- Thua? Có thể sao? ba mươi hai tên đại nho này, nghe nói theo đại hiền Tư Mã Vân Thiên du tẩu thiên hạ, tại trong thiên hạ đã thu được vô số thơ văn a! Làm sao Diêm Xuyên có thể thắng được?
Lão Nghiêm hiếu kỳ nói.
- Diêm Đào năm đó, có người nào nghĩ là hắn có thể đoạt giải nhất?
Nhạc Nghị hỏi.
- Ách!
Lão Nghiêm nhất thời không nói nên lời!
--------
Ba ngày sau, ban đêm.
Trên quảng trường Dung điện, tụ tập đại lượng nho tu, gần một vạn người. Bốn phía còn có rất nhiều người không phải là nho tu vây quanh.
Vạn nho tụ hội, triệu khai Đỉnh Phong Văn Hội.
Vô số nho tu cũng lộ ra vẻ hưng phấn, đồng thời, chúng nho tu nhìn về phía Đông Phương điện vắng lạnh cách đó không xa, một đám lộ ra vẻ thương hại.
Có lẽ trong mắt của các vị nho tu, lần Văn hội này sẽ nhân tiện mà làm cho Diêm Xuyên nhục nhã một phen. Có thể chỉ là nhân tiện mà thôi, bởi vì một mao đầu tiểu tử, căn bản không xứng thảo luận về Văn.
Dung điện đại môn còn chưa mở.
Nhưng mấy nho tu đã cung kính mang một tấm bảng đưa về phía Đông Phương điện.
- Mua danh chuộc tiếng? Cái tấm bảng có viết bốn chữ mua danh chuộc tiếng kìa?
Một nho tu nhất thời nhận ra được.
- Không đúng, mặt trái còn có chữ kìa, thiệp mời?
- Đây là?
...
...
...
Chúng nho tu nhất thời rối rít nghị luận. Nhưng tấm bảng vẫn nhanh chóng đưa về phía quảng trường Đông Phương điện.
- Làm cái gì vậy?
Đông Phương Chính Phái trầm giọng nói.
- Đây là thiệp mời mà đại nho Trần Bình để cho ta chờ mang đến cho Diêm Xuyên công tử!
Tên nho tu kia cung kính nói.
- Khốn kiếp, đây là thiệp mời sao?
Đông Phương Chính Phái trầm giọng nói.
Mấy tên nho tu cung kính khẽ thi lễ, bỏ lại tấm bảng quay đầu bước đi!
- Đứng lại!
Đông Phương Chính Phái kêu.
Nhưng mà căn bản mấy nho tu kia không dừng lại chút nào.
- Thiệp mời cái con em ngươi!
Miêu Miêu nhất thời tức giận nói.
- Mua danh chuộc tiếng? Đây là đánh mặt a!
Đông Phương Chính Phái cau mày nói.
- Đi, đi gặp Diêm Xuyên!
Đông Phương Chính Phái quay đầu nói với Miêu Miêu.
- Meo meo!
Miêu Miêu nhất thời gật đầu, một người một mèo nhanh chóng đi về phía Đông Phương điện.
Mở ra đại điện, hai người bước vào trong đó.
- Oanh!
Cửa Đại điện ầm ầm đóng lại. Lưu lại cho mọi người ở bên Dung điện phía đối diện chỉ chỉ chọt chọt.
Trong Đông Phương điện, Diêm Xuyên vẫn tiếp tục lật xem tư liệu.
- Bạch Đế Thiên? Rốt cuộc tìm được rồi!
Trên mặt Diêm Xuyên bỗng nhiên hiện lên vẻ vui mừng.
- Thanh Long, tiếp tục tìm tư liệu về niên đại này, nhanh!
Diêm Xuyên nói.
- Dạ!
Diêm Xuyên không ngừng lật xem một ít tư liệu về Bạch Đế Thiên mới vừa tra được. Miêu Miêu cùng Đông Phương Chính Phái đã mang theo tấm bảng kia vào điện.
- Meo meo, Diêm Xuyên!
Miêu Miêu nhất thời nhảy đến trước mặt Diêm Xuyên.
- Sao vậy?
Diêm Xuyên nghi ngờ nói.
- Ngươi nhìn đi!
Miêu Miêu tức giận nói.
Đông Phương Chính Phái cầm lấy tấm bảng cho Diêm Xuyên nhìn.
- Ha ha, tên Trần Bình kia vừa đưa tới?
Diêm Xuyên lộ ra một tia buồn cười.
- Đâu chỉ đưa tới, Đỉnh Phong Văn Hội đã lập tức bắt đầu, bọn họ lại đưa tới trước mặt vạn tên nho tu a, đây không phải là đánh vào mặt ngươi sao, ngươi còn không đi sao?
Đông Phương Chính Phái nói.
- Đánh mặt? Với tài trí bình thường như bọn chúng cũng xứng?
Diêm Xuyên lộ ra một tia khinh thường.
- Tài trí bình thường? Ngươi đã chuẩn bị qua?
Trên mặt Đông Phương Chính Phái lộ ra vui mừng nói.
- Tạm thời không có thời gian, để cho bọn họ ầm ĩ trước đi!
Diêm Xuyên lắc lắc đầu nói.
- A, nhưng mà, nếu ngươi không qua, không phải là thừa nhận tấm bảng này sao?
Đông Phương Chính Phái lo lắng nói.
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười, không có nói gì, tiếp tục xem tin tức về Bạch Đế Thiên trong lịch sử ở trong tay.
Trong Dung điện.
Trên mặt Trần Bình lộ ra một cổ mừng rỡ nói:
- Ha ha ha, Diêm Xuyên làm con rùa đen rút đầu rồi, hắn không dám tới, cũng là, tới cũng chỉ mất mặt hơn mà thôi!
Một đám đại nho rối rít lộ ra nụ cười, mọi người cùng nhau nhìn về phía Vương Long.
- Vẫn là sư huynh nghĩ chu toàn, coi như Diêm Xuyên không dám tới đây, cũng giống nhau có thể làm cho hình tượng của hắn bị mất sạch!
Một đám đại nho cười nói.
- Diêm Xuyên? Thằng hề nhảy nhót mà thôi!
Trần Bình khinh thường nói.
Vương Long cầm đầu vuốt vuốt chòm râu, khẽ mĩm cười nói:
- Thời gian đã không sai biệt lắm, Đỉnh Phong Văn Hội cũng nên triệu khai đúng thời điểm rồi!
- Ừ!
Một đám đại nho rối rít gật đầu.
- Cọt kẹt!
Đại môn Dung điện từ từ mở ra. Ba mươi hai đại nho chậm rãi bước ra đại điện.
- Nhìn kìa, mấy vị đại nho đi ra rồi!
- Đó là Vương Long đại nho, đó là Trần Bình đại nho, đó là...!
- Đỉnh Phong Văn Hội rốt cục bắt đầu!
...
...
...
Ba mươi hai đại nho, thành tiêu điểm của gần vạn nho tu.
Mặt trời đã lặn rồi, nhưng là, nhưng mà có rất nhiều Dạ Minh Châu chiếu sáng bốn phía. Cả Dung điện, biến thành Kim Bích Huy Hoàng.
Phía trước quảng trường trong Dung điện có một đài cao, ba mươi hai đại nho bước lên đài cao.
- Bái kiến Vương Long đại nho!
- Bái kiến Trần Bình đại nho!
- Bái kiến...! Bạn đang xem tại - www.
...
...
...
Trong lúc nhất thời, chúng nho tu rối rít làm lễ ra mắt.
Vương Long đưa tay khẽ phất xuống, gần vạn nho tu nhất thời im lặng, đảo mắt, bốn phía Dung điện im ắng một mảnh, thịnh hội bắt đầu!
- Cảm tạ chư vị có thể tới tham dự Đỉnh Phong Văn Hội của lão hủ, cùng lão sư đi lại thiên hạ mấy trăm năm, bọn ta đã sáng tác ra một vài câu thơ, cung thỉnh chư vị đánh giá, hi vọng chư vị không nên ghét bỏ!
Vương Long khách khí nói.
- Vương Long đại nho khách khí!
- Đúng vậy a, bọn ta có thể vào thịnh hội này, đã vinh hạnh lắm rồi!
- Khách khí rồi!
...
...
...
Bốn phía nhất thời truyền đến từng tiếng khen tặng.
- Cũng là như thế, vậy chư vị hãy ngồi lên chiếu, chúng ta ngồi xuống mà bàn luận! Giúp đỡ lẫn nhau!
Vương Long cười nói.
- Tốt!
Gần vạn nho tu rối rít hét hò.
Một đám nho tu rối rít ngồi xuống.
Ba mươi hai đại nho mặc trường bào, dưới sự hướng dẫn của Vương Long ngồi xuống.
Bốn phía Dung điện, lặng lẽ một mảnh, ai cũng không dám lớn tiếng nói lời nào. Đỉnh Phong Văn Hội, chính thức mở ra!
...
Dung điện, Đỉnh Phong Văn Hội!
Gần vạn nho tu khoanh chân mà ngồi, cùng ba mươi hai đại nho đàm luận thi văn.
Trần Bình đứng dậy, một mình đối với nho bầy.
- Đỉnh Phong Văn Hội ngày hôm nay, muốn mời mọi người đến đây, không chỉ có đánh giá văn thơ của ba mươi hai sư huynh đệ chúng ta, chư vị nếu người nào có văn bay, cũng có thể nói ra, mọi người cùng hưởng!
Trần Bình cười nói.
Trần Bình vừa nói, nhất thời để cho một số người xuẩn xuẩn dục động. Có ai mà không viết ra hai ba câu thơ? Hôm nay nếu có thể mượn cơ hội này bày ra tài hoa của mình, ngày mai tất sẽ danh chấn Cự Lộc thành. Dĩ nhiên, làm thơ cũng có nguy hiểm, viết được tốt, tự nhiên sẽ có người truyền tụng, viết kém, danh tiếng sẽ tan tành.