- Bút lạc kinh phong vũ, thơ thành khiếp quỷ thần?
Diêm Xuyên lộ ra một tia nhàn nhạt khinh thường.
- Không biết có gì chỉ giáo?
Vương Long ở trong quần nho, vẫn luôn giữ vững hình tượng nói.
- Đúng vậy a, có bản lãnh, ngươi cũng viết ra đi!
Trần Bình kêu lên.
Diêm Xuyên nhìn thoáng qua Trần Bình. Khẽ phất tay.
Thanh Long nhất thời lấy ra một cái bút lông.
Gần vạn Văn quỷ vây quanh thi văn Vương Long mà khóc tụng, Diêm Xuyên đề bút viết vào mặt một đối diện trên tấm bia đá khổng lồ.
Gần vạn nho tu, gần mười vạn tu giả vây xem, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Tên Diêm Xuyên này, đúng là muốn chết mà!
- Đúng vậy a, hắn cũng dám cùng Vương Long đại nho đấu thơ?
- Ngay cả hạo nhiên chính khí cũng không có, còn đấu cái gì?
- Không biết tự lượng sức mình!
...
...
...
Bốn phía truyền đến từng đợt âm thanh giễu cợt khinh thường.
Nhưng mà giờ phút này, Vương Long lại bỗng nhiên có loại dự cảm xấu, thần sắc bất động, nhưng ánh mắt nhưng cực kỳ bén nhọn.
- Meo meo, meo meo!
Miêu Miêu giương nanh múa vuốt hướng về phía một đám người quở trách Diêm Xuyên.
Thanh Long khẽ lo lắng, Đông Phương Chính Phái không mặt mũi không có da, hắn không sao cả.
Chỉ thấy Diêm Xuyên đang viết.
------------
Nhất sinh tư phá hồng trần lộ, kiếm tàng lư hiên ẩn mê tung. Vạn chiến tự xưng bất đề nhận, sinh lai song nhãn miệt quần hùng.
-----------
- Xoẹt xoẹt!
Diêm Xuyên vừa hạ bút, một cổ sát khí cường đại ầm ầm tràn ngập cả quảng trường.
Ban đầu mưa gió, đột nhiên sát khí lao ra từ trên tấm bia đá mà Diêm Xuyên viết, ép cho mưa gió đột nhiên ngừng lại.
Sát khí vừa ra, những kẻ giễu cợt, không khỏi trong lòng run lên.
- Rầm!
Trong bài văn của Diêm Xuyên, lao ra vô số mây mù, trong mây mù, giống như một thân ảnh trăm trượng đang đứng, một tướng sĩ khôi ngô, tay cầm một thanh trường đao, vừa huơ đao, híp mắt hướng về phía trước một đao chém ra.
Dưới Đao thế, làm cho người ta cảm thấy một cổ đau đớn tận xương.
Phía mặt đối diện vốn vạn quỷ đang khóc tụng? Giờ phút này, vạn quỷ đột nhiên dừng lại tiếng khóc, từ trong bài văn của Diêm Xuyên thi văn lao ra một đao của mãnh tướng, một đám lạnh run, hoảng sợ không thôi.
Không có vô số hạo nhiên chính khí, có, chỉ là trong mây mù, một tuyệt thế mãnh tướng cao trăm trượng, đưa đao đánh tới, hai mắt mãnh tướng híp lại, miệt thị quần hùng.
Một cổ vô khí phách tận phun mạnh mà ra.
Trong lúc nhất thời, trên quảng trường, vô số nho tu run rẩy không thở gấp, ba mươi hai đại nho, lại càng hoàn toàn không còn chút huyết sắc.
Vạn chiến tự xưng bất đề nhận? Sinh lai song nhãn miệt quần hùng?
Một bài thơ vừa ra, chót vót ngất trời, khí thế bàng bạc, vạn quỷ ngừng khóc! Mưa gió đột nhiên im bặt! Coi như Hạo nhiên chi khí bàng bạc kia, ở nơi này, tướng quân ẩn hiện trước mặt trong bạch vụ, cũng giống như trở thành ảm nhiên thất sắc.
- Bút lạc hiển khí tượng?
Có người cả kinh kêu lên.
Đó là một tầng thứ cao hơn.
Một cấp bậc mà gần vạn nho tu cũng không dám nghĩ đến, hôm nay xuất hiện rồi?
Đám nho tu giễu cợt Diêm Xuyên lúc trước, giờ phút này nhìn lại Diêm Xuyên, trong mắt vô tận cuồng nhiệt!
Khí phách, chữ khí phách, thơ văn khí phách! Đây là Diêm Xuyên?
Đông Phương Chính Phái nhất thời hưng phấn nhìn về phía Diêm Xuyên, lại xem một chút ba mươi hai đại nho trên mặt không có chút máu phía đối diện, lộ ra một tia khinh thường nói:
- Viết cái gì đồ chơi? Vui vẻ như vậy?
- Ngươi!
Trần Bình nhất thời giận đến gương mặt đỏ bừng.
Nhưng bài thơ trước mắt của Diêm Xuyên vừa viết ra, tất cả mọi người đều hiểu được, căn bản không cần tranh giành, cũng không phải là xê xích không nhiều, mà là xê xích nhiều lắm.
Bút lạc kinh phong vũ, bút lạc hiển khí tượng, căn bản chính là cách biệt trời đất. Coi như kẻ ngu cũng có thể nhìn ra.
Ban đầu, thơ văn giành được vạn nho ca tụng, ở trước mặt bài thơ này của Diêm Xuyên, chính là cứt chó!
Ba mươi hai đại nho, nhất thời mắt lộ vẻ xấu hổ và giận dữ.
Diêm Xuyên viết xong, đem bút ném đi.
Biểu hiện cuồng vọng vào lúc này, ở trong mắt gần vạn nho tu, đó chính là đương nhiên, chính là cuồng phóng không hơn thua! Đây mới thực sự là Nho đạo đại gia.
Diêm Xuyên quay đầu nhìn về phía ba mươi hai đại nho.
Đám nho tu bốn phía, mặc dù kích động không thôi, nhưng cũng vẫn còn không dám thở gấp một chút, nhìn Diêm Xuyên cùng ba mươi hai đại nho ở trung tâm.
- Mất mặt xấu hổ, không cần đến trước mặt của ta, nhìn rất là khó chịu, nghe rất om sòm!
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
Nhìn khó chịu? Nghe om sòm?
Thật giống như Thiên Lôi nổ vang trong tai ba mươi hai đại nho!
- Diêm Xuyên, ngươi nói cái gì, ngươi nói người nào mất mặt xấu hổ!
Trên mặt Trần Bình nhất thời đỏ lên.
Diêm Xuyên nhìn thoáng qua Trần Bình, trên dưới đánh giá một chút, mặc dù cái gì cũng không nói, nhưng mà ánh mắt lại giống như đang nói
- Đây, đây không phải là mất mặt xấu hổ sao?
Trần Bình thấy ánh mắt Diêm Xuyên, giờ phút này lại càng làm cho trong lồng ngực buồn bực khó tiêu.
- Phốc!
Một ngụm máu bị tức giận mà phun ra.
- Tấm bảng đã tặng cho các ngươi rồi, cũng đừng có đưa trở lại nữa, mang về, thu đi thôi!
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
Vừa nói, Thanh Long xoay mặt sau tấm bảng có hai chữ Thiệp mời. Lại nổi bật lên mặt trước bốn chữ to - Mua danh chuộc tiếng.
Mua danh chuộc tiếng!
Thanh Long trịnh trọng đưa đến trong tay Vương Long.
- Chư vị, đây cũng là một bản vẽ đẹp của công tử nhà ta, rất đáng cất dấu!
Thanh Long thản nhiên nói.
- Phốc!
Lại một đại nho bị tấm bảng của Diêm Xuyên làm cho tức giận mà hộc máu.
- Đi thôi!
Diêm Xuyên quay đầu nói.
Hắn chậm rãi bay về phía Đông Phương điện.
Bốn phía, vẫn còn im ắng một mảnh, gần vạn nho tu, gần mười vạn tu giả, rối rít nhường đường. Trong mắt đều là sợ hãi.
Mà ba mươi hai đại nho, giờ phút này ôm một thấm bảng thật lớn, phía trên có bốn chữ to - Mua danh chuộc tiếng. Một lần nữa, bốn chữ này chọc mù biết bao ánh mắt.
Cao hứng mà đến, mang theo niềm tin tất thắng, chuẩn bị dạy dỗ một chút tên ranh con dám khiêu khích lão sư này, đồng thời tăng lên hình tượng cho bảy mươi hai đại nho.
Mắt thấy sẽ sắp thành công, mắt thấy sẽ phải danh chấn Cự Lộc thành, thậm chí, sau tối nay, bút lạc kinh phong vũ, thơ thành khiếp quỷ thần, rất có thể sẽ trở thành thiên cổ giai thoại!
Mọi người ở đây, đang tại thời điểm cao trào đạt đến đỉnh điểm.
Tên khốn kiếp Diêm Xuyên này lại xuất hiện, một tay bút lạc hiển khí tượng, đảo mắt liền đạp cho đám người xuống dưới chân. được tôn sùng càng cao, ngã xuống càng thảm! Như một vực sâu vạn trượng!
Một tuyệt thế mãnh tướng, đao có thể là cho vạn quỷ ngừng khóc, văn lại áp ánh sáng Hạo nhiên!
Một bài thơ vừa ra, chúng đại nho liền hiểu, tối nay không tiếp tục nói về thơ từ rồi.
Tối nay đã không còn thơ!
Ai còn có thể làm thơ? Không thể vượt qua, chỉ làm cho người ta phỉ nhổ!
Ba mươi hai vị đại nho, lòng đang rỉ máu, lần đánh mặt này của Diêm Xuyên, so sánh với kinh nghiệm mà Trần Bình bị thiên lôi đánh xuống còn nghiêm trọng hơn nhiều.