Bạch Long gật đầu, nói:
- Được rồi.
Bạch Long rời đi, Diêm Xuyên ngụ ở Băng Tuyết điện.
Trong Băng Tuyết điện, Diêm Xuyên khoanh chân nhắm mắt, không ngừng cảm nhận cảm ứng đến từ bên ngoài.
Lại qua hai ngày.
Diêm Xuyên vẫn không tìm ra cảm ứng rốt cuộc đến từ đâu.
- Meo!
Miêu Miêu bới lên một miếng ngói, từ nóc phòng nhảy vào trong đại điện, đánh thức Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên nghi hoặc hỏi:
- Sao vậy?
Miêu Miêu nói:
- Ngày hôm qua ngươi xem tư liệu nói Băng Tuyết thành đại khái ở năm, sau ngàn năm trước bỗng niên xuất hiện, hôm nay ta đi dạo thìp hát hiện hình như Băng Tuyết thành này là một "Trấn thành'.
Diêm Xuyên nghi hoặc hỏi:
- Trấn thành? Tại sao gọi là trấn thành?
Miêu Miêu nói:
- Là thành để trấn áp, dùng băng tuyết làm một thành trấn áp thứ gì đó.
Diêm Xuyên bất ngờ nói:
- A? Thật sự? Dùng một thành trấn áp?
Miêu Miêu trầm ngâm nói:
- Đúng vậy. Ký ức của ta hồi phục một chút, trong ký ức có loại thủ đoạn này, dùng thành trấn áp. Thứ ngươi tìm có lẽ ở dưới Băng Tuyết thành.
- Dưới Băng Tuyết thành?
Diêm Xuyên khó hiểu hỏi:
Theo đại lý thì mấy ngàn năm qua nếu bên dưới có thứ gì thì nên sớm bị phát hiện mới đúng!
Miêu Miêu nhớ lại, nói:
- Không, "Trấn thành' này không bình thường, cần lực lượng rất lớn, không phải thủ đoạn của người thường.
Mắt Diêm Xuyên sáng lên:
- Là tiên nhân?
Miêu Miêu trầm ngâm nói:
- Tối thiểu là tiên nhân, dùng lực lượng mạnh mẽ mở ra một không gian, lại dùng Băng Tuyết thành trấn áp, cho nên thứ bị trấn áp không phải ở dưới đất mà là không gian kahcs dưới thành.
Diêm Xuyên hỏi:
- Làm sao phá? tại
- Hủ thành!
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Ừm!
Cảm ứng huyết mạch cũng là thủ đoạn phi phàm, nhưng kiếp trước Diêm Xuyên không làm được, giờ có thứ cảm ứng chính mình, việc liên quan bản thân, Diêm Xuyên phải tìm hiểu kỹ càng.
Diêm Xuyên mang theo Miêu Miêu đứng dậy, mở cửa đại điện. Cửa điện vừa mở thì nghe bên ngoài có tiếng la hét ầm ĩ.
Ngoài điện vang tiếng hét to:
- Mặc Vũ Hề, ngươi đi ra, ta là Dương Chí Cửu!
Dương Chí Cửu? Cơ mặt co giật, chính là người ngày xưa cùng Mặc Vũ Hề đi phong thủy trận, nhi tử của Mão Nhật đạo quân.
Cửa điện mở, Diêm Xuyên trông thấy Thanh Long ngăn lại năm người.
Người dẫn đầu là Dương Chí Cửu, sau lưng gã đứng bốn thị tòng.
Cửa điện mở ra, trên mặt Dương Chí Cửu vui vẻ, nhưng khi thấy là Diêm Xuyên thì con ngươi co rút.
Dương Chí Cửu sắc mặt âm trầm hỏi:
- Diêm Xuyên? Tại sao ngươi ở đây?
Thanh Long cười khổ nói:
- Dương công tử, ta đã nói là thánh nữ không ở, thánh nữ đã đi di tích Bất Tử thánh địa trước rồi!
Dương Chí Cửu khó chịu nhìn Diêm Xuyên, hạch hỏi:
- Vậy hắn thì sao? Tại sao hắn ở đây?
Thanh Long giải thích rằng:
- Có lẽ trong Bất Tử thánh địa có phong thủy trận, Diêm Đàoiêm Xuyên tinh thông phong thủy nên thánh nữ mới mời đến, tiếc là khi ta mang Diêm công tử trở về thì thánh nữ đã đi trước.
Nghe giải thích, Dương Chí Cửu thầm thở ra, nhưng vẫn mất kiên nhẫn nhìn Diêm Xuyên.
Dương Chí Cửu nói:
- Nếu vậy thì chúng ta đi.
Thanh Long cười nói:
- Có lẽ dương công tử tự động đi, chỗ đó có nhiều người Đại Chiêu thánh địa ta, hình như là Cổ Nguyệt thánh tử, ca ca của người cũng đi, không cần chờ chúng ta.
- Cổ Nguyệt?
Dương Chí Cửu mặt lộ vẻ khó chịu.
Dương Chí Cửu lạnh lùng nói:
- Hừ! Ta đi theo ngươi, ngươi có đi hay không?
Thanh Long nói thẳng:
- Thành thật xin lỗi, thánh nữ đã sắp đặt việc cho ta, ta chưa xử lý xong thì sẽ không rời đi.
Dương Chí Cửu tức giận quát:
- Ngươi, thật to gan!
Thanh Long trầm mặt xuống, nói:
- Dương công tử, xin ngươi hiểu rõ, ta chỉ nghe theo thánh nữ điều khiển, người khác, bao gồm ba đạo quân cũng không có quyền sai khiến ta!
Dương Chí Cửu hừ lạnh:
- Ngươi... Hừ!
Thanh Long lại khuyên:
- Dương công tử, hay là các ngươi đi trước đi?
Dương Chí Cửu cứng đầu nói:
- Không được, ta muốn đi theo ngươi. Ngươi đi thì ta sẽ đi!
Thanh Long bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, vậy thì Dương công tử ở đây chờ vài ngày đi.
- Hừ!
Dương Chí Cửu mang theo bốn thuộc hạ chậm rãi đi ra.
Thanh Long cười nói:
- Diêm công tử, đã quấy rầy ngươi.
Diêm Xuyên tò mò hỏi:
- Không sao, tại sao Dương Chí Cửu đến?
Thanh Long khinh thường nói:
- Dương Chí Cửu sao? Hắn luôn dây dưa với thánh nữ, hừ, cũng không tiểu ra soi gương, hắn mà cũng xứng? Thánh nữ chưa từng khách sáo với hắn, tiếc là da mặt của người này quá dày.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Ừm!
Thanh Long nghi hoặc hỏi:
- Diêm công tử có tìm được thứ ngươi muốn chưa?
Diêm Xuyên lộ nụ cười khổ nói:
- Cũng được rồi, nhưng trả giá không nhỏ.
- A?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Ta muốn đẩy ngã bốn vách tường Băng Tuyết thành, phá thành.
- A?
Thanh Long kinh ngạc nhìn Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên khẽ thở dài nói:
- Không được sao? Vậy chờ ta gặp Mặc cô nương thuyết phục nàng.
Thanh Long rối rằm nhìn Diêm Xuyên, nói:
- Không, không, có thể.
- A?
Thanh Long chắc chắn nói:
- Thánh nữ ở Đại Chiêu thánh địa dù không có thực lực mạnh nhất nhưng có nhiều sản nghiệp, thành trì thì đã có tám tòa. Tòa thành tì này chắc chắn thánh nữ nhường ra được, huống chi dù có hủy tường thành thì sẽ không có tông môn nào dám làm gì chúng ta, sau này xây tường thành lại là được.
Diêm Xuyên cười nói:
- Được rồi, vậy đa tạ.
Thanh Long nói:
- Diêm công tử không cần trịnh trọng như vậy, chuyện liên quan đến Diêm công tử là rất quan trọng. Thánh nữ đã dặn mọi chuyện nghe theo Diêm công tử, ta sẽ hết sức hỗ trợ.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Ừm!
Từ Thanh Long đích thân chuẩn bị, dù các thủ vệ trong thành khó hiểu nhưng vẫn làm theo.
Ầm!
Đại trận trong Băng Tuyết thành bị rút đi, Thanh Long mang theo Diêm Xuyên bay lên trời. Trên đỉnh ngọn núi không xa, Dương Chí Cửu mang theo bốn tùy tùng nhìn chằm chàm Thanh Long.
Ầm ầm!
Cường giả bốn phương không ngừng rút đi trận pháp trên tường thành Băng Tuyết thành.
- Thanh Long điên sao?
Dương Chí Cửu kinh ngạc nhìn bầu trời không xa.
Một tùy tùng hát đệm:
- Hình như đúng vậy, Thanh Long muốn hủy thành? Sau này không biết Mặc Vũ Hề thánh nữ sẽ trừng phạt hắn thế nào.
Trên bầu trời, Diêm Xuyên và Thanh Long chờ đợi.
Băng Tuyết thành rút trận, cả thành chân kinh, dân chúng kinh ngạc buông xuống mọi công việc nhìn xem bốn phía rút trận.
Thanh Long giải thích rằng:
- Diêm công tử, bốn người bên cạnh Dương Chí Cửu là bốn tùy tùng của gã, tên Đông Dương, Nam Dương, Tây Dương, Bắc Dương. Trong bốn ngời thì tu vi của Đông Dương là cao nhất, Thần cảnh, ba người khác đều là Khí cảnh.
Diêm Xuyên nhìn bên dưới, nhẹ gật đầu.
Toàn thành nghe lệnh, chưa đến một canh giờ thì tất cả trận pháp đều rút đi.
Vèo!
Trong thiên địa đột nhiên biến càng lạnh hơn, gió lạnh thét gào, bão tuyết bya đầy.
Miêu Miêu tự tin nói:
- Thấy ta nói đúng không, đây chính là trấn thành, lực lượng trấn áp yếu đi thì tuyết sẽ càng lớn.
Thanh Long bất ngờ nhìn Miêu Miêu:
- A?
Thanh Long thế mới biết chuyện này là do Miêu Miêu nghĩ ra, lai lịch của nó là gì?
Diêm Xuyên nói:
- Bắt đầu đi!
Thanh Long gật đầu, nói:
- Ừm!
Thanh Long hướng bốn phía cao giọng quát:
- Phá!
Thanh âm nháy mắt truyền khắp Băng Tuyết thành.