Tiên Quốc Đại Đế

Chương 228: Lại không tin

Lưu Tử Lộ cũng không muốn nói như vậy, nhưng mà giờ phút này không thể không sợ mất mặt mà nói ra, giờ phút này không nói, sẽ không còn cơ hội phản kích nữa.

 

Một đám đại nho ngoài ý muốn nhìn Lưu Tử Lộ, nhưng rất nhanh hiểu được ý tứ của Lưu Tử Lộ.

 

- Ơ, thật cho Tư Mã Vân Thiên mất mặt a!

 

Đông Phương Chính Phái nhất thời cười nói.

 

- Ngươi nói cái gì?

 

- Đông Phương Chính Phái, ngươi có ý gì?

 

...

 

...

 

...

 

Một đám đại nho quát lớn. tại

 

Đông Phương Chính Phái nhún nhún vai không nói gì thêm, nhưng ý tứ trong đó lại rất rõ ràng, gần vạn nho tu, người nào mà không nghe hiểu chứ? Đây là đang mắng bọn hắn không biết xấu hổ.

 

Càng ngày càng nhiều nho tu lộ ra bỉ di.

 

- Chư vị muốn đấu thế nào?

 

Dịch Phong khẽ mỉm cười.

 

Dịch Phong đến đây, chính là vì trì hoãn thời gian cho Diêm Xuyên, để cho đám đại nho này không đến nổi ba ngày hai lần đợt làm ầm ĩ.

 

- Đấu cờ!

 

Lưu Tử Lộ trầm giọng nói.

 

Dịch Phong bỗng nhiên lộ ra một tia nụ cười cổ quái nói:

 

- Ngô Vương đoán quả nhiên không sai, quả nhiên các ngươi muốn đấu cờ!

 

Cầm kỳ thư họa, mới lúc nãy, bên trong thi văn đã bị bại rối tinh rối mù, Thư thì chắc chắn không dám đấu, Họa, Họa cùng Thư có rất nhiều điểm có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, khẳng định chúng nho cũng không dám, về phần Cầm, là một loại khó tu luyện nhất, chúng nho khó có thể xuất toàn lực, tốt nhất chính là Kỳ rồi.

 

- Làm sao? Sợ?

 

Trần Bình kêu lên.

 

- Không phải sợ, mà là cảm thấy, các ngươi rất bi ai!

 

Dịch Phong thản nhiên nói.

 

Rất bi ai?

 

Nhất thời, một đám đại nho bị Dịch Phong làm cho bị sặc!

 

- Đến đây đi, ta cũng muốn thử các ngươi, xem một chút các ngươi, những kẻ được gọi là Đại Nho này, rốt cuộc có bao nhiêu bản lãnh!

 

Dịch Phong thản nhiên nói.

 

- Chỉ bằng ngươi?

 

Trần Bình lộ ra một tia khinh thường.

 

Dù nói thế nào, mới vừa rồi cũng chỉ giúp Diêm Xuyên treo chữ mà thôi, cũng không phải là bản lãnh thật sự của Dịch Phong.

 

- Sao nữa? Lại không tin?

 

Dịch Phong cười nói.

 

Một chữ Lại này, giống như một cái tát quất vào trên mặt Trần Bình. Lại? Tại sao phải nói là Lại?

 

 

Cự Lộc thành, trên Dung điện!

 

Dịch Phong phất tay áo, chậm rãi ngồi xuống, nhìn về đại nho Trần Bình phía đối diện.

 

Ở giữa hai người, để một bàn cờ.

 

Gần vạn nho tu lẳng lặng nhìn.

 

- Hừ, phàm nhân cũng xứng hiểu cờ? Ta sẽ cho ngươi biết, cái gì mới đúng là cờ!

 

Trần Bình cũng chậm rãi ngồi xuống nói.

 

Dịch Phong khẽ mĩm cười nói:

 

- Cờ? Không phải là dựa vào lời lẽ cửa miệng, thắng ta rồi nói sau!

 

Dịch Phong vô cùng tự tin.

 

Cờ, chỉ có lần gặp phải Diêm Xuyên, hắn mới bị bại một ván, những người khác, cho tới bây giờ hắn chưa bị bại lần nào.

 

Đây là lĩnh vực của Dịch Phong, cho dù là trong Tu Hành giới, Dịch Phong vẫn lấy làm kiêu ngạo.

 

- Có muốn ta nhường cho ngươi hay không?

 

Trần Bình nói.

 

Dịch Phong nhìn Trần Bình một chút, cuối cùng cười nói:

 

- Chỉ một câu nói này, ta cũng sẽ xem trọng ngươi một chút!

 

- Ngươi?

 

Trần Bình trừng mắt.

 

- Ba!

 

Dịch Phong hạ một quân cờ đen xuống.

 

Trần Bình đè nén lửa giận trong lòng khí, cũng bắt đầu hạ cờ.

 

- Ba!

 

- Ba!

 

Trần Bình vừa hạ xong, Dịch Phong trực tiếp hạ thêm một quân cờ! Thật nhanh!

 

- Ồ!?

 

Trần Bình khẽ cau mày, lập tức bổ thêm một quân cờ.

 

- Ba!

 

Dịch Phong giống như không hề nghĩ ngợi, lần nữa thả xuống một quân cờ.

 

Dịch Phong hạ cờ, gần vạn nho tu cũng quay đầu lộ vẻ tò mò.

 

- Người có tên là Dịch Phong này, thật được không?

 

- Đúng vậy a, ta muốn xem Diêm Xuyên đánh cờ!

 

- Hắn mới có tinh cảnh, trước đó không lâu, khẳng định hắn vẫn là phàm nhân a, cờ của phàm nhân, có thể làm được gì chứ?

 

...

 

...

 

...

 

Bốn phía truyền đến từng tiếng khinh thường.

 

- Không, ta biết kỳ nghệ của Dịch Phong!

 

Nhất thời một thanh âm vang lên.

 

- A?

 

Đại lượng nho tu xoay đầu lại.

 

- Trường Thanh huynh?

 

- Trường Thanh huynh, ngươi biết tên Dịch Phong này?

 

Nhất thời, mọi người nhận ra được Trường Thanh.

 

- Không sai, hơn nữa ta còn xem hắn và Diêm Xuyên đánh cờ, kỳ nghệ của hai người, tuyệt đối là trình độ bậc đại nho, thậm chí, rất nhiều đại nho trong Cự Lộc thành, chắc chắn cũng không bằng bọn họ!

 

Trường Thanh lắc lắc đầu nói.

 

- A? Thiệt hay giả? Hắn và Diêm Xuyên đã từng đánh cờ? Người nào thắng?

 

- Trận thứ nhất Diêm Xuyên thắng, bàn thứ hai bất phân thắng phụ, hạ đến một nửa liền bỏ dở rồi!

 

Trường Thanh nói.

 

- Như vậy thì Diêm Xuyên lợi hại hơn rồi? Tên Dịch Phong này có thể thắng sao?

 

- Chắc chắn thắng, ta dám khẳng định!

 

Trường Thanh trịnh trọng nói.

 

- Ha ha ha, tại sao ngươi lại khẳng định như vậy?

 

- Nếu ngươi không tin, chúng ta đánh cuộc, như thế nào? Dùng bức họa kia mà trước đó không lâu ngươi lấy được? Ta cũng dùng bức họa mà ngươi đang thèm nhỏ dãi kia, như thế nào?

 

Trường Thanh cười nói.

 

- Một lời đã định!

 

Bốn phía mặc dù có rất nhiều thanh âm hoài nghi, nhưng lúc trước, trăm thiên văn chương của Diêm Xuyên đã hoàn toàn chinh phục được một đám nho tu, giờ phút này nhìn về Dịch Phong, cũng không còn bài xích như trước rồi.

 

- Ba! Ba! Ba!...

 

Dịch Phong hạ cờ rất nhanh, một quân nhanh hơn một quân, đối diện, vừa bắt đầu Trần Bình đại nho còn hoàn hảo, nhưng ở sau hai mươi con, Trần Bình đại nho sắc mặt đã trở nên khó coi.

 

- Đây là đánh cờ sao? Hắn điên rồi? Không cần suy nghĩ?

 

Có người quở trách nói.

 

Dịch Phong vẫn như cũ, sừng sững bất động, vẫn không ngừng hạ cờ.

 

Dần dần, mỗi người đã hạ năm mươi quân của mình rồi, cả bàn cờ đã tiến vào cảnh giới huyền diệu.

 

Vừa bắt đầu, Trần Bình còn khinh thường, dần dần đã trở nên ngưng trọng, thậm chí có chút khủng hoảng nhìn vào bàn cờ.

 

Theo Dịch Phong hạ cờ càng ngày càng nhiều, Trần Bình phát hiện cờ của mình, bị bức lui về phía sau liên tục.

 

- Ba!

 

Dịch Phong lần nữa hạ thêm một quân cờ.

 

Trần Bình đang muốn hạ cờ, nhưng Dịch Phong nhàn nhạt nói câu:

 

- Ngươi thua!

 

- A?

 

Trần Bình nắm quân cờ trắng, ngạc nhiên nhìn về phía Dịch Phong.

 

- Cái gì? Ngươi mới vừa nói cái gì?

 

Trần Bình sắc mặt trở nên khó coi chí cực.

 

- Ta nói, ngươi thua, chừa chút thể diện cho chính mình đi thôi!

 

Dịch Phong thản nhiên nói.

 

- Khốn kiếp, bàn cờ mới hạ được một nửa, tại sao ngươi nói ta thua?

 

Trần Bình trừng mắt nói.

 

Bốn phía, vô số nho tu cũng lộ ra vẻ tò mò, Dịch Phong nổi bệnh tâm thần rồi? Lúc này mới hạ đến một nửa, tình thế quân cờ của Trần Bình, vẫn là một mảnh thật tốt a. Thua? Thua chỗ nào?

 

Một đám đại nho phía sau Trần Bình, giờ phút này cũng đã nhướng mày.

 

Có mấy người đại nho lộ ra ánh mắt phức tạp.

 

- Trần Bình, ngươi thua rồi!

 

Lưu Tử Lộ đại nho nhàn nhạt thở dài.

 

- A?

 

Bốn phía nhất thời truyền đến từng tiếng kinh ngạc, nếu Dịch Phong nói Trần Bình thua, còn có thể cho là Dịch Phong đang lấy lòng mọi người, cũng có thể cho là Dịch Phong điên rồi, nhưng bây giờ, Lưu Tử Lộ đại nho cũng nói hắn thua?

 

- Ta không tin, ta không tin, một phàm phu tục tử, làm sao có thể thắng ta?

 

Trần Bình nhất thời căm hận mở miệng nói.

 

Trong tay nhanh chóng tiếp tục hạ cờ.

back top