng ta đã là nhân từ rồi. Bằng không, trước khi Chân Chủ xuất thế, hắn hẳn phải tiêu diệt bộ tộc Bàn Thạch ta, cắt đi một cánh của Chân Chủ! 

 

Bàn Giáp trầm giọng nói.

 

- A? 

 

Bàn Tân kinh ngạc nói.

 

Bàn Ất cũng gật đầu một cái: 

 

- Không sai, từ thái độ của Ngự Thiên có thể thấy được. Diêm Xuyên trong tình huống có đủ thực lực, không cần thiết phải buông tha cho các ngươi!

 

- Nhưng Diêm Xuyên hắn cũng đừng mong chiếm được! 

 

Bàn Tân vẫn không cam lòng nói.

 

- Không, Bàn Tân, ngươi đã sai. Lúc đó năm người chúng ta tiến vào cõi âm. Diêm Xuyên hắn không hẳn không có thực lực lưu lại tất cả các ngươi. Hắn có, hơn nữa khả năng thành công rất lớn. Ngươi biết hiện tại Đại Trăn mạnh tới mức nào không? 

 

Bàn Giáp nhìn tới.

 

Bàn Tân nhíu mày.

 

- Huống hồ, lúc đó ra tay đối với bộ tộc Bàn Thạch, dù sao cũng tốt hơn chờ Chân Chủ xuất thế mới lại ra tay với các ngươi đúng không? Khi đó nếu như tái chiến, Đại Trăn tổn hao càng lớn hơn! 

 

Bàn Giáp lại nói.

 

Trên mặt Bàn Tân âm tình bất định một hồi, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: 

 

- Được rồi!

 

- Chân Chủ sẽ lập tức thức tỉnh. Chúng ta cứ ở lại đây, chờ cung nghênh Chân Chủ xuất thế đi! 

 

Bàn Canh đúng lúc chen lời nói.

 

Đám người Bàn Giáp gật đầu một cái.

 

- Chỉ cần Chân Chủ xuất thế, thiên hạ còn ai có thể là kẻ địch? 

 

Bàn Ất tự tin nói.

 

Thời khắc một đám thủ lĩnh bộ tộc Bàn Thạch nói chuyện, ngoài điện truyền đến một tiếng động rất lớn.

back top