Tiên Quốc Đại Đế

Chương 1276: Thập Ngũ Trọng Thiên

Lúc này Đông Đại Tư Tế, Thiên Cương đồng thời từ phía xa nhìn lại.

 

- Băng Phượng Vương và Diêm Xuyên sao? 

 

Ánh mắt Thiên Cương nhất thời cứng lại.

 

Thiên Cương có chút trầm mặc, sau đó hắn đạp không bay về phía Diêm Xuyên.

 

Đông Đại Tư Tế nhìn về phía xa, sắc mặt cũng trầm xuống.

 

Tuy rằng nhìn qua Băng Phượng Vương vẫn chiếm thượng phong, nhưng Đông Đại Tư Tế không chút do dự nhanh chóng bay đi.

 

Bởi vì tất cả mọi người đều xem qua tư liệu về Diêm Xuyên. Tất cả đều biết lúc này Diêm Xuyên cũng không phải là trạng thái mạnh nhất. Hắn còn có biển máu, hắn còn có vũ trụ trong lòng bàn tay chưa dùng tới.

 

Lần này Diêm Xuyên căn bản không định dùng hai công pháp này, bởi vì hiện tại điều Diêm Xuyên cần, không chỉ là thắng!

 

- Diêm Xuyên, ngươi làm vậy là muốn chết sao? Rời khỏi Hàm Dương, nơi này chính là nơi chôn xương của ngươi!

 

Băng Phượng Vương tự tin nói.

 

Diêm Xuyên lại không để ý tới lời hắn nói. Mà trong hai mắt của Diêm Xuyên hiện ra ánh sáng màu xanh. Ý chí chiến đấu trong càng ngày càng đậm. Ngọc Đế Kiếm nhanh chóng vung lên, phát ra vô số ánh sáng màu xanh nhảy múa trong thiên địa.

 

Từ lúc vừa mới bắt đầu chiến đấu cùng Băng Phượng Vương, Diêm Xuyên có phần rơi vào tình thế hạ phong. Nhưng dần dần xu hướng suy tàn biến mất. Diêm Xuyên đã có thể đấu ngang bằng với Băng Phượng Vương.

 

- Cái gì? 

 

Sắc mặt Băng Phượng Vương trầm xuống.

 

Vào thời khắc này, Thiên Cương, Đông Đại Tư Tế từ nơi xa xôi đột nhiên chạy tới.

 

Ầm!

 

Hai trận gió to thổi qua. CẢ hai người đều lộ vẻ hung hãn. Dù vậy, hai người vẫn cẩn thận quan sát xung quanh một chút.

 

- Chỉ có hai người. Chỉ có hai người Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề thôi sao? 

 

Thiên Cương kinh ngạc nói.

 

Thiên Cương dùng bí pháp phát hiện, xung quanh căn bản không có cường giả nào đang ẩn núp?

 

Trên không trung, Diêm Xuyên cùng Băng Phượng Vương chiến đấu càng ngày càng thành thạo. Tuy nhiên Băng Phượng Vương vẫn lộ ra một tia lo lắng.

 

- Ha ha ha ha, Diêm Xuyên, ngươi không làm con rùa đen rút đầu, lại ra khỏi Hàm Dương. Như vậy, ngươi không trách ta được. Sỉ nhục ngày xưa, ta muốn ngươi phải trả giá đắt! 

 

Thiên Cương cười to nói.

 

Loáng một cái, thân hình Thiên Cương muốn xông vào chiến trường.

 

- Minh!

 

Loáng một cái thân hình Mặc Vũ Hề chắn ở trước mặt Thiên Cương. Mười hai đạo luân hồi đột nhiên xoay tròn xung quanh Mặc Vũ Hề, muốn ngăn cản Thiên Cương.

 

- Chỉ bằng vào ngươi sao? 

 

Thiên Cương cười lạnh nói.

 

Phía xa, Diêm Xuyên đột nhiên mở miệng nói: 

 

- Vũ Hề, để hắn lại đây!

 

- Ách? 

 

Thiên Cương hơi sững sờ.

 

Cho dù Băng Phượng Vương và Đông Đại Tư Tế cũng có chút sững sờ.

 

Tuy rằng Thiên Cương chỉ có thực lực thập tứ trọng thiên, nhưng Diêm Xuyên làm như thế vẫn quá dị thường. Thiên Cương là người siêu thoát, phát huy ra thực lực, vẫn thực sự là thập ngũ trọng thiên đỉnh phong?

 

- Cẩn thận! 

 

Mặc Vũ Hề gật đầu một cái, sau đó để Thiên Cương bay qua.

 

Thiên Cương có phần cổ quái nhìn Mặc Vũ Hề. Hắn muốn làm gì?

 

Tuy nhiên, tuy rằng không rõ ràng, nhưng Thiên Cương vẫn không dây dưa với Mặc Vũ Hề, mà xông thẳng vào chiến trường của Diêm Xuyên.

 

Ầm!

 

Thiên Cương ra tay. Hai đại cường giả với thực lực thập ngũ trọng thiên đỉnh phong ra tay. Trong nháy mắt, một đòn nghiêm trọng đánh ra khiến Diêm Xuyên bay ngược ra bên ngoài mười dặm.

 

Trong nháy mắt Diêm Xuyên lại rơi xuống hạ phong.

 

Nhưng Diêm Xuyên dường như không biết uể oải vậy. Hắn càng đánh càng hăng, càng bại càng đánh!

 

Ầm!

 

Bên trên áo bào của Diêm Xuyên xuất hiện một vết rách cực lớn, nhưng Diêm Xuyên không để ý lắm. Mái tóc xanh hất mạnh sang một bên, hai mắt hiện ra ánh sáng yêu dị. Trường kiếm trong tay Diêm Xuyên lại nhanh chóng chém ra.

 

Ầm! Ầm! Ầm!......

 

Mặt Diêm Xuyên lộ vẻ dữ tợn. Mặc dù hết lần này tới lần khác đều bị trọng thương, nhưng Diêm Xuyên lại không hề mệt mỏi, càng đánh càng hung.

 

- Diêm Xuyên hắn phát điên rồi sao? 

 

Thiên Cương cả kinh kêu lên.

 

Diêm Xuyên lấy tốc độ cực kỳ hung mãnh, hết lần này tới lần khác đều đi ngược dòng, hung mãnh vung kiếm. Khắp trời đều là kiếm quang của Diêm Xuyên.

 

Dù sao thực lực của Băng Phượng Vương, Thiên Cương đều không kém gì Diêm Xuyên. Nhất thời cục diện xuất hiện áp chế nghiêng về một bên.

 

- A!

 

Diêm Xuyên vung kiếm lên, khuôn mặt có phần tức giận rống to.

 

- Hừ, muốn lấy Băng Phượng Vương, Thiên Cương để mài kiếm sao? Thực sự là mơ mộng hão huyền! Đông Đại Tư Tế cười lạnh nói.

 

Trong lúc đang nói chuyện, Đông Đại Tư Tế đạp không xông về phía chiến trường.

 

- Minh! 

 

Mặc Vũ Hề nhanh chóng lao qua ngăn cản.

 

Diêm Xuyên đã liên tục bại lui. Đông Đại Tế Ti còn xông vào trong đó, vậy không phải Diêm Xuyên sẽ gặp nguy hiểm sao?

 

- Vũ Hề, không nên ngăn cản hắn! 

 

Giọng nói của Diêm Xuyên lại truyền đến.

 

Mặc Vũ Hề dẫn theo một sự lo lắng mãnh liệt, do dụ một hồi cuối cùng mới gật đầu một cái, tránh đường.

 

Đông Đại Tư Tế cảm thấy bất ngờ nhìn Mặc Vũ Hề. Hắn lộ ra một nụ cười lạnh lùng nói: 

 

- Như vậy, không trách được chúng ta!

 

Ầm!

 

Tay cầm quyền trượng, Đông Đại Tư Tế xông thẳng vào trong.

 

Diêm Xuyên vốn tràn ngập nguy cơ, một lúc đụng phải áp chế của ba đại cường giả tuyệt thế.

 

- Kiếm pháp Khổng Tước, quyết chí tiến lên! 

 

Diêm Xuyên hung mãnh kêu lên.

 

Trong sự chật vật, mái tóc dài màu xanh của Diêm Xuyên rối tung. Nhưng Diêm Xuyên lại không chê chật vật, trong mắt càng lúc càng hung ác, càng lúc càng bất khuất. Một thần sắc phá tan thiên địa trực tiếp đối phó với ba người.

 

Trong lúc nhất thời, toàn thân Diêm Xuyên đều bị thương.

 

Thiên Cương, Băng Phượng Vương, Đông Đại Tư Tế lại cảm thấy đặc biệt khoan khoái.

 

Dù sao, trước đây không lâu tại Hàm Dương bọn họ đã rơi hết mặt mũi. Bây giờ bọn họ lại toàn lực áp chế được Diêm Xuyên. Có điều gì khoan khoái hơn so với hiện tại đây?

 

Tuy rằng áp chế Diêm Xuyên, nhưng ba người lại không có chú ý, kiếm đạo của Diêm Xuyên đang nhanh chóng tăng lên với một loại tốc độ cực kỳ khủng khiếp.

 

Ầm! Ầm! Ầm!.........

 

Cuộc đại chiến tại Hoàn Đông Nam Châu rung chuyển trời đất. Tất cả thiên hạ dương gian đều vang vọng những tiếng nổ mạnh của cuộc đại chiến này.

 

Đông Ngoại Châu, mặt Đông Phương Chính Phái lộ vẻ lo lắng.

 

- Này, Diêm Xuyên lại chiến đấu sao? Vì sao không cho ta biết một chút chứ? 

 

Đông Phương Chính Phái cau mày nói.

 

Quỷ Cốc Tử đứng một bên, nghe thấy Đông Phương Chính Phái hỏi vậy liền nhẹ nhàng lắc đầu một cái:

 

- Lần này Đại Đế không muốn để người khác nhúng tay vào!

 

- Nhưng, đó là ba kẻ có thực lực thập ngũ trọng thiên đỉnh phong! 

 

Đông Phương Chính Phái lo lắng nói.

 

- Đại Đế đã biết. Xử trưởng Ngoại Sự Xử, ngươi vẫn nên yên lặng xem biến đổi đi! 

 

Quỷ Cốc Tử cười nói.

 

Bắc Ngoại Châu, thế giới Đại Thiên.

 

Chung Sơn đứng ở trước Trường Sinh Bất Tử Điện, mắt nhìn chăm chú vào chiến trường của Diêm Xuyên.

 

Kiếm Ngạo đứng bên cạnh.

 

- Chung Sơn, đó là Doanh? Diêm Xuyên sao? Những năm qua, xem ra biến hóa không lớn lắm? 

 

Kiếm Ngạo trầm giọng nói.

 

- Đúng là biến hóa không lớn. Nhưng đó là vì hắn mới vừa thức tỉnh không bao lâu. 

 

Chung Sơn gật đầu một cái.

 

- Tuy nhiên, lúc này chiến đấu, kiếm đạo của hắn lại đang nhanh chóng lèo lên đỉnh cao. Càng đánh càng ngày càng mạnh. Ngộ tính thật cường hãn! 

 

Kiếm Ngạo kinh ngạc nói.

 

- Hẳn là do Khổng Hoàng Thiên biếu tặng đi! 

 

Chung Sơn trầm giọng nói.

back top