Mua danh chuộc tiếng, trong mắt tràn đầy tơ máu. Nhiều lần, hắn cũng muốn đem tấm bảng đánh nát, phát tiết mối hận trong lòng.
- Vù vù vù vù!
Ngoài điện đi tới rất nhiều âm thanh bước đi.
Nhất thời, đi tới ba mươi mốt bạch y nho tu.
- Sư đệ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Chúng nho tu vừa vào đại điện, nhất thời kêu lên.
- Chư vị sư huynh, các ngươi cần phải làm chủ cho ta a, hôm nay...!
Trần Bình vừa buồn vừa hận.
Hắn vừa đem chuyện ban ngày nói ra, một đám nho tu rối rít tức giận dị thường.
- Buồn cười, hạng người như hắn, cũng dám cùng sư tôn tranh đoạt Phong Thần Sách?"
- Hừ, hắn không chỉ nhục nhã sư đệ, lại càng nhục nhã tất cả sư huynh đệ chúng ta, hơn nữa còn dám bôi đen sư tôn!
- tiểu nhân cuồng vọng!
...
...
...
Một đám sư huynh đệ rối rít giận dữ mắng mỏ.
Nhưng có một vài đại nho, nhìn về phía bảng hiệu mà Diêm Xuyên viết.
- Mua danh chuộc tiếng? Hạo nhiên chính khí!
Một đại nho trầm giọng nói.
- Sư huynh, tên Diêm Xuyên này, xem ra cũng có chút bản lãnh!
Một tên đại nho khác nói.
- Sư huynh, cái thù này, nhất định phải trả lại, nếu không, hình tượng của chúng ta, sẽ bị phá hủy! Sau này, sư tôn khai mở thư viện, làm sao có thể phục chúng?
Trần Bình lo lắng nói.
- Không sai, không thể bỏ qua đơn giản như vậy!
Chúng đại nho rối rít gật đầu.
- Vương Long sư huynh, sư huynh là đệ tử thứ bốn mươi mốt của sư tôn, là sư huynh của mấy người chúng ta, chúng ta lấy sư huynh cầm đầu, sư huynh nói, chúng ta nên làm thế nào?
Mọi người hướng về phía vị lão giả đại nho có mái tóc trắng xoá nói.
Vương Long suy nghĩ một chút, cuối cùng gật gật đầu nói:
- Không sai, chuyện này không thể bỏ qua, nhất định phải chèn ép khí diễm của Diêm Xuyên một lần! nguồn
- Sư huynh, ta có một ý tưởng!
Một đại nho bỗng nhiên nói.