- Đáng tiếc, hai người này cũng không phải là người Cự Lộc thư viện chúng ta!
Mạnh Lăng Thiên cười khổ nói.
Mạnh Dung Dung nhìn Diêm Xuyên trong tấm hình, sau khi Diêm Xuyên viết xong văn chương, vẫn luôn nhìn về Chỉ Trần nữ thần, trong mắt tràn đầy vẻ thương xót, vẻ mặt kia, để cho trong lòng Mạnh Dung Dung rất loạn. Cắn chặt đôi môi, vẻ mặt Mạnh Dung Dung khẽ hòa hoãn lại.
—————–
Thiên Thụ quảng trường, trên đấu đài.
Trong lúc mấy vạn tu giả đang còn sợ hãi than, Diêm Xuyên nhìn Chỉ Trần nữ thần, khe khẽ thở dài.
Quay đầu, Diêm Xuyên nhìn về phía Tư Mã Vân Thiên.
Mặc dù bảy mươi hai đệ tử với vẻ mặt tràn đầy u sầu, nhưng Tư Mã Vân Thiên lại lộ ra không câu chấp mà cười một tiếng. Đối với mất đi tư cách nhận được Phong Thần Sách, giống như là không quan tâm.
- Mùi vị thua trận, ha ha... Đã lâu không cảm nhận được rồi!
Tư Mã Vân Thiên thản nhiên nói. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
- Bản nhân Diêm Xuyên, ở bên bờ Đông Hải, sau này Tư Mã tiên sinh có tới, có thể tùy thời tới chỗ của ta, Đông Phương Vô Ưu Thành, tùy thời có thể biết được tin tức của ta!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
Tư Mã Vân Thiên nhìn Diêm Xuyên một chút, gật gật đầu nói:
- Diêm tiên sinh, ta sẽ nhớ kỹ ngươi, chuyến này, ta thua tâm phục, nhưng ta sẽ còn tìm ngươi, đợi đến khi Văn phong đã mạnh hơn, ta nhất định tới tìm ngươi!
- Diêm gia đại môn luôn mở rộng, tùy thời xin đợi!
Diêm Xuyên hướng về phía Tư Mã Vân Thiên ôm tay thi lễ.
Tư Mã Vân Thiên khẽ mỉm cười, giống như vậy, cũng ôm tay thi lễ!
- Ha ha... Hmm!
Tay áo vung lên, Tư Mã Vân Thiên đạp xuống đấu đài.
- Lão sư!
- Lão sư, chúng ta thua!
- Lão sư! Làm sao bây giờ?
............
......
...
Bảy mươi hai đệ tử rối rít tiến lên, trên mặt một đám bi thống không dứt, bại, nhiều năm như vậy, lão sư của mình có thể khó bại một lần a, hôm nay lại bại? Kiên trì trong lòng bị sụp đổ, mọi người rối rít lộ ra vẻ bi thương.
- Ha ha... Hmm, không có gì, một lần bại, lần sau sẽ thắng lại mà, đi thôi!
Tư Mã Vân Thiên thản nhiên nói.
- Dạ!
Chúng đệ tử rối rít gật đầu.
Đi theo phía sau Tư Mã Vân Thiên, mọi người chậm rãi rời đi Thiên Thụ quảng trường.
Một trận này, Diêm Xuyên trở thành người thắng lớn nhất.
Mấy vạn tu giả đưa mắt nhìn Tư Mã Vân Thiên, không ai giữ lại, cũng không còn người ngăn cản, cứ như vậy đưa mắt nhìn Tư Mã Vân Thiên chậm rãi rời đi.
Mặt trời từ Đông Phương dâng lên, Tư Mã Vân Thiên mang theo chúng đệ tử, đón mặt trời, đạp bước rời đi.
Một đại hiền, bảy mươi hai đệ tử, mang theo một cổ Văn phong cường thịnh, đi về phía ánh sáng mặt trời, lưu lại bóng lưng thật dài.
- Rầm ù ù!
Trên bầu trời, Phong Thần Sách chậm rãi nhỏ đi, dần dần hóa thành quyển trục một thước, chậm rãi hướng về lòng bàn tay của Diêm Xuyên. Trên Phong Thần Sách, một con Số Mệnh Kim Long vờn quanh, dần dần bay vào trong Phong Thần Sách.
- Grừm..ừm...!
Kim Long hoan khoái gầm thét. Phong Thần Sách của Diêm Xuyên, cùng lịch đại bất đồng, trong này còn có một phần tư số mệnh đoạt được từ Cự Lộc thư viện.
Đám người Mặc Vũ Hề, Dịch Phong lộ ra nụ cười hưng phấn.
Vương Chu cau mày trầm tư.
Văn Nhược tiên sinh, lại lộ ra một tia khổ sở.
Phong Thần Sách cách Diêm Xuyên càng ngày càng gần, mắt thấy đã sắp bắt được.
- Dừng tay, Phong Thần Sách không phải là ngươi có thể nhận được!
Đột nhiên, Thiên Thụ quảng trường vang lên một tiếng thét khổng lồ.
Tất cả mọi người là liền biến sắc, người nào? Vào lúc này, Người nào dám cắn loạn Thiên Thụ đại hội?
- Hô!
Cổ Nguyệt Thánh tử mang theo đám người Thường Tam lần nữa xuất hiện tại Thiên Thụ quảng trường.
- Cổ Nguyệt, ngươi làm gì?
Mặc Vũ Hề trừng mắt nói.
Văn đấu vừa rồi, Hạo nhiên chính khí quá mức cường thịnh, Vạn Tiên Triêu Thánh phú lại càng tạo thành một thế giới mới, vì vậy người ngoại giới nhìn vô cùng mơ hồ, Cổ Nguyệt Thánh tử cũng không có thấy cảnh tượng bên trong, nhưng thấy Tư Mã Vân Thiên rời đi, biết thắng bại đã định, nhất thời bay tới.
- Diêm Xuyên, Phong Thần Sách này, không phải là ngươi có thể nhận được!
Cổ Nguyệt Thánh tử lạnh lùng nói.
Một mình đứng ở trên đấu đài, Diêm Xuyên nhìn về phía Cổ Nguyệt Thánh tử, lộ ra một tia cười nhạt nói:
- Bại tướng dưới tay, cũng dám đại phóng lời nói ngông cuồng?
- A!? Ngươi nói cái gì?
Cổ Nguyệt Thánh tử nhất thời quát lên.
- Đến từ nơi nào, thì quay về nơi đó, Phong Thần Sách là của ta, ai cũng đừng mơ nhúng tay!
Diêm Xuyên trừng mắt nói.
Một cổ lãnh ý xông thẳng đến Cổ Nguyệt Thánh tử, Cổ Nguyệt Thánh tử liền biến sắc, lúc trước trước mặt mọi người, bị Hoàng đánh mặt còn chưa tính, hiện tại thằng nhãi con Diêm Xuyên này cũng muốn đánh mặt ta sao?
Đang lúc Cổ Nguyệt Thánh tử tức giận không thôi.
Hư không đột nhiên xuất hiện một tiếng vang thật lớn.
- Khẩu khí thật lớn!
- Rầm!
Năm chữ, giống như là thiên lôi trào ra, giống tạc ở trong lòng mọi người, cơ hồ tâm thần tất cả mọi người bị rung lên một cái.
Đám người Mạnh Tử Thu, Nhạc Nghị đều trầm mặt xuống, một đám lộ ra vẻ ngưng trọng.
Hai mắt Diêm Xuyên nhíu lại.
- Ông!
Nơi xa, phía mặt trời, đột nhiên chiếu xuống một đạo lớn quang trụ màu vàng, trong quang trụ màu vàng, một cổ khí tức khổng lồ phun mạnh mà ra, khí tức vừa ra, một cổ áp lực khổng lồ bức tới, áp về cả quảng trường.
Khí tức cường đại, mãnh liệt mênh mông.
Dịch Phong nhất thời giống như có chút chịu không được, Mặc Vũ Hề lấy tay vung lên, che ở trước mặt Dịch Phong.
Diêm Xuyên lẳng lặng đứng ở trên đấu đài, hai mắt âm lãnh.
Bên kia, Mạnh Tử Thu cau mày bước ra một bước.
Ở bên trong quang trụ màu vàng, đột nhiên đọng lại hiện ra một nam tử mang đạo bào màu vàng, nam tử lơ lửng ở giữa không trung, một bộ khí tức quần lâm thiên hạ bạo phát mà ra.
- Cung nghênh phụ thân!
Cổ Nguyệt Thánh tử hưng phấn nói.
Trong quang trụ màu vàng, đó là Mão Nhật Đạo Quân phủ xuống!
Nhân vật đứng ở đỉnh phong trong thiên hạ, Mão Nhật Đạo Quân!
- Bái kiến Mão Nhật Đạo Quân!
Vô số tu giả cung kính thi lễ.
Diêm Xuyên cũng không có hành lễ, mà chỉ lạnh lùng nhìn, vẫn lấy tay tiếp tục chụp vào Phong Thần Sách.
- Khốn kiếp, trước mặt Bản Đạo Quân, ngươi cũng dám càn rỡ?
Mão Nhật Đạo Quân đột nhiên quát lên.
Trên mặt Mặc Vũ Hề trở nên thay đổi, bởi vì Mặc Vũ Hề đã nhìn ra, Mão Nhật Đạo Quân nhằm vào Diêm Xuyên, sắc mặt Mặc Vũ Hề quýnh lên, đang muốn đạp bước tiến lên.
Nhưng Mạnh Tử Thu đã bước lên mở miệng trước.
- Mão Nhật Đạo Quân, ngươi nghĩ đánh vỡ quy củ năm vạn năm sao, bắt đầu phá hư Thiên Thụ đại hội?
Mạnh Tử Thu trầm mặt xuống nói.
Tu vi của Mạnh Tử Thu không bằng Mão Nhật Đạo Quân, nhưng Cự Lộc thư viện cũng có nội tình của riêng mình, là một tổ chức siêu phàm thoát tục. Lúc này, tự nhiên không thể nào khuất phục đối với Mão Nhật Đạo Quân.
- Mạnh Tử Thu, ta lại không có phá hư quy củ, Phong Thần Sách này, có một phần của ta!
Mão Nhật Đạo Quân đứng trong Kim quang thản nhiên nói.
- A?
Sắc mặt Mạnh Tử Thu trở trầm xuống.
- Văn Nhược, ngươi tới nói!
Mão Nhật Đạo Quân nhất thời quát lên.