Tiên Quốc Đại Đế

Chương 134: Đây là lời chính nghĩa

 

Mọi người giật mình kêu lên:

 

- A?

 

Cổ Nguyệt thánh tử lạnh lùng nói:

 

- Mặc kệ sinh tử, ta ban một quyển công pháp địa cấp cho tông môn các ngươi. Ai tìm thấy lối vào thì ta ban cho một bộ công pháp thiên cực. Ai không dám đi, ta tru toàn tông của hắn!

 

Mọi người giật mình kêu lên:

 

- Thánh tử?

 

Nhưng ánh mắt lạnh băng của Cổ Nguyệt thánh tử khiến đám người không dám phản đối.

 

Cổ Nguyệt thánh tử trầm giọng nói:

 

- Các tự thương lượng đi!

 

- Tuân lệnh!

 

Đám tu giả bất đắc dĩ bàn bạc nên để ai đi.

 

Ngụy Ngã nhỏ giọng nói với Cổ Nguyệt thánh tử:

 

- Thánh tử, hai tên bên kia dù không đi cùng chúng ta nhưng có nên...?

 

Khi nói chuyện Ngụy Ngã ánh mắt lạnh lùng liếc Diêm Xuyên và Thiên Nữ. Ngụy Ngã muốn Diêm Xuyên chết, lĩnh vực của chư tiên chính là nơi tốt nhất, huống chi gã biết Cổ Nguyệt thánh tử cũng muốn Diêm Xuyên chết, bởi vậy thuận nước giong thuyền.

 

Cổ Nguyệt thánh tử liếc Ngụy Ngã, đương nhiên hiểu trong bụng gã nghĩ gì. Cổ Nguyệt thánh tử cười nhạt, nhìn hướng Diêm Xuyên và Đông Phương Chính Phái.

 

Cổ Nguyệt thánh tử thản nhiên nói:

 

- Mới rồi Ngụy Ngã muốn giết Diêm Xuyên là Đông Phương Chính Phái ngươi bảo vệ hắn?

 

Đông Phương Chính Phái cười làm lành nói:

 

- Ha ha, bằng hữu nhờ vã chăm sóc giùm, thánh tử đừng nghĩ nhiều.

 

Cổ Nguyệt thánh tử thản nhiên nói:

 

- Nếu vậy thì ta xem như hắn và Cự Lộc thư viện của ngươi cùng nhau, chắc các ngươi đã nghe lời ta vừa nói, bây giờ ta muốn Diêm Xuyên cũng vào lĩnh vực của chư tiên, tìm cửa phá trận!

 

Đông Phương Chính Phái cầu tình:

 

- Diêm Xuyên? Đừng, thánh tử, chúng ta chỉ đi ngang qua đứng xem, không tham dự vào các ngươi.

 

Cổ Nguyệt thánh tử trầm giọng nói:

 

- Nhưng nếu ta muốn thì sao?

 

Đông Phương Chính Phái lại van nài:

 

- Cái này... Thánh tử, nể mặt Cự Lộc thư viện ta được không? Hôm nay ta thật sự không muốn Diêm Xuyên có chuyện gì.

 

Đông Phương Chính Phái làm đến bước này Diêm Xuyên cảm thấy đã là nghĩa tận, dù sao gã và hắn không có giao tình gì.

 

Cổ Nguyệt thánh tử lạnh lùng nói:

 

- Không được, ngươi đang khiêu khích sự kiên nhẫn của ta sao? Đông Phương Chính Phái, ta nói lại lần nữa, lần này Cự Lộc thư viện của ngươi cũng phải có người đi vào. Hắn không vào, được thôi, ngươi đi!

 

Diêm Xuyên không đi vào, chính mình đi vào? Đông Phương Chính Phái biến sắc mặt.

 

Đông Phương Chính Phái liên tục thay đổi sắc mặt, dần nghiêm túc:

 

- Thánh tử, ta đã nghĩ rồi, ngươi nói đúng, ta hộ Diêm Xuyên một lần, theo lý hắn nên tiến vào lĩnh vực của chư tiên, tìm cửa phá trận cho thánh tử!

 

Mọi người xung quanh kinh ngạc.

 

- A?

 

Thấy Đông Phương Chính Phái biểu tình nghiêm túc còn tưởng gã sé phản kháng Cổ Nguyệt thánh tử, ai ngờ biến sắc mặt nhanh chóng, lập tức đồng ý, người này còn có khí khái không vậy? Có khí tiết không?

 

Chỉ có Văn Nhược Tiên Sinh là cười khổ, gã rất hiểu biết Đông Phương Chính Phái, là một kẻ rất gian.

 

Cổ Nguyệt thánh tử nghe Đông Phương Chính Phái nói thì hơi ngoài ý muốn, rồi ánh mắt lộ khinh thường.

 

Cổ Nguyệt thánh tử giễu cợt hỏi:

 

- Ngươi không cầng miễn cưỡng.

 

Đông Phương Chính Phái vẻ mặt chính khí nói:

 

- Tuyệt đối không có miễn cưỡng, đây là lời chính nghĩa!

 

Đông Phương Chính Phái ở trước mặt mọi người bán Diêm Xuyên còn có mặt mũi hiên ngang lẫm liệt nói là lời chính nghĩa?

 

- Vô sỉ!

 

- Đồ gian xảo!

 

- Nhã nhặn bại hoại!

 

.........

 

......

 

...

 

Đám tu giả vẻ mặt khinh thường nhìn tên vô sỉ này.

 

Đám yêu thú nhìn Đông Phương Chính Phái cũng là vẻ mặt xem thường. Từng thấy nhân tộc vô sỉ nhưng chưa gặp đáng xấu hổ đến mức này, coi như mở mang đầu óc.

 

Đông Phương Chính Phái quay đầu nói với Diêm Xuyên:

 

- Diêm huynh, ngươi biết đấy, một mình ngươi chết tốt hơn là ngươi chúng ta. Ngươi yên tâm, nếu lỡ ngươi có chuyện thì gì thì thanh minh, mười lăm ta sẽ đốt nhang, đốt nến cho ngươi!

 

Diêm Xuyên thú vị liếc Đông Phương Chính Phái, hắn không trách gã, dù sao Cổ Nguyệt thánh tử chĩa mũi dùi vào hắn, lúc trước gã đã hết sức.

 

Diêm Xuyên mỉm cười nói: Text được lấy tại

 

- Không sao.

 

Diêm Xuyên lạnh nhạt cười nói:

 

- Ta đương nhiên sẽ nghe theo lời của Cổ Nguyệt thánh tử, ta sẽ vào lĩnh vực của chư tiên. Nhưng ta muốn hỏi Cổ Nguyệt thánh tử lời của ngươi có phải thật sự chấp hành, có bao che gì không?

 

Cổ Nguyệt thánh tử trừng mắt nói:

 

- A?

 

Ngụy Ngã quát:

 

- To gan, sao ngươi dám ô nhục thánh tử?

 

Bên kia, Yêu Thiên Thương dào dạt hứng thú nhìn Diêm Xuyên. Yêu Thiên Thương ngoài ý muốn là Diêm Xuyên chỉ có tu vi Tinh cảnh mà dám đối đầu với Cổ Nguyệt thánh tử, rõ ràng là kiến đấu với voi. Nhưng càng như vậy thì càng thú vị.

 

Cổ Nguyệt thánh tử lạnh lùng hỏi:

 

- Cái gì là bao che?

 

Diêm Xuyên cười nhìn Ngụy Ngã, nói:

 

- Cổ Nguyệt thánh tử nói tất cả tông môn đều phải phái ra một người còn Đại Chiêu thánh địa của ngươi thì sao? Còn nữa, minh chủ của Nhật Nguyệt Minh có phải cũng cần đi vào không?

 

Ngụy Ngã giật mình kêu lên:

 

- Khốn kiếp, ta đi cùng thánh tử, tại sao ta phải vào trong?

 

Diêm Xuyên muốn kéo chính mình đồng quy vu tận? Ngụy Ngã kinh khủng nhìn Diêm Xuyên, tiểu tử này độc ác như vậy

 

Diêm Xuyên hùng hồn nói:

 

- Cổ Nguyệt thánh tử, ta chỉ là đệ tử một tông bình thường, không là cái gì, nhưng có thể đại biểu cho Cự Lộc thư viện. Ngụy Ngã là minh chủ của Nhật Nguyệt Minh, vĩnh viễn không có khả năng đại biểu Đại Chiêu thánh địa. Hơn nữa Nhật Nguyệt Minh là phụ thuộc của Đại Vũ Thiên tông chứ không phải là phụ thuộc của Đại Chiêu thánh địa, cho nên thánh lệnh của thánh tử phải chấp hành thì Ngụy Ngã nhất định phải vào lĩnh vực của chư tiên, phải vào!

 

Phải vào? Như có thanh kiếm bén lại đâm xuyên Cổ Nguyệt thánh tử.

 

Cổ Nguyệt thánh tử mặt cứng đờ, Diêm Xuyên lại ép buộc gã?

 

Cổ Nguyệt thánh tử ghét cảm giác bị ép buộc, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Diêm Xuyên khiến người 'căm ghét'.

 

Ngụy Ngã sốt ruột ngoái đầu lại, la lên:

 

- Thánh tử!

 

Lúc này Văn Nhược Tiên Sinh cười nhạt, tiến lên nói:

 

- Thánh tử, ta cảm thấy thánh lệnh của thánh tử nhất định phải chấp hành. Nếu Ngụy Ngã là minh chủ của Nhật Nguyệt Minh vậy thì phải đi vào.

 

Ngụy Ngã quát:

 

- Văn Nhược, đồ tiểu nhân, ngươi muốn bỏ đá xuống giếng?

 

Văn Nhược Tiên Sinh cười nói:

 

- Ngụy Ngã chân nhân nói đùa, ta chỉ đang nói sự thật. Hôm nay nếu ngươi không vào lĩnh vực của chư tiên thì ngươi khiến các tông môn nghĩ sao? Ngươi để uy nghiêm của thánh tử đi nơi nào? Lời thánh tử nói chính là thiên uy, thiên uy không dung khinh nhờn. Hôm nay nếu đặc biệt bỏ qua ngươi thì sau này sẽ thêm bao nhiêu lần đặc biệt nữa? Sau này thánh tử nói còn có ai nghe?

 

Ngụy Ngã căm hận rống:

 

- Ngươi... Khốn kiếp!

 

Văn Nhược Tiên Sinh lại cười nói:

 

- Còn nữa, chư hùng yêu tộc đang nhìn, ngươi không muốn khiến thánh tử bị bầy yêu tộc giễu cợt đi?

 

Văn Nhược Tiên Sinh nói vậy làm con ngươi Cổ Nguyệt thánh tử co rút, liếc Yêu Thiên Thương đối diện. Thấy ánh mắt dạt dào hứng thúc của Yêu Thiên Thương thì chút do dự trong lòng Cổ Nguyệt thánh tử cũng tán đi.

 

Cổ Nguyệt thánh tử trầm giọng nói:

 

- Ngụy Ngã, ngươi cũng đi vào.

 

Ngụy Ngã giật mình kêu lên:

 

- Thánh tử!

 

Cổ Nguyệt thánh tử trừng mắt nói:

 

- Đi!

 

Uy nghiêm mạnh mẽ đè ép Ngụy Ngã.

 

Ngụy Ngã sắc mặt khó xem nói:

 

- Vâng, vâng!

back top