Tiên Quốc Đại Đế

Chương 1337: Âm Mưu Của Sát Đế

- Hừ, Tam huynh ta chính là do ngươi hại chết, ta muốn ngươi phải chôn cùng! 

 

Mẫn Hoàng lạnh lùng nói.

 

Kim Đại Vũ giật mình một cái.

 

Tuy rằng thực lực của Kim Đại Vũ đạt được thập tứ trọng thiên, nhưng so với hai người lại kém ra một đoạn lớn!

 

- Ngươi… các ngươi đáp ứng tổ tiên ta, các ngươi muốn nói nuốt lời sao? 

 

Kim Đại Vũ kinh ngạc nói.

 

- Nuốt lời? Hừ, Tam huynh đã chết, ta chỉ muốn báo thù cho tam huynh. Ta mặc kệ những chuyện khác! 

 

Mẫn Hoàng trầm giọng nói.

 

- Hoàng Kim Đại Đế? 

 

Kim Đại Vũ đột nhiên nhìn về phía Hoàng Kim Đại Đế.

 

Dù sao, trước khi Sát Đế chết đã tự mình nhờ Hoàng Kim Đại Đế.

 

- Hoàng Kim Đại Đế, chúng ta cũng không đáp ứng Tam huynh không đối phó ngươi! 

 

Mẫn Hoàng uy hiếp nói.

 

Hoàng Kim Đại Đế nhìn thân thể Sát Đế đã không hề có ý thức, nhìn lại ba đại cường giả Thần giới một chút, tiếp đó nhìn về phía n Trung Thiên Châu, nơi đó còn có Đại Khí Tôn.

 

Cuối cùng, Hoàng Kim Đại Đế lộ ra một nụ cười khổ nói: 

 

- Xin lỗi, Sát Đế còn, ân tình còn, Sát Đế diệt, ân tình không còn nữa!

 

- Hoàng Kim Đại Đế?

 

Kim Đại Vũ đột nhiên trợn trừng mắt tức giận nói.

 

Lúc này Hoàng Kim Đại Đế lại không muốn đếm xỉa tới lời của Sát Đế nữa?

 

Lúc trước những lời hắn đáp ứng đối với Sát Đế, lẽ nào đều là giả?

 

- Chuyện riêng của Thần giới các vị, tại hạ không quấy rầy nữa! 

 

Hoàng Kim Đại Đế nói.

 

Mẫn Hoàng, Ngọc Lân thoả mãn gật đầu một cái.

 

Ầm!

 

Hoàng Kim Đại Đế đột nhiên rời khỏi.

 

Oa!

 

Mắt Kim Đại Vũ nhìn thấy Hoàng Kim Đại Đế tuyệt tình như vậy, nhất thời hóa thành Kim Ô nhanh chóng bay về phía đông.

 

- Đi sao? Chạy đi đâu? 

 

Mẫn Hoàng hừ lạnh một tiếng.

 

Thậm chí hắn còn không sử dụng hồ lô. Loáng một cái, thân hình Mẫn Hoàng đột nhiên đã xuất hiện ở trên không trung, phía trên Kim Đại Vũ, đưa tay ầm ầm đánh ra một chưởng về phía Kim Đại Vũ.

 

Hư không sụp đổ. Trước uy lực của một chưởng như vậy, Kim Đại Vũ căn bản không có khả năng chống lại.

 

- Oa! 

 

Kim Đại Vũ tuyệt vọng kêu to một tiếng.

 

Ầm!

 

Dưới va chạm cực lớn, trong nháy mắt hư không bị xé nát vô số.

 

Mẫn Hoàng vừa đánh ra một chưởng cũng bay ngược ra.

 

Kim Đại Vũ không có vấn đề gì. Phía trước người Kim Đại Vũ xuất hiện một thân ảnh, đã đỡ một đòn của Mẫn Hoàng.

 

- Ai? 

 

Thời khắc Mẫn Hoàng bay ngược ra, cả kinh kêu lên.

 

Hư không lại chậm rãi hồi phục, lộ ra thân ảnh của Diêm Xuyên.

 

- Đại Đế! 

 

Kim Đại Vũ vui vẻ nói.

 

Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn ba người đối diện:

 

- Chữ tín và danh dự của Thần giới, quả nhiên không thể tin!

 

- Diêm Xuyên? 

 

Sắc mặt Ngọc Lân và Mẫn Hoàng trầm xuống nói.

 

- Mẫn Hoàng, Ngọc Lân, trở về!

 

Thiên Mâu kêu lên.

 

- Nhị huynh! 

 

Hai người bay đến gần.

 

Thiên Mâu nhìn về phía Diêm Xuyên: 

 

- Hóa ra là Diêm đế!

 

- Một cảnh tượng vừa nãy, trẫm đã nhìn thấy tất cả. Thế nào, đối vời người bên ngoài nói không giữ lời thì cũng thôi, đối với huynh đệ của mình cũng nói không giữ lời như thế sao?

 

Diêm Xuyên lạnh lùng nói.

 

Trong mắt Thiên Mâu đầy lạnh lẽo, nhìn Kim Đại Vũ một hồi, lại nhìn thân thể Sát Đế như con rối bên cạnh một chút.

 

- Cũng được. Ý thức của Sát Đế đã diệt. Tiểu nghiệt súc này, để hắn sống đi! 

 

Thiên Mâu thản nhiên nói.

 

- Nhị huynh? 

 

Mẫn Hoàng và Ngọc Lân vẫn có chút không cam lòng.

 

Diêm Xuyên lại không buông tha nói:

 

- Ý thức của Sát Đế đã diệt, vậy lời hứa của Thần giới ngày xưa, không biết có thể thực hiện hay không?

 

- Sao? 

 

Chân mày Thiên Mâu nhíu lại.

 

- Mở phong ấn cho quả trứng lớn, các ngươi đã bảo trẫm chọn bất kỳ thứ gì của Thần giới. Ta đã lựa chọn Sát Đế. Các vị, các ngươi còn muốn nuốt lời sao? 

 

Diêm Xuyên lại hỏi tới.

 

- Ha ha ha ha! 

 

Mẫn Hoàng đột nhiên cười to lên.

 

- Tuy ý thức của tam huynh ta bị diệt, nhưng hắn vẫn là tuyệt thế thần binh, sao có thể đưa cho ngươi được? 

 

Ngọc Lân cười lạnh nói.

 

- Thần giới quyết định nuốt lời sao? 

 

Diêm Xuyên lại trầm giọng nói.

 

- Ngươi dự định thế nào? 

 

Thiên Mâu lạnh lùng nói.

 

- Hừ, sau hai mươi ngày nữa, trẫm sẽ đích thân đi tới Thần giới, lấy lại công đạo! 

 

Diêm Xuyên trịnh trọng nói.

 

- Tự mình đi tới Thần giới? Ha ha ha ha! 

 

Mẫn Hoàng khinh thường cười lớn.

 

Có Đại Khí Tôn tọa trấn, Diêm Xuyên đến không phải là muốn chết thì là cái gì?

 

Mẫn Hoàng tỏ ra khinh thường. Vẻ mặt Thiên Mâu, Ngọc Lân cũng đầy khinh thường.

 

- Kim Đại Vũ, chúng ta đi! 

 

Diêm Xuyên căn bản không để ý tới mọi người.

 

Hai người quay đầu lại đi về phía đông.

 

Thiên Mâu lạnh lùng nhìn theo bóng dáng nhóm người Diêm Xuyên rời đi, cuối cùng không lựa chọn tiếp tục truy sát nữa.

 

- Đi!

 

Thiên Mâu dẫn theo hai người một thi, bay về phía Thần giới Trung Thiên Châu.

 

 

Sau mấy ngày. Hàm Dương, bên trong một gian đại điện.

 

Đám người Diêm Xuyên, Quỷ Cốc Tử, Minh Vương, Phù Tô, Mặc Vũ Hề đang đứng.

 

Mọi người nhìn về phía Kim Đại Vũ.

 

- Đại Đế, tổ tiên lưu lại vật ấy! Nói để sau này ta đọc nó! 

 

Kim Đại Vũ lấy ra quả cầu nhỏ nói.

 

- Sát Đế? Tính cách của hắn cương nghị trùng thiên, không phải là loại người tùy tiện chấp nhận cái chết như vậy! 

 

Quỷ Cốc Tử lắc đầu nói.

 

- Trận pháp ngăn cách bên ngoài thế nào? 

 

Diêm Xuyên hỏi.

 

- Đại Đế yên tâm, tất cả điện này đã được ngăn cách, bất kỳ người nào không có cách nào dò xét được bên trong. Thậm chí thôi diễn cũng không có cách nào làm được! 

 

Quỷ Cốc Tử trịnh trọng nói.

 

Diêm Xuyên gật đầu một cái.

 

- Mở ra đi, Kim Đại Vũ!

 

Diêm Xuyên nói.

 

Kim Đại Vũ gật đầu một cái, nhẹ nhàng sờ quả cầu nhỏ trong tay một cái.

 

Rắc!

 

Trên quả cầu nhỏ xuất hiện một khe nứt.

 

Ầm!

 

Trong khe nứt đột nhiên lao ra một sát khí trùng thiên. Trong nháy mắt sát khí dày đặc cả toà đại điện.

 

Keng!

 

Một đao quang đột nhiên bay ra, tốc độ nhanh chóng. Tất cả mọi người bên trong điện nhất thời biến sắc.

 

- Trảm Tiên Phi Đao? 

 

Sắc mặt Quỷ Cốc Tử biến đổi.

 

Lại một thanh trường đao kim sắc bay ra, lơ lửng ở giữa không trung. Trường đao có mi có mắt. Một khí thế hung ác bắn ra bốn phía ra. Đao này, không phải là Trảm Tiên Phi Đao bên trong hồ lô Trảm Tiên sao?

 

Trảm Tiên Phi Đao bay lượn ở trong đại điện một hồi, hình dạng dần dần biến hóa.

 

Vù!

 

Trảm Tiên Phi Đao hóa thành một hình người trong suốt.

 

- Sát Đế? 

 

Minh Vương kinh ngạc nói.

 

- Tổ tiên?

 

Kim Đại Vũ vui vẻ nói.

 

Hình người kia chính là nguyên hình của Sát Đế.

 

Vù!

 

Hư ảnh Sát Đế thở dài một hơi, lộ ra vẻ sợ hãi, tiếp theo nở nụ cười.

 

- Ha ha ha ha! 

 

Hư ảnh Sát Đế cười lớn một trận.

 

Mọi người lẳng lặng đợi một hồi, Sát Đế phát tiết ra hưng phấn trong lòng, lúc này mới quan sát mọi người một vòng.

 

- Đa tạ Diêm đế cứu viện! 

 

Sát Đế cười nói.

 

- Ngươi là Sát Đế? Ý thức của Sát Đế? 

 

Diêm Xuyên cau mày nói.

 

- Không sai, ta là Sát Đế. Tuy nhiên chỉ còn lại một đoạn ý thức, nhưng chung quy vẫn trốn ra được rồi! 

 

Ý thức của Sát Đế cười nói.

 

- Ồ? Kia ý thức Thiên Mâu tiêu diệt lúc trước là...?

 

- Đó là ý thức của Trảm Tiên Phi Đao. Mhững năm qua, ta đã luyện hóa ý thức của Trảm Tiên Phi Đao thành phân thần của ta. lúc trước ta đưa ý thức của mình tiến vào thanh Trảm Tiên Phi Đao, mới có thể chạy trốn!

back top