Tiên Quốc Đại Đế

Chương 20: Kiếm Ấn (2)

- Độc Long Toản!

 

Trường thương của Hoắc Quang tỏa ra ánh sáng bạc chói mắt, dường như hóa thành một đạo ngân Long mà hung hăng đâm về phía Triệu Côn Ngộ.

 

- Hả? Ngươi lại đã là Lực cảnh tầng tám rồi sao?

 

Triệu Côn Ngộ biến sắc nói.

 

- Đồ Long Trảm!

 

Đại đao trong tay Triệu Côn Ngộ tách ra ánh sáng màu xanh lá chói mắt rồi hung hăng chém tới trường thương của Hoắc Quang.

 

- Ầm!

 

Đao thương chạm nhau làm nổ mạnh, mặt đất dưới chân hai người bị giẫm cho rạn nứt hiện ra bốn phía.

 

Trương thương trong tay Hoắc Quang ầm ầm đứt gãy, còn đại đao của Triệu Côn Ngộ cũng bị gãy như thương.

 

- Bịch, bịch, bịch...!

 

Hoắc Quang lui lại bảy tám bước mới ổn định được thân hình.

 

- Đại nhân!

 

Một tên quân sĩ giáp bạc ở bên cạnh sốt ruột kêu lên.

 

- Vù vù!

 

Hoắc Quang liền đoạt lấy trường thương của hắn và tiếp tục xông lên.

 

Trong lúc Hoắc Quang bị đánh lui thì Triêu Côn Ngộ cũng lui về sau hai bước. Trong mắt hắn hiện lên sự ngạc nhiên cùng nghi ngờ, nhưng hắn cũng phản ứng rất nhanh, vứt đại đao đã gãy xuống rồi tay không bổ nhào về phía Diêm Xuyên ở cách đó không xa.

 

Không có Hoắc Quang cản đường cho nên tốc độ của Triệu Côn Ngộ rất nhanh.

 

- Dừng lại!

 

Trường thương trong tay Hoắc Quang bị hắn phóng thẳng về phía Triệu Côn Ngộ đang lao tới Diêm Xuyên.

 

- Hưu!

 

Triệu Côn Ngộ rất nhanh né tránh rồi kinh ngạc nhìn thoáng qua Hoắc Quang ở cách hắn không xa đang sắp đuổi kịp.

 

- Ngăn Hoắc Quang lại cho ta, ngăn Hoắc Quang lại!

 

Triệu Côn Ngộ kêu lên.

 

- Vâng!

 

Hai tên cấp dưới liền lên tiếng và ngăn Hoắc Quang lại.

 

- Đại nhân!

 

Lại có một tên tiểu tướng ném trường thương đến. Hoắc Quang liền tiếp được rồi quát lớn với hai người đang cản đường:

 

- Người nào ngăn ta chết!

 

- Ầm!

 

Một thương đâm gãy đại đao của người kia rồi đâm thẳng vào bả vai, nhưng lại có một tên chém về Hoắc Quang.

 

- Ầm!

 

Hoăc Quang ngăn được một đao của người này nhưng thân hình lại bị đẩy lui xuống.

 

Mà Triệu Côn Ngộ trong chớp mắt liền tới trước mặt Diêm Xuyên.

 

- Vù vù!

 

Mười thanh trường thương từ bốn phía đâm tới, nhưng tu vi của những quân sĩ giáp bạc này lại kém xa so với Triệu Côn Ngộ.

 

- Ầm!

 

- Ầm!

 

Ánh sáng màu xanh lá quanh thân Triệu Côn Ngộ đại phóng, hắn lấy tay vung lên liền mở ra trường thương ở bốn phía rồi lao thẳng hai bước đến Diêm Xuyên.

 

Mà giờ phút này Lưu Cẩn là ngươi cuối cùng ngăn cản cũng bị Triệu Côn Ngộ đánh bay đi.

 

Lập tức, Diêm Xuyên liện hiện ra dưới hai tay của Triệu Côn Ngộ.

 

Bời vì trươc đó vai trái bị trúng tên cho nên Triệu Côn Ngộ giơ tay phải lên chôp tới cổ họng của Diêm Xuyên như muốn một trảo phá vỡ yết hầu của Diêm Xuyên.

 

Trảo phải của Triệu Côn Ngộ tỏa ra sát khí mãnh mẽ thổi vào mặt Diêm Xuyên.

 

Diêm Xuyên không lùi bước, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo.

 

Trong lúc trảo chộp tới thì thân hình Diêm Xuyên lại ngửa ra sau tránh né một trảo của Triệu Côn Ngộ rất hiểm.

 

- Sơ hở mở rộng?

 

Âm thanh khinh thường của Diêm Xuyên truyền vào trong tai Triệu Côn Ngộ để cho hắn liền biến sắc.

 

Mà giờ khắc này tay phải Diêm Xuyên chộp về phía ngực Triệu Côn Ngộ.

 

- Ầm ầm!

 

Tay phải của Diêm Xuyên có một vòng kim quang tỏa ra, lúc này dường như biến thành một cái Long trảo màu vàng.

 

- Ầm!

 

Một trảo phá đi khôi giáp của Triệu Côn Ngộ rồi đâm qua ánh sáng màu xanh lá móc vào trên thân thể.

 

- Không!

 

Triệu Côn Ngộ biến sắc, thân hình hắn mãnh liệt cuộn lại.

 

- Xì!

 

Triệu Côn Ngộ tránh thoát một trảo xuyên tim của Diêm Xuyên nhưng lại bị Diên Xuyên mọc mất một miếng thịt lớn.

 

- Bạch Cốt Thủ!

 

Sau khi thân hình Triệu Côn Ngộ cuộn lại thì tay hắn lại quỷ dị xuyên qua khe hở của thân hình, trảo sắc bén như thép bắn ra hàn quàng lại tiếp tục chụp vào mặt Diêm Xuyên.

 

- Triệu gia tuyệt sát kỹ?

 

Sắc mặt Lưu Cẩn ở xa xa đại biến.

 

- Vương gia.

 

Đại lượng quân giáp bạc thì sốt ruột kêu lên.

 

Bạch Cốt Thủ chính là tuyệt kỹ chí cao của Triệu gia. Nghe đồn, dưới Tinh cảnh không có người có thể ngăn cản, Triệu Côn Ngộ lại có thể biết Bạch Cốt Thủ?

 

- Vù vù!

 

Âm thanh máu thịt bị bổ ra, máu tươi văng khắp nơi. Chiến đầu giữa Diêm Xuyên và Triệu Côn Ngộ đột nhiên dừng lại.

 

Gần như tất cả mọi người liền bỗng nhiên yên tĩnh.

 

Bạch Cốt Thủ của Triệu Côn Ngô cũng không đụng vào thân thể Diêm Xuyên mà chỉ nắm vào bờ vai của hắn.

 

Nhưng tay của Diêm Xuyên lại cắm vào ngực Triệu Côn Ngộ.

 

- Lực cảnh tầng bảy? Ngươi chỉ có Lực cảnh tầng bảy? Ta lại là Lực cảnh tầng chín, vì sao, vì sao?

 

Triệu Côn Ngộ đến chết cũng không thể tin nổi.

 

- Ngươi tu luyện công phát quá kém, sơ hở quá nhiều!

 

Diêm Xuyên thản nhiên nói.

 

- Két kẹt!

 

Diêm Xuyên manh liệt bóp một cái để cho trái tim của Triệu Côn Ngộ bị vỡ nát, đại lượng máu tươi bắn ra bốn phía.

 

- Không, Bạch Cốt Thủ của Triệu gia ta là Lực cảnh đệ nhất. Gia chủ nói, Lực cảnh không thể phá, không có sơ hở!

 

Triệu Côn Ngộ kêu lên một hơi cuối cùng.

 

- Nhưng trong mắt ta thì tất cả đều là sơ hở!

 

Diêm Xuyên khinh thường nói.

 

- Không!

 

Triệu Côn Ngộ tuyệt vọng nghẹn ngào một hơi cuối cùng.

 

- Bành!

 

Diêm Xuyên rút tay ở trong ngực Triệu Côn Ngộ ta.

 

- Xì! Xì! Xì!...

 

Mười thanh trường thương xuyên thủng thân thể Triệu Côn Ngộ.

 

- Đại nhân!

 

Chúng quân sĩ khăn xanh lá lập tức kinh hãi kêu lên.

 

- Chết!

 

Hoắc Quang ầm ầm xuyên thủng một người.

 

Đại lượng quân giáp máu vọt tới lập tức chém giết hết đám phản nghịch còn dư lại.

 

- Bịch!

 

Thi thể đám người Triệu Côn Ngộ bị ném ra ngoài.

 

Một đám Ma Thỏ liền xông tới rồi nhanh chóng phân chia đám thi thể này mà cầm trong tay gặm nhấm.

 

Quân giáp máu tuy rằng không bị Ma Thỏ quấy nhiễu, nhưng ở khoản cách gần nhìn Ma Thỏ ăn thịt người cũng để cho dạ dày sôi sục.

 

-------------

 

Cách đó không xa, thuộc hạ của Mặc Vũ Hề chiếm giữ bốn phía bảo vệ mọi người.

 

Đại lượng Ma Thỏ vây tới.

 

Nhưng Ma Thỏ này giống như giết không chết, Thanh Long liên tục ra tay chỉ để cho lực lượng của Ma Thỏ càng lúc càng lớn. Thậm chí Thanh Long còn chém một con Ma Thỏ thành hai nửa nhưng nó vẫn có thể sống rồi nối hai nửa lại với nhau khôi phục nguyên dạng.

 

- Văn Nhược tiên sinh, những quái vật giết không chết này là quái vật gì a!

 

Thanh Long nôn nóng nói.

 

Nếu là yêu thú thì Thanh Long đã sớm giải quyết xong. Nhưng những còn thỏ này lại giết thế nào cũng không chết.

 

- Hoàng Tuyền Ma Thỏ? Cùng Hoàng Tuyền có quan hệ. Âm phủ Hoàng Tuyền, dẫn dắt hồn chết, chỉ cần hồn bất diệt thì chúng sẽ không chết?

 

Văn Nhược tiên sinh cau mày nói.

 

- Hơn nữa, cho dù trả giá lớn để diệt thỏ hồn thì trong này vẫn còn có vô cùng vô tận Ma Thỏ à!

 

Mặc Vũ Hề lo lắng nói.

 

- Vậy bây giờ phải làm sao?

 

Thanh Long liền lo lắng nói.

 

- Đi, hướng tới gần chỗ Diêm Xuyên hỏi hắn một chút!

 

Văn Nhược tiên sinh liền nói.

 

- Vâng!

 

Mọi người liền ứng tiếng. Bốn đại cao thủ liên tục đánh bay Ma Thỏ rồi hướng về chỗ Diêm Xuyên mà đi. Mà Ma Thỏ bị đánh bay ra ngoài liền lại tiếp tục xông đến.

 

Một đường đi qua, khắp bầu trời đều là Ma Thỏ bị đánh bay.

 

Mà giờ phút này chỗ đại quân của Diêm Xuyên lại gặp phải một tia nguy cơ.

 

Quân khăn xanh lá đều chết hết để cho càng lúc có càng nhiều Ma Thỏ hướng về phía Diêm Xuyên.

 

- Két kẹt két kẹt két kẹt!

 

Cả đám Ma Thỏ trưng mắt rồi liên tục gầm nhẹ.

 

Đám Ma Thỏ càng lúc càng táo bạo, bọn chúng cảm thấy sợ hãi từ huyết sát trên thân mọi người làm kiềm chế dục vọng nuốt mọi người.

 

- Két kẹt két kẹt két kẹt!

 

Ma Thỏ càng tụ càng động, lúc tụ lại hơn năm trăm con thì có một số Ma Thỏ đã bắt đầu rục rịch.

 

- Vương gia, làm sao bây giờ?

 

Vẻ mặt Hoắc Quang lo lắng nói.

 

- Kiếm ấn, Kiếm ấn trong Bất Động Minh Vương ấn!

 

Diêm Xuyên khẽ quát một tiếng!

 

- Kiếm ấn? Kiếm ấn!

 

Hoắc Quang vốn là ngỡ ngàng một lúc rồi lập tức lĩnh ngộ rồi liền nhanh chóng kêu lên.

 

- Phập! xem tại

 

Ba ngàn tướng sĩ nhanh chóng cắm trường thương trên mặt đất.

 

Ngón trỏ cùng ngón giữa tay trái mở rộng ra, ngón cái áp lên móng tay ngón út và ngón vô danh. Tay phải cũng như vậy rồi sau đó đặt ngón trỏ và ngón giữa vào lòng bàn tay trái. Tư thế song kiếm chồng nhau, Kiếm ấn thành!

 

Ba ngàn Kiếm ấn! Thành!

 

- Ông!

 

Cả đám Ma Thỏ đột nhiên yên tĩnh.

 

Ma Thỏ có thể thấy được huyết sát hình thành từ máu thỏ, vốn chỉ thấy được từng tia sương mù màu máu vây quanh mọi người, nhưng giờ phút này, sương mù màu máu này lại thay đổi.

 

- Xì ngâm!

 

Lúc nhất thời, trong sương mù màu máu dường như trong nháy mắt tỏa ra ba ngàn thanh trường kiếm màu máu rồi thúc dục huyết sát lúc đầu đến cực hạn.

 

- Mặc niệm chân ngôn!

 

Diêm Xuyên hạ lệnh.

 

- Mặc niệm chân ngôn!...

 

Mệnh lệnh của Diêm Xuyên được nhanh chóng truyền đi để cho toàn quân đều biết.

 

- Nam Yêu Tam Mạn Đa Phạt Chiết La Noản Hãn!

 

- Nam Yêu Tam Mạn Đa Phạt Chiết La Noản Hãn!

 

- Nam Yêu Tam Mạn Đa Phạt Chiết La Noản Hãn!

 

...

 

Ba ngàn tướng sĩ mặc niêm chân ngôn lập tức kích phát Kiếm ấn.

 

Trong mắt Ma Thỏ thì dường như ba ngàn thanh trường kiếm màu máu kia lập tức bắn ra từng đạo kiếm khí huyết sát như vòi rồng mà điên cuồng dũng mãnh kéo tới đám Ma Thỏ.

 

Tuy rằng chỉ là phàm nhân kích phát Kiếm ân cũng không có uy lực lớn mà chỉ là khí thế nhìn qua có chút đồ sộ. Nhưng những Ma Thỏ này lại có trí tuệ không nhiều mà chỉ có bản năng.

 

Kiếm sát kinh khủng phóng tới, Ma Thỏ giống như thấy được sự tuyệt vọng mà lập tức bỏ chạy về bốn phía.

 

- Vù vù vù!

 

Ma Thỏ hoảng sợ vừa ngã vừa bò chạy ra. Có một số hoảng loạn mà đụng vào nhau. Tình cảnh rất hỗn loạn.

 

Việc này đến từ bản năng thuần túy nhất.

 

Ma Thỏ bởi vì có thể phục sinh nên cũng không sợ chết. Nhưng trên người đại quân của Diêm Xuyên lại dính huyết sát do đồng loại bị giết, thật sự giết chết, hơn nữa số lượng chết rất khổng lồ.

 

Kiếm sát vừa ra thì dương như là đại hủy diệt cuốn tới, đám Ma Thỏ sao có thể không trốn chứ?

 

Trong mắt quân giáp bạc đều sáng lên, vô cùng kích động. Bởi vì giờ khắc này, tất cả mọi người đều hiểu, đây không phải là động tác tay giả thần giả quỷ mà thật sự là Tiên pháp, diệu pháp của Tiên gia.

 

Tất cả mọi người đều cảm kích nhìn về Diêm Xuyên. Không ngừng nghiêm tục, trân trọng nhớ lại bộ Bất Động Minh Vương ấn này, sợ mình quên mất.

 

- Vương gia, thành công, chúng ta thành công!

 

Hoắc Quang kích động nói.

 

Mà Ma Thỏ ầm ầm tản ra cũng để cho mọi người ở xa xa đều kinh ngạc.

 

Khuôn mặt của Dương Chí Cửu cùng Đinh Ngũ Cốc thì co rút một lúc.

 

Thanh Long thì một hồi đắng chát. Cao thủ như mình lại đánh cả buổi cũng không có kết quả mà đám phàm nhân kia lại làm cho Ma Thỏ không dám tới gần?

 

- Văn Nhược tiên sinh, đây là thủ ấn gì?

 

Ánh mắt Mặc Vũ Hề sáng lên hỏi.

 

- Phật đạo thủ ấn! Bất Động Minh Vương!

 

Văn Nhược tiên sinh ngưng trọng nói.

 

- Bất Động Minh Vương ấn?

 

Mặc Vũ Hề kinh ngạc nói.

 

- Bất Động Minh Vương ấn, dễ học hành khó tinh thông. Mà còn vẫn mất đi một số ấn pháp, là một bộ tàn ấn.

 

Văn Nhược tiên sinh như có điều suy nghĩ nói.

 

- Tàn ấn?

 

- Ấn pháp này nếu như liên tục luyện tập thì ấn khí sẽ được tích lũy theo năm tháng, luyện càng lâu uy lực càng lớn. Đám phàm nhân này phát ra tuy là uy lực không lớn nhưng dùng ở nơi này lại vừa đúng lúc, quan trọng nhất vẫn là máu thỏ trước kia. Diêm Xuyên này phải rất quen thuộc Bát Sát Hoàng Tuyền trận, rõ ràng mang theo một đám phàm nhân lai có thể từng bước hóa giải nguy cơ.

 

Văn Nhược tiên sinh cau mày nói.

 

- Đúng vậy a, hắn quả nhiên thông hiểu trận pháp này!

 

Mặc Vũ Hề cũng kỳ vọng nói.

back top