Tiên Quốc Đại Đế

Chương 240: Bố cục của Dịch Phong (hạ)

- Tử Lộ, lần này người làm không tệ!

 

Nhị sư huynh nhấp trà, cười nói.

 

- Ách?

 

Trong đại điện, một đám đại nho bỗng nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc.

 

- Nhị sư huynh? Có ý gì? Toàn bộ chúng ta đều bị bại a?

 

Trần Bình không hiểu nói.

 

- Hôm đó, một tiếng hổ gầm đã làm chúng ta xuất quan rồi, tin tức của các ngươi cũng truyền tới chỗ ta cùng lão sư, mặc dù lần này các ngươi thua toàn bộ, nhưng Tử Lộ làm tốt lắm, sáu mươi bàn cờ, đã đủ cho ta tìm được nhược điểm của Dịch Phong rồi!

 

Nhị sư huynh trầm giọng nói.

 

- A?

 

Trần Bình kinh ngạc nói.

 

Lưu Tử Lộ gật gật đầu nói:

 

Không sai, danh tiếng sáu mươi người chúng ta cũng không coi vào đâu, tùy thời cũng có thể cùng lão sư lấy lại, chúng ta bại, nhưng Nhị sư huynh đã tìm được nhược điểm của Dịch Phong rồi, chỉ cần nhận được Phong Thần Sách, chúng ta hy sinh cũng không đáng kể chút nào!

 

- Không sai, lần này Tử Lộ làm không tệ, đặc biệt là một ván cờ cuối cùng, ta xem, giống như là ngươi cũng phát hiện?

 

Nhị sư huynh cười nói.

 

- Ách, ta cũng tỉnh tỉnh mê mê, nhìn năm mươi chín ván cờ trước, có chút cảm giác, theo chút phương hướng mơ hồ, hình như là tìm được rồi, nhưng ta còn là không thể nói cụ thể!

 

Lưu Tử Lộ lắc đầu.

 

- Ngươi thử dò xét đi ra, đúng là, kỳ phong của tên Dịch Phong này bén nhọn vô cùng, nhưng mà, phàm nhân chính là phàm nhân, tầm mắt vĩnh viễn không đủ rộng, mặc dù kỳ phong bén nhọn, nhưng ở Bố cục ban đầu, cuối cùng còn kém một chút, đây, chính là nhược điểm của Dịch Phong!

 

Nhị sư huynh tự tin nói.

 

————

 

Đông Phương điện!

 

- Dịch Phong, ngươi rất có năng lực bố cục a!

 

Diêm Xuyên cười nói.

 

- Chẳng qua là không biết ý nghĩ của ta có thành công hay không!

 

Dịch Phong lộ ra một nụ cười khổ nói.

 

- Sáu mươi bàn cờ, ta nghĩ đã có thể cắm rễ một loại tâm lý trong lòng bọn hắn rồi, bọn họ sẽ không nghĩ tới, Dịch Phong ngươi am hiểu nhất chính là Bố cục. Chờ lúc tranh đoạt Phong Thần Sách, cho bọn hắn chút vui mừng đi! Ha ha...

 

Diêm Xuyên cười nói.

 

 

Cự Lộc thành, Đông Phương điện!

 

Đại môn đóng chặt! Ngoài điện Thanh Long, Bạch Long, Dịch Phong, Vương Chu đám đại yêu đang chờ đợi.

 

- Rầm!

 

Trong điện truyền đến một tiếng nổ vang.

 

Không lâu lắm, đại môn ầm ầm mở ra.

 

Diêm Xuyên chậm rãi đi ra.

 

- Chúc mừng Diêm công tử đạt tới khí cảnh đệ nhị trọng!

 

Vương Chu cười nói.

 

- Chúc mừng Ngô Vương!

 

Dịch Phong cũng cười nói.

 

Diêm Xuyên ôm lấy Miêu Miêu, khẽ mỉm cười.

 

- Diêm công tử, thương thế của chúng ta cũng đã tốt nhiều rồi, bọn họ cũng nên đi, vội tới từ biệt với ngươi!

 

Vương Chu cười nói.

 

- Vậy còn ngươi?

 

Diêm Xuyên hỏi.

 

- Ta? Tự nhiên sẽ thực hiện lời hứa, lưu lại đấu đàn!

 

Vương Chu trịnh trọng nói.

 

- Vương tiên sinh, chính là người đáng tin! Nguồn tại http://

 

Diêm Xuyên cười nói.

 

- Diêm công tử, đại ân không lời nào cám ơn hết được, sau này còn gặp lại!

 

Mười tên đại yêu trịnh trọng nói.

 

- Đi đường cẩn thận!

 

Diêm Xuyên gật đầu.

 

Mười tên đại yêu gật đầu, đạp không lên trời mà đi, đảo mắt biến mất ở phía chân trời.

 

Vương Chu vẫn quan sát Diêm Xuyên, từ đầu đến cuối, Diêm Xuyên cũng không có ngăn trở chút nào, cho đến khi mười tên đại yêu đã rời đi, Vương Chu mới thở phào một hơi, Diêm Xuyên trước mắt, quả nhiên nói được làm được!

 

- Vương tiên sinh, kế tiếp hơn một năm này, ngươi có thể tùy ý đi lại bốn phía, trước khi Thiên Thụ đại hội khai mại trở lại cũng được!

 

Diêm Xuyên cười nói.

 

- Tốt!

 

Vương Chu gật đầu.

 

- Dịch Phong, ngươi như thế nào rồi?

 

Diêm Xuyên nhìn về phía Dịch Phong.

 

- Cự Lộc thành có vô số tài liệu tu tiên, mỗi ngày, tu vi của thần vẫn gia tăng mãnh liệt!

 

Dịch Phong hài lòng cười.

 

- Vậy thì tốt, Bạch Long sẽ chịu trách nhiệm an toàn của ngươi, ngươi cũng có thể đi dạo trong thành một chút!

 

Diêm Xuyên cười nói.

 

- Tạ ơn Ngô Vương!

 

Dịch Phong gật đầu.

 

- Meo meo! Ta cũng muốn đi dạo một chút!

 

Miêu Miêu kêu lên.

 

- Được!

 

Diêm Xuyên cười nói.

 

Trong lúc Diêm Xuyên đang còn muốn nói gì nữa, cách đó không xa, một đạo bạch quang đột nhiên bay tới.

 

Là Đông Phương Chính Phái.

 

- Diêm Xuyên, Thiên nữ tới, nhanh, Thiên nữ tới rồi!

 

Đông Phương Chính Phái hưng phấn kêu.

 

- Thiên nữ?

 

Vẻ mặt Diêm Xuyên biến đổi.

 

- Chính là nữ tử mà lần trước ở Phong Yêu sơn mạch, ngươi vẫn muốn tìm đó a, mới vừa rồi, đã tới Cự Lộc thành chúng ta rồi, không nghĩ tới vừa mới đến đây thì Mạnh Tử Thu cùng Nhạc Nghị đã đến tiếp đãi!

 

Đông Phương Chính Phái nói.

 

Chân Nhu?

 

Trong đầu Diêm Xuyên nhất thời xuất hiện nữ tử cưỡi Thanh Loan cự xa kia, dáng ngoài cùng thê tử kiếp trước giống nhau như đúc.

 

Chân Nhu?

 

- Mang ta đi!

 

Diêm Xuyên trực tiếp kêu lên.

 

- Đi theo ta!

 

Đông Phương Chính Phái hưng phấn nói.

 

Đông Phương Chính Phái cố ý gấp trở về, chính là đón Diêm Xuyên đến, bởi vì lần trước Thiên nữ đã đáp ứng, chỉ cần mình chiếu cố Diêm Xuyên thật tốt, sẽ đưa cho mình một khối phù bình an!

 

Phù bình an a! Đây chính là bảo bối có thể gặp dữ hóa lành a!

 

Diêm Xuyên mang theo Thanh Long đạp chân lao đi.

 

Những người khác ở trên quảng trường khẽ tò mò, nhưng không được Diêm Xuyên cho phép, cũng không có đi theo.

 

Bay trên không trung, trong lòng Diêm Xuyên có chút hỗn loạn! Nhưng vẫn là bắt buộc mình phải tỉnh táo lại.

 

- Thiên nữ? Nàng rốt cuộc có thân phận gì?

 

Diêm Xuyên lần nữa hỏi.

 

- Ách, cái này, ta đã đáp ứng nàng là sẽ không nói, bất quá, ngươi có thể hỏi Thanh Long!

 

Đông Phương Chính Phái lắc lắc đầu nói.

 

Diêm Xuyên nhìn về phía Thanh Long.

 

- Thiên nữ? Chẳng lẽ là Thiên Cơ tông Thiên nữ?

 

Thanh Long kinh ngạc nói.

 

- Ngươi biết?

 

Diêm Xuyên mong đợi nói.

 

- Biết một chút, nhưng mà không nhiều lắm, Thiên Cơ tông, là tông môn duy nhất Tu vận trong thiên hạ, cũng là tông môn thần bí nhất, địa vị cùng ngang hàng với các đại Thánh địa, thuộc về thượng vị tông môn, Thiên nữ, tương tự Thánh nữ của Đại Chiêu Thánh địa, nhưng mà, ở Thiên Cơ tông lại có địa vị cao hơn!

 

Thanh Long nhớ lại nói.

 

- Còn gì nữa không?

 

Diêm Xuyên hỏi.

 

- Chỉ có từng đó!

 

Thanh Long lắc lắc đầu nói.

 

- Ừ!

 

Diêm Xuyên khẽ thở dài.

 

Rất nhanh, mọi người đi tới một quảng trường khổng lồ. Chính là trước đó không lâu, là quảng trường ghi danh tranh đoạt Phong Thần Sách, cách đó không xa, cửa khe núi kia, có Bách Thánh chính khí đàn, Hạo nhiên chính khí ngút trời, quay xung quanh một pho tượng Chỉ Trần Nữ thần đầu người thân rắn.

 

Cửa khe núi, có một vài nho tu ngăn cản ngoại nhân. Mà bốn phía có đại lượng tu giả tò mò nhìn chằm chằm vào bên trong, đáng tiếc, lối vào có đại vụ tràn ngập, căn bản không nhìn thấy ở bên trong được.

 

Ở bên trong rất nhiều người tò mò kia, Đông Phương Chính Phái nhất thời tìm được một người quen cũ, chính là lão Nghiêm lúc trước ghi danh cho Diêm Xuyên.

 

- Lão Nghiêm, Thiên nữ đâu?

 

Đông Phương Chính Phái nhất thời tiến lên.

 

- Đông Phương Gian Nhân? Ngươi không phải là đã đi rồi à? Tại sao lại tới đây?

 

Lão Nghiêm cau mày nói.

 

- Ta hỏi ngươi, Thiên nữ đâu?

 

Đông Phương Chính Phái hơi lo lắng nói.

 

- Qua Bách Thánh chính khí đàn rồi, viện chủ cùng lão sư của ta đang tiếp đãi đó!

 

Lão Nghiêm nói.

 

- Vậy thì tốt, Diêm Xuyên, chúng ta đi!

 

Đông Phương Chính Phái nhất thời cười nói.

back top