Tiên Quốc Đại Đế

Chương 205: Là tấm gương cho thế hệ chúng ta (thượng)

- Đinh đinh đinh đinh!

 

Mạnh Dung Dung, Vương Chu không ngừng kích thích dây đàn, trong mắt hai người tràn đầy ngưng trọng.

 

Hai cổ phong bạo cực kỳ cường đại, giống như thiên khiển tận thế, nơi nó đi qua, đá vụn tung bay, cho dù là mấy sườn núi nhỏ cách trung ương không xa, cũng nhất thời bị bạo phong cuốn lên.

 

Hai đại cao thủ Đàn đạo tỷ thí, chủ lưu bộc phát như sông lớn chạy chồm, cuồn cuộn mà đi! Một chút dư ba, đã cuồn cuộn nổi lên mười đạo long quyển phong, cuốn về bốn phía.

 

A! A! A!......

 

Mấy ngàn tu giả vây xem bị gió lớn quét cho ngã trái ngã phải, cứ hướng phía sau mà lùi mãi.

 

Cho dù là đứng ở phía sau Mạnh Dung Dung, cũng có thể cảm nhận được cuồng phong phát loạn lăng liệt.

 

- Tiếng đàn? Tiếng đàn thật mãnh liệt!

 

Ở trong liệt phong, Diêm Xuyên kinh ngạc nhìn về phía Mạnh Dung Dung.

 

"Meo meo?"

 

- Cái gì? Ngươi nói cái gì?

 

Một bên Đông Phương Chính Phái kêu lên.

 

Cuồng phong quá lớn, tiếng gió bạo liệt, thanh âm Diêm Xuyên căn bản nghe không rõ.

 

- Diêm Xuyên, chúng ta lui về phía sau, lui về phía sau một chút sao!

 

Đông Phương Chính Phái gào thét, như vậy mới có thể đem thanh âm truyền đi ra ngoài.

 

Diêm Xuyên lắc đầu.

 

- Vậy thì ta phải đi một mình rồi!

 

Đông Phương gào thét, làm kẻ đầu tiên chạy đi.

 

Một bên, khuôn mặt mấy nho tu tràn đầy vẻ bỉ di. Đây cũng là Cự Lộc thư viện cùng người khác tỷ thí, cùng người khác gọi nhịp a, ngươi thân là đại nho của Cự Lộc thư viện, không có muốn ngươi chiến đấu, ngươi còn chạy?

 

Diêm Xuyên nhìn trong tràng.

 

Hai cái dáng chủ lưu phong bạo giống như sông lớn hướng vào nhau mà đánh tới. Hai cái phong bạo mặc dù khí thế khổng lồ, nhưng tốc độ cũng không nhanh.

 

Ngày xưa ở Lương Kinh, Diêm Xuyên chỉ có thấy được một đạo sóng âm chồng điệp, nhưng mà nơi này chính là sông thanh âm thuần túy a, hai đại cường giả ai cũng không có nương tay, sông thanh âm cuồn cuộn va chạm vào nhau.

 

Hai đạo sông thanh âm còn chưa tiếp xúc, tại trong trung tâm của nó, liền tạo thành lốc xoáy chân không, thật giống như một ống thông gió, mãnh liệt xoay tròn.

 

- Đinh đinh đinh leng keng!

 

Trong tay Mạnh Dung Dung, dây đàn được kích thích càng lúc càng nhanh. Hai đạo sông thanh âm rốt cục va chạm vào nhau.

 

- Oanh …………..!

 

Phần lớn núi non bốn phía dưới va chạm của hai sông thanh âm, đã ầm ầm nổ tung mà vỡ nát, vốn là tu giả đang núp bốn phía lại phải lùi xa hơn nữa.

 

- A!

 

- Cứu mạng a!

 

- Trời ạ!

 

Tu giả vây xem xung quanh đã bị tạc bay cho tan tác.

 

Khí thế của sông thanh âm, bàng bạc vô cùng. Mà ở trung tâm, nơi hai cổ sông thanh âm chạm vào nhau. Đột nhiên xuất hiện một cơn lốc xoáy khổng lồ.

 

- Ùng ùng!

 

Lốc xoáy xoay tròn chậm chạp vô cùng, giống nhau mang đầy lực lượng cường đại của hai phe vậy.

 

- Âm tạo hư không?

 

Diêm Xuyên kinh ngạc nói.

 

- Meo meo!

 

Miêu Miêu nắm bả vai Diêm Xuyên, đau khổ giãy dụa.

 

- Hô!

 

Miêu Miêu chui vào trong lòng ngực Diêm Xuyên, núp ở trong ngực, lộ ra một đôi mắt to, len lén nhìn một màn tráng lệ này.

 

- Đinh đinh đinh đinh...!

 

Mạnh Dung Dung cúi đầu mãnh liệt huy động dây đàn.

 

Trung tâm Sông thanh âm, lốc xoáy khổng lồ đang nổ vang từng đợt, hướng Vương Chu chậm rãi mà đi tới.

 

Tốc độ không nhanh, nhưng chỉ nhìn đường đi của cơn lốc xoáy này, có thể thấy được giờ phút này Mạnh Dung Dung đang chiếm thượng phong.

 

Đối diện, sắc mặt Vương Chu rất khó nhìn.

 

- Mạnh nha đầu? Đàn đạo của ngươi lại tăng trưởng nhanh như vậy? Cha ngươi cũng không có mạnh như ngươi!

 

Sắc mặt Vương Chu khó coi mà nói.

 

Mạnh Dung Dung không ngừng gẩy đàn, căn bản không có phản ứng đến hắn.

 

- Ùng ùng!

 

Lốc xoáy khổng lồ, từng điểm từng điểm nhích về phía Vương Chu. bại thế của Vương Chu đã lộ, thật giống như đang đau khổ giãy dụa.

 

Trên trán Mạnh Dung Dung toát ra đại lượng mồ hôi, hiển nhiên cũng gắng sức phi thường.

 

- Thật là khủng khiếp, sông thanh âm này, cho dù là ta đi vào, cũng có thể rất nhanh bị giảo sát!

 

Thanh Long đứng một bên, sợ hãi than thở.

 

Mồ hôi thấm đẫm gương mặt Mạnh Dung Dung, cũng giống như thế, gương mặt Vương Chu cũng đã ướt nhem.

 

Trong mắt Vương Chu hiện lên một cổ âm tàn, cắn hàm răng.

 

- Mạnh nha đầu, vì nghiệp lớn của chủ thượng, xin lỗi!

 

Trong mắt Vương Chu âm lãnh nói.

 

- Ông!

 

Tám đạo hắc quang theo sông thanh âm khổng lồ, hướng về phía đối diện cuồn cuộn lao đi.

 

Hắc quang rất bí ẩn, giống như châm nhỏ, xuyên qua ở trong sông thanh âm, hơn nữa nhanh chóng chìm vào trong sông thanh âm cuồn cuộn, làm cho người ta căn bản không phát hiện được.

 

- Ùng ùng!

 

Trung tâm lốc xoáy khổng lồ tiếp tục hướng về Vương Chu tiến tới. Mạnh Dung Dung thừa thế truy kích, dây đàn trong tay bị kích thích càng lúc càng nhanh, trên dây đàn giống như trong nháy mắt đã được thêm một đôi tay, bốn ngón tay đang không ngừng đánh đàn.

 

- Tốc độ thật nhanh!

 

Diêm Xuyên tán thán nói.

 

Không phải là có thêm một đôi tay, mà là tốc độ quá nhanh, làm cho người ta sinh ra ảo giác mà thôi.

 

- Đinh đinh đinh đinh...!

 

Mạnh Dung Dung thật giống như thật lâu không có phát tiết như thế rồi, trong lúc nhất thời cũng có chút giống như vong tình vậy.

 

Chỉ biết gia tăng âm công, tăng cường lực lượng cho sông thanh âm.

 

Hoàn toàn không có phát hiện, ở cách đó không xa, tám đạo hắc quang đang ẩn núp mà đến. dưới sông thanh âm đang gầm thét, căn bản không cách nào phát hiện chút khác biệt rất nhỏ này.

 

Mạnh Dung Dung không có phát hiện, một đám nho tu cũng không có phát hiện, chỉ có Diêm Xuyên, đột nhiên hai mắt nhíu lại.

 

Không phải là Diêm Xuyên phát hiện, mà là Độc đằng trên cổ tay trái Diêm Xuyên cảnh báo. Độc đằng phát ra lục quang mãnh liệt.

 

- Độc? Hơn nữa còn là kịch độc? Nơi nào có độc?

 

Diêm Xuyên kinh ngạc nói.

 

Nhìn bốn phía một vòng, sau đó lại nhìn về phía Mạnh Dung Dung, Diêm Xuyên cũng không có phát hiện.

 

- Chỉ ra đi!

 

Diêm Xuyên kêu lên.

 

- Viu! xem tại

 

Trên Độc đằng thai ký, đột nhiên toát ra một cọng đằng tiên tinh tế, hướng mà đằng tiên chỉ đến, chính là sông thanh âm trước mặt Mạnh Dung Dung.

 

Diêm Xuyên định thần nhìn lại, đột nhiên thấy được một tia hắc quang, hắc quang chợt lóe vừa chui vào trong sông thanh âm, đảo mắt đã biến mất.

 

- Vương Chu? Hạ độc?

 

Diêm Xuyên kinh ngạc nhìn về Vương Chu phía nơi xa, trong mắt hắn vẫn bình tĩnh như cũ.

 

- Không tốt!

 

Nơi mà Độc đằng chỉ đến, cách Mạnh Dung Dung càng ngày càng gần.

 

Cứu? Không cứu? Nhìn Mạnh Dung Dung đang hưng phấn liều mạng mà khảy đàn, Diêm Xuyên nhất thời khẽ do dự, nhưng rất nhanh, trong mắt Diêm Xuyên một trận kiên định.

 

Không nói kế tiếp, muốn đến Cự Lộc thành tranh đoạt Phong Thần Sách, chỉ cần đây là muội muội của Văn Nhược tiên sinh, cũng không thể nhìn nàng chết đi!

 

Tám đạo hắc quang cách Mạnh Dung Dung càng ngày càng gần, mắt thấy sẽ phải đến trước mặt Mạnh Dung Dung.

 

- Đi đi!

 

Diêm Xuyên bước ra một bước, vung Độc đằng trong tay.

 

- Vù!

 

Độc đằng nhanh chóng vụt ra, ầm ầm cuốn lên thân thể Mạnh Dung Dung, Diêm Xuyên mạnh mẽ lôi kéo.

 

- Làm cái gì vậy?

 

Bốn phía, một đám nho tu nhất thời cả kinh kêu lên.

 

Đàn đạo của Mạnh Dung Dung đã đem đối phương áp gắt gao, một đám nho tu đang còn chờ ăn mừng, bỗng nhiên một đạo đằng tiên quấn lấy Mạnh Dung Dung?

back top