Dịch Phong mở miệng, thân hình Thanh Long nhất thời hơi chậm lại, Diêm Xuyên giao nhiệm vụ, chính là để mình bảo vệ Dịch Phong?
Bảo vệ Dịch Phong?
Thanh Long nhìn về phía Dịch Phong, công tử để cho mình bảo vệ người này, làm sao hắn lại không gấp gáp chút nào a?
- Dịch Phong? Ngô Vương đang nguy cấp, ngươi lại còn có tâm tư đánh cờ?
Thanh Long khiển trách.
Dịch Phong lắc lắc đầu nói:
- Vương có nguy cấp, tự nhiên ta hiểu được, lúc này, càng không thể rối loạn trận cước, mất đi tĩnh táo, điểm này là khác nhau giữa ta với ngươi, hổ gầm chấn thiên như thế, cường giả trong Cự Lộc thành dám đến đó, chỉ là le que không có mấy người, nói rõ rất nhiều người cũng không nhúng tay được, cũng không dám nhúng tay!
- Vậy thì như thế nào?
Thanh Long quát lên.
- Đã nhúng tay không được, các ngươi đi, chỉ là phí công, thậm chí gây thêm phiền phức cho Ngô Vương. Lúc trước Vương đã nói với ta, đã dự liệu được sẽ có đại động tĩnh, đã sớm khai báo cho ta, các ngươi không giúp được gì cũng không sao, nhưng ngàn vạn không thể rối loạn trận cước!
Dịch Phong đứng dậy hướng về phía Thanh Long nói.
- Nhưng mà...?
Thanh Long vẫn có chút không cam lòng.
- Ta tin tưởng Vương! Vương nhất định sẽ không có chuyện gì!
Dịch Phong khẳng định nói.
- Được rồi!
Thanh Long gật đầu.
Dịch Phong gật đầu. Gật đầu hết sức, nhìn thoáng qua về phía Đông Phương điện nơi xa, trong ánh mắt hiện lên một tia lo lắng.
Diêm Xuyên đang đặt thân trong tiếng hổ gầm, Dịch Phong há có thể không lo lắng? Chẳng qua là, càng là lúc này, càng phải tĩnh táo, phải dẹp yên cho người chung quanh, cho dù trong lòng mình có loạn hơn nữa, cũng phải càng ra vẻ trấn định, đây chính là năng lực mà trong lòng Thống soái phải có.
Kéo chéo áo, Dịch Phong lần nữa ngồi xuống. Nhìn về phía đại nho trước mắt với bại thế đã thành.
- Bạch Long, Thanh Long, mở thêm bốn bàn cờ!
Dịch Phong kêu lên.
Dịch Phong muốn dời đi lực chú ý của hai người, cùng dời đi chú ý của mình, dù sao, phía bên Đông Phương điện, mình căn bản không nhúng tay được rồi.
- Mở thêm bốn bàn cờ?
Đối diện, Lưu Tử Lộ trong đám đại nho trầm giọng nói.
Lưu Tử Lộ một mực nhìn Dịch Phong đánh cờ, Lưu Tử Lộ không có xuất thủ, đang tìm sơ hở của Dịch Phong. Một đám đại nho không ngừng đối chiến Dịch Phong.
Nhưng mà Lưu Tử Lộ nhìn hồi lâu, vẫn không có phát hiện ra sơ hở của Dịch Phong.
Kỳ đạo của người này, Đăng Phong Tạo Cực! Lưu Tử Lộ kinh ngạc nhìn về phía Dịch Phong, chẳng lẽ hôm nay thật phải bại hoàn toàn rồi?
Bên Đông Phương điện, tiếng hổ gầm vừa ra, Lưu Tử Lộ nhất thời một trận mừng rỡ, bởi vì Lưu Tử Lộ khẳng định, Dịch Phong sẽ phải lộ sơ hở ra, tâm thần không yên, nhất định bại lộ sơ hở.
Nhưng mà Dịch Phong giống như là đoán được suy nghĩ của Lưu Tử Lộ, lại muốn mở thêm bốn bàn cờ?
Mở thêm bốn bàn?
- Sáu mươi tên đại nho, đấu quá chậm, một lần tới năm tên đi, ta Dịch Phong, một lần đấu năm nho!
Dịch Phong trầm giọng nói.
- Một mình đấu năm tên đại nho?
Bốn phía đám nho tu mới vừa bị tiếng hổ gầm hấp dẫn, nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hổ gầm hấp dẫn, đảo mắt đã bị trận đánh cờ kế tiếp hấp dẫn.
Một đấu năm? Tên Dịch Phong này điên rồi?
Nhưng Lưu Tử Lộ lại biến sắc, Dịch Phong cố ý, hắn khẳng định cố ý, sơ hở? Nếu thật có sơ hở, một đấu năm, sẽ núp ở trong sai lầm, ai có thể biết khi Dịch Phong đi sai nước cờ, là sai lầm, hay là sơ hở?
Thanh Long, Bạch Long nhanh chóng bày ra năm bàn cờ.
- Lại đến bốn đại nho nữa đi!
Dịch Phong sắc mặt trấn định nói.
Bên trong Sáu mươi tên đại nho, rất nhiều tên đại nho lộ ra vẻ tức giận, mình là đại nho a, cư nhiên bị coi thường như thế?
- Đi đi!
Lưu Tử Lộ lạnh lùng nói.
Đảo mắt, Dịch Phong trình diễn một thịnh cảnh mà nhiều năm không có xuất hiện ở Cự Lộc thành, cùng đấu năm vị đại nho!
-------------------------
Đông Phương điện.
Bạch Đế Thiên, tiếng hổ gầm mang theo đại thù hận, đại bi thống truyền khắp cả Cự Lộc thành. Tiếng gầm ngất trời. Uy lực cực lớn.
Dư ba đã đem cả Cự Lộc thành quấy cho long trời lỡ đất.
Về phần tên đại yêu kia đứng mũi chịu sào đón nhận tiếng hổ gầm, tự nhiên đối mặt với trùng kích gấp trăm lần nghìn lần so với tiếng hổ gầm ở ngoại giới.
Trong mắt Đại yêu nhìn thấy, Bạch Đế Thiên rống giận hết mức, một đầu hư ảnh mãnh hổ khổng lồ hướng đến mình mà mãnh liệt vồ đến.
Mãnh hổ khổng lồ giống như thực chất, trong tiếng gầm thét, xông thẳng vào tên đại yêu.
- Oanh!
Một tiếng gầm thét, tên đại yêu kia nhất thời hiện ra nguyên hình, một đầu Hắc Hùng khổng lồ lớn hơn hai mươi trượng.
Ở trong hổ gầm, Hắc Hùng thống khổ gào rú.
- Ngao!
Hắc Hùng gào thét, nhưng thanh âm này há có thể mạnh hơn tiếng hổ gầm do Bạch Đế Thiên phát ra?
Cả thân gấu cũng bị chấn động lên, thân bất do kỷ, bị thanh âm chưởng khống.
- Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!...
Thân thể Hắc Hùng bạo liệt mà lộ rất rất nhiều vết nứt, tiên huyết văng khắp nơi.
- Ken két ken két!
Giống như đại lượng xương cốt bị chấn nát vậy.
Một rống phát oai, Hắc Hùng đại yêu không có chút phản kháng nào, mặc cho tiếng hổ gầm tàn phá.
Một mảnh hư không kia dường như cũng bị bóp méo.
Hắc Hùng rên rỉ, không có một hồi đã yếu đi rất nhiều.
Trong mắt Hắc Hùng tràn đầy tuyệt vọng, giờ khắc này, Hắc Hùng rốt cuộc biết chọc một quái vật gì rồi?
Bốn phía đại yêu muốn đi cứu, nhưng mà sóng âm quá lớn, tự lo thân mình còn không xong.
- Rống!
Tiếng Hổ gầm dừng lại.
Thiên địa yên tĩnh. Nhưng trong lỗ tai đám đại yêu xung quanh, vẫn còn ông ông không dứt.
- Thình thịch!
Hắc Hùng đại yêu rơi xuống mặt đất, bộ dạng giống như bùn lầy vậy.
Thất khiếu chảy máu, không ngừng co quắp. Mặc dù không có chết, nhưng không còn lực tái chiến lực rồi.
Bạch Đế Thiên cường thế, một rống phát oai, đến mức này rồi?
Trên mặt Mười tên đại yêu lộ rõ vẻ kinh hãi.
Trước lúc tới, bọn chúng vẫn cho là Bạch Đế Thiên chỉ là một Hạ Hư cảnh cường giả, chưa từng nghĩ đến Bạch Đế Thiên lại mạnh như vậy?
- Thượng Hư? Nhất định là Thượng Hư!
Một tên đại yêu cả kinh kêu lên.
- Rống!
Bạch Đế Thiên trên mặt dữ tợn, trong mắt sát khí bắn ra bốn phía nhìn chúng đại yêu một lượt.
- Vận trận, nhanh vận trận!
Vương Chu liền biến sắc, cả kinh kêu lên.
Vương Chu hiểu được, hiện tại nếu không ngăn cản Bạch Đế Thiên, hôm nay khẳng định toàn bộ mọi người sẽ chết ở chỗ này.
- Oanh!
Mười tên đại yêu nhanh chóng thúc dục Huyền Hoàng Đại Kỳ trận.
- Đem đại trận thúc dục đến lớn nhất, chúng ta đi!
Vương Chu kêu lên.
- Ùng ùng!
Huyền Hoàng Đại Kỳ trận hóa thành một cái lưới khổng lồ, hướng Bạch Đế Thiên bao lại.
Mười tên đại yêu đã không yêu cầu xa vời là vây khốn Bạch Đế Thiên rồi, chỉ cầu là có thể ngăn cản được một hồi, để cho đám đại yêu trốn chạy là đủ rồi.
Chiếc lưới khổng lồ hóa thành cái chụp, đảo mắt đã trước mặt đến Bạch Đế Thiên.
Trong mắt Bạch Đế Thiên lạnh lẽo, song chưởng vươn ra, lòng bàn tay hàn khí bức người. Hai tay chụp lại, cắm vào lưới lớn.
- Roẹt…! Truyện được copy tại
Trong nháy mắt, mảnh lưới bị xé mở như một miếng vải rách.