Tiên Quốc Đại Đế

Chương 136: Giết chết Ngụy Nhã

Diêm Xuyên quát:

 

- Không có gì là không thể, hôm qua là nhân, hôm nay là quả, người trong Nhật Nguyệt Minh đều chết hết, bây giờ đến lượt ngươi!

 

Diêm Xuyên dứt lời vung trườmg kiếm chém hướng Ngụy Ngã.

 

Đinh!

 

Đinh!

 

Đinh!

 

Chớp mắt Diêm Xuyên đã tới trước mặt Ngụy Ngã.

 

Ngọc Đế kiếm va chạm với Ngụy Ngã kiếm.

 

Đinh!

 

Đinh!

 

Kiếm giao nhau, trườmg kiếm của Ngụy Ngã vỡ ra từng tấc, cực kỳ hiểm hóc.

 

Ngụy Ngã giật mình kêu lên:

 

- Không thể nào, ngươi mới là Tinh cảnh, tại sao ó lực lượng lớn như vậy? Ngươi không thể mạnh hơn ta được!

 

Bùm!

 

Một đao khí làm tóc Ngụy Ngã xõa tung, gã cực kỳ chật vật.

 

Diêm Xuyên cười nói:

 

- Lực lượng không đủ nhưng kiếm pháp của ta mạnh hơn ngươi!

 

Đinh!

 

Đinh!

 

Diêm Xuyên một kiếm nhanh hơn một kiếm, không ngừng buộc Ngụy Ngã lùi đến đài cao người trong suốt ngồi.

 

Ngụy Ngã rốt cuộc phát hiện kiếm của Diêm Xuyên có điều khác, kêu lên:

 

- Chiến kiếm? Kiếm của ngươi biết rung động?

 

Diêm Xuyên cười lạnh nói:

 

- Được rồi, là lúc ngươi chết đi!

 

Keng keng!

 

Ngọc Đế kiếm bỗng vung lên.

 

Ầm!

 

trườmg kiếm của Ngụy Ngã bị Ngọc Đế kiếm rung động cao tần suất chặt đứt.

 

Phập!

 

Tốc độ của Ngọc Đế kiếm không giảm, chớp mắt đâm thủng cổ họng Ngụy Ngã.

 

- Ngươi...!

 

Ngụy Ngã che cổ họng, cực kỳ kinh hoàng.

 

Mình đường đường là cao thủ Thần cảnh, thế mà không không bằng một Tinh cảnh? Làm sao có thể? Không có khả năng!

 

Hình ảnh Diêm Xuyên cắt cổ Ngụy Ngã khiến nhiều người giật mình.

 

Vương Chu kinh ngạc nói:

 

- Chủ thượng, ngươi đã đúng, ngươi này thật sự bất phàm. Tinh cảnh, cho dù không có tu vi cũng không thể nào giết chết Thần cảnh được!

 

Yêu Thiên Thương nheo mắt nói:

 

- Kiếm pháp hay!

 

Chu Vương kinh ngạc nói:

 

- Chủ thượng rất ít khen ai.

 

Yêu Thiên Thương tán thán nói:

 

- Nhưng hắn đáng giá khen, đã rất lâu không trông thấy loại kiếm pháp thuần túy nhất này.

 

Bên kia, Cổ Nguyệt thánh tử sắc mặt càng lúc càng âm trầm.

 

Một kiếm cắt cổ Ngụy Ngã, tựa như Diêm Xuyên một tát đánh vào mặt Cổ Nguyệt thánh tử.

 

Mặc dù Cổ Nguyệt thánh tử không thích Ngụy Ngã nhưng nói như thế nào thì gã đi theo Cổ Nguyệt thánh tử đến, vậy mà bị Diêm Xuyên ở trước mặt mọi người giết chết, hắn coi Cổ Nguyệt thánh tử là cái gì?

 

Cổ Nguyệt thánh tử mặt âm trầm:

 

- Hừ!

 

Ngụy Ngã bịt cổ họng, kinh sợ la lên:

 

- Không, xin ngươi, thả ta!

 

Nguy hiểm tử vong tràn ngập trong lòng Ngụy Ngã.

 

Diêm Xuyên trừng mắt nói:

 

- Thả ngươi đi? Vậy sao ngươi không tha cho ta? Yên tâm, ngươi sẽ không chết vô cíh!

 

Ầm!

 

Diêm Xuyên nhấc chân, dùng Ngọc Đế kiếm chĩa vào Ngụy Ngã vọt hướng người trong suốt.

 

Ầm ầm!

 

Phút chốc hàng trăm, ngàn đao khí bắn hướng Diêm Xuyên và Ngụy Ngã, có gã làm thuẫn nên tốc độ của Diêm Xuyên càng lúc càng nhanh, phút chốc thật nhiều đao khí đánh vào lưng của Ngụy Ngã.

 

Ầm! Truyện được copy tại

 

Ầm!

 

Sau lưng Ngụy Ngã nháy mắt bị thiên đao vạn quả, máu thịt nhầy nhụa, tắt thở.

 

Diêm Xuyên nhấc chân tiến tới, ghim xác Ngụy Ngã nhào hướng người trong suốt.

 

Ầm!

 

Người trong suốt kinh hoảng, máu của Ngụy Ngã đã nhuộm vào thân gã.

 

- A!

 

Người trong suốt phát ra tiếng hét thống khổ.

 

Diêm Xuyên dùng xác của Ngụy Ngã đỡ đòn phản kích từ người trong suốt.

 

Diêm Xuyên cầm Ngọc Đế kiếm bỗng chém ra.

 

- Đứt cho ta!

 

Ầm!

 

Ngụy Ngã và người trong suốt cùng bị chém eo.

 

- A!

 

Người trong suốt hét thảm, nổ tung. Cuồng phong nổi lên bốn phía, đao khí xung quanh bị gió to thổi bay.

 

Người trong suốt bị diệt ngay lập tức?

 

Ầm!

 

Người trong suốt bị tiêu diệt, kết giới bên ngoài nổ tung.

 

Có người giật mình kêu lên:

 

- Lĩnh vực của chư tiên đã nổ?

 

- Phá rồi? Người trong suốt bị chém? Không phải không thể giết chết sao?

 

- Không phải không thể giết chết, chẳng qua lúc trước không biết làm sao giết, thì ra là dùng máu ô nhiễm người trong suốt, như vậy mới giết chết được.

 

- Diêm Xuyên giết người trong suốt?

 

...............

 

.........

 

...

 

Các cường giả xung quanh kinh ngạc nhìn một màn này, ai nấy rục rịch, vì phong nhẫn bị phá, bên dưới dễ dàng hơn, thượng cổ phong ấn sắp mở ra.

 

Yêu Thiên Thương biểu tình nghiêm túc nói:

 

- Chuẩn bị sẵn sàng!

 

Bầy yêu đồng thanh:

 

- Tuân lệnh!

 

Cổ Nguyệt thánh tử đến bây giờ vẫn không thể tin:

 

- Diêm Xuyên? Bị Diêm Xuyên phá?

 

Người đàn ông áo tím đứng một bên kêu lên:

 

- Thánh tử, cẩn thận Yêu Thiên Thương!

 

Cổ Nguyệt thánh tử nhanh chóng ra lệnh:

 

- Chuẩn bị, chuẩn bị!

 

Bên kia Văn Nhược Tiên Sinh híp mắt nhìn Diêm Xuyên.

 

Lần trước tại phong thủy trận thì Diêm Xuyên biết rành rẽ, thượng cổ phong ấn lần này không lẽ hắn cũng biết? Nếu không thì tại sao hắn dễ dàng phá nó?

 

Văn Nhược Tiên Sinh nhìn chằm chằm Diêm Xuyên, nhìn hắn giết chết người trong suốt xong liền lao vào một cánh cửa.

 

Ầm ầm!

 

Lĩnh vực của chư tiên nổ tung, đoạn sơn lắc lư kịch liệt.

 

Các cường giả tập trung tinh thần.

 

Vèo!

 

Cùng với đoạn sơn rung rinh, khí thế cực kỳ cường đại phát ra.

 

Đông Phương Chính Phái giật mình kêu lên:

 

- Ôi, tổ cha nó, phong ấn cái thứ gì vậy? Khủng bố như vậy?

 

Hơi thở tỏa ra, tu giả nhân tộc còn đỡ chút, tuy bị khí thế mạnh mẽ đè ép nhưng đa số kích động, phong ấn mở, báu vật bên trong sắp hiện ra.

 

Bên kia, cường giả yêu tộc biến sắc mặt.

 

- Chủ thượng, chính là hơi thở này, là hơi thở này! Quá khủng bố, đây là chuyên môn trị yêu tộc ta?

 

- Chủ thượng, nhiều thuộc hạ của ta không chịu nổi, không thể nhúc nhích, chỉ mấy đại yêu Hư cảnh như chúng ta là còn đỡ chút.

 

............

 

......

 

...

 

Đám đại yêu sắc mặt khó coi lên tiếng.

 

Báu vật rất cường đại nhưng cái này quá không bình đẳng, tại sao áp chế yêu tộc càng lớn hơn?

 

Chỉ có Yêu Thiên Thương là siết chặt nắm tay, mắt lóe tia sáng hưng phấn.

 

Ầm ầm!

 

Trên đoạn sơn có nhiều người lui ra, ban đầu một trăm lẻ tám cánh cửa biến mất, hình như lối ra lại mất đi.

 

Một tầng cấm chế bị phá thì một tầng khác mở ra.

 

Đoạn sơn núi sụp hơn phân nửa, trầm sâu trăm trượng.

 

Sau trăm trượng thì ánh sáng vàng tỏa sáng khắp nơi, đỉnh đoạn sơn có một đại đao ánh vàng rực rỡ cao trăm trượng.

 

Trên đại đao nhô lên hai chữ to chói lọi 'Trảm Yêu'.

 

Vương Chu ngạc nhiên hỏi:

 

- Trảm Yêu?

 

Lại một đại yêu ngạc nhiên hỏi:

 

- Trảm Yêu đao? Đây là tiên khí chuyên môn đối phó yêu tộc ta?

 

Yêu Thiên Thương kích động nói:

 

- Tiên khí, đúng là tiên khí, còn không phải là tiên khí bình thường. Ta có thể cảm nhận được, cảm giác nó rất mạnh.

 

Ầm ầm!

 

Thật nhiều đá vụn bay bềnh bồng, dườnng hư bị khí thế của kim đao trăm trượng nâng lên.

 

Mọt người đàn ông áo tím cung kính nói:

 

- Thánh tử, thứ bị phong ấn bên trong quả nhiên cường đại, thanh Trảm Yêu đạo này có khí thế qua mạnh, ta cảm thấy chỉ có bổn mệnh chí bảo của ba vị đạo quân chúng ta mới có thể so cùng nó.

 

Cổ Nguyệt thánh tử mắt sáng lên:

 

- Chí bảo của đạo quân?

 

Ầm!

 

Cổ Nguyệt thánh tử lập tức bya lên trời.

 

Ầm ầm!

 

Phía sau lưng Cổ Nguyệt thánh tử đám cao thủ ra tay, bảo vệ gã xông hướng Trảm Yêu đao.

 

Yêu Thiên Thương hừ lạnh:

 

- Hừ!

 

Yêu Thiên Thương cất bước vọt ra, đám đại yêu xung phong theo, nhanh chóng hướng đến Trảm Yêu đao.

 

Người chưa đến thì mặt Yêu Thiên Thương đã dữ tợn, hai tay thành đấm đánh hướng Cổ Nguyệt thánh tử.

 

Ầm!

 

Trong không gian bỗng xuất hiện một năm đấm vàng cỡ trăm trượng, nắm đấm chính là bàn tay của Yêu Thiên Thương, một đấm mạnh đập vào phía đối diện

back top