Tiên Quốc Đại Đế

Chương 1291: Quái Vật Sao?

Từ từ, trong cơ thể hắn có vô số lôi điện tụ tập trong lòng bàn tay. Khi trong lòng bàn tay xuất hiện một hình cầu màu tím. Xung quanh hình cầu, từng luân hồi lực vờn quanh.

 

- Lôi phượng tôn sư! 

 

Lôi Đế đưa ra.

 

Mặc Vũ Hề lập tức tiếp nhận.

 

Ầm!

 

Ba mươi sáu đạo Luân Hồi ra, nhất thời bao vây lấy lôi phượng tôn sư, lấy luân hồi lực luyện hóa luân hồi lực, nhanh chóng luyện lôi phượng tôn sư vào trong cơ thể.

 

Ầm!

 

Không bao lâu sau, quanh thân Mặc Vũ Hề lại xuất hiện từng đạo luân hồi.

 

Ầm!

 

Bốn mươi tám đạo luân hồi vờn quanh. Hư không chấn động, sóng khí nổi lên bốn phía.

 

Lôi Đế nhìn luân hồi xung quanh, có chút phiền muộn, lại càng nhiều kinh ngạc cảm thán.

 

Bốn mươi tám đạo, đó lại là bốn mươi tám đạo luân hồi!

 

Ngày xưa trước khi bốn giới hợp nhất, Lôi Đế nắm giữ sáu đạo Luân Hồi đã hung thế ngập trời. Khi bốn giới chạm nhau, dựa vào Lôi Phượng tôn sư, lại nắm giữ được sáu đạo luân hồi khác. Tổng cộng với mười hai đạo luân hồi đã khiến Lôi Đế cảm thấy vô cùng tự tin.

 

Nhưng hôm nay, nhìn bốn mươi tám đạo luân hồi này, trên mặt Lôi Đế đầy cay đắng. Lúc trước mình thật sự quá ngây thơ rồi!

 

- Đại Trăn lấy công lập thân vị, nhanh chóng phối hợp với Dịch Phong, chấp chưởng Nội Nam Châu, thuyết phục Độc Long Vương phối hợp Đại Trăn thu phục các thành trì lớn! Đây là cơ hội để ngươi kiến công lập nghiệp!

 

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

 

- Vâng! 

 

Lôi Đế bất đắc dĩ nói.

 

- Dịch Phong! 

 

Diêm Xuyên kêu lên.

 

Cách đó không xa, trong đám người, Dịch Phong chậm rãi bay tới.

 

- Chúc mừng Đại Đế! 

 

Dịch Phong cười nói.

 

- Ừm, Lôi Đế sẽ phối hợp với khanh, mau chóng thu phục thành trì hai châu. Người nguyện bị bắt, hãy hậu đãi bọn họ. Người không phục, giết! 

 

Trong mắt Diêm Xuyên lạnh lẽo nói.

 

- Vâng!

 

- Trẫm cần mau.. thật mau chóng! 

 

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

 

- Vâng!

 

Quay đầu, Diêm Xuyên nhìn về phía Tây Ngoại Châu.

 

- Vũ Hề ở lại, nàng chú ý an toàn! 

 

Diêm Xuyên nhìn về phía Mặc Vũ Hề nói.

 

- Ta đi giúp chàng! 

 

Mặc Vũ Hề lo lắng nói.

 

- Không, nàng ở lại tọa trấn nơi đây, để đề phòng có biến!

 

Diêm Xuyên lắc đầu một cái.

 

Thấy Diêm Xuyên kiên trì như vậy, Mặc Vũ Hề chỉ có thể bất đắc dĩ, gật đầu một cái.

 

Ầm!

 

Diêm Xuyên nhanh chóng vọt về phía Tây Ngoại Châu.

 

Lôi Đế thấy Diêm Xuyên rời đi, trái tim vừa nãy còn trầm xuống, giờ thở phào một hơi, muốn lại phản kháng. Nhưng sau khi nhìn xung quanh một chút, Lôi Đế nhất thời cười khổ. Hắn căn bản không phản kháng được.

 

Ầm!

 

Khắp nơi trong thiên hạ đều truyền đến tiếng nổ vang.

 

Lôi Đế với thập ngũ trọng thiên đỉnh phong, tất nhiên có thể nhìn thấy phía xa. Trước tiên hắn nhìn về phía Nội Bắc Châu.

 

Vừa vặn hắn nhìn thấy, chủ nhân Nội Bắc Châu, Tổ Thiên Vương bị Hoàng một đao chém làm hai nửa.

 

- A? Tổ Thiên Vương? 

 

Lôi Đế cả kinh kêu lên.

 

Bởi vì thực lực của Tổ Thiên Vương tại Nội Bắc Châu, căn bản so với Lôi Đế không phân cao thấp.

 

Một nhân vật cường thế như vậy lại bị một đao chém chết? Chỉ một đao thôi sao?

 

Nhìn phía xa, da đầu Lôi Đế đột nhiên tê dại một hồi. Hắn lại cảm thấy mình thật may mắn, đồng thời cũng sợ hãi vì mình quá nông cạn không biết gì.

 

Trước đây không lâu, hắn cho rằng cường giả cõi âm của thế giới thứ nhất chỉ có một mình Tướng Thần, những người khác căn bản không đáng chú ý.

 

Nhưng hiện tại xem ra, lúc đó mình buồn cười tới mức nào.

 

Lôi Đế xem ra đã hiểu rõ, Diêm Xuyên này cũng không hề thi triển toàn lực. Trong tình huống không có thi triển toàn lực, mình lại bị bắt? Vậy mình có tư cách gì mà so sánh với Diêm Xuyên?

 

Lại nhìn nữ tử của thế giới thứ nhất tại Nội Bắc Châu kia. Nữ tử đó hẳn là Hoàng của Giáo trường Bất Tử đúng không?

 

Một đao thuấn sát Tổ Thiên Vương có thực lực không phân cao thấp với mình sao?

 

Da đầu Lôi Đế lại một hồi tê dại.

 

Ầm!

 

Một tiếng nổ vang phát ra tại Bắc Ngoại Châu lại thu hút ánh mắt của Lôi Đế.

 

Lôi Đế nhìn tới.

 

- Chủ thần phía bắc? 

 

Lôi Đế nhìn về phía chủ nhân một châu của Bắc Ngoại Châu.

 

Chủ nhân Bắc Ngoại Châu là một nam tử tóc vàng mắt xanh. Thân hình hắn cao mười trượng, cực kỳ cao lớn. Tay hắn cầm Tam Xoa kích, thân thể chấn động, thần diễm trùng thiên.

 

Ở trước mặt hắn là một nam tử gầy gò đẹp trai. Nam tử này nhìn qua yếu đuối mong manh, căn bản không đỡ nổi một đòn. So với Chủ thần phía bắc, hình thể càng không phải là cùng một cấp bậc.

 

Chủ thần phía bắc dường như đang giễu cợt nam tử gầy gò đẹp trai kia.

 

Nam tử gầy gò cũng không phí lời, đưa bàn tay phải ra, một chưởng cách không đánh về Chủ thần phía bắc.

 

- Đùng!

 

Một tràng pháo tay cực lớn lại va nát hư không, đánh tới mức mặt Chủ thần phía bắc kia bị biến hình, cả người nằm ngang bay ra ngoài.

 

- Ách! 

 

Sắc mặt Lôi Đế cứng đờ.

 

Đó là Chủ thần phía bắc, thực lực không kém mình. Không ngờ hắn lại bị nam tử gầy gò kia đánh một chưởng nát mặt bay ra ngoài?

 

Chủ thần phía bắc bay vạn dặm mới đứng vững thân hình, sợ hãi nhìn về phía nam tử gầy gò.

 

- Giết!

 

Hét lớn một tiếng, Tam Xoa kích trong tay Chủ thần phía bắc ầm ầm đâm về phía nam tử gầy gò.

 

- Vù!

 

Nam tử gầy gò đưa rả một trảo, đã cướp được Tam Xoa kích vào trong tay mình.

 

- Ách? 

 

Chủ thần phía bắc nhất thời biến sắc.

 

Ầm!

 

Tam Xoa Kích vô số lần rơi vào trên mặt chính mình, nam tử gầy gò dường như đang chơi đùa rất vui vẻ vậy. Hắn lại đánh Chủ thần phía bắc bay ra ngoài. Trong khi bay ra, tám cái răng rơi ra ngoài. Khuôn mặt Chủ thần phía bắc biến dạng tới cực độ.

 

Nhìn bộ mặt bị đánh tới mức biến dạng của Chủ thần phía bắc, Lôi Đế đột nhiên giật mình. Nhìn bộ dạng đó hẳn là cực kỳ đau đớn.

 

Giờ phút này, Lôi Đế bỗng nhiên có chút cảm kích Diêm Xuyên. Dù sao, thời điểm Diêm Xuyên đánh mình, vẫn rất nhẹ nhàng.

 

Phía xa, nam tử gầy gò đột nhiên dùng chút lực, bẻ gẫy Tam Xoa Kích.

 

- Đó... đó lại là......! 

 

Lôi Đế nhất thời không biết nói cái gì.

 

Tam Xoa Kích cường đại thế nào, bản thân Lôi Đế đã tự mình trải qua. Nhưng ở trước mặt nam tử gầy gò kia lại không đỡ nổi một đòn như vậy.

 

Nam tử gầy gò đến trước mặt Chủ thần phía bắc, một cước đạp ở trên mặt.

 

Ầm!

 

Chủ thần phía bắc bị đạp ở dưới chân, trong nháy mắt sợ hãi không thể di chuyển được.

 

Sắc mặt Lôi Đế cứng đờ.

 

Cõi âm thế giới thứ nhất rốt cuộc có những quái vật gì vậy?

 

Ai nói cho ta biết thế giới thứ nhất là thế giới yếu nhất? Yếu nhất muội ngươi thì có!

 

- Minh Hà lão tổ? 

 

Mặc Vũ Hề nhìn nam tử gầy gò kia trầm giọng nói.

 

- Hắn chính là Minh Hà lão tổ sao? Không phải trong truyền thuyết hắn chỉ chiếm mười cương vực sao? Một châu đều không có, hắn làm sao cường đại như vậy được? 

 

Lôi Đế lộ ra vẻ không hiểu nói.

 

Mặc Vũ Hề nhướng mắt nói.

 

- Ngươi thì biết cái gì! 

 

Nhâm Thử ở bên cạnh vẻ mặt nhất thời tỏ ra khinh thường.

 

Một đám quốc thú chí tôn đều nhìn hắn với vẻ khinh thường.

 

Thực lực là dùng cương vực để phán xét sao?

 

Lôi Đế nhìn vẻ mặt mọi người, nhất thời hiểu rõ vấn đề mình hỏi ngu xuẩn tới mức nào. Lôi Đế lại quay đầu nhìn về phía Nam Ngoại Châu

back top